Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 43: Lần đầu tiên thấy
Sau khi về Nam Hải, Thẩm Giai Giai tiếp tục thay Vương Gia Ninh quản lý mọi chuyện ở Quảng trường.
“ Giai tỷ.” Mấy người trong Quảng trường thấy cô trở về liền chào hỏi.
“ Um. Dạo này thế nào rồi?” Cô gật đầu hỏi.
“ Chị đi mới có hai ngày, mà Quảng trường đã có những kẻ tới gây chuyện rồi.” Một người tiến lên dẫn cô vào phòng quan sát.
Trong phòng này là những màn hình chiếu toàn cảnh khắp quảng trường, từ quán bar, khu vực bắn bi-a, bắn súng đến những khu vực khác đều xuất hiện trọn vẹn trên các màn hình của phòng này.
“ Sao lại thế?” Thẩm Giai Giai ngồi xuống, nhìn lên các màn hình giám sát.
“ Sáng hôm kia, có một kẻ uống say sau đó lên gây sự với một người ở chỗ bắn súng.”
“ Đến tối hôm đó, có kẻ đánh đập một cô gái của chúng ta.”
“ Xử lí như thế nào rồi?” Thẩm Giai Giai nghe đến đây liền nhíu mày hỏi.
“ Chưa xử lí như thế nào cả, mới đem nhót và treo ngược ở tầng hầm thôi.”
“ Còn nữa không?”
“ Đến …………”
Người đó chưa kịp nói xong, một vệ sĩ từ đâu mở cửa hấp tấp tiến vào nói với giọng vô cùng khẩn cấp.
“ Giai tỷ, khách……khách……….khách ở phòng VIPP số 4 đang đánh nhau.”
“ Ngăn lại.” Nói xong cô cũng vội vàng đi đến phòng đó.
Tại phòng VIPP số 4……………
“ Mộ Cảnh Thiên, tôi nói cho anh biết, quay về nói với Lục Tử Hàng đừng tưởng cậu ta có chút tiền mà muốn cướp hàng từ tay chúng tôi.” Một người với những cánh tay đầy mực tiến lên túm cổ Mộ Cảnh Thiên, dí súng vào đậu cậu.
“ Bỏ súng xuống.” Nhiên bên cạnh thấy Mộ Cảnh Thiên bị như vậy liền rút súng trong người ra chĩa thẳng vào thái dương người đàn ông kia.
“ Đâu nói là cướp hàng, chúng ta đang buôn bán mà. Lão Đen ông dùng sai từ rồi.” Mộ Cảnh Thiên thong thả đẩy tay người đàn ông kia ra khỏi người mình.
“ Buôn bán? Mấy người bị điên à? Lục Tử Hàng bị điên à?” Người đàn ông tên Đen đó giọng đầy chế giễu ngồi xuống.
“ Đó là lô hàng cuối cùng mà kim chủ của Thiên Hạc. Nó đang được bán cho người ra giá cao nhất. Chúng tôi vốn đã ra giá xong hết rồi, chỉ đợi ngày giao hàng và đưa tiền nữa là xong việc. Từ đâu các cậu nhảy vào cướp nó. Như vậy là có ý gì?”
Người đàn ông kia nói một tràng dài sau đó liền ngừng lại thở dốc lấy hơi.
“ Vậy hàng đã giao chưa? Tiền đã đưa chưa? Mà nói là tôi cướp nó của ông, chỉ là bạn tôi nhanh hơn một bước, nên hàng nó mới về tay chúng tôi.” Nói xong Mộ Cảnh Thiên giũ áo đứng lên cùng Nhiên định rời đi.
“ Mộ Cảnh Thiên, đám dog chết các cậu.” Vừa nói người đàn ông vừa đứng dậy chĩa súng vào phía hai người.
Mộ Cảnh Thiên, Nhiên quay người chĩa súng về phía người đó, mấy người ở phe người tên Đen cũng rút súng chĩa về phía hai người.
Không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Đúng lúc này, Thẩm Giai Giai bước vào, cửa vừa mở đập vào cảnh một đám người chĩa súng về nhau, cô sống từng đó năm, đây lần đầu tiên cô thấy ở hiện thực có nhiều súng như vậy.
Thấy có người bước vào là một cô gái, tên thuộc hạ của Đen liền tóm lấy cô đe dọa. Bởi bọn hắn đều biết rất rõ, người của Lục Tử Hàng luôn có một quy tắc:
“Khi giao dịch, bọn họ sẽ không bao giờ đụng tới người vô tội.”
Trước khi bước vào Quảng trường này, bọn họ cũng đã nghe qua, chỉ cần một chân đặt lên tấm thảm xanh ở trước cửa của nơi này dù cho xung đột thế nào cũng không được nổ súng. Nếu làm trái quy tắc thì kẻ đó sẽ không bao giờ ra khỏi Quảng trường.
“ Giai tỷ.” Mấy người trong Quảng trường thấy cô trở về liền chào hỏi.
“ Um. Dạo này thế nào rồi?” Cô gật đầu hỏi.
“ Chị đi mới có hai ngày, mà Quảng trường đã có những kẻ tới gây chuyện rồi.” Một người tiến lên dẫn cô vào phòng quan sát.
Trong phòng này là những màn hình chiếu toàn cảnh khắp quảng trường, từ quán bar, khu vực bắn bi-a, bắn súng đến những khu vực khác đều xuất hiện trọn vẹn trên các màn hình của phòng này.
“ Sao lại thế?” Thẩm Giai Giai ngồi xuống, nhìn lên các màn hình giám sát.
“ Sáng hôm kia, có một kẻ uống say sau đó lên gây sự với một người ở chỗ bắn súng.”
“ Đến tối hôm đó, có kẻ đánh đập một cô gái của chúng ta.”
“ Xử lí như thế nào rồi?” Thẩm Giai Giai nghe đến đây liền nhíu mày hỏi.
“ Chưa xử lí như thế nào cả, mới đem nhót và treo ngược ở tầng hầm thôi.”
“ Còn nữa không?”
“ Đến …………”
Người đó chưa kịp nói xong, một vệ sĩ từ đâu mở cửa hấp tấp tiến vào nói với giọng vô cùng khẩn cấp.
“ Giai tỷ, khách……khách……….khách ở phòng VIPP số 4 đang đánh nhau.”
“ Ngăn lại.” Nói xong cô cũng vội vàng đi đến phòng đó.
Tại phòng VIPP số 4……………
“ Mộ Cảnh Thiên, tôi nói cho anh biết, quay về nói với Lục Tử Hàng đừng tưởng cậu ta có chút tiền mà muốn cướp hàng từ tay chúng tôi.” Một người với những cánh tay đầy mực tiến lên túm cổ Mộ Cảnh Thiên, dí súng vào đậu cậu.
“ Bỏ súng xuống.” Nhiên bên cạnh thấy Mộ Cảnh Thiên bị như vậy liền rút súng trong người ra chĩa thẳng vào thái dương người đàn ông kia.
“ Đâu nói là cướp hàng, chúng ta đang buôn bán mà. Lão Đen ông dùng sai từ rồi.” Mộ Cảnh Thiên thong thả đẩy tay người đàn ông kia ra khỏi người mình.
“ Buôn bán? Mấy người bị điên à? Lục Tử Hàng bị điên à?” Người đàn ông tên Đen đó giọng đầy chế giễu ngồi xuống.
“ Đó là lô hàng cuối cùng mà kim chủ của Thiên Hạc. Nó đang được bán cho người ra giá cao nhất. Chúng tôi vốn đã ra giá xong hết rồi, chỉ đợi ngày giao hàng và đưa tiền nữa là xong việc. Từ đâu các cậu nhảy vào cướp nó. Như vậy là có ý gì?”
Người đàn ông kia nói một tràng dài sau đó liền ngừng lại thở dốc lấy hơi.
“ Vậy hàng đã giao chưa? Tiền đã đưa chưa? Mà nói là tôi cướp nó của ông, chỉ là bạn tôi nhanh hơn một bước, nên hàng nó mới về tay chúng tôi.” Nói xong Mộ Cảnh Thiên giũ áo đứng lên cùng Nhiên định rời đi.
“ Mộ Cảnh Thiên, đám dog chết các cậu.” Vừa nói người đàn ông vừa đứng dậy chĩa súng vào phía hai người.
Mộ Cảnh Thiên, Nhiên quay người chĩa súng về phía người đó, mấy người ở phe người tên Đen cũng rút súng chĩa về phía hai người.
Không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Đúng lúc này, Thẩm Giai Giai bước vào, cửa vừa mở đập vào cảnh một đám người chĩa súng về nhau, cô sống từng đó năm, đây lần đầu tiên cô thấy ở hiện thực có nhiều súng như vậy.
Thấy có người bước vào là một cô gái, tên thuộc hạ của Đen liền tóm lấy cô đe dọa. Bởi bọn hắn đều biết rất rõ, người của Lục Tử Hàng luôn có một quy tắc:
“Khi giao dịch, bọn họ sẽ không bao giờ đụng tới người vô tội.”
Trước khi bước vào Quảng trường này, bọn họ cũng đã nghe qua, chỉ cần một chân đặt lên tấm thảm xanh ở trước cửa của nơi này dù cho xung đột thế nào cũng không được nổ súng. Nếu làm trái quy tắc thì kẻ đó sẽ không bao giờ ra khỏi Quảng trường.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương