Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 5
A Cẩn giương nanh múa vuốt dựa lại gần Ngu Quý phi, Ngu Quý phi chiều theo nàng. A Cẩn lại "chụt" một cái lên mặt Ngu Quý phi, giống như đang trả lời bà. Sau khi hôn xong, nàng còn dương dương đắc ý nhìn Tứ Vương phi, giống như đang muốn nói bà không phục hả? Tất cả mọi người đều thích ta!
Nhị Vương phi bật cười không nể mặt: "Bé ngoan quả là một đứa bé hiểu chuyện mà. Trẻ con không biết gạt người, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Cơ thể có khỏe hay không nhìn tinh thần là biết, nhìn hoạt bát thế này đâu có giống như bệnh tật chứ. Chỉ có người lớn giỏi nhất chuyện cố làm ra vẻ thôi!"
Tứ Vương phi bị châm chọc, sắc mặt khó coi, nụ cười trên mặt bà ta vặn vẹo: "Ta cũng chỉ là lo lắng cho nương nương mà thôi, không có ý gì khác."
Ngu Quý phi vẫn cười không nóng không lạnh: "Có cái tâm này thì đương nhiên là tốt."
A Cẩn yên lặng châm chọc, nếu không có cái tâm này thì sao? Quả nhiên Quý phi nương nương nói chuyện ý nghĩa sâu xa. Nhóc tỳ chưa từng trải qua cung đấu còn có thể nghĩ ra, người ở đây đều thành tinh làm sao mà không hiểu, đồng loạt mỉm cười.
"A nha nha, a nha nha ô!" A Cẩn thấy xung quanh hơi kì lạ, quyết tâm làm một đứa bé ngoan theo lời dặn của mẫu thân. Đứa bé ngoan, hát hát nào! Nàng thành thạo nhất là làm dịu bầu không khí!
A Cẩn vừa khẽ ngâm nga vừa lắc lư, Ngu Quý phi được nàng chọc thoải mái, lại càng không muốn buông tay: "Quả là một em bé ngoan."
Tứ Vương phi lại mở miệng, cực kỳ không đúng lúc: "Nếu Quý phi nương nương đã thích, không bằng để cho nhóc tỳ này ở trong cung với Quý phi một thời gian ngắn. Ta thấy à, chắc chắn lục đệ muội sẽ không từ chối, đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi. Ngu Quý phi ôm A Cẩn thật chặt, A Cẩn: Hu hu, đau!
Ngu Quý phi nhíu mày: "Bản cung lớn tuổi, không chăm sóc nổi con nhóc hoạt bát như thế. Hơn nữa bản cung cũng không phải loại người chiếm đoạt yêu thích của người khác. Bé ngoan còn nhỏ như vậy, vẫn nên ở bên cạnh mẫu thân mình là tốt nhất, người bên ngoài có chăm sóc cẩn thận thế nào cũng không bằng mẫu thân của mình. Bản cung chỉ rất hợp ý bé ngoan, Mỹ Phù phải thường xuyên đưa con bé tiến cung đấy."
Lục Vương phi vội đáp vâng.
"Nhưng mà nói tới đây, tức phụ nhi của lão tứ, ngươi xuất giá cùng lúc với Mỹ Phù, bây giờ Cẩn Ngôn nhà Mỹ Phù đã mười một tuổi. Ngươi cũng nên cho lão tứ thêm một đứa con đi. Thân là Vương gia mà lại không có đích tử, nói ra làm sao coi được." Ngu Quý phi hời hợt, nhưng sắc mặt Tứ Vương phi lại có thể mở phường nhuộm.
"Vâng, xin nghe lời dạy của nương nương."
Ngu Quý phi tiếp tục cười: "Chu Trắc phi phủ ngươi cũng sắp sinh rồi, không biết có thể một lần được nam hay không."
Nhị Vương phi cười khẽ: "Xem Chu Trắc phi giống như là người có phúc khí. Ngược lại chúng ta nên chúc mừng tứ đệ muội sớm."
Mọi người nhìn sắc mặt Tứ Vương phi, cảm thán bà ta không có não, trong cung này làm gì có ai không biết điều kiêng kị của Ngu Quý phi. Ngươi đả kích Lục Vương phi thì thôi, nhưng dính đến Ngu Quý phi thì làm sao có được chỗ tốt. Nghe Nhị Vương phi hát đệm, mọi người ngầm hiểu với nhau, xem ra Tứ Vương phi hồi phủ sẽ bị cấm túc một khoảng thời gian. Hơn nữa Chu Trắc phi là chuyện gì nữa đây? Nhớ lại dáng vẻ ghen tị của Tứ Vương phi, mọi người cũng rõ vài phần.
"Hoàng Thượng giá đáo..." Khi mỗi người đang có một vẻ mặt khác nhau, giọng tiểu thái giám lại vang lên. Hoàng Đế à, A Cẩn vội vàng nhìn sang, ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão mặc long bào, tinh thần phấn chấn. Ngu Quý phi đưa đứa nhỏ cho Lâm ma ma, mọi người quỳ xuống thỉnh an.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
A Cẩn bị người ôm quỳ xuống, hai mắt mở to tiếp tục quan sát Hoàng Đế. Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé, có nhìn cũng không phạm húy. Nếu như lớn rồi thì khó mà làm được. Đây là Hoàng Đế sống sờ sờ, biết nói chuyện, biết giết người nha!
Mọi người đều cụp mi cúi đầu, nhưng Hoàng Đế lại cảm nhận được một tầm mắt. Ông nhìn về phía tầm mắt đó, một nhóc tỳ đang cười lấy lòng với ông, cổ nhỏ ráng rướn lên, nước miếng tràn lan.
Hửm… Đây là con cái nhà ai?
A Cẩn thấy Hoàng Đế nhìn sang, đương nhiên muốn biểu hiện tốt một chút. Biểu hiện mà bây giờ nàng có thể làm tốt nhất chỉ có cười, nàng cười thật to. Chỉ là, gần đây đang mọc răng, thế nên hoàn toàn không điều khiển được nước miếng của mình!
Hoàng Đế hoàn hồn: "Đứng lên đi."
Ngu Quý phi nhường vị trí trên cùng cho Hoàng Đế, nói: "Hoàng Thượng, sao ngài cũng đến đây?" Bà dừng lại một chút rồi cười yếu ớt: "Chẳng lẽ… chẳng lẽ là do ngài nghe nói chỗ bọn thiếp có một bé ngoan?"
Giúp đỡ rõ ràng như vậy, mọi người đều cảm khái Lục Vương phi tốt số. Tuy tướng công bà không tốt, nhưng con trai, con gái đều ngoan ngoãn xuất sắc. Mà dường như mọi người đều đồng tình, thế nên có thể giúp thì giúp.
Hoàng Đế nhíu mày: "Đây là con nhà ai?"
Lục Vương phi vội ra khỏi hàng, quỳ xuống: "Bẩm phụ hoàng, là bé ngoan, con gái của nhi tức."
Hoàng Đế gật đầu: "Nhà lão lục. Ôm tới để trẫm nhìn xem."
A Cẩn vội vàng giang tay ra, chạy về phía này giống như đại bàng giương cánh. Hoàng Đế khẽ giật mình, lập tức giang tay đón nàng vào lòng. Ngu Quý phi cười: "Con bé rất hiểu chuyện, vừa rồi cũng cực kì thân thiết với thần thiếp. Thật đúng ngoan ngoãn."
"Bé ngoan? Cái tên này hơi bất nhã, đại danh gọi là gì?"
Lục Vương phi vội: "Còn chưa đặt, xin phụ hoàng ban tên." Bà cực kì lo sợ.
Hoàng Đế quan sát A Cẩn, nghĩ ngợi.
Được một lão soái ca ôm vào ngực, người này lại là gia gia mình, A Cẩn cảm thấy cảm xúc đang dâng trào. Ặc, đây là cái gì? Cái ngọc bội này tốt quá đi! Sinh viên tài cao hệ khảo cổ bị bệnh nghề nghiệp chính là vừa trông thấy hàng tốt là hoàn toàn không điều khiển được. Nàng đưa tay cầm ngọc bội bên hông Hoàng Đế, nước miếng chảy ba ngàn thước... Chất lượng này, bề mặt này, cảm xúc này, a a a... Nàng từng gặp đồ tốt rồi, nhưng chưa từng thấy đồ nào tốt như vậy nha!
Hoàng Đế đang trầm tư thì thấy mắt tiểu tôn nữ nhà mình sáng lên, nhìn ngọc bội bên hông mình. Dáng vẻ trông mê tiền ghê gớm, ông buồn cười: "Ngươi thích?" Nói rồi cởi ngọc bội đặt lên tay nàng.
A Cẩn nghe hỏi, gật đầu liên tục.
"Con bé thế mà gật đầu." Giọng điệu câu này nghe cứ như, ui da, nam nhân kia trần tr/uồng chạy trên đường giữa mùa đông kìa!
A Cẩn cầm ngọc bội lên, muốn nhét vào trong miệng... Hoàng Đế vội vàng kéo tay nhỏ của nàng lại, cướp lấy ngọc bội.
"Không thể ăn cái này đâu."
Ặc, đây không phải ý của nàng, mà là phản xạ có điều kiện của đứa bé, hu! Xấu hổ quá! A Cẩn: "Y a, ê a y, a hừm."
Hoàng Đế nhíu mày hỏi Ngu Quý phi: "Con bé đang tranh luận với trẫm à?"
Ngu Quý phi không nhịn được mà chọc chọc gương mặt nhỏ của nàng, nói: "Hình như là vậy đấy!"
A Cẩn: Không phải nha, ta muốn các người lau miệng cho ta nha, mặt đầy nước miếng thế này xấu hổ quá! Các người bịa các gì đấy?
"Nếu như ngươi không ăn thì sẽ cho ngươi cái này!" Hoàng Đế lắc lắc ngọc bội, A Cẩn gật đầu liên tục. Ta muốn, ta muốn, ta muốn, ta muốn!
"Con bé vậy mà gật đầu." Hoàng Đế cũng chọc chọc mặt nàng: "Đã thích như vậy, thế thì ban tên là Cẩn đi!"
Nhị Vương phi bật cười không nể mặt: "Bé ngoan quả là một đứa bé hiểu chuyện mà. Trẻ con không biết gạt người, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Cơ thể có khỏe hay không nhìn tinh thần là biết, nhìn hoạt bát thế này đâu có giống như bệnh tật chứ. Chỉ có người lớn giỏi nhất chuyện cố làm ra vẻ thôi!"
Tứ Vương phi bị châm chọc, sắc mặt khó coi, nụ cười trên mặt bà ta vặn vẹo: "Ta cũng chỉ là lo lắng cho nương nương mà thôi, không có ý gì khác."
Ngu Quý phi vẫn cười không nóng không lạnh: "Có cái tâm này thì đương nhiên là tốt."
A Cẩn yên lặng châm chọc, nếu không có cái tâm này thì sao? Quả nhiên Quý phi nương nương nói chuyện ý nghĩa sâu xa. Nhóc tỳ chưa từng trải qua cung đấu còn có thể nghĩ ra, người ở đây đều thành tinh làm sao mà không hiểu, đồng loạt mỉm cười.
"A nha nha, a nha nha ô!" A Cẩn thấy xung quanh hơi kì lạ, quyết tâm làm một đứa bé ngoan theo lời dặn của mẫu thân. Đứa bé ngoan, hát hát nào! Nàng thành thạo nhất là làm dịu bầu không khí!
A Cẩn vừa khẽ ngâm nga vừa lắc lư, Ngu Quý phi được nàng chọc thoải mái, lại càng không muốn buông tay: "Quả là một em bé ngoan."
Tứ Vương phi lại mở miệng, cực kỳ không đúng lúc: "Nếu Quý phi nương nương đã thích, không bằng để cho nhóc tỳ này ở trong cung với Quý phi một thời gian ngắn. Ta thấy à, chắc chắn lục đệ muội sẽ không từ chối, đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi. Ngu Quý phi ôm A Cẩn thật chặt, A Cẩn: Hu hu, đau!
Ngu Quý phi nhíu mày: "Bản cung lớn tuổi, không chăm sóc nổi con nhóc hoạt bát như thế. Hơn nữa bản cung cũng không phải loại người chiếm đoạt yêu thích của người khác. Bé ngoan còn nhỏ như vậy, vẫn nên ở bên cạnh mẫu thân mình là tốt nhất, người bên ngoài có chăm sóc cẩn thận thế nào cũng không bằng mẫu thân của mình. Bản cung chỉ rất hợp ý bé ngoan, Mỹ Phù phải thường xuyên đưa con bé tiến cung đấy."
Lục Vương phi vội đáp vâng.
"Nhưng mà nói tới đây, tức phụ nhi của lão tứ, ngươi xuất giá cùng lúc với Mỹ Phù, bây giờ Cẩn Ngôn nhà Mỹ Phù đã mười một tuổi. Ngươi cũng nên cho lão tứ thêm một đứa con đi. Thân là Vương gia mà lại không có đích tử, nói ra làm sao coi được." Ngu Quý phi hời hợt, nhưng sắc mặt Tứ Vương phi lại có thể mở phường nhuộm.
"Vâng, xin nghe lời dạy của nương nương."
Ngu Quý phi tiếp tục cười: "Chu Trắc phi phủ ngươi cũng sắp sinh rồi, không biết có thể một lần được nam hay không."
Nhị Vương phi cười khẽ: "Xem Chu Trắc phi giống như là người có phúc khí. Ngược lại chúng ta nên chúc mừng tứ đệ muội sớm."
Mọi người nhìn sắc mặt Tứ Vương phi, cảm thán bà ta không có não, trong cung này làm gì có ai không biết điều kiêng kị của Ngu Quý phi. Ngươi đả kích Lục Vương phi thì thôi, nhưng dính đến Ngu Quý phi thì làm sao có được chỗ tốt. Nghe Nhị Vương phi hát đệm, mọi người ngầm hiểu với nhau, xem ra Tứ Vương phi hồi phủ sẽ bị cấm túc một khoảng thời gian. Hơn nữa Chu Trắc phi là chuyện gì nữa đây? Nhớ lại dáng vẻ ghen tị của Tứ Vương phi, mọi người cũng rõ vài phần.
"Hoàng Thượng giá đáo..." Khi mỗi người đang có một vẻ mặt khác nhau, giọng tiểu thái giám lại vang lên. Hoàng Đế à, A Cẩn vội vàng nhìn sang, ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão mặc long bào, tinh thần phấn chấn. Ngu Quý phi đưa đứa nhỏ cho Lâm ma ma, mọi người quỳ xuống thỉnh an.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
A Cẩn bị người ôm quỳ xuống, hai mắt mở to tiếp tục quan sát Hoàng Đế. Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé, có nhìn cũng không phạm húy. Nếu như lớn rồi thì khó mà làm được. Đây là Hoàng Đế sống sờ sờ, biết nói chuyện, biết giết người nha!
Mọi người đều cụp mi cúi đầu, nhưng Hoàng Đế lại cảm nhận được một tầm mắt. Ông nhìn về phía tầm mắt đó, một nhóc tỳ đang cười lấy lòng với ông, cổ nhỏ ráng rướn lên, nước miếng tràn lan.
Hửm… Đây là con cái nhà ai?
A Cẩn thấy Hoàng Đế nhìn sang, đương nhiên muốn biểu hiện tốt một chút. Biểu hiện mà bây giờ nàng có thể làm tốt nhất chỉ có cười, nàng cười thật to. Chỉ là, gần đây đang mọc răng, thế nên hoàn toàn không điều khiển được nước miếng của mình!
Hoàng Đế hoàn hồn: "Đứng lên đi."
Ngu Quý phi nhường vị trí trên cùng cho Hoàng Đế, nói: "Hoàng Thượng, sao ngài cũng đến đây?" Bà dừng lại một chút rồi cười yếu ớt: "Chẳng lẽ… chẳng lẽ là do ngài nghe nói chỗ bọn thiếp có một bé ngoan?"
Giúp đỡ rõ ràng như vậy, mọi người đều cảm khái Lục Vương phi tốt số. Tuy tướng công bà không tốt, nhưng con trai, con gái đều ngoan ngoãn xuất sắc. Mà dường như mọi người đều đồng tình, thế nên có thể giúp thì giúp.
Hoàng Đế nhíu mày: "Đây là con nhà ai?"
Lục Vương phi vội ra khỏi hàng, quỳ xuống: "Bẩm phụ hoàng, là bé ngoan, con gái của nhi tức."
Hoàng Đế gật đầu: "Nhà lão lục. Ôm tới để trẫm nhìn xem."
A Cẩn vội vàng giang tay ra, chạy về phía này giống như đại bàng giương cánh. Hoàng Đế khẽ giật mình, lập tức giang tay đón nàng vào lòng. Ngu Quý phi cười: "Con bé rất hiểu chuyện, vừa rồi cũng cực kì thân thiết với thần thiếp. Thật đúng ngoan ngoãn."
"Bé ngoan? Cái tên này hơi bất nhã, đại danh gọi là gì?"
Lục Vương phi vội: "Còn chưa đặt, xin phụ hoàng ban tên." Bà cực kì lo sợ.
Hoàng Đế quan sát A Cẩn, nghĩ ngợi.
Được một lão soái ca ôm vào ngực, người này lại là gia gia mình, A Cẩn cảm thấy cảm xúc đang dâng trào. Ặc, đây là cái gì? Cái ngọc bội này tốt quá đi! Sinh viên tài cao hệ khảo cổ bị bệnh nghề nghiệp chính là vừa trông thấy hàng tốt là hoàn toàn không điều khiển được. Nàng đưa tay cầm ngọc bội bên hông Hoàng Đế, nước miếng chảy ba ngàn thước... Chất lượng này, bề mặt này, cảm xúc này, a a a... Nàng từng gặp đồ tốt rồi, nhưng chưa từng thấy đồ nào tốt như vậy nha!
Hoàng Đế đang trầm tư thì thấy mắt tiểu tôn nữ nhà mình sáng lên, nhìn ngọc bội bên hông mình. Dáng vẻ trông mê tiền ghê gớm, ông buồn cười: "Ngươi thích?" Nói rồi cởi ngọc bội đặt lên tay nàng.
A Cẩn nghe hỏi, gật đầu liên tục.
"Con bé thế mà gật đầu." Giọng điệu câu này nghe cứ như, ui da, nam nhân kia trần tr/uồng chạy trên đường giữa mùa đông kìa!
A Cẩn cầm ngọc bội lên, muốn nhét vào trong miệng... Hoàng Đế vội vàng kéo tay nhỏ của nàng lại, cướp lấy ngọc bội.
"Không thể ăn cái này đâu."
Ặc, đây không phải ý của nàng, mà là phản xạ có điều kiện của đứa bé, hu! Xấu hổ quá! A Cẩn: "Y a, ê a y, a hừm."
Hoàng Đế nhíu mày hỏi Ngu Quý phi: "Con bé đang tranh luận với trẫm à?"
Ngu Quý phi không nhịn được mà chọc chọc gương mặt nhỏ của nàng, nói: "Hình như là vậy đấy!"
A Cẩn: Không phải nha, ta muốn các người lau miệng cho ta nha, mặt đầy nước miếng thế này xấu hổ quá! Các người bịa các gì đấy?
"Nếu như ngươi không ăn thì sẽ cho ngươi cái này!" Hoàng Đế lắc lắc ngọc bội, A Cẩn gật đầu liên tục. Ta muốn, ta muốn, ta muốn, ta muốn!
"Con bé vậy mà gật đầu." Hoàng Đế cũng chọc chọc mặt nàng: "Đã thích như vậy, thế thì ban tên là Cẩn đi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương