Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
Chương 3
7
Lại là bác sĩ đa khoa đã khám và chữa bệnh cho Lục Tử Kiên ngày hôm qua.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ Lục Tử Kiên đỡ eo đi vào phòng khám, vẻ mặt trêu ghẹo.
“Tiến triển nhanh vậy à! Mặc dù hai đứa còn trẻ nhưng vẫn phải chú ý đến cơ thể của mình, phải lượng sức mà làm.”
Tai Lục Tử Kiên đỏ rực, vẻ mặt oán trách nói: “Đều tại cô ấy làm hại cả.”
Tôi cảm thấy rất tội lỗi, đúng là do miệng quạ đen của tôi hại thật.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Tôi nói chắc nịch.
Khi bác sĩ kéo màn và kiểm tra vùng bị bỏng của Lục Tử Kiên, ông ấy kinh ngạc thốt lên liên tục, nghiêm túc phê bình.
“Cháu không thể chiều bạn gái quá. Tuổi trẻ thích k1ch thích là điều dễ hiểu nhưng không thể quá mức. Làm sao mà chỗ này có thể bị bỏng được chứ?”
Tôi cảm thấy càng nghe càng thấy không đúng, cứ như tôi là kẻ bi3n thái vậy.
“Bác sĩ, cháu không phải bạn gái của anh ấy, cũng không phải cháu làm bỏng…”
Lời giải thích của tôi trở nên vô nghĩa chỉ vì một câu của Lục Tử Kiên.
“Thôi được rồi, bây giờ tôi mù lại còn tàn nữa, cô muốn đổi ý tôi có thể hiểu được.” Khi Lục Tử Kiên bước ra, trông anh ấy rất buồn bã, chính tôi nhìn cũng cảm thấy mình đúng là một cô nàng cặn bã.
Sau đó, tôi cẩn thận học cách lau và thay thuốc với bác sĩ, lại hứa rằng tôi sẽ chăm sóc cho Lục Tử Kiên cho đến khi anh ấy bình phục mới thôi thì bác sĩ mới vui mừng ra mặt, thả cho chúng tôi đi.
8
Về đến nhà, Lục Tử Kiên nhốt mình trong phòng, giống như một con đà điểu không muốn đối mặt với hiện thực.
Một người đột nhiên bị mù, đi tắm rồi lại tự làm bỏng mình, không ai có thể tiếp nhận được, tôi có thể hiểu anh ấy.
Nhưng ngoài việc chọc cho anh ấy vui lên, tôi còn có thể làm được gì chứ?
Tôi gõ cửa nói với anh ấy: “Lục Tử Kiên, cháo sò ở trên bàn, đói thì đi ăn đi, đừng gây khó dễ cho bản thân.”
Nhưng đến khi tôi ngủ trên sô pha rồi cũng không thấy anh ấy đi ra ăn.
May là sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy bát cháo sò trên bàn đã hết sạch.
Cả ngày, tôi đi chợ gần đó để mua đồ ăn rẻ nhất, nấu món cháo rau đơn giản nhất, buổi chiều xem phim thần tượng, cứ nằm dài như vậy cả một ngày.
Buổi tối, đến lúc thay thuốc.
Tôi nóng lòng cầm lọ thuốc và tăm bông, phấn khích đến phòng Lục Tử Kiên.
“Cởi qu@n ra đi?” Tôi tự nhận là biểu cảm của mình nghiêm túc, coi hai mắt sáng ngời, miệng ch ảy nước miếng, khóe môi nhếch lên là không hề tồn tại.
Trên mặt Lục Tử Kiên thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, anh ấy nắm chặt quần của mình.
“Tôi không muốn, tôi thà đau chết chứ không muốn nhục chết.”
Thật là buồn cười, hôm qua khi anh ấy lau thuốc trong phòng thuốc, không phải lúc hai nữ y tá nam khoa vây quanh lau vết thương cho anh ấy thì anh ấy đã nhục chết rồi à?
Nhưng tôi không thể đả kích tâm hồn yếu đuối của anh ấy, không thể nhắc lại chuyện này nữa.
Tôi rất chắc chắn nói: “Anh yên tâm, tôi rất thông minh, học một lần đã biết, nhất định có thể thay thuốc cho anh xong, cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Tôi thấu hiểu lòng người như vậy rồi mà anh ấy vẫn cố chấp, không những không hợp tác mà còn hỏi tôi những điều không thể giải thích được.
“Ngày hôm qua, cô không nhìn thấy chứ?”
Chuyện này còn phải hỏi à, phúc lợi tốt như vậy, không nhìn thì thật lãng phí.
Tôi thật sự muốn trả lời là không nhìn thấy gì nhưng tôi là một người thành thật.
“Thấy thì có thấy, nhưng anh không cần phải xấu hổ đâu, dù sao cũng không tệ.”
Mặt anh ấy co quắp, tai đỏ bừng, nắm quần chặt hơn: “Tôi không xấu hổ, cô đừng nói nhảm, cô đi ra ngoài đi. Tôi tự mình thay.”
… Mất phúc lợi rồi.
Thất vọng quá.
Uổng công đi theo bác sĩ học lâu như vậy.
Nhưng bị vướng chuyện anh ấy thật sự bị mù, tôi không tin anh ấy thật sự có thể tự bôi thuốc.
Tôi giả vờ đi ra ngoài, sau đó lén lút đứng ở bên cạnh để giúp đỡ.
Quả nhiên anh ấy bôi thuốc mà như đánh lộn.
Nhưng nhờ tôi âm thầm giúp đỡ, cuối cùng thì việc này cũng xong.
9
Tôi nghĩ Lục Tử Kiên đã nghĩ thông suốt và chấp nhận sự thật rằng mình bị mù.
Nhưng lại không biết, mỗi đêm anh ấy đều phải chịu đau đớn đến mất ngủ.
Cho đến một đêm, nửa đêm anh ấy gọi điện cho tôi.
“Bạch Vi Vi, tôi nhớ em…”
Lòng tôi hồi hộp, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhớ tôi?
Không ngờ anh ấy nói chuyện mà còn thở d ốc một hơi, sau đó nói tiếp: “Rót giúp tôi một cốc nước.”
Tôi ngơ ngác cầm một cốc nước ấm đưa đến bên miệng anh ấy, cả quá trình buồn ngủ đến mức không thể nhấc nổi mí mắt lên.
Hình như Lục Tử Kiên không hề buồn ngủ.
Lúc này khuôn mặt đẹp trai kia hơi tiều tụy.
Tôi hỏi anh ấy bị làm sao.
Lục Tử Kiên buồn bực nói mình bị mất ngủ, mù lòa và vết thương ở vị trí khó tả khiến tâm trạng anh ấy tồi tệ, mà tôi là đầu sỏ gây tội lại ngủ ngon như vậy.
Nhìn Lục Tử Kiên bàng hoàng lại bất lực, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn.
“Anh nằm xuống đi.” Tôi cười âu yếm.
Tai anh ấy đỏ lên, nắm chặt chăn, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì?”
“Nếu không muốn bị miệng quạ của tôi nguyền rủa nữa thì ngoan ngoãn nằm xuống đi, không được nhúc nhích.” Sau khi nghiến răng nghiến lợi nói xong, tôi mới nhận ra mình chưa đủ dịu dàng.
Thế là tôi vội vàng cứu vãn.
Tôi dịu dàng giải thích, Lục Tử Kiên, có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không, một cô gái truyền thống như tôi sẽ không làm chuyện khác thường đâu.
Không phải nói khoác, tôi rất giỏi dỗ con nít ngủ, năm nào về quê cũng dỗ cháu trai ngủ.
Khi tôi dịch chăn giúp Lục Tử Kiên, tôi nghiêng người qua mép giường, vỗ nhẹ chăn trên ngực anh ấy, ngâm nga một bài hát ru trẻ con không đâu vào đâu.
“Tiểu Lạp Tháp Tiểu Nha, Tiểu Lạp Tháp…”
Vẻ mặt của Lục Tử Kiên tê dại.
Tôi đoán chắc là anh ấy rất cảm động.
Thế là tôi tiếp tục hát: “Bỗng một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi…”
Sau khi hát xong, tôi tự hào tranh công.
“Không dễ gì tôi mới mở miệng hát, cảm động không?”
Lục Tử Kiên ngáp một cái, chân thành nói: “Kỳ quái, rõ ràng rất khó nghe nhưng lại có tác dụng thôi miên đáng kinh ngạc.”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy thành tựu tràn trề: “Anh nhìn đi, bây giờ anh có thể bắt đầu đếm số rồi, tôi chắc chắn anh sẽ không đếm đến một trăm đâu.”
Không biết tôi đã hát ru bao nhiêu lần, càng hát tôi càng buồn ngủ, không biết đang thôi miên ai nữa, hát hát rồi ngủ luôn.
Hết chương 03!
Lại là bác sĩ đa khoa đã khám và chữa bệnh cho Lục Tử Kiên ngày hôm qua.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ Lục Tử Kiên đỡ eo đi vào phòng khám, vẻ mặt trêu ghẹo.
“Tiến triển nhanh vậy à! Mặc dù hai đứa còn trẻ nhưng vẫn phải chú ý đến cơ thể của mình, phải lượng sức mà làm.”
Tai Lục Tử Kiên đỏ rực, vẻ mặt oán trách nói: “Đều tại cô ấy làm hại cả.”
Tôi cảm thấy rất tội lỗi, đúng là do miệng quạ đen của tôi hại thật.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Tôi nói chắc nịch.
Khi bác sĩ kéo màn và kiểm tra vùng bị bỏng của Lục Tử Kiên, ông ấy kinh ngạc thốt lên liên tục, nghiêm túc phê bình.
“Cháu không thể chiều bạn gái quá. Tuổi trẻ thích k1ch thích là điều dễ hiểu nhưng không thể quá mức. Làm sao mà chỗ này có thể bị bỏng được chứ?”
Tôi cảm thấy càng nghe càng thấy không đúng, cứ như tôi là kẻ bi3n thái vậy.
“Bác sĩ, cháu không phải bạn gái của anh ấy, cũng không phải cháu làm bỏng…”
Lời giải thích của tôi trở nên vô nghĩa chỉ vì một câu của Lục Tử Kiên.
“Thôi được rồi, bây giờ tôi mù lại còn tàn nữa, cô muốn đổi ý tôi có thể hiểu được.” Khi Lục Tử Kiên bước ra, trông anh ấy rất buồn bã, chính tôi nhìn cũng cảm thấy mình đúng là một cô nàng cặn bã.
Sau đó, tôi cẩn thận học cách lau và thay thuốc với bác sĩ, lại hứa rằng tôi sẽ chăm sóc cho Lục Tử Kiên cho đến khi anh ấy bình phục mới thôi thì bác sĩ mới vui mừng ra mặt, thả cho chúng tôi đi.
8
Về đến nhà, Lục Tử Kiên nhốt mình trong phòng, giống như một con đà điểu không muốn đối mặt với hiện thực.
Một người đột nhiên bị mù, đi tắm rồi lại tự làm bỏng mình, không ai có thể tiếp nhận được, tôi có thể hiểu anh ấy.
Nhưng ngoài việc chọc cho anh ấy vui lên, tôi còn có thể làm được gì chứ?
Tôi gõ cửa nói với anh ấy: “Lục Tử Kiên, cháo sò ở trên bàn, đói thì đi ăn đi, đừng gây khó dễ cho bản thân.”
Nhưng đến khi tôi ngủ trên sô pha rồi cũng không thấy anh ấy đi ra ăn.
May là sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy bát cháo sò trên bàn đã hết sạch.
Cả ngày, tôi đi chợ gần đó để mua đồ ăn rẻ nhất, nấu món cháo rau đơn giản nhất, buổi chiều xem phim thần tượng, cứ nằm dài như vậy cả một ngày.
Buổi tối, đến lúc thay thuốc.
Tôi nóng lòng cầm lọ thuốc và tăm bông, phấn khích đến phòng Lục Tử Kiên.
“Cởi qu@n ra đi?” Tôi tự nhận là biểu cảm của mình nghiêm túc, coi hai mắt sáng ngời, miệng ch ảy nước miếng, khóe môi nhếch lên là không hề tồn tại.
Trên mặt Lục Tử Kiên thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, anh ấy nắm chặt quần của mình.
“Tôi không muốn, tôi thà đau chết chứ không muốn nhục chết.”
Thật là buồn cười, hôm qua khi anh ấy lau thuốc trong phòng thuốc, không phải lúc hai nữ y tá nam khoa vây quanh lau vết thương cho anh ấy thì anh ấy đã nhục chết rồi à?
Nhưng tôi không thể đả kích tâm hồn yếu đuối của anh ấy, không thể nhắc lại chuyện này nữa.
Tôi rất chắc chắn nói: “Anh yên tâm, tôi rất thông minh, học một lần đã biết, nhất định có thể thay thuốc cho anh xong, cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Tôi thấu hiểu lòng người như vậy rồi mà anh ấy vẫn cố chấp, không những không hợp tác mà còn hỏi tôi những điều không thể giải thích được.
“Ngày hôm qua, cô không nhìn thấy chứ?”
Chuyện này còn phải hỏi à, phúc lợi tốt như vậy, không nhìn thì thật lãng phí.
Tôi thật sự muốn trả lời là không nhìn thấy gì nhưng tôi là một người thành thật.
“Thấy thì có thấy, nhưng anh không cần phải xấu hổ đâu, dù sao cũng không tệ.”
Mặt anh ấy co quắp, tai đỏ bừng, nắm quần chặt hơn: “Tôi không xấu hổ, cô đừng nói nhảm, cô đi ra ngoài đi. Tôi tự mình thay.”
… Mất phúc lợi rồi.
Thất vọng quá.
Uổng công đi theo bác sĩ học lâu như vậy.
Nhưng bị vướng chuyện anh ấy thật sự bị mù, tôi không tin anh ấy thật sự có thể tự bôi thuốc.
Tôi giả vờ đi ra ngoài, sau đó lén lút đứng ở bên cạnh để giúp đỡ.
Quả nhiên anh ấy bôi thuốc mà như đánh lộn.
Nhưng nhờ tôi âm thầm giúp đỡ, cuối cùng thì việc này cũng xong.
9
Tôi nghĩ Lục Tử Kiên đã nghĩ thông suốt và chấp nhận sự thật rằng mình bị mù.
Nhưng lại không biết, mỗi đêm anh ấy đều phải chịu đau đớn đến mất ngủ.
Cho đến một đêm, nửa đêm anh ấy gọi điện cho tôi.
“Bạch Vi Vi, tôi nhớ em…”
Lòng tôi hồi hộp, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhớ tôi?
Không ngờ anh ấy nói chuyện mà còn thở d ốc một hơi, sau đó nói tiếp: “Rót giúp tôi một cốc nước.”
Tôi ngơ ngác cầm một cốc nước ấm đưa đến bên miệng anh ấy, cả quá trình buồn ngủ đến mức không thể nhấc nổi mí mắt lên.
Hình như Lục Tử Kiên không hề buồn ngủ.
Lúc này khuôn mặt đẹp trai kia hơi tiều tụy.
Tôi hỏi anh ấy bị làm sao.
Lục Tử Kiên buồn bực nói mình bị mất ngủ, mù lòa và vết thương ở vị trí khó tả khiến tâm trạng anh ấy tồi tệ, mà tôi là đầu sỏ gây tội lại ngủ ngon như vậy.
Nhìn Lục Tử Kiên bàng hoàng lại bất lực, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn.
“Anh nằm xuống đi.” Tôi cười âu yếm.
Tai anh ấy đỏ lên, nắm chặt chăn, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì?”
“Nếu không muốn bị miệng quạ của tôi nguyền rủa nữa thì ngoan ngoãn nằm xuống đi, không được nhúc nhích.” Sau khi nghiến răng nghiến lợi nói xong, tôi mới nhận ra mình chưa đủ dịu dàng.
Thế là tôi vội vàng cứu vãn.
Tôi dịu dàng giải thích, Lục Tử Kiên, có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không, một cô gái truyền thống như tôi sẽ không làm chuyện khác thường đâu.
Không phải nói khoác, tôi rất giỏi dỗ con nít ngủ, năm nào về quê cũng dỗ cháu trai ngủ.
Khi tôi dịch chăn giúp Lục Tử Kiên, tôi nghiêng người qua mép giường, vỗ nhẹ chăn trên ngực anh ấy, ngâm nga một bài hát ru trẻ con không đâu vào đâu.
“Tiểu Lạp Tháp Tiểu Nha, Tiểu Lạp Tháp…”
Vẻ mặt của Lục Tử Kiên tê dại.
Tôi đoán chắc là anh ấy rất cảm động.
Thế là tôi tiếp tục hát: “Bỗng một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi…”
Sau khi hát xong, tôi tự hào tranh công.
“Không dễ gì tôi mới mở miệng hát, cảm động không?”
Lục Tử Kiên ngáp một cái, chân thành nói: “Kỳ quái, rõ ràng rất khó nghe nhưng lại có tác dụng thôi miên đáng kinh ngạc.”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy thành tựu tràn trề: “Anh nhìn đi, bây giờ anh có thể bắt đầu đếm số rồi, tôi chắc chắn anh sẽ không đếm đến một trăm đâu.”
Không biết tôi đã hát ru bao nhiêu lần, càng hát tôi càng buồn ngủ, không biết đang thôi miên ai nữa, hát hát rồi ngủ luôn.
Hết chương 03!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương