Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 41: Chương 41
Kiếp trước Lý Thúy xúi giục Lâm Thành Hoa, để cả thôn cùng nhau cướp nhà bọn họ, không phải người tốt lành gì.
Giúp đỡ lẫn nhau, tin ông ta được chắc.
Khương Thành Võ cũng không thể tin, điều kiện nhà bọn họ nhất định tốt hơn nhà Lâm Thành Hoa rất nhiều, không chỉ mát mẻ, còn có cơ chế phòng thủ đặc biệt, đầu óc bị rút gân rồi, mới có thể rước một mối đe dọa lớn như vậy về nhà.
Khương Thành Võ không chút do dự từ chối: "Cút nhanh! Đừng có ở đây nói nhảm!"
Lâm Thành Hoa đảo mắt, lại vội vàng nói: "Cháu trai tôi là bác sĩ, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, chúng tôi chuyển đến, chỉ có lợi, không có hại, cho dù là phòng bị người khác, hay là ra ngoài tìm nước, cũng đều có thể tăng cường bảo đảm an toàn.
"
Khương Thành Võ nhíu mày: "Cái thứ lang băm, cậu ta chỉ là đồ bác sĩ thú y! Còn không cút đi, tôi không khách khí đâu!"
Trời thì nóng như vậy, nói chuyện với loại người xấu mù như thế này, làm người ta bực muốn phát điên.
Lâm Thành Hoa đưa tay lau mồ hôi trên đầu, vô tình lại chà xát phải vết thương do nước phồng rộp, đau rát, ông ta vẫn cố nói: "Bác sĩ thú y lúc nguy cấp cũng có thể cứu mạng người, các người đừng có mà xem thường!"
Khương Tư hết kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng, giơ nỏ lên, "vút" một mũi tên bắn ra.
Lâm Thành Hoa hoảng sợ, không ngờ Khương Tư dám ra tay thật, tròng mắt trợn trừng, trong khoảnh khắc, đã không kịp né tránh, mũi tên xuyên qua vai ông ta, mất trọng tâm, ngã xuống đất.
Cách bức tường, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thành Hoa như gió thoảng bên tai, Khương Tư bình tĩnh nói: "Tìm bác sĩ thú y xem có chữa khỏi cho ông không.
"
"Khương Tư, con tiện nhân! Tao thề sẽ giết mày! Mày ra đây cho tao! Tao chém chết mày!" Lâm Tổ ôm Lâm Thành Hoa gào thét.
Đáp lại hắn là một con dao phay từ trên trời rơi xuống.
Vèo một cái, chỉ chệch đầu hắn có một chút.
Lâm Tổ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, toàn thân run rẩy, ngoài sân rất nhanh đã vang lên tiếng hắn lôi kéo Lâm Thành Hoa bỏ chạy.
Loại bỏ xong chướng ngại vật, Khương Tư và Khương Thành Võ sợ xác chuột bị thiêu cháy cũng sẽ có vi khuẩn, nên đã cố tình chọn một bãi đất trống ở hướng gió.
Chưa kịp đốt xác bầy chuột, Lư Chí Phong tay cầm súng, lưng cõng con gái đột nhiên xuất hiện.
Tầm bắn của súng thông thường là 50 mét đến 100 mét, trong khi tầm bắn của súng bắn đinh và nỏ chỉ có 20 mét, và uy lực của chúng sẽ yếu đi rất nhiều sau 10 mét, không giống như đạn có thể gây chết người từ xa.
Không cảm thấy Lư Chí Phong có ý thù địch, nhưng Khương Tư không dám bất cẩn, cảnh giác che chắn Khương Thành Võ phía sau, đề phòng nguy hiểm có thể dùng lá chắn bất cứ lúc nào.
Lư Chí Phong đến gần, Khương Tư mới nhìn rõ mặt và tay ông ấy đều bị chuột cắn, nhưng hầu như không được băng bó gì.
Nữu Nữu trên lưng ông ấy được che chắn bởi lớp áo chống nắng, không rõ có bị thương hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tinh thần sa sút, mắt nhắm nghiền, liên tục ngáp dài.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương