Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 15: Trúng đạn
Sau khi dành cho nhau nhũng ánh mắt “thân thiện” thì hai bên đánh nhau ác liệt. Những lần ra đòn chuẩn xác của hai anh em Hàn – Minh khiến đối thủ gục không ít, cùng với những phát bắn chuẩn xác của cặp bài trùng bắn tỉa khiến đám người của Phi Ưng bị thiệt hại gần hết.
Tưởng trừng đã dành thắng lợi, từ đâu chạy đến gần 100 sát thủ bên Phi Ưng khiến đám người kia liền đứng hình mất mấy giây. Trận đánh vẫn tiếp tục, ai cũng sắp rơi vào tình trạng đuối sức.
“ Không xong rồi. Đi thôi lão Ngũ.” Thẩm Vũ Thần đứng xem camera cũng nhận ra bất ổn liền gọi Hàn Lăng xuống trợ giúp.
Đám người Trạch Vũ Tuấn Hào thấy hai người bọn họ xuống cũng mừng rỡ gọi lớn.
“ Nhị gia.”
“ Ngũ gia.”
Trên này, Vương Gia Ninh cùng Hạo Xuyên liên tục ra đạn.
……
Cửa của đài quan sát mở ra bốn người kia lập tức chĩa súng về phía người đang đứng ở cửa.
“ Quay về làm gì?” Lục Tử Hàng vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi.
Người thanh niên kia không hề sợ hãi mà từ tốn tiến về những mũi súng đang chĩa vào mình. Bốn người cũng thu súng về.
“ Nhớ anh nên về.” Giọng nói đầy bỡn cợt trả lời.
“ Lục Tử Dương, cậu vẫn không sợ chết như ngày nào.” Mộ Cảnh Thiên nghe thấy vậy “ọe” lên một tiếng.
“ Nhị thiếu.” Ba người kia thấp giọng chào hỏi.
“ Chào.”
Người không sợ chết mà trực tiếp xông thẳng vào mưa đạn kia là Lục Tử Dương – nhị thiếu gia nhà họ Lục.
“ Cần em giúp không?” Lục Tử Dương nhìn về phía anh trai mình ánh mắt đào hoa mang chút ý cười cất giọng.
“ Cần cậu làm gì, bốn người chúng tôi còn chưa đủ à.” Mộ Cảnh Thiên tiến tới khoác vai cậu, vui vẻ lên tiếng.
Lục Tử Hàng nhìn thời gian đã đến, ánh mắt sắc lạnh nói.
“ Rút. Tắt hết điện xung quanh.”
“ Cần.” Hắn quay sang nhìn em trai mình.
Một từ “cần” này liền khiến Mộ Cảnh Thiên tắt nụ cười.
Lục Tử Hàng dẫn đầu tiến ra khỏi căn cứ theo sau là năm người Mộ Cảnh Thiên. Xung quanh chỉ một màu tối đen như mực, đám sát thủ chưa kịp chuẩn bị thì đã có mấy tên gục xuống.
Tiếp đến là những người khác, rõ ràng có thể nhìn thấy bên Lục Tử Hàng đã chiếm thế thượng phong. Những vẻ mặt bỡn cợt của Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên giờ đầy chỉ toàn sát khí giết người.
Chưa đầy mười lăm phút đám sát thủ đã bị hạ gục gần hết. Hai người Nhiên Hoàng chốt hạ hai tên còn lại bằng cú cước chân không thể đẹp mắt hơn.
*/Đoàng/
*/Đoàng/
*/Đoàng/
Ba viên kẹo đồng từ đâu bay đến trúng thẳng vào vai của Lục Tử Hàng. Hắn liền khuỵu xuống, Mộ Cảnh Thiên tiến lại đỡ còn bốn người kia lập tức rút súng ra đề phòng tìm kiếm người bắn nhưng đã sớm không thấy bóng dáng kẻ đó.
“ Lấy xe ra đây.” Mộ Cảnh Thương lớn tiếng.
…
Bên này dưới sự phối hợp ăn ý của sáu người, đám sát thủ đã bị c.h.ế.t gần hết, đám người còn sống cũng đã không còn sức lực đánh trả.
“ Đem đi thiêu hết đi.” Vương Sở Hàn giọng đầy sát khí ra lệnh.
“ Vâng.”
“ Lão Hàn, lão Tứ lâu lắm mới thấy về.” Thẩm Vũ Thần tiến đến khoác vai vui vẻ nói chuyện, bộ mặt lạnh tanh đã biết mất từ bao giờ.
“ Đi vào thôi.” Hàn Lăng đẩy sau lưng ba người kia.
Họ cùng sóng vai đi vào, trong này hai người Vương Gia Ninh với Hạo Xuyên đã chờ sẵn trong sảnh chính.
“ Ây da, Anh Tử em về rồi.” Hàn Lăng thấy Vương Gia Ninh liền chạy tới ôm cô liền bị cô giữ lại.
“ Xong hết rồi ah?” Một giọng nói mang đậm sương gió của thời gian.
“ Lão tổng.” Tất cả đồng thanh.
“ Ngồi hết đi.”
Tưởng trừng đã dành thắng lợi, từ đâu chạy đến gần 100 sát thủ bên Phi Ưng khiến đám người kia liền đứng hình mất mấy giây. Trận đánh vẫn tiếp tục, ai cũng sắp rơi vào tình trạng đuối sức.
“ Không xong rồi. Đi thôi lão Ngũ.” Thẩm Vũ Thần đứng xem camera cũng nhận ra bất ổn liền gọi Hàn Lăng xuống trợ giúp.
Đám người Trạch Vũ Tuấn Hào thấy hai người bọn họ xuống cũng mừng rỡ gọi lớn.
“ Nhị gia.”
“ Ngũ gia.”
Trên này, Vương Gia Ninh cùng Hạo Xuyên liên tục ra đạn.
……
Cửa của đài quan sát mở ra bốn người kia lập tức chĩa súng về phía người đang đứng ở cửa.
“ Quay về làm gì?” Lục Tử Hàng vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi.
Người thanh niên kia không hề sợ hãi mà từ tốn tiến về những mũi súng đang chĩa vào mình. Bốn người cũng thu súng về.
“ Nhớ anh nên về.” Giọng nói đầy bỡn cợt trả lời.
“ Lục Tử Dương, cậu vẫn không sợ chết như ngày nào.” Mộ Cảnh Thiên nghe thấy vậy “ọe” lên một tiếng.
“ Nhị thiếu.” Ba người kia thấp giọng chào hỏi.
“ Chào.”
Người không sợ chết mà trực tiếp xông thẳng vào mưa đạn kia là Lục Tử Dương – nhị thiếu gia nhà họ Lục.
“ Cần em giúp không?” Lục Tử Dương nhìn về phía anh trai mình ánh mắt đào hoa mang chút ý cười cất giọng.
“ Cần cậu làm gì, bốn người chúng tôi còn chưa đủ à.” Mộ Cảnh Thiên tiến tới khoác vai cậu, vui vẻ lên tiếng.
Lục Tử Hàng nhìn thời gian đã đến, ánh mắt sắc lạnh nói.
“ Rút. Tắt hết điện xung quanh.”
“ Cần.” Hắn quay sang nhìn em trai mình.
Một từ “cần” này liền khiến Mộ Cảnh Thiên tắt nụ cười.
Lục Tử Hàng dẫn đầu tiến ra khỏi căn cứ theo sau là năm người Mộ Cảnh Thiên. Xung quanh chỉ một màu tối đen như mực, đám sát thủ chưa kịp chuẩn bị thì đã có mấy tên gục xuống.
Tiếp đến là những người khác, rõ ràng có thể nhìn thấy bên Lục Tử Hàng đã chiếm thế thượng phong. Những vẻ mặt bỡn cợt của Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên giờ đầy chỉ toàn sát khí giết người.
Chưa đầy mười lăm phút đám sát thủ đã bị hạ gục gần hết. Hai người Nhiên Hoàng chốt hạ hai tên còn lại bằng cú cước chân không thể đẹp mắt hơn.
*/Đoàng/
*/Đoàng/
*/Đoàng/
Ba viên kẹo đồng từ đâu bay đến trúng thẳng vào vai của Lục Tử Hàng. Hắn liền khuỵu xuống, Mộ Cảnh Thiên tiến lại đỡ còn bốn người kia lập tức rút súng ra đề phòng tìm kiếm người bắn nhưng đã sớm không thấy bóng dáng kẻ đó.
“ Lấy xe ra đây.” Mộ Cảnh Thương lớn tiếng.
…
Bên này dưới sự phối hợp ăn ý của sáu người, đám sát thủ đã bị c.h.ế.t gần hết, đám người còn sống cũng đã không còn sức lực đánh trả.
“ Đem đi thiêu hết đi.” Vương Sở Hàn giọng đầy sát khí ra lệnh.
“ Vâng.”
“ Lão Hàn, lão Tứ lâu lắm mới thấy về.” Thẩm Vũ Thần tiến đến khoác vai vui vẻ nói chuyện, bộ mặt lạnh tanh đã biết mất từ bao giờ.
“ Đi vào thôi.” Hàn Lăng đẩy sau lưng ba người kia.
Họ cùng sóng vai đi vào, trong này hai người Vương Gia Ninh với Hạo Xuyên đã chờ sẵn trong sảnh chính.
“ Ây da, Anh Tử em về rồi.” Hàn Lăng thấy Vương Gia Ninh liền chạy tới ôm cô liền bị cô giữ lại.
“ Xong hết rồi ah?” Một giọng nói mang đậm sương gió của thời gian.
“ Lão tổng.” Tất cả đồng thanh.
“ Ngồi hết đi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương