Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 53: Thiệp Đen
Cô ta biết rất rõ, vào được Phong Hoàng không phải là dễ hơn nữa bị đuổi khỏi Phong Hoàng đã không còn cơ hội tìm kiếm những chỗ làm việc tốt nhất ở thành phố này. Giờ đây lại còn bị Phong Hoàng tuyên bố phong sát toàn ngành khác nào là chỗ chết.
Thụy vội vàng gọi người lên lôi cô ta ra ngoài, nếu vị ác ma này tiếp tục nổi giận thì người tiếp theo bị phong sát rất có thể là cậu ta.
“ Chồng à, anh đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.” Vương Gia Ninh hờ hững lên tiếng.
Mấy người Mộ Cảnh Thiên nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, bọn họ không hiểu sao cô lại không ghen như những người phụ nữ khác.
“ Chị dâu, chị không ghen sao?” Nhiên ngạc nhiên nhìn cô mà hỏi.
“ Tại sao tôi phải ghen?” Cô không ngần ngại mà hỏi lại cậu ta.
“ Lão đại, thiệp Đen.” Thụy thoáng nhìn qua chiếc hộp tinh xảo được người phụ nữ vừa nãy mang vào liền nhận ra bên trong đó là gì.
Thiệp Đen là một trong bốn tấm thiệp đọc quyền của bốn gia tộc được bầu chọn là giàu và quyền lực nhất ở Nam Thành Quốc Tế. Tấm thiệp Đen có xuất thân từ Nhiếp gia – một gia tộc có thể gọi là đứng đầu ở Nam Thành Quốc Tế.
Nam Thành Quốc Tế và Nam Hải Thành Phố có thể coi là hai đường huyết mạch kinh tế của đất nước. Và bốn gia tộc có tiếng tăm nhất ở Nam Thành Quốc Tế lần lượt phải kể đến Nhiếp gia, Lục gia, Vương gia và Mộ gia. Bốn gia tộc này đều có những tiếng tăm, thành tựu riêng biệt nhưng điểm chung là khiến người khác nghe thấy đều phải nể phục.
Những người nhận được tấm thiệp này đều là những người có tiền, có quyền lực và tiếng tăm trong giới. Ngoài nhưng người trong giới thương nhân thì một số căn cứ có tiếng ở giới ngầm cũng nhận được thiệp như căn cứ của Vương Sở Hàn.
Câu nói của cậu thu hút sự chú ý của mấy người còn lại, bọn họ liền tiến đến bên bàn tổng giám đốc nhìn vào chiếc hộp.
“ Tấm này của lão đại.” Thụy mở chiếc hộp ra bên trong đúng như cậu ta nghĩ.
Tấm thiệp bên trong chiếc hộp có thiết kế y như tấm thiệp mà Vương Sở Hàn nhận được, chỉ khác tên bên trong tấm thiệp. Vương Gia Ninh nhìn qua tấm thiệp cũng biết thiệp của mình đã được gửi tới căn cứ, cô định lên tiếng thì bị câu nói của Thụy làm cho sững lại.
“ Tấm này của chị dâu.”
Thụy cầm tấm thiệp có tên cô trên tay mà cũng không khỏi bất ngờ. Từ trước giờ, chỉ có thiệp của bọn họ được gửi tới Phong Hoàng, sao nay lại có cả của cô ở đây, không phải đáng lí ra thiệp của cô không phải được gửi ở căn cứ của cô sao.
Mấy người còn lại cũng không khỏi ngạc nhiên. Lục Tử Hàng thì nhíu mày nhìn tấm thiệp trên tay Vương Gia Ninh.
“ Tấm này của Thiên ca với Tử Dương.” Bỏ thắc mắc sang một bên, Thụy tiếp tục đưa thiệp cho hai người kia.
“ Còn lại của hai người.” Hai tấm cuối cùng cậu ta đưa cho Nhiên và Hoàng.
“ Lần này đi như thế nào?” Mộ Cảnh Thiên nhìn tấm thiệp trên tay rồi lại nhìn sang Lục Tử Hàng.
“ Như cũ.”
“ Hôm nay tôi tan làm sớm. Đi trước đây.” Mộ Cảnh Thiên cầm tấm thiệp trên tay rời khỏi phòng tổng giám đốc.
“ Em cũng vậy.” Lục Tử Dương cũng rời khỏi phòng.
Sau đó, ba người kia cũng rời đi. Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người Lục Tử Hàng với Vương Gia Ninh.
“ Lần này, Nhiếp gia gửi thiệp mời của em tới chỗ tôi chắc hẳn sẽ có ý đồ.” Lục Tử Hàng nhìn tấm thiệp trong tay cô, ánh mắt phức tạp.
“ Có muốn đi không?”
“ Đi. Nếu Nhiếp gia đã có ý như vậy thì tại sao lại không đi chứ?”
“ Sáng mai tôi với em đi mua lễ phục.”
“ Um.”
Thụy vội vàng gọi người lên lôi cô ta ra ngoài, nếu vị ác ma này tiếp tục nổi giận thì người tiếp theo bị phong sát rất có thể là cậu ta.
“ Chồng à, anh đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.” Vương Gia Ninh hờ hững lên tiếng.
Mấy người Mộ Cảnh Thiên nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, bọn họ không hiểu sao cô lại không ghen như những người phụ nữ khác.
“ Chị dâu, chị không ghen sao?” Nhiên ngạc nhiên nhìn cô mà hỏi.
“ Tại sao tôi phải ghen?” Cô không ngần ngại mà hỏi lại cậu ta.
“ Lão đại, thiệp Đen.” Thụy thoáng nhìn qua chiếc hộp tinh xảo được người phụ nữ vừa nãy mang vào liền nhận ra bên trong đó là gì.
Thiệp Đen là một trong bốn tấm thiệp đọc quyền của bốn gia tộc được bầu chọn là giàu và quyền lực nhất ở Nam Thành Quốc Tế. Tấm thiệp Đen có xuất thân từ Nhiếp gia – một gia tộc có thể gọi là đứng đầu ở Nam Thành Quốc Tế.
Nam Thành Quốc Tế và Nam Hải Thành Phố có thể coi là hai đường huyết mạch kinh tế của đất nước. Và bốn gia tộc có tiếng tăm nhất ở Nam Thành Quốc Tế lần lượt phải kể đến Nhiếp gia, Lục gia, Vương gia và Mộ gia. Bốn gia tộc này đều có những tiếng tăm, thành tựu riêng biệt nhưng điểm chung là khiến người khác nghe thấy đều phải nể phục.
Những người nhận được tấm thiệp này đều là những người có tiền, có quyền lực và tiếng tăm trong giới. Ngoài nhưng người trong giới thương nhân thì một số căn cứ có tiếng ở giới ngầm cũng nhận được thiệp như căn cứ của Vương Sở Hàn.
Câu nói của cậu thu hút sự chú ý của mấy người còn lại, bọn họ liền tiến đến bên bàn tổng giám đốc nhìn vào chiếc hộp.
“ Tấm này của lão đại.” Thụy mở chiếc hộp ra bên trong đúng như cậu ta nghĩ.
Tấm thiệp bên trong chiếc hộp có thiết kế y như tấm thiệp mà Vương Sở Hàn nhận được, chỉ khác tên bên trong tấm thiệp. Vương Gia Ninh nhìn qua tấm thiệp cũng biết thiệp của mình đã được gửi tới căn cứ, cô định lên tiếng thì bị câu nói của Thụy làm cho sững lại.
“ Tấm này của chị dâu.”
Thụy cầm tấm thiệp có tên cô trên tay mà cũng không khỏi bất ngờ. Từ trước giờ, chỉ có thiệp của bọn họ được gửi tới Phong Hoàng, sao nay lại có cả của cô ở đây, không phải đáng lí ra thiệp của cô không phải được gửi ở căn cứ của cô sao.
Mấy người còn lại cũng không khỏi ngạc nhiên. Lục Tử Hàng thì nhíu mày nhìn tấm thiệp trên tay Vương Gia Ninh.
“ Tấm này của Thiên ca với Tử Dương.” Bỏ thắc mắc sang một bên, Thụy tiếp tục đưa thiệp cho hai người kia.
“ Còn lại của hai người.” Hai tấm cuối cùng cậu ta đưa cho Nhiên và Hoàng.
“ Lần này đi như thế nào?” Mộ Cảnh Thiên nhìn tấm thiệp trên tay rồi lại nhìn sang Lục Tử Hàng.
“ Như cũ.”
“ Hôm nay tôi tan làm sớm. Đi trước đây.” Mộ Cảnh Thiên cầm tấm thiệp trên tay rời khỏi phòng tổng giám đốc.
“ Em cũng vậy.” Lục Tử Dương cũng rời khỏi phòng.
Sau đó, ba người kia cũng rời đi. Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người Lục Tử Hàng với Vương Gia Ninh.
“ Lần này, Nhiếp gia gửi thiệp mời của em tới chỗ tôi chắc hẳn sẽ có ý đồ.” Lục Tử Hàng nhìn tấm thiệp trong tay cô, ánh mắt phức tạp.
“ Có muốn đi không?”
“ Đi. Nếu Nhiếp gia đã có ý như vậy thì tại sao lại không đi chứ?”
“ Sáng mai tôi với em đi mua lễ phục.”
“ Um.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương