Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
Chương 5
13
Cô gái đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tôi.
Cô nàng chỉ vào tôi, trông như sắp khóc, hỏi Lục Tử Kiên: “Anh Tử Kiên, cô ta là ai?”
Với tính cách của tôi, giây phút này, tôi sẽ không bao giờ chật vật chạy trốn.
Tôi giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó xoay người.
Tôi bước đi những bước tao nhã nhất, kiêu ngạo nhất, ưu nhã vào lại phòng tắm.
Trong phòng tắm, tôi áp tai vào cửa, cố gắng nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.
Qua cuộc trò chuyện có thể nghe được cô gái tên là Bối Thanh Nhã.
Lục Tử Kiên và Bối Thanh Nhã là bạn thân thời thơ ấu, mẹ của họ là bạn tốt của nhau.
Nhưng Lục Tử Kiên lại gọi cả họ tên Bối Thanh Nhã.
Theo tôi thấy, họ không thân thiết lắm.
“Anh Tử Kiên, dì Lệ nói năm nay để anh đến nhà em ăn Tết, hay là bây giờ anh thu dọn đồ đạc đi cùng em đi?”
Nhưng Lục Tử Kiên tỏ vẻ xa cách, đáp lại hai chữ: “Không đi.”
Bối Thanh Nhã lại thuyết phục: “Nhưng dì Lệ đã nói…”
Lục Tử Kiên tức giận: “Bọn họ còn biết mình có con trai à?”
Hình như Lục Tử Kiên có mâu thuẫn với bố mẹ.
Thảo nào!
Tết nhất mà trong nhà lại không có hương vị Tết, cũng không thấy bố mẹ anh ấy về.
Tôi cố tình đợi nửa tiếng sau mới mặc quần áo, bước ra khỏi phòng tắm.
Không ngờ Bối Thanh Nhã vẫn ở đó, như thể cô nàng đang đợi tôi.
Cô nàng chỉ vào tôi và chất vấn Lục Tử Kiên: “Là vì cô ta nên anh mới không đến nhà em ăn Tết đúng không?”
Lục Tử Kiên trả lời rất ngắn gọn, không chút do dự.
“Đúng vậy, bây giờ cô có thể đi rồi.” Lục Tử Kiên sắc mặt tối sầm ngồi ở trên sô pha, ra lệnh đuổi khách.
Bối Thanh Nhã giận dữ lườm tôi rồi mới giận dữ bỏ đi.
Nhìn Bối Thanh Nhã đeo giày cao gót, tôi không khỏi cảm thán một câu.
“Mang giày cao như vậy, sẽ không bị té ngã chứ?”
Vừa dứt lời, Bối Thanh Nhã ở cửa bị trẹo chân, “A” lên một tiếng, ngã sấp ra đất.
“Chết rồi, tôi lại mở miệng hại người rồi.”
Tôi giật mình, định đi ra ngoài đỡ cô nàng thì lại bị Lục Tử Kiên kéo lại.
Cánh cửa bị Lục Tử Kiên vô tình đóng lại.
Lục Tử Kiên dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, cao lãnh cấm dục.
Tôi ngồi đối diện với anh ấy, muốn nói lại thôi.
Lục Tử Kiên nhắm mắt nói: “Cô ấy là con gái của bạn tốt của mẹ tôi, chỉ có vậy thôi.”
??? Anh ấy đang giải thích với tôi hả?
Tôi hỏi anh ấy tại sao anh ấy không nói với bố mẹ mình hoặc Bối Thanh Nhã chuyện mình bị bệnh.
Vừa rồi rõ ràng Bối Thanh Nhã không biết Lục Tử Kiên không thể nhìn thấy.
“Làm sao? Cô chê tôi phiền phức, muốn bỏ rơi tôi?”
Lục Tử Kiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt vẫn không có tiêu cự nhưng đáy mắt như có lửa cháy, giọng điệu giống như đang mạnh mẽ lên án nữ cặn bã.
“Cô đã nói cô chịu trách nhiệm với tôi.”
Tôi giận đến mức bật cười.
Tôi vỗ vai anh ấy, không đứng đắn nhướng mày, giọng điệu trêu chọc.
“Được được được, phụ trách phụ trách, nhìn anh giống như cô dâu nhỏ bị người ta ngủ hahaha…”
Lục Tử Kiên đưa tay ra, giữ lấy gáy tôi.
Tiếng cười điên cuồng bị đôi môi mỏng nóng bỏng của anh ấy chặn lại.
Nụ hôn gấp gáp và hung hãn chẳng giống một Lục Tử Kiên lạnh lùng và cấm dục thường ngày.
Một luồng điện cực lớn lan khắp người tôi, tê dại.
Mẹ nó!
Đột ngột quá.
Chân tôi mềm rồi.
14
Một lúc lâu sau chúng tôi mới tách ra.
Sững sờ ba giây, tôi cực ảo não vì biểu hiện vừa nãy của mình như là đầu gỗ vậy.
Chưa phát huy tốt, thật muốn được làm lại thì phải làm “xao” đây.
Không khí như ngưng đọng, cực kỳ xấu hổ.
Tôi bẽn lẽn vặn ngón tay lén nhìn anh ấy.
Lục Tử Kiên kéo áo xuống, che lại chỗ nào đó.
Biểu hiện giấu đầu hở đuôi, có chút ngốc cũng có chút đáng yêu.
Tôi thích.
“Không sao chứ?” Tôi không khỏi lo lắng.
“Tốt từ lâu rồi, lại không nghiêm trọng, nếu như em không tin…”
Lục Tử Kiên cười xấu xa với tôi.
Như thể tảng băng bị nứt ra, để lộ ra một vùng ánh sáng rộng lớn, nhưng lại là tia X, là loại có bức xạ ấy.
Tôi nghĩ anh ấy có thể nhìn thấy, đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh ấy.
không phản ứng.
Nếu đúng như vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Tôi không thể chờ được nữa nhưng lại nghiêm nghị nói: “Tôi không tin, trừ khi tôi tận mắt thấy.”
Lục Tử Kiên rõ ràng muốn cười nhưng lại kìm lòng được, sau đó vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói: “Sao lại có cô gái da mặt dày như em chứ.”
Tôi phản bác, nói tầm nhìn của anh ấy quá nông cạn.
Trên thực tế là bởi vì khác chuyên ngành.
Trước khi tôi tỏ tình, nhiều nhất chúng tôi chỉ gặp nhau ở hội học sinh.
Dù quen nhau nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.
Muốn hẹn hò với anh ấy hoàn toàn là vì anh ấy đẹp trai, mà tôi không muốn lãng phí tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình.
Tên của hotboy lạnh lùng như sấm bên tai.
Mặc dù tôi khá xinh đẹp nhưng vì khiêm tốn cho nên không nổi.
Tất nhiên anh ấy cũng không biết tôi.
“Tại sao lại hôn tôi?”
Nếu đã bị nói là “mặt dày” nên tất nhiên tôi không thể phụ sự đánh giá này được.
Nhưng sau khi hỏi xong tim tôi lại đập mạnh.
Mặt dày không có nghĩa là không tim không phổi.
Lục Tử Kiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt tai họa nhân gian kia dường như còn sót lại một tia sợ hãi.
“Để ngăn chặn miệng quạ đen của em, tôi không muốn thật sự bị người khác ngủ.”
Tôi tê tái.
Tại sao Lục Tử Kiên lại không ra bài theo lẽ thường thế!
Không phải lúc này nên nói là “bởi vì anh thích em” à?
Hết chương 05!
Cô gái đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tôi.
Cô nàng chỉ vào tôi, trông như sắp khóc, hỏi Lục Tử Kiên: “Anh Tử Kiên, cô ta là ai?”
Với tính cách của tôi, giây phút này, tôi sẽ không bao giờ chật vật chạy trốn.
Tôi giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó xoay người.
Tôi bước đi những bước tao nhã nhất, kiêu ngạo nhất, ưu nhã vào lại phòng tắm.
Trong phòng tắm, tôi áp tai vào cửa, cố gắng nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.
Qua cuộc trò chuyện có thể nghe được cô gái tên là Bối Thanh Nhã.
Lục Tử Kiên và Bối Thanh Nhã là bạn thân thời thơ ấu, mẹ của họ là bạn tốt của nhau.
Nhưng Lục Tử Kiên lại gọi cả họ tên Bối Thanh Nhã.
Theo tôi thấy, họ không thân thiết lắm.
“Anh Tử Kiên, dì Lệ nói năm nay để anh đến nhà em ăn Tết, hay là bây giờ anh thu dọn đồ đạc đi cùng em đi?”
Nhưng Lục Tử Kiên tỏ vẻ xa cách, đáp lại hai chữ: “Không đi.”
Bối Thanh Nhã lại thuyết phục: “Nhưng dì Lệ đã nói…”
Lục Tử Kiên tức giận: “Bọn họ còn biết mình có con trai à?”
Hình như Lục Tử Kiên có mâu thuẫn với bố mẹ.
Thảo nào!
Tết nhất mà trong nhà lại không có hương vị Tết, cũng không thấy bố mẹ anh ấy về.
Tôi cố tình đợi nửa tiếng sau mới mặc quần áo, bước ra khỏi phòng tắm.
Không ngờ Bối Thanh Nhã vẫn ở đó, như thể cô nàng đang đợi tôi.
Cô nàng chỉ vào tôi và chất vấn Lục Tử Kiên: “Là vì cô ta nên anh mới không đến nhà em ăn Tết đúng không?”
Lục Tử Kiên trả lời rất ngắn gọn, không chút do dự.
“Đúng vậy, bây giờ cô có thể đi rồi.” Lục Tử Kiên sắc mặt tối sầm ngồi ở trên sô pha, ra lệnh đuổi khách.
Bối Thanh Nhã giận dữ lườm tôi rồi mới giận dữ bỏ đi.
Nhìn Bối Thanh Nhã đeo giày cao gót, tôi không khỏi cảm thán một câu.
“Mang giày cao như vậy, sẽ không bị té ngã chứ?”
Vừa dứt lời, Bối Thanh Nhã ở cửa bị trẹo chân, “A” lên một tiếng, ngã sấp ra đất.
“Chết rồi, tôi lại mở miệng hại người rồi.”
Tôi giật mình, định đi ra ngoài đỡ cô nàng thì lại bị Lục Tử Kiên kéo lại.
Cánh cửa bị Lục Tử Kiên vô tình đóng lại.
Lục Tử Kiên dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, cao lãnh cấm dục.
Tôi ngồi đối diện với anh ấy, muốn nói lại thôi.
Lục Tử Kiên nhắm mắt nói: “Cô ấy là con gái của bạn tốt của mẹ tôi, chỉ có vậy thôi.”
??? Anh ấy đang giải thích với tôi hả?
Tôi hỏi anh ấy tại sao anh ấy không nói với bố mẹ mình hoặc Bối Thanh Nhã chuyện mình bị bệnh.
Vừa rồi rõ ràng Bối Thanh Nhã không biết Lục Tử Kiên không thể nhìn thấy.
“Làm sao? Cô chê tôi phiền phức, muốn bỏ rơi tôi?”
Lục Tử Kiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt vẫn không có tiêu cự nhưng đáy mắt như có lửa cháy, giọng điệu giống như đang mạnh mẽ lên án nữ cặn bã.
“Cô đã nói cô chịu trách nhiệm với tôi.”
Tôi giận đến mức bật cười.
Tôi vỗ vai anh ấy, không đứng đắn nhướng mày, giọng điệu trêu chọc.
“Được được được, phụ trách phụ trách, nhìn anh giống như cô dâu nhỏ bị người ta ngủ hahaha…”
Lục Tử Kiên đưa tay ra, giữ lấy gáy tôi.
Tiếng cười điên cuồng bị đôi môi mỏng nóng bỏng của anh ấy chặn lại.
Nụ hôn gấp gáp và hung hãn chẳng giống một Lục Tử Kiên lạnh lùng và cấm dục thường ngày.
Một luồng điện cực lớn lan khắp người tôi, tê dại.
Mẹ nó!
Đột ngột quá.
Chân tôi mềm rồi.
14
Một lúc lâu sau chúng tôi mới tách ra.
Sững sờ ba giây, tôi cực ảo não vì biểu hiện vừa nãy của mình như là đầu gỗ vậy.
Chưa phát huy tốt, thật muốn được làm lại thì phải làm “xao” đây.
Không khí như ngưng đọng, cực kỳ xấu hổ.
Tôi bẽn lẽn vặn ngón tay lén nhìn anh ấy.
Lục Tử Kiên kéo áo xuống, che lại chỗ nào đó.
Biểu hiện giấu đầu hở đuôi, có chút ngốc cũng có chút đáng yêu.
Tôi thích.
“Không sao chứ?” Tôi không khỏi lo lắng.
“Tốt từ lâu rồi, lại không nghiêm trọng, nếu như em không tin…”
Lục Tử Kiên cười xấu xa với tôi.
Như thể tảng băng bị nứt ra, để lộ ra một vùng ánh sáng rộng lớn, nhưng lại là tia X, là loại có bức xạ ấy.
Tôi nghĩ anh ấy có thể nhìn thấy, đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh ấy.
không phản ứng.
Nếu đúng như vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Tôi không thể chờ được nữa nhưng lại nghiêm nghị nói: “Tôi không tin, trừ khi tôi tận mắt thấy.”
Lục Tử Kiên rõ ràng muốn cười nhưng lại kìm lòng được, sau đó vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói: “Sao lại có cô gái da mặt dày như em chứ.”
Tôi phản bác, nói tầm nhìn của anh ấy quá nông cạn.
Trên thực tế là bởi vì khác chuyên ngành.
Trước khi tôi tỏ tình, nhiều nhất chúng tôi chỉ gặp nhau ở hội học sinh.
Dù quen nhau nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.
Muốn hẹn hò với anh ấy hoàn toàn là vì anh ấy đẹp trai, mà tôi không muốn lãng phí tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình.
Tên của hotboy lạnh lùng như sấm bên tai.
Mặc dù tôi khá xinh đẹp nhưng vì khiêm tốn cho nên không nổi.
Tất nhiên anh ấy cũng không biết tôi.
“Tại sao lại hôn tôi?”
Nếu đã bị nói là “mặt dày” nên tất nhiên tôi không thể phụ sự đánh giá này được.
Nhưng sau khi hỏi xong tim tôi lại đập mạnh.
Mặt dày không có nghĩa là không tim không phổi.
Lục Tử Kiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt tai họa nhân gian kia dường như còn sót lại một tia sợ hãi.
“Để ngăn chặn miệng quạ đen của em, tôi không muốn thật sự bị người khác ngủ.”
Tôi tê tái.
Tại sao Lục Tử Kiên lại không ra bài theo lẽ thường thế!
Không phải lúc này nên nói là “bởi vì anh thích em” à?
Hết chương 05!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương