Thiếu Gia, Em Muốn Hôn

Chương 1: Gọi Thiếu gia



Tại một trại trẻ mồ côi cũ kĩ, nơi đây tập trung không biết bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi. Có đứa thì bị bỏ lại từ khi mới chào đời, có đứa thì bị đưa đến từ khi 4, 5 tuổi.

Những đứa trẻ ở đây luôn ao ước có một gia đình hoàn thiện, có đầy đủ ba mẹ, quây quần bên nhau. Mỗi khi có nhà hảo tâm nào đến thăm, bọn trẻ đều xúm lại, cố gắng gây ấn tượng nhất có thể, với mong muốn được đưa về nhận nuôi.

Thái Gia là một gia tộc vô cùng danh giá, sở hữu gia sản khổng lồ. Hôm nay đến thăm nơi đây, tặng một chút quà từ thiện. những đứa trẻ xúm lại chiếc xe sang trọng ấy. Một người phụ nữ dù đã có tuổi, nhưng không hề phát hiện bất kỳ dấu hiệu lão hoá nào ở bà. Theo sau là một cậu bé chừng 6 tuổi, mặc một bộ đồ thể thao, đi một đôi giày nom có vẻ rất đắt.

Người phụ nữ mỉm cười thật tươi nhìn bọn trẻ, đưa mắt sang đứa con quý tử của mình, mặt vẫn không cảm xúc như mọi ngày.

Đứa trẻ này liếc nhìn đám trẻ đang cố tỏ ra đáng yêu trước mặt mình, ngán ngẩm mà thở dài. Cậu trai quay sang nói với mẹ mình:

"Mẹ cứ đi làm từ thiện đi, con qua chỗ khác chơi đây."

"A, không cùng mẹ phát quà cho các bạn sao?" Mẹ Thái hơi nghiêng đầu khó hiểu.

"Con không hứng thú, con đi tìm người chơi đây." Cậu trai ấy lạnh nhạt nói, quay đầu chạy đi.

"Cũng được, nhưng con tìm cậu bé nào đáng yêu một chút, để mẹ và ba con còn nựng nữa nha." Mẹ Thái liếc sang nháy mắt với cậu trai một cái.

- "Mẹ à, con tìm người chơi cùng với chăm sóc con, chứ có phải tìm con dâu cho mẹ đâu?" Cậu trai đó bất lực nói.

"Nhưng mẹ muốn cậu bé nào dễ thương cơ~" Mẹ Thái làm nũng.

"Haizzz, con biết rồi, mẹ cứ như làm như con là con nít không bằng." Cậu trai lắc lắc đầu

"Con cũng chỉ mới có 6 tuổi thôi, lớn với ai mà chẳng là con nít hả, ông cụ non của mẹ."

"Thôi, con đi đây."

Rồi cậu trai đấy đi ra vườn hoa, đôi mắt to tròn nhìn đến chiếc xích đu đang được đung đưa bởi một cậu bé. Nhìn kĩ hơn, cậu bé này có vẻ đang bị gì đó vì cứ mãi ôn bụng rồi nhăn mặt.

Cậu bé này có nước da trắng trẻo, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, thế là cậu trai kia mới tốt bụng lại hỏi:

"Bị sao vậy?"

"Khô...không biết nữa, tự nhiên...tớ hơi đa...đau bụng." Vì đau bụng nên cậu bé nói chuyện vô cùng khó khăn.

"Sao không gọi viện trưởng?" Cậu trai kia vẫn giữ phong thái lạnh lùng mà hỏi.

"Tớ đi không nổi." Cậu bé nói, tay vẫn ôm chặt bụng.

"Haizzz, leo lên."

Nói rồi, cậu trai kia khuỵ gối xuống, bảo cậu bé leo lên lưng mình cõng đi. Nhưng cậu bé cứ ngơ mặt ra, khiến tên kia phát bực.

"Leo lên mau đi."

"Cậu là ai? Bắt cóc à?" Cậu bé ngây ngô hỏi.

"Này, tôi đang giúp cậu đấy." Cậu trai kia tức giận rồi, nhưng cũng không khỏi cười thâm trong bụng. Khuôn mặt thơ ngây thật sự đáng yêu, cậu trai này muốn bắt về nhà nuôi mất rồi.

Bởi vì tên nhóc trước mặt cậu bé cứ nói trống không với cậu nên cậu không thích, dù sao nhìn thân thể này có vẻ cũng nhỏ tuổi hơn mình mà, thấp hơn cậu cả một cái đầu cơ.

Tên kia cứ đứng lì ở trước mặt cậu bé, còn cậu thì cứ mãi ôm bụng rồi tránh né. Nhìn kĩ thì tên này cũng đẹp trai, nhưng mà hung dữ quá.

"Có leo lên không, đã đau bụng còn cứng đầu."

Nghe quát vậy nên cậu cũng ngoan ngoãn leo lên, khuôn mặt vẫn nhăn nhó, mồ hôi nhễ nhại. Tên kia cõng cậu tới cửa chính, nơi có lũ trẻ cùng mẹ hắn và viện trưởng.

"Ở đây có bác sĩ không ạ?"

"Có chuyện gì vậy con trai?"

"Tên ngốc này bị đau bụng, nên con cõng tới đây để, có bác sĩ không ạ?"

Hắn vừa cõng cậu vừa trả lời mẹ mình rồi quay sang viện trưởng hỏi. Cách cư xử của hắn cứ như một ông cụ non khiến vị viện trưởng ngỡ ngàng, còn mẹ hắn chỉ biết tặc lưỡi bó tay.

"Bác sĩ đã xin nghỉ từ sáng vì có công việc trên thành phố rồi, bây giờ chỉ có thể đưa Hoa Hoa đến bệnh viện thôi."

Viện trưởng định đi gọi cấp cứu, thì một bàn tay nhỏ nhắn vịn lấy tay ông, khẽ nói:

"Con không sao, không cần đến bệnh viện."

"Hoa Hoa ngoan, phải đi đến bệnh viện mới hết đau bụng được." Viện trưởng xoa đầu cậu.

"Thà đau một chút rồi hết chứ con không muốn đi bệnh viện đâu viện trưởng à." Cậu hơi chu môi nói, mặt vẫn nhăn nhó chịu đựng cơn đau.

Vị viện trưởng chẳng biết làm sao, định lên tiếng thuyết phục cậu thì một giọng nói vang lên:

"Thôi được rồi, không đi thì gọi bác sĩ đến. Mẹ gọi bác sĩ nhà mình giúp con." Cậu trai kia lên tiếng, mắt cứ ngoại lại sau lưng nhìn cục bông đang co ro trên lưng mình.



"Hảo con trai." Mẹ Thái bất lực, cũng rút diện thoại ra bắt đầu gọi.

Hắn tìm một cái ghế đá rồi cho cậu ngồi xuống, cúi xuống ngồi kế bên cậu nhìn vẻ mặt nhăn nhó đang ôm bụng kia, rồi hắn khẽ lấy tay đang ôm bụng của cậu ra.

"Đừng ôm bụng rồi khom người như thế, sẽ càng đau hơn đấy, ngốc ạ."

Nghe hắn nói cậu liền tin ngay. Mặc cho hắn nắm lấy tay mình, cậu cứ cắn răng chịu đau mà không ôm bụng, tay cậu cũng siết chặt lấy bàn tay hắn. Không biết vì sao, trong thâm tâm hắn lại có ý định muốn đưa cậu về nhà, và... Mẫu hậu đại nhân, chính là mẹ cậu, đương nhiên đã để ý đến điều đó.

Bác sĩ đến, vội vàng xem tình trạng của cậu rồi thở phào nhẹ nhõm, quay qua nói với mọi người:

"Không sao, chỉ là ăn phải đồ ăn hết hạn. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi là sẽ khỏi thôi."

"Tôi cảm ơn."Mẹ Thái cười, cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ.

Còn hắn, nghe xong lời bác sĩ nói thì làm mặt lạnh nhìn qua cậu. Cậu đang hồn nhiên nhìn bác sĩ, bất giác mà cảm thấy lạnh sống lưng.

"Ngốc thật, sáng tới giờ cậu ăn gì rồi hả?" Hắn hỏi, lòng có chút lo lắng.

"Hỏi tớ sao?" Cậu ngơ ra, đưa ngón tay hướng về mình.

Hắn gật đầu.

"Chỉ là lúc nãy tớ có ra ngoài mua một chiếc bánh sữa nướng ăn thôi." Cậu thản nhiên nói.

"Bộ ăn mà không ngửi thấy mùi lên men của sữa à?" Hắn nhướng mày nghi hoặc.

"Tớ cũng có ngửi thấy, nhưng mà có sao đâu." Cậu tiếp tục thản nhiên, bĩu môi như muốn khiêu khích.

"Ngửi thấy đồ ăn thiu mà vẫn ăn, đúng là đồ ngốc." Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng.

"Sao nãy giờ cậu cứ nói tớ ngốc hoài vậy?" Cậu chu môi tỏ vẻ không thích.

"Ngửi thấy đồ ăn thiu mà vẫn ăn thì không phải ngốc à?" Hằn lập tức nói, ánh mắt cũng mang một chút ý cười. Biểu cảm khi nãy của cậu thật sự đáng yêu.

Cậu nghe như thế cũng hết lời cãi, đành cúi gằm mặt xuống rồi lặng lẽ đứng lên bỏ đi. Chợt bàn tay nhỏ bé của cậu lại bị bàn tay khác nắm lại.

"Sao cậu nắm tay tớ?"

"Đi."

"Đi đâu?"

"Về nhà tôi."

.....Quạc quạc......

Cả không gian đều im bặt, chỉ còn tiếng quạ kêu xung quanh. Người phụ nữ ngơ ngác khi nghe lời nói thốt ra từ miệng đứa con trai của mình.

"Con muốn người này, lạ lắm sao?"

"Con nói con muốn người này, mọi người hiểu mà, đúng không. MẸ....."

Hắn hét lớn tiếng "mẹ" khiến cho mẹ hắn hoàn hồn lại.

"Được, được, con thích là được." Mẹ Thái gật đầu lia lịa.

Rồi người phụ nữ quay sang cậu bé, nhéo nhéo hai má của cậu đến phát đỏ. Còn cậu thì đứng yên để tiêu hoá hết những gì đang xảy ra. Lúc sau, cậu ngước lên hỏi:

"Cô xinh đẹp ơi, vậy là con phải qua nhà cậu ấy ạ?" Cậu nói, tay chỉ về phía hắn.

"Đúng vậy, đó cũng là nhà cô nữa." Mẹ Thái nói, tay vẫn nhéo má cậu.

"Vậy là con không được ở đây nữa ạ?"

"Cũng không phải, chỉ là chuyển từ đây sang nhà cô thôi."

"Nhưng con sẽ nhớ viện trưởng và mấy bạn lắm." Mắt cậu hơi rưng rưng.

"Nhưng con vẫn sẽ được về thăm viện trưởng và các bạn." Mẹ Thái nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Vậy khi nào con đến nhà cô ạ?"

"Bây giờ luôn, được không?"

"Vậy con đi tạm biệt các bạn được không ạ?" Cậu bé dùng ánh mắt van nài mà nhìn người phụ nữ.

"Được." Mẹ Thái cười trìu mến.

Cậu hí hửng chạy lại chỗ lũ trẻ, nhưng bị một bàn tay giữ lại, là hắn.

"Đi đâu?" Hắn vẫn dùng tông giọng lạnh lùng đó.



"Tạm biệt các bạn và viện trưởng." Cậu tròn xoe mắt nhìn hắn.

"Nhanh lên đấy." Hắn luyến tiếc buông tay cậu ra.

Thế là cậu chạy nhanh ra chỗ lũ trẻ, ôm từng người một bất kể gái trai. Hắn đứng đó nhìn theo mà cảm giác hơi khó chịu, chỉ hận không thể chạy lại tách cậu ra được. Hắn thề rằng sau này sẽ nhốt cậu ở bên hắn, không cho hắn đến đây để bản thân phải chứng kiến những cách ôm ấp nóng mắt này.

Một lúc sau thì cậu và hắn đã lên xe về Thái Gia. Trên đường, hắn đột nhiên hỏi cậu:

"Tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

"Hỏi tớ sao?" Cậu nhỏ hắn hỏi lại.

"Ừ."

"Chu Hi Hoa, 8 tuổi. Còn cậu tên gì?"

"Thái Tử Sâm."

"Tên đẹp thật. Vậy tớ gọi cậu là Tiểu Sâm được không, cậu gọi tớ Hoa Hoa là được."

"Cấm gọi cái tên đấy."

"Sao vậy~" Chu Hi Hoa hơi ủy khuất hỏi.

Mẹ hắn liền nói vọng xuống:

"Tử Sâm không thích bị gọi bằng nhưng tên thân mật như vậy đâu."

"Mà Hoa Hoa lớn hơn Tử Sâm 2 tuổi đấy. Con phải gọi người ta bằng anh đi." Mẹ Thái nhìn sang hắn, miệng cười cười.

"Con không thích." Hắn bày ra vẻ khó chịu liếc nhìn người bên cạnh mà hắn phải gọi bằng "anh".

Chu Hi Hoa thấy thế liền nói:

"Viện trưởng bảo xưng hô phải đúng số tuổi."

"Thì sao?"

"Vì thế nên em phải gọi anh bằng "anh"."

"Đừng mơ."

"Vậy em sẽ gọi anh bằng gì?"

"Mày."

"Không được, viện trưởng bảo như thế là trẻ hư."

"Thì sao, sau này mày phải gọi tao bằng "thiếu gia"."

"Không thích đâu~"

"Không thích cũng phải gọi, nghe rõ chưa?"

"Ừm." Hi Hoa uỷ khuất nói.

"Tử Sâm, người ta hơn con 2 tuổi đấy." Mẹ Thái lúc này mới nói.

"Thì sao chứ, hơn con 2 tuổi mà ngốc như gì." Hắn quay đi, không quan tâm đến lời nói của mẹ mình,

"Chậc, thằng nhóc này."

Mẹ hắn cũng bó tay, chỉ biết quay xuống an ủi Hoa Hoa đang tủi thân:

"Đừng buồn, khi về cô sẽ kêu ba nó dạy cho nó một trận."

"Không sao ạ, dù sao con cũng phải nghe lời chủ thôi." Hi Hoa ủy khuất nói.

"Bé ngoan đừng nói vậy, về đây rồi thì con chính là một phần trong gia đình."

Cậu cười với bà, khẽ nhìn hắn rồi lại cúi đầu xuống.

______

Trong lòng cậu rất buồn, nhưng cậu biết rằng khi về đây đồng nghĩa với việc phải nghe lời chủ, mà chủ chính là hắn, nên hắn nói gì cậu cũng phải nghe, cậu cũng chẳng dám cãi lại.

_______

Thế là Thái Tử Sâm đã đón Chu Hi Hoa về nhà rồi.
Chương trước Chương tiếp