Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 123: Thẩm Vũ Thần là một người anh tốt
Năm xưa, sau khi bố mẹ của Thẩm Vũ Thần và Thẩm Giai Giai mất cổ phiếu của công ty lập tức giảm mạnh trong một đêm. Cái ngày định mệnh hôm đó là kí ức cả đời khó quên của cả hai. Khi đó, Thẩm gia đứng trước nguy cơ sụp đổ vì không muốn thấy tâm huyết của cha mẹ mình bị hủy hoại. Thẩm Vũ Thần đã ép buộc bản thân phải mạnh mẽ để vực dậy công ty và anh đã làm được, khi đó anh mới có 19 tuổi. Có thể coi nó là cái tuổi đẹp nhất của một đời người, ở tuổi đó đáng ra anh có thể làm điều mình muốn, thực hiện ước mơ là phi công của mình.
Nhưng anh đã chọn việc rèn luyện cực khổ để có thể trở thành người chống đỡ Thẩm gia. Dưới bàn tay của Vương Thiên Chính cùng sự chăm chỉ của mình, anh trở thành chủ tịch tập đoàn của Thẩm thị khi mới chỉ 23 tuổi. Sau khi cha mẹ mất anh một mình lo toan cho Thẩm Giai Giai, lo cho cô có một cuộc sống vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Anh luôn nuông chiều cô để mặc cô muốn làm gì thì làm đằng sau sẽ có anh giúp cô thu dọn hậu họa.
Mộ Cảnh Thiên có từng nghe qua Thẩm Giai Giai kể về anh trai mình, mỗi lần cô kể với người khác về anh mình có thể thấy cô rất cô rất tự hào vì có người anh như vậy.
"Anh yên tâm, cả đời này tôi tuyệt đối không phụ cô ấy. Lời tôi nói ra chắc chắn sẽ làm được." Mộ Cảnh Thiên vừa nói vừa rót rượu vào ly rồi đưa cho Thẩm Vũ Thần, lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột.
Hai người chạm ly cùng nhau sau đó cùng một lúc uống cạn.
Thẩm Giai Giai ngồi dưới nhà, lòng thấp thỏm chờ đợi. Thấy hai người cùng nhau sánh vai bước xuống dưới nhà, cô vội chạy lại hỏi.
"Hai người đã nói gì vậy?"
" Không nói cho em biết. Ăn cơm." Nói xong, Thẩm Vũ Thần khoác vai em gái mình tiến vào phòng ăn.
Ba người họ cùng nhau dùng xong bữa tối, sau đó Thẩm Giai Giai ra tiễn Mộ Cảnh Thiên về thì nhận được lời nhắn của anh trai mình.
( Lên phòng sách gặp anh.]
Cô lập tức đi lên, vào trong phòng, cô thấy Thẩm Vũ Thần đang mệt mỏi tựa mình vào ghế làm việc.
" Anh."
"Ngồi đi."
"Anh gọi em có chuyện gì à?"
"Tiểu Giai, em thật sự chắc chắn bản thân sẽ kết hôn với Mộ Cảnh Thiên thật sao?" Thẩm Vũ Thần ngồi xuống đổi diện với cô.
"Chắc chắn." Cô chắc nịch trả lời.
"Hôn nhân là chuyện cả đời không thể nhất thời bông đùa."
"Lão Thần, em không đùa, em lớn rồi biết thế nào là nên là không, biết lúc nào nên vui đùa, lúc nào không nên vui đùa."
Cô tiến lại, ngồi xuống bên cạnh anh mình, khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh giọng đầy nũng nịu.
"Được được được, em lớn rồi nên không cần đến người anh này nữa rồi." Thẩm Vũ Thần búng nhẹ vào trán cô, giọng trách móc nhẹ nhàng.
"Nào có, nay mai em cười em vẫn sẽ thường xuyên về đây thăm anh, chỉ sợ đến lúc em về nhiều quá anh lại đuổi em đi thôi."
Hai anh em vui vẻ bật cười, một lúc lầu Thầm Vũ Thầm trầm mặc lên tiếng.
"Giai Giai à, anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc, anh dùng cả đời nuông chiều em nên không muốn sau khi em lấy chồng phải chịu cực khổ. Nếu như sau này, sống bên đó mà thấy không vui, phải chịu tủi thân thì về đây, anh thừa tiền để nuôi mẹ con em. Anh không muốn nhìn em gái mình dùng cả đời nuông chiều, chưa một lần dám to tiếng trách móc lại bị người khác bắt nạt. Biết chưa?"
"Em biết rồi, anh thấy em gái anh dễ bắt nạt lắm à. Còn nữa, lúc chiều rõ ràng anh to tiếng với em còn gì mà lại nói không một lần dám to tiếng." Cô giận dối đẩy anh ra.
"Lúc nào, anh làm gì có. Hơn nữa, anh to tiếng với em nhiều hơn hay em quát anh nhiều hơn hả? Nhiều lúc anh còn tưởng em thành chị anh rồi."
Anh cũng đáp trả khiến cô nhất thời không biết nói gì. Yên lặng lúc lâu rồi hai người họ nhìn nhau bật cười.
Nhưng anh đã chọn việc rèn luyện cực khổ để có thể trở thành người chống đỡ Thẩm gia. Dưới bàn tay của Vương Thiên Chính cùng sự chăm chỉ của mình, anh trở thành chủ tịch tập đoàn của Thẩm thị khi mới chỉ 23 tuổi. Sau khi cha mẹ mất anh một mình lo toan cho Thẩm Giai Giai, lo cho cô có một cuộc sống vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Anh luôn nuông chiều cô để mặc cô muốn làm gì thì làm đằng sau sẽ có anh giúp cô thu dọn hậu họa.
Mộ Cảnh Thiên có từng nghe qua Thẩm Giai Giai kể về anh trai mình, mỗi lần cô kể với người khác về anh mình có thể thấy cô rất cô rất tự hào vì có người anh như vậy.
"Anh yên tâm, cả đời này tôi tuyệt đối không phụ cô ấy. Lời tôi nói ra chắc chắn sẽ làm được." Mộ Cảnh Thiên vừa nói vừa rót rượu vào ly rồi đưa cho Thẩm Vũ Thần, lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột.
Hai người chạm ly cùng nhau sau đó cùng một lúc uống cạn.
Thẩm Giai Giai ngồi dưới nhà, lòng thấp thỏm chờ đợi. Thấy hai người cùng nhau sánh vai bước xuống dưới nhà, cô vội chạy lại hỏi.
"Hai người đã nói gì vậy?"
" Không nói cho em biết. Ăn cơm." Nói xong, Thẩm Vũ Thần khoác vai em gái mình tiến vào phòng ăn.
Ba người họ cùng nhau dùng xong bữa tối, sau đó Thẩm Giai Giai ra tiễn Mộ Cảnh Thiên về thì nhận được lời nhắn của anh trai mình.
( Lên phòng sách gặp anh.]
Cô lập tức đi lên, vào trong phòng, cô thấy Thẩm Vũ Thần đang mệt mỏi tựa mình vào ghế làm việc.
" Anh."
"Ngồi đi."
"Anh gọi em có chuyện gì à?"
"Tiểu Giai, em thật sự chắc chắn bản thân sẽ kết hôn với Mộ Cảnh Thiên thật sao?" Thẩm Vũ Thần ngồi xuống đổi diện với cô.
"Chắc chắn." Cô chắc nịch trả lời.
"Hôn nhân là chuyện cả đời không thể nhất thời bông đùa."
"Lão Thần, em không đùa, em lớn rồi biết thế nào là nên là không, biết lúc nào nên vui đùa, lúc nào không nên vui đùa."
Cô tiến lại, ngồi xuống bên cạnh anh mình, khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh giọng đầy nũng nịu.
"Được được được, em lớn rồi nên không cần đến người anh này nữa rồi." Thẩm Vũ Thần búng nhẹ vào trán cô, giọng trách móc nhẹ nhàng.
"Nào có, nay mai em cười em vẫn sẽ thường xuyên về đây thăm anh, chỉ sợ đến lúc em về nhiều quá anh lại đuổi em đi thôi."
Hai anh em vui vẻ bật cười, một lúc lầu Thầm Vũ Thầm trầm mặc lên tiếng.
"Giai Giai à, anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc, anh dùng cả đời nuông chiều em nên không muốn sau khi em lấy chồng phải chịu cực khổ. Nếu như sau này, sống bên đó mà thấy không vui, phải chịu tủi thân thì về đây, anh thừa tiền để nuôi mẹ con em. Anh không muốn nhìn em gái mình dùng cả đời nuông chiều, chưa một lần dám to tiếng trách móc lại bị người khác bắt nạt. Biết chưa?"
"Em biết rồi, anh thấy em gái anh dễ bắt nạt lắm à. Còn nữa, lúc chiều rõ ràng anh to tiếng với em còn gì mà lại nói không một lần dám to tiếng." Cô giận dối đẩy anh ra.
"Lúc nào, anh làm gì có. Hơn nữa, anh to tiếng với em nhiều hơn hay em quát anh nhiều hơn hả? Nhiều lúc anh còn tưởng em thành chị anh rồi."
Anh cũng đáp trả khiến cô nhất thời không biết nói gì. Yên lặng lúc lâu rồi hai người họ nhìn nhau bật cười.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương