Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 135: Kết thúc
"AAAAAAAA....A.... Anh.... Anh không vào phòng thay đồ mà thay?" Cô vội lấy tay che mắt rồi quay người đi.
"Em nhìn thấy ở đây có phòng thay đồ không?" Vương Sở Minh điểm tĩnh cởi chiếc áo sơ mi ra, mà lấy chiếc áo cô đã chọn cho anh mặc lên.
"Vậy anh mau thay đi, thay nhanh lên." Cô quay người đi, tay vẫn che chặt mắt, giọng thúc giục.
Vương Sở Minh nụ cười thoáng trên môi, anh vẫn điểm tĩnh mặc chiếc sơ mi vào.
" Đưa cái áo vest trên tay em cho tôi."
Cô giật lùi người đưa chiếc áo vest trên tay mình cho anh.
"Dạo này em đi đâu?" Anh thắt chiếc caravat vào rồi chậm rãi lên tiếng hỏi cô.
"E....E...Em quay trở về làm công việc của mình.....Anh thay xong chưa vậy?"
"Quay người lại đi." Sau khi khoác chiếc áo vest xong, anh nhàn nhã ngồi xuống ghế.
Cô quay người lại, từ tay hạ tay che mắt xuống, cô thở phào khi thấy anh đã mặc đồ lại.
" Nếu như anh thay xong rồi thì chúng ta quay lại hội trường thôi. Họ đều đang đợi chúng ta."
Cô quay người đi thì bị anh kéo lại, anh đè cô dưới thần mình.
"Em bận đến mức không thể tìm đến tôi nữa à?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng lạnh lùng.
Cô trốn tránh đi cái nhìn đó, cô không nghĩ anh sẽ hỏi cô như vậy, và càng không nghĩ sẽ hỏi trong tư thế này.
"Anh đứng dậy đi, chúng ta đàng hoàng nói chuyện."
"Trả lời tôi." Anh giữ chặt lấy eo cô.
" Em......Không phải anh thấy em phiền sao, nói em không đến tìm anh nữa."
" Tôi nói như thế bao giờ." Vương Sở Minh chau mày nhìn cô.
" Cái hôm anh làm em ngã thì chính là có ý như thế." Giọng cô có chút hờn dỗi.
Vương Sở Minh bất động nhìn cô, anh không nghĩ cái đẩy ngày hôm đó lại có ý như vậy.
"Hôm đó ý tôi không......"
Anh chưa dứt hết lời thì tiếng điện thoại của Tần Minh Nguyệt vang lên, là Vương Gia Ninh. Cô chìa điện thoại lên trước mặt Vương Sở Minh, thấy tên người gọi tới anh mới thả cô ra.
"Alo, Ninh Ninh."
[ Chị với anh em làm gì mà lâu vậy, qua đây chúng ta chụp ảnh lưu niệm thôi.] Giọng nói thúc giục của Vương Gia Ninh truyền đến.
"Bọn chị đang đi qua, sắp tới rồi." Cô nhìn Vương Sở Minh rồi trả lời.
**********
Buổi hôn lễ cũng kết thúc, Thẩm Giai Giai mệt mỏi sau một này dài, cô nằm thiếp đi trong vòng tay của Mộ Cảnh Thiên, còn Vương Gia Ninh cũng được Lục Tử Hàng đưa về nhà. Kết thúc hôn lễ, Vương Sở Minh vốn muốn tìm
Tần Minh Nguyệt nhưng đã không thấy hình bóng cô đâu.
*********
Sau đám cưới của Mộ Cảnh Thiên và Thẩm Giai Giai không lâu thì cũng đã đến năm mới. Hôm nay là giao thừa, tại Kinh Thường Uyển mọi người hầu đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm. Năm nay biệt thự đã trở nên náo nhiệt hơn mọi năm do có sự góp mặt của đám Vương Sở Hàn, cả hai vợ chồng Mộ Cảnh Thiên và Thầm Giai Giai cùng sự góp mặt của dàn trợ thủ.
Mọi người tề tựu tại sân sau của biệt thự để thưởng thức tiệc giao thừa. Họ cùng nhau nâng ly để chúc mừng năm mới, do đang mang thai nên Vương Gia Ninh và Thẩm Giai Giai không được chồng mình cho uống rượu.
"Tiểu Anh Tử với Tiều Giai bao giờ hai đứa sinh vậy?" Hàn Lăng thắc mắc hỏi vì thấy bụng của hai người ngày càng lớn.
"Dự tính là sau đám cưới của Tử Dương với Diệp, Giai Giai sinh trước em nửa tháng." Vương Gia Ninh sờ bụng mình rồi trả lời.
" Vậy hai đứa bé trai hay gái?" Hạo Xuyên do không hay ở trong nước nên không cập nhật được tình hình.
" Đều là trai." Lục Tử Dương nhanh nhảu trả lời.
" Vậy nên 1 tỷ trước kia không có ai được." Nhiên cũng nối lời.
Chỉ có Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh lằng lặng nhìn nhau rồi bật cười, họ như có điều gì đó giấu giếm mọi người.
Đồng hồ đã điểm tới 12 giờ, lúc này những người làm của biệt thự ở sân trước liền cùng nhau đốt pháo hoa. Pháo hoa vô cùng đẹp, khiến cả căn biệt thự rực sáng. Họ cùng nhau ngồi ngắm pháo hoa, bầu không khí vô cùng ấm áp, trong đầu họ chợt hiện lên những chuyện xảy ra trong một năm qua, một năm đáng nhớ. Họ từ những người không quen biết, có thể gọi là kẻ thù đối địch nhưng lại cùng nhau hợp lực loại bỏ Phi Ưng.
" Chúng ta cùng nâng ly vì chuyện năm qua chúng ta cùng nhau đi qua và chúc mừng cho một năm mới tốt lành.
Đồng thời cũng mong cho Tiều Ninh và Giai Giai có thể sinh hạ thành công." Lục Tử Hàng đứng nâng ly, mở lời.
Những người khác cũng cầm ly của mình lên, họ cùng nhau chạm ly. Dưới màn pháo hoa trên bầu trời, họ cùng nhau nâng ly để chúc mừng cho năm mới, cho một tương lai tốt đẹp cho tất cả.
Hoàn
"Em nhìn thấy ở đây có phòng thay đồ không?" Vương Sở Minh điểm tĩnh cởi chiếc áo sơ mi ra, mà lấy chiếc áo cô đã chọn cho anh mặc lên.
"Vậy anh mau thay đi, thay nhanh lên." Cô quay người đi, tay vẫn che chặt mắt, giọng thúc giục.
Vương Sở Minh nụ cười thoáng trên môi, anh vẫn điểm tĩnh mặc chiếc sơ mi vào.
" Đưa cái áo vest trên tay em cho tôi."
Cô giật lùi người đưa chiếc áo vest trên tay mình cho anh.
"Dạo này em đi đâu?" Anh thắt chiếc caravat vào rồi chậm rãi lên tiếng hỏi cô.
"E....E...Em quay trở về làm công việc của mình.....Anh thay xong chưa vậy?"
"Quay người lại đi." Sau khi khoác chiếc áo vest xong, anh nhàn nhã ngồi xuống ghế.
Cô quay người lại, từ tay hạ tay che mắt xuống, cô thở phào khi thấy anh đã mặc đồ lại.
" Nếu như anh thay xong rồi thì chúng ta quay lại hội trường thôi. Họ đều đang đợi chúng ta."
Cô quay người đi thì bị anh kéo lại, anh đè cô dưới thần mình.
"Em bận đến mức không thể tìm đến tôi nữa à?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng lạnh lùng.
Cô trốn tránh đi cái nhìn đó, cô không nghĩ anh sẽ hỏi cô như vậy, và càng không nghĩ sẽ hỏi trong tư thế này.
"Anh đứng dậy đi, chúng ta đàng hoàng nói chuyện."
"Trả lời tôi." Anh giữ chặt lấy eo cô.
" Em......Không phải anh thấy em phiền sao, nói em không đến tìm anh nữa."
" Tôi nói như thế bao giờ." Vương Sở Minh chau mày nhìn cô.
" Cái hôm anh làm em ngã thì chính là có ý như thế." Giọng cô có chút hờn dỗi.
Vương Sở Minh bất động nhìn cô, anh không nghĩ cái đẩy ngày hôm đó lại có ý như vậy.
"Hôm đó ý tôi không......"
Anh chưa dứt hết lời thì tiếng điện thoại của Tần Minh Nguyệt vang lên, là Vương Gia Ninh. Cô chìa điện thoại lên trước mặt Vương Sở Minh, thấy tên người gọi tới anh mới thả cô ra.
"Alo, Ninh Ninh."
[ Chị với anh em làm gì mà lâu vậy, qua đây chúng ta chụp ảnh lưu niệm thôi.] Giọng nói thúc giục của Vương Gia Ninh truyền đến.
"Bọn chị đang đi qua, sắp tới rồi." Cô nhìn Vương Sở Minh rồi trả lời.
**********
Buổi hôn lễ cũng kết thúc, Thẩm Giai Giai mệt mỏi sau một này dài, cô nằm thiếp đi trong vòng tay của Mộ Cảnh Thiên, còn Vương Gia Ninh cũng được Lục Tử Hàng đưa về nhà. Kết thúc hôn lễ, Vương Sở Minh vốn muốn tìm
Tần Minh Nguyệt nhưng đã không thấy hình bóng cô đâu.
*********
Sau đám cưới của Mộ Cảnh Thiên và Thẩm Giai Giai không lâu thì cũng đã đến năm mới. Hôm nay là giao thừa, tại Kinh Thường Uyển mọi người hầu đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm. Năm nay biệt thự đã trở nên náo nhiệt hơn mọi năm do có sự góp mặt của đám Vương Sở Hàn, cả hai vợ chồng Mộ Cảnh Thiên và Thầm Giai Giai cùng sự góp mặt của dàn trợ thủ.
Mọi người tề tựu tại sân sau của biệt thự để thưởng thức tiệc giao thừa. Họ cùng nhau nâng ly để chúc mừng năm mới, do đang mang thai nên Vương Gia Ninh và Thẩm Giai Giai không được chồng mình cho uống rượu.
"Tiểu Anh Tử với Tiều Giai bao giờ hai đứa sinh vậy?" Hàn Lăng thắc mắc hỏi vì thấy bụng của hai người ngày càng lớn.
"Dự tính là sau đám cưới của Tử Dương với Diệp, Giai Giai sinh trước em nửa tháng." Vương Gia Ninh sờ bụng mình rồi trả lời.
" Vậy hai đứa bé trai hay gái?" Hạo Xuyên do không hay ở trong nước nên không cập nhật được tình hình.
" Đều là trai." Lục Tử Dương nhanh nhảu trả lời.
" Vậy nên 1 tỷ trước kia không có ai được." Nhiên cũng nối lời.
Chỉ có Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh lằng lặng nhìn nhau rồi bật cười, họ như có điều gì đó giấu giếm mọi người.
Đồng hồ đã điểm tới 12 giờ, lúc này những người làm của biệt thự ở sân trước liền cùng nhau đốt pháo hoa. Pháo hoa vô cùng đẹp, khiến cả căn biệt thự rực sáng. Họ cùng nhau ngồi ngắm pháo hoa, bầu không khí vô cùng ấm áp, trong đầu họ chợt hiện lên những chuyện xảy ra trong một năm qua, một năm đáng nhớ. Họ từ những người không quen biết, có thể gọi là kẻ thù đối địch nhưng lại cùng nhau hợp lực loại bỏ Phi Ưng.
" Chúng ta cùng nâng ly vì chuyện năm qua chúng ta cùng nhau đi qua và chúc mừng cho một năm mới tốt lành.
Đồng thời cũng mong cho Tiều Ninh và Giai Giai có thể sinh hạ thành công." Lục Tử Hàng đứng nâng ly, mở lời.
Những người khác cũng cầm ly của mình lên, họ cùng nhau chạm ly. Dưới màn pháo hoa trên bầu trời, họ cùng nhau nâng ly để chúc mừng cho năm mới, cho một tương lai tốt đẹp cho tất cả.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương