Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 63: Đón bảo bối về nhà
Sau khi nhận lời yêu cầu giúp đỡ từ Lục Tử Hàng, Mộ Cảnh Thiên liền xuống quầy bar tìm kiếm bóng dáng của Vương Gia Ninh.
“ Kia rồi.” Nhìn thấy bóng dáng cần tìm, Mộ Cảnh Thiên liền tiến lại chỗ Vương Gia Ninh.
“ Lục thiếu phu nhân.” Hắn cất lời gọi Vương Gia Ninh.
Dù không gọi phải gọi tên cô, nhưng Vương Gia Ninh vẫn theo phản xạ quay sang nhìn người đã lên tôi.
“ Mộ Cảnh Thiên sao dạo này anh hay tới đây vậy.” Vương Gia Ninh nhìn thấy là Mộ Cảnh Thiên, liền chán nản quay vào rót rượu của mình.
“ Tôi đến đây góp vui cho Quảng trường của cô không được sao?”
Mộ Cảnh Thiên lấy một cái ly từ bartender, sau đó lại cầm lấy chai rượu của Vương Gia Ninh mà rót vào ly của mình. Nhân lúc đóng nắp chai rượu thì đã cho thuốc vào đó.
“ Sao anh không gọi chai khác mà uống.” Vương Gia Ninh nhíu mày khi thấy Mộ Cảnh Thiên uống rượu của mình.
“ Thôi, cô uống đi. Tôi đi tìm Giai Giai đây.” Đạt được mục đích, Mộ Cảnh Thiên liền tìm cớ chuồn đi.
“ Vô duyên.” Vương Gia Ninh nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Cảnh Thiền liền thốt ra một câu sau đó uống cạn rượu trong ly của mình và tiếp tục rót cốc khác.
Rời khỏi chỗ Vương Gia Ninh, Mộ Cảnh Thiên liền gọi điện cho tên đã yêu cầu hạ thuốc.
“ Đến đón bảo bối nhà cậu nhanh đi.”
Vương Gia Ninh sau khi uống hết ly này đến ly khác thì cuối cùng thuốc cũng đã có tác dụng. Cô bắt đầu cảm thấy nóng rực hết người, đầu óc choáng váng. Cô khó hiểu, từ trước đến giờ cô đâu phải uống chưa hết một chai mà đã say đâu, hôm nay làm sao vậy.
……….
Khoảng một lúc sau, chiếc Lamborghini Veneno của Lục Tử Hàng dừng trước sảnh chính, hắn bước vào bên trong thì thấy Vương Gia Ninh đang lảo đảo bước lên trên tầng.
“ Vương Gia Ninh.” Hắn đi đến đỡ cô kịp lúc khi cô sắp quỵ xuống.
“ Lục……Lục…Lục Tử Hàng.” Vương Gia Ninh còn chút ý thức cuối cùng, cô gọi tên người vừa đỡ mình.
“ Về nhà.” Nói xong Lục Tử Hàng cưỡng ép bế cô ra xe, cài dây an toàn cho cô.
Sau đó chiếc xe rời khỏi Quảng trường nhộn nhịp. Trên đường về nhà, Vương Gia Ninh cảm thấy người mình ngày một nóng hơn. Cô khó chịu lên tiếng.
“ Nón…………nóng…nóng quá đi mất. Khó chịu chết bà rồi.”
Lục Tử Hàng khóe môi hiện lên nụ cười nham hiểm, giọng hắn trầm thấp.
“ Tý nữa em sẽ cảm thấy dễ chịu thôi.” Vừa nói hắn vừa đạp ga tăng tốc chiếc xe.
………
Cuối cùng cũng trở về đến Kinh Thường Uyển, Lục Tử Hàng bế Vương Gia Ninh vào trong nhà. Thấy người đã về, bác quản gia vội chạy ra hỏi.
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân làm sao vậy?”
“ Cô ấy chỉ là uống nhiều thôi. Con đưa cô ấy lên phòng.” Lục Từ Hàng vừa đi vừa trả lời vọng lại.
“ Vậy để tôi đi bảo dì Lưu chuẩn bị canh giải rượu.” Bác quản gia định vào bếp căn dặn thị bị tiếng nói của Lục Tử Hàng làm dừng lại.
“ Không cần đâu. Bác đừng để ai lên tầng 3 là được.” Nói xong, hắn bế cô tiến vào thang máy.
Vào trong phòng ngủ, hắn đặt cô xuống giường sau đó quay lại khóa trái cửa, cởi chiếc áo vest bên ngoài ra.
“ Lục……Lục…Tử…Hàng, tôi khó chịu quá.” Vương Gia Ninh cảm thấy người cô ngày một nóng hơn.
“ Vương Gia Ninh, để tôi giúp em dễ chịu hơn.” Lục Tử Hàng tiến đến bên giường ép người cô xuống sau đó đặt nụ hôn lên môi cô.
Vương Gia Ninh choàng tay ra sau cổ hắn, đón nhận nụ hôn. Lục Tử Hàng luồn lách vào bên trong miệng của cô, hút hết mất ngọt bên trong, hai người tiếp tục “cháo lưỡi” cho đến khi dừng lại thì kéo ra một sợi chỉ bạc.
Vương Gia Ninh cảm thấy khó chịu khi bị dời ra.
“ Tiếp đi. Lục Tử Hàng, tôi khó chịu.” Giọng nói cô đầy khiêu gợi.
“ Kia rồi.” Nhìn thấy bóng dáng cần tìm, Mộ Cảnh Thiên liền tiến lại chỗ Vương Gia Ninh.
“ Lục thiếu phu nhân.” Hắn cất lời gọi Vương Gia Ninh.
Dù không gọi phải gọi tên cô, nhưng Vương Gia Ninh vẫn theo phản xạ quay sang nhìn người đã lên tôi.
“ Mộ Cảnh Thiên sao dạo này anh hay tới đây vậy.” Vương Gia Ninh nhìn thấy là Mộ Cảnh Thiên, liền chán nản quay vào rót rượu của mình.
“ Tôi đến đây góp vui cho Quảng trường của cô không được sao?”
Mộ Cảnh Thiên lấy một cái ly từ bartender, sau đó lại cầm lấy chai rượu của Vương Gia Ninh mà rót vào ly của mình. Nhân lúc đóng nắp chai rượu thì đã cho thuốc vào đó.
“ Sao anh không gọi chai khác mà uống.” Vương Gia Ninh nhíu mày khi thấy Mộ Cảnh Thiên uống rượu của mình.
“ Thôi, cô uống đi. Tôi đi tìm Giai Giai đây.” Đạt được mục đích, Mộ Cảnh Thiên liền tìm cớ chuồn đi.
“ Vô duyên.” Vương Gia Ninh nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Cảnh Thiền liền thốt ra một câu sau đó uống cạn rượu trong ly của mình và tiếp tục rót cốc khác.
Rời khỏi chỗ Vương Gia Ninh, Mộ Cảnh Thiên liền gọi điện cho tên đã yêu cầu hạ thuốc.
“ Đến đón bảo bối nhà cậu nhanh đi.”
Vương Gia Ninh sau khi uống hết ly này đến ly khác thì cuối cùng thuốc cũng đã có tác dụng. Cô bắt đầu cảm thấy nóng rực hết người, đầu óc choáng váng. Cô khó hiểu, từ trước đến giờ cô đâu phải uống chưa hết một chai mà đã say đâu, hôm nay làm sao vậy.
……….
Khoảng một lúc sau, chiếc Lamborghini Veneno của Lục Tử Hàng dừng trước sảnh chính, hắn bước vào bên trong thì thấy Vương Gia Ninh đang lảo đảo bước lên trên tầng.
“ Vương Gia Ninh.” Hắn đi đến đỡ cô kịp lúc khi cô sắp quỵ xuống.
“ Lục……Lục…Lục Tử Hàng.” Vương Gia Ninh còn chút ý thức cuối cùng, cô gọi tên người vừa đỡ mình.
“ Về nhà.” Nói xong Lục Tử Hàng cưỡng ép bế cô ra xe, cài dây an toàn cho cô.
Sau đó chiếc xe rời khỏi Quảng trường nhộn nhịp. Trên đường về nhà, Vương Gia Ninh cảm thấy người mình ngày một nóng hơn. Cô khó chịu lên tiếng.
“ Nón…………nóng…nóng quá đi mất. Khó chịu chết bà rồi.”
Lục Tử Hàng khóe môi hiện lên nụ cười nham hiểm, giọng hắn trầm thấp.
“ Tý nữa em sẽ cảm thấy dễ chịu thôi.” Vừa nói hắn vừa đạp ga tăng tốc chiếc xe.
………
Cuối cùng cũng trở về đến Kinh Thường Uyển, Lục Tử Hàng bế Vương Gia Ninh vào trong nhà. Thấy người đã về, bác quản gia vội chạy ra hỏi.
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân làm sao vậy?”
“ Cô ấy chỉ là uống nhiều thôi. Con đưa cô ấy lên phòng.” Lục Từ Hàng vừa đi vừa trả lời vọng lại.
“ Vậy để tôi đi bảo dì Lưu chuẩn bị canh giải rượu.” Bác quản gia định vào bếp căn dặn thị bị tiếng nói của Lục Tử Hàng làm dừng lại.
“ Không cần đâu. Bác đừng để ai lên tầng 3 là được.” Nói xong, hắn bế cô tiến vào thang máy.
Vào trong phòng ngủ, hắn đặt cô xuống giường sau đó quay lại khóa trái cửa, cởi chiếc áo vest bên ngoài ra.
“ Lục……Lục…Tử…Hàng, tôi khó chịu quá.” Vương Gia Ninh cảm thấy người cô ngày một nóng hơn.
“ Vương Gia Ninh, để tôi giúp em dễ chịu hơn.” Lục Tử Hàng tiến đến bên giường ép người cô xuống sau đó đặt nụ hôn lên môi cô.
Vương Gia Ninh choàng tay ra sau cổ hắn, đón nhận nụ hôn. Lục Tử Hàng luồn lách vào bên trong miệng của cô, hút hết mất ngọt bên trong, hai người tiếp tục “cháo lưỡi” cho đến khi dừng lại thì kéo ra một sợi chỉ bạc.
Vương Gia Ninh cảm thấy khó chịu khi bị dời ra.
“ Tiếp đi. Lục Tử Hàng, tôi khó chịu.” Giọng nói cô đầy khiêu gợi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương