Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 127: Thành con ghẻ
" Nói đi."
Thấy đám nhân viên đã ra ngoài hết, Vương Sở Minh tựa người ra ghế nghe kết quả.
" Tần tiểu thư dạo này không thấy xuất hiện nữa là do cô ấy đang quay trở về với công việc của mình rồi ạ." Tuấn
Hào thận trọng thông báo.
" Cô ấy làm việc gì?"
" Tiếp viên hàng không."
"Được rồi, cậu ra ngoài làm việc của mình đi." Vương Sở Minh hờ hững nhắm mắt lại, xua tay nói cậu ra ngoài.
Tuần Hào cũng lui ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại Vương Sở Hàn chậm rãi mở mắt xoay ghế nhìn bên ngoài qua tấm kính thủy tinh. Ánh mắt sâu thắm, khuôn mặt phức tạp như đang tính kế gì đó.
Tối hôm đó...........
" Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân kêu hai người xuống dùng bữa." Tiểu An đứng bên ngoài nói vọng vào trong.
" Chị biết rồi, em xuống trước đi."
Vương Gia Ninh khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ bên ngoài sau đó cùng chồng mình xuống nhà ăn. Đến trước cửa phòng ăn, một mùi tanh đưa thẳng lên mũi cô khiến cô lập tức quay đi chạy đến nhà vệ sinh.
Mạnh Thanh thấy con dâu như thế thì vô cùng lo lắng, bà hỏi con trai mình.
" Con bé là sao vậy? Có phải mấy hôm mẹ đi con không chăm sóc con bé tốt đúng không?"
Lục Tử Hàng không trả lời mẹ mình mà đi xem cô như thế nào, đúng lúc này Hứa Diệp với Lục Tử Dương cũng cùng lúc đi xuống, Hứa Diệp thấy vậy đành lên tiếng giải thích thay.
" Phu nhân, Ninh Ninh cậu ấy rất có thể là đang mang thai nên mới xuất hiện trạng thái buồn nôn khi ngửi thấy mùi tanh."
Mạnh Thanh mới đầu còn chưa kịp định hình, nhưng rất nhanh bà nghi hoặc hỏi lại.
" Ý con là bé đang có bầu sao?"
" Rất có thể ạ. Cái này phải chờ đến ngày mai mới có thể xách định chính xác ạ." Hứa Diệp nói thêm.
" Thật sao? Trời diliiii, cuối cùng trời phật cũng đã nghe thấy tiếng lòng của ta." Mạnh Thanh vui vẻ ôm trầm lấy
Hứa Diệp khiến cô có chút bất ngờ.
Thấy Lục Tử Hàng đang dìu Vương Gia Ninh đi ra từ phía nhà vệ sinh, bà liền vui vẻ chạy đến đẩy Lục Tử Hàng sang một bên rồi đỡ lấy cô.
"Con dâu của mẹ, con giỏi lắm, yêu con nhất." Bà ôm lấy cô rồi tặng cô một cái hôn lên má khiến cô đứng hình.
" Sao mẹ hôn vợ con?" Lục Tử Hàng bất mãn khi thấy mẹ mình hôn vợ mình.
" Làm sao? Con có ý kiến?" Mạnh Thanh với được chiếc chổi lông gà ở bên bàn liền giờ lên trước mặt con trai mình.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy. Con chưa thể chắc chắn là con đang mang thai, mẹ chờ đến sáng mai con thử rồi con báo với mẹ nha. Giờ chúng ta ăn cơm thôi." Cô vội vàng can ngăn.
" Chúng ta đi nhà hàng, ở nhà toàn hải sản con sẽ không ăn được gì đâu. Đi chúng ta ra ăn ngoài, cả Tiểu Diệp nữa. Đi, ba chúng ta đi thôi."
" Phu nhân, vậy còn hai người họ." Hứa Diệp bị kéo đi liền thắc mắc quay lại nhìn hai người kia.
"Gọi mẹ đi con, đừng gọi ta phu nhân, ta dỗi đấy, tước sau gì cũng là người một nhà, gọi trước cho quen. Con gọi một tiếng mẹ ta nghe." Mạnh Thanh có chút giận dỗi khi nghe Hứa Diệp gọi bà là phu nhân.
"Dạ?"
Hứa Diệp nghe bà nói như vậy liền có chút ngượng ngùng, cô hết nhìn Vương Gia Ninh rồi lại nhìn sang Lục Tử Dương ở đằng sau. Lục Tử Dương thấy vậy liền gật đầu ra hiệu cho cô. Cô ngượng ngùng quay lại nhìn Mạnh Thanh.
"M.M.. Me.. Mẹ."
"Giỏi lắm." Mạnh Thanh đạt được như ý nguyền liền vui vẻ ôm cô vào lòng.
" Con yên tâm, mẹ sẽ thay mẹ con đối xử tốt với con, sẽ không có bất kì ai có thể động vào con." Bà nhẹ nhàng an ủi cô bởi bà đã nghe câu chuyện của cô do Lục Tử Dương kể lại.
" Sẽ không có bất kì dám động vào hai cô con dâu của mẹ."
Bà cùng vòng tay ôm lấy Vương Gia Ninh. Cả hai người đã rất lầu chưa được cảm nhận hơi ẩm từ vòng tay của mẹ liền vô cùng xúc động lên tiếng.
" Con cảm ơn mẹ."
"Ngoan lắm, giờ chúng ta đi ăn cơm thôi."
Bà vui vẻ dắt tay hai cô con dâu của mình tiến ra phía ngoài chửa, toan bước đi bà liền dừng lại quay về phía hai cậu quý tử của mình hẳng giọng.
" Hai đứa ở nhà, ăn hết chỗ hải sản ý đi."
Lục Tử Hàng với Lục Tử Dương nghe thấy vậy, họ kiểu. "?????????"
Thấy đám nhân viên đã ra ngoài hết, Vương Sở Minh tựa người ra ghế nghe kết quả.
" Tần tiểu thư dạo này không thấy xuất hiện nữa là do cô ấy đang quay trở về với công việc của mình rồi ạ." Tuấn
Hào thận trọng thông báo.
" Cô ấy làm việc gì?"
" Tiếp viên hàng không."
"Được rồi, cậu ra ngoài làm việc của mình đi." Vương Sở Minh hờ hững nhắm mắt lại, xua tay nói cậu ra ngoài.
Tuần Hào cũng lui ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại Vương Sở Hàn chậm rãi mở mắt xoay ghế nhìn bên ngoài qua tấm kính thủy tinh. Ánh mắt sâu thắm, khuôn mặt phức tạp như đang tính kế gì đó.
Tối hôm đó...........
" Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân kêu hai người xuống dùng bữa." Tiểu An đứng bên ngoài nói vọng vào trong.
" Chị biết rồi, em xuống trước đi."
Vương Gia Ninh khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ bên ngoài sau đó cùng chồng mình xuống nhà ăn. Đến trước cửa phòng ăn, một mùi tanh đưa thẳng lên mũi cô khiến cô lập tức quay đi chạy đến nhà vệ sinh.
Mạnh Thanh thấy con dâu như thế thì vô cùng lo lắng, bà hỏi con trai mình.
" Con bé là sao vậy? Có phải mấy hôm mẹ đi con không chăm sóc con bé tốt đúng không?"
Lục Tử Hàng không trả lời mẹ mình mà đi xem cô như thế nào, đúng lúc này Hứa Diệp với Lục Tử Dương cũng cùng lúc đi xuống, Hứa Diệp thấy vậy đành lên tiếng giải thích thay.
" Phu nhân, Ninh Ninh cậu ấy rất có thể là đang mang thai nên mới xuất hiện trạng thái buồn nôn khi ngửi thấy mùi tanh."
Mạnh Thanh mới đầu còn chưa kịp định hình, nhưng rất nhanh bà nghi hoặc hỏi lại.
" Ý con là bé đang có bầu sao?"
" Rất có thể ạ. Cái này phải chờ đến ngày mai mới có thể xách định chính xác ạ." Hứa Diệp nói thêm.
" Thật sao? Trời diliiii, cuối cùng trời phật cũng đã nghe thấy tiếng lòng của ta." Mạnh Thanh vui vẻ ôm trầm lấy
Hứa Diệp khiến cô có chút bất ngờ.
Thấy Lục Tử Hàng đang dìu Vương Gia Ninh đi ra từ phía nhà vệ sinh, bà liền vui vẻ chạy đến đẩy Lục Tử Hàng sang một bên rồi đỡ lấy cô.
"Con dâu của mẹ, con giỏi lắm, yêu con nhất." Bà ôm lấy cô rồi tặng cô một cái hôn lên má khiến cô đứng hình.
" Sao mẹ hôn vợ con?" Lục Tử Hàng bất mãn khi thấy mẹ mình hôn vợ mình.
" Làm sao? Con có ý kiến?" Mạnh Thanh với được chiếc chổi lông gà ở bên bàn liền giờ lên trước mặt con trai mình.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy. Con chưa thể chắc chắn là con đang mang thai, mẹ chờ đến sáng mai con thử rồi con báo với mẹ nha. Giờ chúng ta ăn cơm thôi." Cô vội vàng can ngăn.
" Chúng ta đi nhà hàng, ở nhà toàn hải sản con sẽ không ăn được gì đâu. Đi chúng ta ra ăn ngoài, cả Tiểu Diệp nữa. Đi, ba chúng ta đi thôi."
" Phu nhân, vậy còn hai người họ." Hứa Diệp bị kéo đi liền thắc mắc quay lại nhìn hai người kia.
"Gọi mẹ đi con, đừng gọi ta phu nhân, ta dỗi đấy, tước sau gì cũng là người một nhà, gọi trước cho quen. Con gọi một tiếng mẹ ta nghe." Mạnh Thanh có chút giận dỗi khi nghe Hứa Diệp gọi bà là phu nhân.
"Dạ?"
Hứa Diệp nghe bà nói như vậy liền có chút ngượng ngùng, cô hết nhìn Vương Gia Ninh rồi lại nhìn sang Lục Tử Dương ở đằng sau. Lục Tử Dương thấy vậy liền gật đầu ra hiệu cho cô. Cô ngượng ngùng quay lại nhìn Mạnh Thanh.
"M.M.. Me.. Mẹ."
"Giỏi lắm." Mạnh Thanh đạt được như ý nguyền liền vui vẻ ôm cô vào lòng.
" Con yên tâm, mẹ sẽ thay mẹ con đối xử tốt với con, sẽ không có bất kì ai có thể động vào con." Bà nhẹ nhàng an ủi cô bởi bà đã nghe câu chuyện của cô do Lục Tử Dương kể lại.
" Sẽ không có bất kì dám động vào hai cô con dâu của mẹ."
Bà cùng vòng tay ôm lấy Vương Gia Ninh. Cả hai người đã rất lầu chưa được cảm nhận hơi ẩm từ vòng tay của mẹ liền vô cùng xúc động lên tiếng.
" Con cảm ơn mẹ."
"Ngoan lắm, giờ chúng ta đi ăn cơm thôi."
Bà vui vẻ dắt tay hai cô con dâu của mình tiến ra phía ngoài chửa, toan bước đi bà liền dừng lại quay về phía hai cậu quý tử của mình hẳng giọng.
" Hai đứa ở nhà, ăn hết chỗ hải sản ý đi."
Lục Tử Hàng với Lục Tử Dương nghe thấy vậy, họ kiểu. "?????????"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương