Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 28: Lão đại -- Chị dâu
Lâm Hi ánh mắt đầy lửa giận nhưng cũng kìm nén xuống.
“ Xem ra Tử Hàng anh cũng chiều vợ quá đi. Nếu em là cô ấy thì tốt biết bao.”
“ Nhưng thật tiếc cô không bao giờ thành chị ấy.” Cả ba người đang đứng cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói. Là giọng của Mộ Cảnh Thiên. Không chỉ có hắn mà đằng sau còn là mấy người nữa.
“ Cảnh Thiên, lâu rồi không gặp.” Lâm Hi liền tươi cười chào hỏi nhưng cô ta liền bị hắn lướt qua tiến đến chỗ Vương Gia Ninh cùng Lục Tử Hàng đang đứng.
“ Lão đại – Chị dâu.” Mấy người cùng đồng thanh hô to thu hút sự chú ý của mọi quan khách.
“ Lâm tiểu thư.” Mộ Cảnh Thiên liền quay sang giọng nói đầy chán ghét nhưng vẫn chào hỏi lại.
“ Đừng gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta không thân đến mức ý đâu. Gọi tôi Mộ thiếu là được rồi.”
Lâm Hi liền xịt keo vài giây, cô ta liền quay sang phía Lục Tử Dương.
“ Lâu rồi không gặp, Tử….”
“ Gọi thôi Lục thiếu. Tôi không muốn tên mình vấy bẩn.” Lục Tử Dương vội chặn họng cô ta với vẻ mắt đầy chán ghét.
Lâm Hi liền bị sượng chân hết mức có thể, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đang ôm eo Vương Gia Ninh ánh mắt cầu cứu nhưng cũng bị hắn bơ.
Vương Gia Ninh giọng nói thiện lương, đổi chủ đề.
“ Chị Lâm Hi, bộ váy chị mặc hôm nay rất đẹp, nhìn rất dịu dàng.”
“ Ấy, đây không phải là người nửa tháng trước vào đặt trước thuê bộ đồ này ở cửa hàng của cậu sao?” Hứa Diệp mọi ngày ít nói, nhìn vô cùng nhẹ nhàng có vẻ dễ bắt nạt nhưng hôm nay lại có giọng nói mang chút đanh đá, châm chọc.
Lục Tử Dương thấy người con gái đứng cạnh mình nói như vậy có chút bất ngờ nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.
“ Vậy bộ này của Lâm tiểu thư là đi thuê sao?” Nhiên với giọng nói vô cùng “hồn nhiên” không mang một chút châm chọc nào hỏi.
“ Rời xa lão đại rồi, giờ lại bần đến mức này sao?” Câu nói này của Hoàng dù nhỏ nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy
“ Tôi…tôi…” Lâm Hi cúi mặt không biết nói gì.
“ Chị đến cửa hàng của em thuê đồ, em vô cùng vinh hạnh.” Vương Gia Ninh tiến lên nắm tay cô ta, còn có ý nhẫn mạnh chữ thuê đồ.
“ Lần sau chị nhớ đến nhé, cửa hàng em sẽ giảm giá và lúc nào cũng hoan nghênh chị đến.”
“ Vợ ơi, em không phải bảo là em đau chân sao. Đi anh đưa em đi thay giày.” Lục Tử Hàng ôn nhu lên tiếng.
“ Được.” Cô buông tay Lâm Hi tiến về phía Lục Tử Hàng khoác tay anh định rời đi.
Hắn liền buông tay, vòng ra sau eo cô bế bổng cô rời đi trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu cô gái đang có mặt và sự hài lòng của mẹ Lục rời đi.
“ Không phải em đau chân sao? Anh bế em.”
Hai người rời đi về khách sạn.
“ Chị dâu với lão đại đẹp đôi thật đó.” Thụy cố tình nói to để ai đó nghe thấy.
Mấy người cùng nhau sánh vai rời đi, để lại Lâm Hi đang đứng tay nắm chặt ly rượu vẻ mặt đen như đuýt nồi.
“ Vương Gia Ninh cô đợi đó cho tôi. Ngày nào đó Lục Tử Hàng sẽ đá cô và quay trở về bên tôi thôi.” Cô ta hậm hực nhỏ giọng uống cạn ly rượu trên tay.
Rời đi được một đoạn xa, mấy người đám Lục Tử Dương liền dừng lại.
“ Cô ta thật sự là đi thuê đồ ở cửa hàng của chị dâu sao?” Nhiên hứng thú quay sang hỏi.
“ Đ…Đún…Đúng vậy.” Hứa Diệp đã không còn giọng đanh đá như lúc nãy, rụt rè trả lời đồng thời cũng tách ra khỏi chỗ Lục Tử Dương, đứng kề bên Thụy.
Lục Tử Dương có chút khó chịu nhìn cô.
“ Xem ra Tử Hàng anh cũng chiều vợ quá đi. Nếu em là cô ấy thì tốt biết bao.”
“ Nhưng thật tiếc cô không bao giờ thành chị ấy.” Cả ba người đang đứng cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói. Là giọng của Mộ Cảnh Thiên. Không chỉ có hắn mà đằng sau còn là mấy người nữa.
“ Cảnh Thiên, lâu rồi không gặp.” Lâm Hi liền tươi cười chào hỏi nhưng cô ta liền bị hắn lướt qua tiến đến chỗ Vương Gia Ninh cùng Lục Tử Hàng đang đứng.
“ Lão đại – Chị dâu.” Mấy người cùng đồng thanh hô to thu hút sự chú ý của mọi quan khách.
“ Lâm tiểu thư.” Mộ Cảnh Thiên liền quay sang giọng nói đầy chán ghét nhưng vẫn chào hỏi lại.
“ Đừng gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta không thân đến mức ý đâu. Gọi tôi Mộ thiếu là được rồi.”
Lâm Hi liền xịt keo vài giây, cô ta liền quay sang phía Lục Tử Dương.
“ Lâu rồi không gặp, Tử….”
“ Gọi thôi Lục thiếu. Tôi không muốn tên mình vấy bẩn.” Lục Tử Dương vội chặn họng cô ta với vẻ mắt đầy chán ghét.
Lâm Hi liền bị sượng chân hết mức có thể, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đang ôm eo Vương Gia Ninh ánh mắt cầu cứu nhưng cũng bị hắn bơ.
Vương Gia Ninh giọng nói thiện lương, đổi chủ đề.
“ Chị Lâm Hi, bộ váy chị mặc hôm nay rất đẹp, nhìn rất dịu dàng.”
“ Ấy, đây không phải là người nửa tháng trước vào đặt trước thuê bộ đồ này ở cửa hàng của cậu sao?” Hứa Diệp mọi ngày ít nói, nhìn vô cùng nhẹ nhàng có vẻ dễ bắt nạt nhưng hôm nay lại có giọng nói mang chút đanh đá, châm chọc.
Lục Tử Dương thấy người con gái đứng cạnh mình nói như vậy có chút bất ngờ nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.
“ Vậy bộ này của Lâm tiểu thư là đi thuê sao?” Nhiên với giọng nói vô cùng “hồn nhiên” không mang một chút châm chọc nào hỏi.
“ Rời xa lão đại rồi, giờ lại bần đến mức này sao?” Câu nói này của Hoàng dù nhỏ nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy
“ Tôi…tôi…” Lâm Hi cúi mặt không biết nói gì.
“ Chị đến cửa hàng của em thuê đồ, em vô cùng vinh hạnh.” Vương Gia Ninh tiến lên nắm tay cô ta, còn có ý nhẫn mạnh chữ thuê đồ.
“ Lần sau chị nhớ đến nhé, cửa hàng em sẽ giảm giá và lúc nào cũng hoan nghênh chị đến.”
“ Vợ ơi, em không phải bảo là em đau chân sao. Đi anh đưa em đi thay giày.” Lục Tử Hàng ôn nhu lên tiếng.
“ Được.” Cô buông tay Lâm Hi tiến về phía Lục Tử Hàng khoác tay anh định rời đi.
Hắn liền buông tay, vòng ra sau eo cô bế bổng cô rời đi trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu cô gái đang có mặt và sự hài lòng của mẹ Lục rời đi.
“ Không phải em đau chân sao? Anh bế em.”
Hai người rời đi về khách sạn.
“ Chị dâu với lão đại đẹp đôi thật đó.” Thụy cố tình nói to để ai đó nghe thấy.
Mấy người cùng nhau sánh vai rời đi, để lại Lâm Hi đang đứng tay nắm chặt ly rượu vẻ mặt đen như đuýt nồi.
“ Vương Gia Ninh cô đợi đó cho tôi. Ngày nào đó Lục Tử Hàng sẽ đá cô và quay trở về bên tôi thôi.” Cô ta hậm hực nhỏ giọng uống cạn ly rượu trên tay.
Rời đi được một đoạn xa, mấy người đám Lục Tử Dương liền dừng lại.
“ Cô ta thật sự là đi thuê đồ ở cửa hàng của chị dâu sao?” Nhiên hứng thú quay sang hỏi.
“ Đ…Đún…Đúng vậy.” Hứa Diệp đã không còn giọng đanh đá như lúc nãy, rụt rè trả lời đồng thời cũng tách ra khỏi chỗ Lục Tử Dương, đứng kề bên Thụy.
Lục Tử Dương có chút khó chịu nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương