Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 20: Em nói như thế nào là như thế
Âm thanh mĩ miều, kiều diễm truyền đến tai từng người đânng có mặt trong phòng. Mười hai con mắt nai ngơ ngác nhìn người con gái đang từ từ tiến vào.
“ Nhìn tôi như vậy làm gì?” Vương Gia Ninh nhìn thấy những ánh mắt đó không nhịn được mà hỏi.
“ Cô vừa gọi cậu ta là gì?” Mộ Cảnh Thiên ngơ ngác hỏi.
“ Chồng. Không gọi là chồng chẳng lẽ gọi là ba chắc.”
Lục Tử Hàng nghe được câu nói trên cũng không nhịn được mà nhếch lên.
“ Anh tỉnh rồi vợ.”
Vương Gia Ninh đắt túi ngồi xuống nghe được câu này cũng thập phần bất ngờ. Mới đầu cô cũng chỉ định trêu hắn sẽ tưởng hắn cảm thấy khó chịu rồi đuổi cô đi ai ngờ hắn lại hùa theo.
“ Chồng à, vợ đến thăm cồng đây.” Cô tự nhủ lòng đã đâm lao thì phải theo lao.
“ Cảm ơn vợ.” Lục Tử Hàng từ đáy mắt sau kín hiện lên tia cười, giọng nói cũng trở nên trăng hoa hơn thường ngày.
“ Chồng còn đau ở đâu nữa không?” Vương Gia Ninh sớm đã nổi da gà bởi những lời nói của chính mình.
“ Chồng không đau nữa.” Hắn đã sớm nhìn ra sự mất tự nhiên trong từng cử chỉ và ánh mắt của cô, nhưng hắn cũng muốn trêu ghẹo cô thêm một lúc.
Năm người kia nhìn thấy cảnh này không biết nên nói gì, trong lòng tự hỏi.
“ Hai người còn có xem bọn tôi đang tồn tại trong phòng này không?”
Cuối cùng vẫn là Lục Tử Dương cũng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng.
“ Em đi về gặp mẹ đây.”
“ Um. Về đi.” Lục Tử Hàng cũng không thèm nhìn em trai ruột của mình lấy một cái.
Lục Tử Dương cũng biết bất lực mà rời đi.
Bốn người kia cũng không nhịn được mà rời đi.
“ Lục Tử Hàng, tôi đi đây.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng trước.
“ Lão đại, bọn em cũng về căn cứ đây. Hoàng lên tiếng thay mặt cho hai người còn lại.
“ Đi đi…À, Tiểu Thụy cậu ở lại.” Lục Tử Hàng gọi Tiểu Thụy ở lại.
Tiểu Thụy cười như khóc, Nhiên ghé sát tai cậu ta nói.
“ Cố lên Tiểu Tiểu Thụy.”
“ Lão đại, anh có gì phân phó?” Cậu huých Nhiên một cái, tiến lại phòng giọng nói cam chịu
“ Cậu về công ty giải quyết công việc của tôi còn tồn đọng lại đi.”
“ Hả???” Vẻ mặt đau khổ hiện lên trên toàn bộ khuyên mặt cậu.
“ Có ý kiến?” Hắn nhướn mày nhìn ra phía Tiểu Thụy đang đứng.
“ Dạ…dạ không ạ.”
“ Thế còn không đi.”
“ Em đi trước đây lão đại.”
…..
“ Anh hành hạ cấp dưới của mình như thế sao?” Vương Gia Ninh im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng.
“ Đó là công việc của họ.” Lục Tử Hàng nhàn nhạt đáp lời cô.
“ Mẹ hôm trước gọi điện cho tôi hỏi về địa điểm tổ chức hôn lễ.”
“ Không gọi chồng nữa sao?” Giọng nói hắn mang đậm ý trêu trọc.
“….”
“ Bàn chuyện chính này.” Cô không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, cứ nhắc đến cô liền nổi da gà.
“ Được, em trả lời mẹ như thế nào?” Hắn cũng không trêu trọc cô nữa.
“ Tôi bảo chuyện này nhờ mẹ và ba quyết định giúp. Anh thấy có được không?”
“ Em nói như thế nào thì là như thế.”
“….Còn…còn chuyện chụp ảnh cưới nữa, bao giờ chụp?” Cô có hơi bất ngờ trước câu tả lời của hắn.
“ Em quyết định đi.”
“ Ngày mai được không?”
“ Được.”
Cô không ngờ hắn nhanh chóng đồng ý như vậy, xong cô cũng không nghĩ nhiều đứng lên rời đi.
“ Tôi đi trước đây, tôi có chút việc.”
“ Đi nhanh vậy sao?”
“ Không nỡ để tôi đi à?” Cô quay lại hơi cúi người về phía hăn, giọng nói kiều diễm truyền đến tai hắn.
Hắn thuận thế kéo cô ngồi vào lòng mình, cô mất thăng bằng cùng ngồi trọn trong lòng hắn.
“ Đúng là có chút không nỡ để em đi.” Giọng nói hắn trầm ổn mang chút phóng khoáng.
Tư thế này khiến Vương Gia Ninh có chút ngại ngùng, cô đẩy mạnh người hắn định đứng lên nhưng đâu ngờ lại mất thăng bằng lần nữa ngồi lên đùi hắn.
“ Nhìn tôi như vậy làm gì?” Vương Gia Ninh nhìn thấy những ánh mắt đó không nhịn được mà hỏi.
“ Cô vừa gọi cậu ta là gì?” Mộ Cảnh Thiên ngơ ngác hỏi.
“ Chồng. Không gọi là chồng chẳng lẽ gọi là ba chắc.”
Lục Tử Hàng nghe được câu nói trên cũng không nhịn được mà nhếch lên.
“ Anh tỉnh rồi vợ.”
Vương Gia Ninh đắt túi ngồi xuống nghe được câu này cũng thập phần bất ngờ. Mới đầu cô cũng chỉ định trêu hắn sẽ tưởng hắn cảm thấy khó chịu rồi đuổi cô đi ai ngờ hắn lại hùa theo.
“ Chồng à, vợ đến thăm cồng đây.” Cô tự nhủ lòng đã đâm lao thì phải theo lao.
“ Cảm ơn vợ.” Lục Tử Hàng từ đáy mắt sau kín hiện lên tia cười, giọng nói cũng trở nên trăng hoa hơn thường ngày.
“ Chồng còn đau ở đâu nữa không?” Vương Gia Ninh sớm đã nổi da gà bởi những lời nói của chính mình.
“ Chồng không đau nữa.” Hắn đã sớm nhìn ra sự mất tự nhiên trong từng cử chỉ và ánh mắt của cô, nhưng hắn cũng muốn trêu ghẹo cô thêm một lúc.
Năm người kia nhìn thấy cảnh này không biết nên nói gì, trong lòng tự hỏi.
“ Hai người còn có xem bọn tôi đang tồn tại trong phòng này không?”
Cuối cùng vẫn là Lục Tử Dương cũng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng.
“ Em đi về gặp mẹ đây.”
“ Um. Về đi.” Lục Tử Hàng cũng không thèm nhìn em trai ruột của mình lấy một cái.
Lục Tử Dương cũng biết bất lực mà rời đi.
Bốn người kia cũng không nhịn được mà rời đi.
“ Lục Tử Hàng, tôi đi đây.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng trước.
“ Lão đại, bọn em cũng về căn cứ đây. Hoàng lên tiếng thay mặt cho hai người còn lại.
“ Đi đi…À, Tiểu Thụy cậu ở lại.” Lục Tử Hàng gọi Tiểu Thụy ở lại.
Tiểu Thụy cười như khóc, Nhiên ghé sát tai cậu ta nói.
“ Cố lên Tiểu Tiểu Thụy.”
“ Lão đại, anh có gì phân phó?” Cậu huých Nhiên một cái, tiến lại phòng giọng nói cam chịu
“ Cậu về công ty giải quyết công việc của tôi còn tồn đọng lại đi.”
“ Hả???” Vẻ mặt đau khổ hiện lên trên toàn bộ khuyên mặt cậu.
“ Có ý kiến?” Hắn nhướn mày nhìn ra phía Tiểu Thụy đang đứng.
“ Dạ…dạ không ạ.”
“ Thế còn không đi.”
“ Em đi trước đây lão đại.”
…..
“ Anh hành hạ cấp dưới của mình như thế sao?” Vương Gia Ninh im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng.
“ Đó là công việc của họ.” Lục Tử Hàng nhàn nhạt đáp lời cô.
“ Mẹ hôm trước gọi điện cho tôi hỏi về địa điểm tổ chức hôn lễ.”
“ Không gọi chồng nữa sao?” Giọng nói hắn mang đậm ý trêu trọc.
“….”
“ Bàn chuyện chính này.” Cô không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, cứ nhắc đến cô liền nổi da gà.
“ Được, em trả lời mẹ như thế nào?” Hắn cũng không trêu trọc cô nữa.
“ Tôi bảo chuyện này nhờ mẹ và ba quyết định giúp. Anh thấy có được không?”
“ Em nói như thế nào thì là như thế.”
“….Còn…còn chuyện chụp ảnh cưới nữa, bao giờ chụp?” Cô có hơi bất ngờ trước câu tả lời của hắn.
“ Em quyết định đi.”
“ Ngày mai được không?”
“ Được.”
Cô không ngờ hắn nhanh chóng đồng ý như vậy, xong cô cũng không nghĩ nhiều đứng lên rời đi.
“ Tôi đi trước đây, tôi có chút việc.”
“ Đi nhanh vậy sao?”
“ Không nỡ để tôi đi à?” Cô quay lại hơi cúi người về phía hăn, giọng nói kiều diễm truyền đến tai hắn.
Hắn thuận thế kéo cô ngồi vào lòng mình, cô mất thăng bằng cùng ngồi trọn trong lòng hắn.
“ Đúng là có chút không nỡ để em đi.” Giọng nói hắn trầm ổn mang chút phóng khoáng.
Tư thế này khiến Vương Gia Ninh có chút ngại ngùng, cô đẩy mạnh người hắn định đứng lên nhưng đâu ngờ lại mất thăng bằng lần nữa ngồi lên đùi hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương