Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 18: Chị dâu nhỏ quả nhiên không tầm thường
“Hai người quen nhau à?” Vương Gia Ninh nhíu mày thấp giọng hỏi hai người Hứa Diệp và Lục Tử Dương.
“ Không…..không quen.” Hứa Diệp giọng nói có chút căng thẳng, sợ hãi.
“ Um. Thôi cậu đi làm việc trước đi.” Vương Gia Ninh trong lòng vẫn có chút nghi hoặc nhưng nhìn thái độ căng thẳng, rụt rè của Hứa Diệp liền để cô rời đi.
Hứa Diệp vừa rời đi, bác sĩ trong phòng phẫu thật cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“ Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“ Tôi.” Cả Vương Gia Ninh, Lục Tử Dương và Mộ Cảnh Thiên liền đồng thanh lên tiếng.
“…”
“ Rốt cuộc là như thế nào?” Bác sĩ bất lực hỏi lại.
“ Tôi là em trai của bệnh nhân, Lục Tử Dương.”
“ Tôi là bạn của bệnh nhân.”
“Bác cả.” Cô chậm rãi tiến lại cửa phòng phẫu thuật.
“ Bác cả?” Ánh mắt khó hiểu của năm người dồn lên cô.
“ Thì ra là Lục nhị thiếu, Mộ thiếu. Bệnh nhân đã không sao rồi. Mọi người có thể yên tâm.” Hoàng Tuấn nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Một lúc nữa, Lục đại thiếu sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi xin phép đi trước.”
“ Tiểu Anh, đi thôi, đến phòng làm việc ta.” Ông tiến đến xoa đầu cô ôn nhu nói.
“ Vâng.”
“ Tôi đi trước, mai đến thăm anh ấy.” Cô liếc nhẹ mấy người kia, nhàn nhạt nói.
…..
Phòng của viện trưởng….
“ Về từ bao giờ?” Hoàng Tuấn chỉ cô ngồi về phía sofa, còn ông đi pha ấm trà xong cũng ngồi xuống.
“ Cháu về cũng được nửa tháng rồi.” Cô nhận lấy tách trà, uống một ngụm nhỏ.
“ Bao giờ kết hôn?” Ánh mắt ông rơi trên người cô.
“ 23 tháng sau. Bác cả nhớ đến.” Cô hạ tách trà, nhìn về phía ông.
“ Thật sự muốn kết hôn với cậu ta?” Ông từ tốn hỏi cô.
“ Vâng.” Cô cũng không chần chừ đáp lại.
“ Được, vậy tháng sau bác cả đến chúc phúc cho cháu.” Ông biết tính tình của nha đầu nhà mình như thế nào nên cũng không hỏi thêm.
“ Vậy cháu đi trước. Bye bye bác cả.” Cô rời khỏi phòng viện trưởng, đi đến nơi Hứa Diệp.
“ Diệp Diệp, mình đi trước mai đến tìm cậu.”
“ Bye bye Ninh Ninh.”
….
Ở phòng bệnh của Lục Tử Hàng….
“ Thiên ca, chị dâu đúng là tài sắc vẹn toàn.” Nhiên ngồi xuống ghế cao hứng nói.
“ Những lần cô ấy né khỏi đòn đánh của nhị thiếu, cả lúc rút súng từ người cậu đều rất chuyên nghiệp như từng được huấn luyện từ trước vậy.” Hoàng đứng dựa tường trầm giọng nói.
“ Đúng vậy, thái độ bình tĩnh của cô ấy nữa.” Mộ Cảnh Thiên bồi thêm.
“ Chị dâu nhỏ đúng là không tầm thương như những vị tiểu thư đài các khác.” Thụy cũng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
“ Lục Tử Dương, nếu cậu một lần nữa mà dám động thủ với cô ấy như ngày hôm nay, tôi sẽ nói cho lão biết.” Hoàng không hề kiêng dè cảnh cáo.
Lục Tử Dương vẫn ngồi đăm chiêu một góc hoàn toàn không hề để ý đến cuộc nói chuyện vừa rồi.
“ Lục Tử Dương nghe thấy chưa?”
….
“ Lục Tử Dương?”
“ Lục Tử Dương?
Bốn người ngơ ngách nhìn nhau. Nhiên cuối cùng cũng gào lên.
“ LỤC TỬ DƯƠNG.”
“ Hả?” Ròi khỏi thế giới riêng của mình cậu nhíu mày nhìn về phía người vừa hét.
“ Cậu có nghe tôi nói vừa nãy không?” Hoàng mất kiên nhẫn tiến đến.
“ Biết rồi, tôi chỉ muốn thử khả năng của cô ấy thôi. Cứ tưởng chị ấy sẽ hết toáng lên ai ngờ lại bình tĩnh đánh trả.” Ánh mắt sâu xa cùng giọng nói bí hiểm vang lên.
Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối, một lúc sau Thụy như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng đó.
“ Đúng rồi, tìm ra người bắn lão đại chưa?”
“ Tôi cho người đi điều tra rồi. Hắn là người của Phi Ưng.” Hoàng đáp lời.
“ Có lẽ người của Phi Ưng quay lại rồi. Phải tăng thêm trang bị cùng vũ khí thôi.” Giọng nói dài thườn thượt của Mộ Cảnh Thiên truyền đến tai từng người.
“ Không…..không quen.” Hứa Diệp giọng nói có chút căng thẳng, sợ hãi.
“ Um. Thôi cậu đi làm việc trước đi.” Vương Gia Ninh trong lòng vẫn có chút nghi hoặc nhưng nhìn thái độ căng thẳng, rụt rè của Hứa Diệp liền để cô rời đi.
Hứa Diệp vừa rời đi, bác sĩ trong phòng phẫu thật cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“ Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“ Tôi.” Cả Vương Gia Ninh, Lục Tử Dương và Mộ Cảnh Thiên liền đồng thanh lên tiếng.
“…”
“ Rốt cuộc là như thế nào?” Bác sĩ bất lực hỏi lại.
“ Tôi là em trai của bệnh nhân, Lục Tử Dương.”
“ Tôi là bạn của bệnh nhân.”
“Bác cả.” Cô chậm rãi tiến lại cửa phòng phẫu thuật.
“ Bác cả?” Ánh mắt khó hiểu của năm người dồn lên cô.
“ Thì ra là Lục nhị thiếu, Mộ thiếu. Bệnh nhân đã không sao rồi. Mọi người có thể yên tâm.” Hoàng Tuấn nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Một lúc nữa, Lục đại thiếu sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi xin phép đi trước.”
“ Tiểu Anh, đi thôi, đến phòng làm việc ta.” Ông tiến đến xoa đầu cô ôn nhu nói.
“ Vâng.”
“ Tôi đi trước, mai đến thăm anh ấy.” Cô liếc nhẹ mấy người kia, nhàn nhạt nói.
…..
Phòng của viện trưởng….
“ Về từ bao giờ?” Hoàng Tuấn chỉ cô ngồi về phía sofa, còn ông đi pha ấm trà xong cũng ngồi xuống.
“ Cháu về cũng được nửa tháng rồi.” Cô nhận lấy tách trà, uống một ngụm nhỏ.
“ Bao giờ kết hôn?” Ánh mắt ông rơi trên người cô.
“ 23 tháng sau. Bác cả nhớ đến.” Cô hạ tách trà, nhìn về phía ông.
“ Thật sự muốn kết hôn với cậu ta?” Ông từ tốn hỏi cô.
“ Vâng.” Cô cũng không chần chừ đáp lại.
“ Được, vậy tháng sau bác cả đến chúc phúc cho cháu.” Ông biết tính tình của nha đầu nhà mình như thế nào nên cũng không hỏi thêm.
“ Vậy cháu đi trước. Bye bye bác cả.” Cô rời khỏi phòng viện trưởng, đi đến nơi Hứa Diệp.
“ Diệp Diệp, mình đi trước mai đến tìm cậu.”
“ Bye bye Ninh Ninh.”
….
Ở phòng bệnh của Lục Tử Hàng….
“ Thiên ca, chị dâu đúng là tài sắc vẹn toàn.” Nhiên ngồi xuống ghế cao hứng nói.
“ Những lần cô ấy né khỏi đòn đánh của nhị thiếu, cả lúc rút súng từ người cậu đều rất chuyên nghiệp như từng được huấn luyện từ trước vậy.” Hoàng đứng dựa tường trầm giọng nói.
“ Đúng vậy, thái độ bình tĩnh của cô ấy nữa.” Mộ Cảnh Thiên bồi thêm.
“ Chị dâu nhỏ đúng là không tầm thương như những vị tiểu thư đài các khác.” Thụy cũng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
“ Lục Tử Dương, nếu cậu một lần nữa mà dám động thủ với cô ấy như ngày hôm nay, tôi sẽ nói cho lão biết.” Hoàng không hề kiêng dè cảnh cáo.
Lục Tử Dương vẫn ngồi đăm chiêu một góc hoàn toàn không hề để ý đến cuộc nói chuyện vừa rồi.
“ Lục Tử Dương nghe thấy chưa?”
….
“ Lục Tử Dương?”
“ Lục Tử Dương?
Bốn người ngơ ngách nhìn nhau. Nhiên cuối cùng cũng gào lên.
“ LỤC TỬ DƯƠNG.”
“ Hả?” Ròi khỏi thế giới riêng của mình cậu nhíu mày nhìn về phía người vừa hét.
“ Cậu có nghe tôi nói vừa nãy không?” Hoàng mất kiên nhẫn tiến đến.
“ Biết rồi, tôi chỉ muốn thử khả năng của cô ấy thôi. Cứ tưởng chị ấy sẽ hết toáng lên ai ngờ lại bình tĩnh đánh trả.” Ánh mắt sâu xa cùng giọng nói bí hiểm vang lên.
Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối, một lúc sau Thụy như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng đó.
“ Đúng rồi, tìm ra người bắn lão đại chưa?”
“ Tôi cho người đi điều tra rồi. Hắn là người của Phi Ưng.” Hoàng đáp lời.
“ Có lẽ người của Phi Ưng quay lại rồi. Phải tăng thêm trang bị cùng vũ khí thôi.” Giọng nói dài thườn thượt của Mộ Cảnh Thiên truyền đến tai từng người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương