Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 55: Rất thiếu đòn
Bước vào sảnh chính, Lục Tử Dương lên tiếng trước.
“ Trùng hợp thật.”
Thẩm Giai Giai thấy Hứa Diệp đi cùng Lục Tử Dương thì có chút kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh chống, cô chạy ra ôm trầm lấy Hứa Diệp, sau đó ngắm cô một lượt, rồi mới nói.
“ Tiểu Diệp, dạo này cậu có phải gầy đi rồi không?”
“ Mình đâu có.”
“ Đi nào.” Mộ Cảnh Thiên kéo tay Thẩm Giai Giai đi trước, hai người kia cũng theo sau họ.
Bốn người kia vừa vào đến cửa đã thấy Lục Tử Hàng với Vương Gia Ninh đang ngồi ở đó. Thấy Lục Tử Hàng, Mộ Cảnh Thiên đi đến chỗ hắn, ngồi xuống khoác vai hắn, nói.
“ Em trai, em dâu.”
“ Anh, chị dâu.” Lục Tử Dương nhìn thấy Lục Tử Hàng ở đây thì cũng chả bất ngờ lắm.
“ Cậu nói cái gì cơ? Lục Tử Hàng thấy Mộ Cảnh Thiên gọi như vậy thì ánh mắt hình viên đạn quay sang nhìn cậu ta.
“ Chẳng phải như thế sao?” Mộ Cảnh Thiên không chút sợ hãi mà vẫn bĩnh tĩnh nói tiếp.
“ Tôi sinh trước cậu hẳn 5 ngày, tôi lớn hơn cậu 5 ngày nên cậu gọi tôi là anh đó không phải điều bình thường sao?”
“ Mộ Cảnh Thiên, dạo này cậu có phải thiếu đòn không?” Lục Tử Hàng nghiến răng từng chữ.
Mộ Cảnh Thiên thấy không đùa được nữa liền nhanh chóng chuyển chủ đề khác.
“ Em dâu, chọn được đồ chưa?”
“ Chúng tôi vừa mới đến.” Vương Gia Ninh không hề cảm thấy khó chịu khi Mộ Cảnh Thiên gọi mình như vậy. Vì sự thật thì Mộ Cảnh Thiên đúng là lớn tuổi hơn cô rất nhiều.
Một người phục vụ nhanh chóng giới thiệu những mẫu lễ phục ở chỗ mình.
“ Có sườn xám không?” Lục Tử Hàng với giọng nói trẩm ổn lên tiếng.
Người nhân viên đó có chút bất ngờ nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình.
“ Dạ chỗ chúng tôi có sườn xám.” Nói xong cô ra hiệu cho mấy người khác mang những bộ sườn xám đẹp mắt lên.
“ Lục thiếu, Lục thiếu phu nhân mời xem qua.”
“ Lão Hàng, tại sao cậu lại chọn sườn xám?” Mộ Cảnh Thiên thắc mắc quay sang hỏi.
“ Vì bữa tiệc đó là tiệc mừng thọ của Nhiếp lão phu nhân nên dresscode sẽ là âu phục và sườn xám.” Vương Gia Ninh lên tiếng giải thích thay cho Lục Tử Hàng.
“ Mời các vị chọn.” Nhân viên trưởng mỉm cười lên tiếng.
Sau khi nhìn qua một lượt những bộ sườn xám ở trước mắt, sự chú ý của Vương Gia Ninh dừng lại trên một chiếc màu trắng nhìn vô cùng thanh lịch và nhẹ nhàng.
“ Tôi thử bộ này.” Cô đứng lên cầm chiếc sườn xám tiến vào phòng thay đồ.
Sau khi cô đi vào một lúc, Thẩm Giai Giai cũng đã chọn một chiếc màu xanh lục và rồi cũng tiến vào phòng thay đồ. Chỉ còn Hứa Diệp vẫn đang trầm lặng ngồi đó, thấy cô vẫn chưa chọn được Lục Tử Dương ghé sát tai cô hỏi làm cô có chút giật mình.
“ Chưa chọn được sao?”
“ Ừm, tôi trước kia chưa bao giờ tham dự tiệc nên không biết chọn như thế nào?”
“ Chọn theo màu em thích, size của em và cái nào em thấy ưng ý là được. Tôi trả tiền.”
Hứa Diệp một lần nữa nhìn thật kĩ những bộ đồ trước mắt, sau đó cô quyết định chọn một bộ màu xanh ngọc và đem đi thay. Sau khoảng một lúc, ba người kia ngồi đợi ngoài phòng chọn đồ thì cũng đã thấy ba người kia ra.
Ba người kia vừa bước ra thì sự chú ý của ba người đàn ông đang ngồi chờ đều dồn hết lên người họ.
Vương Gia Ninh nhìn vừa thanh thoát, nhẹ nhàng vừa sang trọng, tôn quý trong chiếc sườn xám màu trắng.
Còn Thẩm Giai Giai thì nhìn vừa quyến rũ vừa sang trọng trong chiếc sườn xám màu xanh lục.
Hứa Diệp cũng không hề kém cạnh hai người kia, nhìn cô vừa nhẹ nhàng, vừa thuần khiết trong chiếc màu xanh ngọc.
Ba người họ đều mang cho mình một vẻ đẹp riêng biệt, chỉ là họ giống nhau ở chỗ, họ đều là cho ba người đàn ông ngồi kia không thể rời mắt.
“ Trùng hợp thật.”
Thẩm Giai Giai thấy Hứa Diệp đi cùng Lục Tử Dương thì có chút kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh chống, cô chạy ra ôm trầm lấy Hứa Diệp, sau đó ngắm cô một lượt, rồi mới nói.
“ Tiểu Diệp, dạo này cậu có phải gầy đi rồi không?”
“ Mình đâu có.”
“ Đi nào.” Mộ Cảnh Thiên kéo tay Thẩm Giai Giai đi trước, hai người kia cũng theo sau họ.
Bốn người kia vừa vào đến cửa đã thấy Lục Tử Hàng với Vương Gia Ninh đang ngồi ở đó. Thấy Lục Tử Hàng, Mộ Cảnh Thiên đi đến chỗ hắn, ngồi xuống khoác vai hắn, nói.
“ Em trai, em dâu.”
“ Anh, chị dâu.” Lục Tử Dương nhìn thấy Lục Tử Hàng ở đây thì cũng chả bất ngờ lắm.
“ Cậu nói cái gì cơ? Lục Tử Hàng thấy Mộ Cảnh Thiên gọi như vậy thì ánh mắt hình viên đạn quay sang nhìn cậu ta.
“ Chẳng phải như thế sao?” Mộ Cảnh Thiên không chút sợ hãi mà vẫn bĩnh tĩnh nói tiếp.
“ Tôi sinh trước cậu hẳn 5 ngày, tôi lớn hơn cậu 5 ngày nên cậu gọi tôi là anh đó không phải điều bình thường sao?”
“ Mộ Cảnh Thiên, dạo này cậu có phải thiếu đòn không?” Lục Tử Hàng nghiến răng từng chữ.
Mộ Cảnh Thiên thấy không đùa được nữa liền nhanh chóng chuyển chủ đề khác.
“ Em dâu, chọn được đồ chưa?”
“ Chúng tôi vừa mới đến.” Vương Gia Ninh không hề cảm thấy khó chịu khi Mộ Cảnh Thiên gọi mình như vậy. Vì sự thật thì Mộ Cảnh Thiên đúng là lớn tuổi hơn cô rất nhiều.
Một người phục vụ nhanh chóng giới thiệu những mẫu lễ phục ở chỗ mình.
“ Có sườn xám không?” Lục Tử Hàng với giọng nói trẩm ổn lên tiếng.
Người nhân viên đó có chút bất ngờ nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình.
“ Dạ chỗ chúng tôi có sườn xám.” Nói xong cô ra hiệu cho mấy người khác mang những bộ sườn xám đẹp mắt lên.
“ Lục thiếu, Lục thiếu phu nhân mời xem qua.”
“ Lão Hàng, tại sao cậu lại chọn sườn xám?” Mộ Cảnh Thiên thắc mắc quay sang hỏi.
“ Vì bữa tiệc đó là tiệc mừng thọ của Nhiếp lão phu nhân nên dresscode sẽ là âu phục và sườn xám.” Vương Gia Ninh lên tiếng giải thích thay cho Lục Tử Hàng.
“ Mời các vị chọn.” Nhân viên trưởng mỉm cười lên tiếng.
Sau khi nhìn qua một lượt những bộ sườn xám ở trước mắt, sự chú ý của Vương Gia Ninh dừng lại trên một chiếc màu trắng nhìn vô cùng thanh lịch và nhẹ nhàng.
“ Tôi thử bộ này.” Cô đứng lên cầm chiếc sườn xám tiến vào phòng thay đồ.
Sau khi cô đi vào một lúc, Thẩm Giai Giai cũng đã chọn một chiếc màu xanh lục và rồi cũng tiến vào phòng thay đồ. Chỉ còn Hứa Diệp vẫn đang trầm lặng ngồi đó, thấy cô vẫn chưa chọn được Lục Tử Dương ghé sát tai cô hỏi làm cô có chút giật mình.
“ Chưa chọn được sao?”
“ Ừm, tôi trước kia chưa bao giờ tham dự tiệc nên không biết chọn như thế nào?”
“ Chọn theo màu em thích, size của em và cái nào em thấy ưng ý là được. Tôi trả tiền.”
Hứa Diệp một lần nữa nhìn thật kĩ những bộ đồ trước mắt, sau đó cô quyết định chọn một bộ màu xanh ngọc và đem đi thay. Sau khoảng một lúc, ba người kia ngồi đợi ngoài phòng chọn đồ thì cũng đã thấy ba người kia ra.
Ba người kia vừa bước ra thì sự chú ý của ba người đàn ông đang ngồi chờ đều dồn hết lên người họ.
Vương Gia Ninh nhìn vừa thanh thoát, nhẹ nhàng vừa sang trọng, tôn quý trong chiếc sườn xám màu trắng.
Còn Thẩm Giai Giai thì nhìn vừa quyến rũ vừa sang trọng trong chiếc sườn xám màu xanh lục.
Hứa Diệp cũng không hề kém cạnh hai người kia, nhìn cô vừa nhẹ nhàng, vừa thuần khiết trong chiếc màu xanh ngọc.
Ba người họ đều mang cho mình một vẻ đẹp riêng biệt, chỉ là họ giống nhau ở chỗ, họ đều là cho ba người đàn ông ngồi kia không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương