Thính Thần
Chương 52: Đơn giản là yêu
Editor: Lăng
Chuyện Cố Trọng và Lâm Thương Từ yêu đương bị Diệp Tây Nhã phát hiện ra manh mối, đã lập tức báo cho Từ Đồ Chi biết. Vì thế Từ Đồ Chi tranh thủ một buổi chiều trực tiếp bất ngờ đến nhà để chuẩn bị hưng sư vấn tội nhân lúc hai người chưa kịp chuẩn bị.
*Hưng sư vấn tội: Dẫn binh hỏi tội (tạm dịch), phát động quân đội đến hỏi tội hoặc để chỉ một người hay nhiều người đến chất vấn đối phương.
Nhưng sau khi nhập mật khẩu lại phát hiện không mở được, Cố Trọng lại dám đổi mật khẩu!
Bị buộc vào thế bất đắc dĩ, cô ấy đành phải thành thật bấm chuông, người mở là Cố Trọng, trên vai còn ôm một con mèo.
“Chào.” Từ Đồ Chi nói lời chào vô cảm với Sếp Tổng.
Sếp Tổng cũng ẩn ý “Meo meo” lại, thậm chí còn không có cảm tình bằng Lâm Thương Từ.
“Bạn gái em đâu?” Từ Đồ Chi nói xong đưa tay đóng cửa lại.
“Chị ấy đi họp rồi.” Cố Trọng không có ý giấu giếm, cô sớm nhận ra Diệp Tây Nhã đã phát hiện, cũng biết sau khi Diệp Tây Nhã biết không lâu, là chẳng mấy chốc Từ Đồ Chi cũng sẽ biết.
Bởi vì Diệp Tây Nhã luôn dùng vẻ mặt khó nói thành lời quan sát Lâm Thương Từ, ánh mắt đó thậm chí còn khiến cô hiểu lầm là ánh mặt mẹ vợ nhìn con dâu đó!
Đó là kiểu nhìn chỗ nào cũng tốt, rồi lại thấy chỗ nào cũng không tốt, thậm chí còn nghi ngờ là ai mắt mù hay cả hai đều mù nên mới yêu nhau.
Tuy rằng Diệp Tây Nhã chỉ lớn hơn Cố Trọng có ba tuổi.
Từ Đồ Chi nhìn Cố Trọng bế một con mèo trên vai ngồi lại xuống ghế sofa, Sếp Tổng cũng nhảy một bước nhỏ xuống đùi cô, một người một mèo yên lặng xem bộ phim nước ngoài đang chiếu trên TV.
Từ Đồ Chi ngồi ở một bên sofa, tay phải đặt lên lưng ghế, nghiêng đầu hỏi Cố Trọng: “Em nghiêm túc hay chơi đùa thôi?
Cố Trọng vỗ mông mèo, Sếp Tổng ngáp một cái rồi nhảy lên chiếc tổ nhỏ của mình trên khung leo cho mèo, chợp mắt ngủ trưa.
“Nghiêm túc.”
“Xác định quan hệ khi nào?”
“13 tháng 8.”
Từ Đồ Chi tính ngày, mới quen nhau chưa được một tuần.
“Chia tay đi!” Chuyện này không có lợi cho em.
Câu phía sau Từ Đồ Chi không nói ra.
“Trừ khi bọn em tự nguyện, bằng không trong khoảng thời gian ngắn hai đứa em sẽ không chia tay đâu.” Cố Trọng biết người ngồi trước mặt mình là Từ tổng chứ không là Từ Đồ Chi.
“Em biết nếu chuyện yêu đương này bị lộ thì mọi nỗ lực của em sẽ trở nên vô ích không?”
Một nghệ sĩ nổi tiếng bị lộ mối quan hệ sẽ mất lượng người hâm mộ trên diện rộng, và một nghệ sĩ công khai sẽ bị cấm hoạt động trong ngành một cách im hơi lặng tiếng, Cố Trọng có cả hai.
Cố Trọng là một diễn viên theo phái thực lực, nhưng tính chất fans của cô đã mặc định cô không thể công khai yêu đương. Chuyện trong showbiz không hiếm nghệ sĩ đồng tính cũng phải là bí mật, bạn biết tôi biết nhưng không ai nói trắng ra, khi truyền đến tai người thường cũng chỉ là “Nghe nói......”, “Hình như là......”, chỉ cần những tin đồn này không được xác nhận thì đều được xem như là giả.
Thế nhưng Từ Đồ Chi biết rất rõ, nếu có một ngày chuyện Cố Trọng thích con gái bị lộ ra trước ánh sáng, cô ấy biết rõ tính cách của Cố Trọng, chắc chắn cô sẽ thừa nhận, đến lúc đó sự nghiệp của cô cũng sẽ dừng bước tại đây.
Môi trường chung là vậy đấy, bọn họ không có khả năng vi phạm nó được.
“Em biết.” Cố Trọng thở dài một hơi: “Nhưng em rất tham lam, em muốn hết. Nếu buộc phải chọn một trong hai, vậy em sẽ chọn chị ấy.”
Chọn Lâm Thương Từ, là vì cô ấy là người đầu tiên mình thích, cũng là vì mình là người đầu tiên cô ấy thích.
Cô rất xem trọng sự nghiệp của mình, điều này không sai. Từ sau khi ra mắt vẫn luôn chăm chỉ làm việc, không đi đường tắt và cũng từ chối đi đường tắt, cô sợ đi một bước sai lầm sẽ hủy hoại toàn bộ mọi nỗ lực của cô từ trước đến nay. Thế như sau khi ở bên Lâm Thương Từ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Thế giới này thật rộng lớn, nếu nơi này không thể chứa chấp cô, vậy cô sẽ đi ra bên ngoài, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi. Thế nhưng, trên thế giới chỉ có một Lâm Thương Từ, không có là không có.
“Đồ Chi, trước kia chị từng nói nếu em yêu đương nhất định phải báo cho chị trước, chị sẽ lo liệu việc quan hệ công chúng giúp em.” Tuy là không báo trước nhưng hiện tại cũng không muộn.
“Gì, đâu ra? Chị nói câu này khi nào?” Dù Từ Đồ Chi cố gắng lục lọi ký ức như thế nào, nhưng cô ấy vẫn chắc chắn mình không hề nói câu này.
“Chị có nói thế“.” Chỉ là nói trong vòng tuần hoàn trước thôi.
Lần này Từ Đồ Chi hoang mang, ánh mắt Cố Trọng cũng không giống giả dối, khiến cô bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình.
Nghiêm túc suy nghĩ vài phút, Từ Đồ Chi đột nhiên cảm thấy may mắn vì Cố Trọng thích người cùng giới, dù sao chỉ cần không bị chụp ảnh hôn nhau hay ảnh giường chiếu, là bọn họ đều có THỂ nói rằng đó là tình chị em thân thiết hết! (Nếu bạn nào thấy dòng này quen là Từ Đồ Chi đã từng nghĩ thế rồi, không phải déjà vu đâu)
Là con gái thật tuyệt!
“Thế...... Được rồi, chị đồng ý. Thế hai người có thể nghĩ cho chị không, đừng có lộ liễu quá, chỉ bốn đứa mình biết thôi.” Nhiều nhất là thêm một con mèo, nếu con mèo này không nói cho những con mèo khác biết.
Cố Trọng gật đầu, đúng lúc thư ký Vạn gọi điện giục Từ Đồ Chi quay về họp. Cô ấy xách túi chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn bị Cố Trọng gọi lại.
“Đồ Chi, thật ra hai người bọn em ở bên nhau không cần phải qua sự đồng ý của chị.”
“Con nhỏ chết tiệt này, chờ đó cho chị......” Từ Đồ Chi hầm hừ đóng sầm cửa, bởi vì thư ký Vạn đang tấn công Wechat của cô ấy bằng tin nhắn spam.
Cô ấy là chủ mà, họp trễ thì có làm sao? Làm sao? Hả, hả!?
*****
Ngày 23 tháng 8, ngày chụp ảnh cho tạp chí Xuân Lâm.
Cả ngày hôm nay Lâm Thương Từ luôn thất thần, Cố Trọng biết hôm nay là ngày mẹ cô ấy mất.
Nhưng cho đến khi buổi chụp hình kết thúc, Lâm Thương Từ vẫn không hề nói một lời về việc về thăm, nhưng dựa vào việc cô ấy thường xuyên kiểm tra điện thoại, Cố Trọng biết cô ấy muốn quay về.
Hôm nay cô đã lo chuẩn bị từ trước, không để chú Hà đón mà tự mình lái xe đến. Lâm Thương Từ ngồi ở ghế phụ nhìn xe rẽ hướng đường cao tốc khác, trong lòng tự rõ nên cũng không lên tiếng.
Lộ trình hơn ba tiếng, hai người vẫn chưa nói câu nào, chỉ có tiếng nhạc từ một bản nhạc dịu êm làm lòng người bình tĩnh lại. Khi đến nơi trời đã tối, Cố Trọng đỗ xe trước cổng thôn, đi cùng Lâm Thương Từ về nhà.
Mùa hè còn chưa kết thúc, tiếng ve kêu vang khắp nơi, tiếng cười nói từ các gia đình khác nhau, nhưng trên con đường lầy lội này lại không một bóng người, chỉ có những chiếc đèn đường xiêu vẹo cắm xuống đất tưởng chừng giây tiếp theo sẽ đổ ngay, ánh sáng le lói tạo thành hai cái bóng đồng hành cùng hai cô.
Nhà Lâm Thương Từ ở cuối thôn, phải đi qua một đoạn đường dài gập ghềnh mới đến được, nhưng trước khi đến gần, hai người đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng.
“Mẹ, con ăn no thật rồi mà.”
“Mẹ thấy con gầy vậy no sao được, con xem bắp tay cẳng chân con đi, đi làm ở ngoài có vất vả lắm không? Bận đến mức không rảnh ăn cơm phải không con?”
“Dạ không, tạng người con trời sinh không mập mà, mẹ không nhớ khi con còn nhỏ cũng vậy sao?”
“Sao lại không nhớ, con đánh thằng mập đầu thôn một trận, cũng không được gì mà gáy còn bị rách một đường, đầu với cổ đầy máu, lúc đó mẹ sợ tới mức suýt nữa té xỉu.”
“Ha ha ha ha ha ha ha......”
Lâm Thương Từ dừng bước, nghe một lúc lâu, cô khẽ hít mũi, nói: “Đi thôi, đi dạo với chị nào.”
Cố Trọng cứ thế nhìn cô quay người rời đi khi chỉ cách nhà vài bước chân. Cô ấy không muốn làm phiền Lâm Thương Từ vào lúc này, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lâm Thương Từ, mười ngón tay đan vào nhau.
Lâm Thương Từ đến một sân chơi nhỏ, hầu hết các phương tiện đều do thôn dân tự làm, đã rất cũ nát, hiện giờ về cơ bản cũng không còn trẻ em đến chơi. Những đồ chơi đó cứ thế bị mọi người quên lãng, rồi dần dần mục nát trong những năm tháng cô đơn tịch liêu. Ngay cả ngọn đèn duy nhất ở giữa sân chơi cũng không ngừng nhấp nháy, như nhắc nhở mọi người rằng nơi này sắp chết.
Bên cạnh ngọn đèn là một chiếc xích đu dành cho hai người, dây xích dài thòng đã rỉ sét, Lâm Thương Từ ngồi trên một chiếc, Cố Trọng ngồi bên kia.
Hai tay Lâm Thương Từ đút vào túi, đung đưa hai chân trên mặt đất, bàn đu dây lắc lư nhẹ nhàng.
Cô nói nói: “Bà ấy không nhận ra chị cũng mười năm rồi.”
Cố Trọng nhìn chiếc bóng của mình trên mặt đất, không nói gì.
“Trước kia chị rất ghen tỵ với các bạn cùng trường có thể buộc tóc đuôi ngựa, thắt bím, cũng có thể tạo búi tóc xinh xắn. Nhưng vì nhà chị rất nghèo, mẹ chị nói dầu gội hay sữa tắm đều là đồ tốn kém, không mua nổi, nên để dành tiền để ăn uống, vì thế chị chỉ có thể để tóc ngắn. Không có sữa tắm, cứ múc nước dưới giếng mà tắm thôi, nước giếng cũng không sạch lắm, lâu lâu có mưa sẽ bị pha với bùn đất. Mà phải đợi rất lâu thì bùn bẩn mới lắng xuống, khi đó chị còn phải lo làm việc cho người khác, thường xuyên phải tắm trước khi nước kịp sạch.”
“Cho nên trước đây chị bẩn lắm, tóc tai do không tắm gội sạch nên bết dầu, áo đồng phục trắng thành màu vàng đất luôn, do mồ hôi bị ố không giặt sạch được. Đôi khi trong nhà không có người, quần áo treo bên ngoài bị mưa xối mà không biết, tối đến về nhà phải phơi dưới trăng, sáng hôm sau chưa kịp khô đã mặc vào, mặc lâu ngày sẽ có mùi mốc. Sau đó lại đến tuổi dậy thì, lại vì không có tiền mua sữa rửa mặt nên trên mặt toàn mụn, bạn bè hay trêu chị là Nguyệt Nương, không phải vì chị xinh đẹp đâu, là do mặt chị lúc đó toàn rỗ.”
“Chị bắt đầu để tóc dài sau đêm giao thừa năm đó, mẹ chị bị sốt cao rồi đầu óc không còn tỉnh táo, từ đó đến nay không nhớ rõ chị nữa, xem chị là anh trai. Cho nên chị cố ý để tóc dài, mẹ chị nói đàn ông con trai để tóc dài làm gì, còn cầm kéo rượt chị rất lâu. Chị chỉ dám về nhà sau khi mẹ ngủ, nhưng nửa đêm bà ấy cầm kéo lén cắt tóc chị, sau đó chị trở thành Lâm Thương Phú.”
“Sau này chị trang bị ổ khóa cho phòng mình mới thành công để tóc dài được, cứ nghĩ để tóc dài là mẹ sẽ nhận ra, nhưng bà vẫn mãi càm ràm nói con trai mà để tóc dài chẳng ra thể thống gì cả.”
“Quan hệ trong trường của chị không tốt lắm, các bạn học ghét bỏ mùi hôi trên người chị, người trưởng thành khá giỏi giả vờ giả vịt mà, nhưng chị có thể nhận ra có một số thầy cô khi nói chuyện với chị thường vô thức cau mày lại. Khi đó chị biết rằng mình thật sự rất hôi.”
“Năm lớp 11 có một học sinh chuyển trường đến lớp bọn chị, cao ráo xinh đẹp và cũng rất sạch sẽ, nghe nói gia đình làm quan chức, đến thành phố của chị làm kiểm tra dài hạn. Do cả lớp chỉ có chị không có bạn cùng bàn nên cậu ta đã ngồi cạnh chị. Thế nhưng cậu ta rất thân thiện, không hề cười nhạo hay xa lánh chị giống những người khác, ngược lại còn hâm mộ chị vì thành tích học tập. Giờ giải lao buổi trưa cậu ta còn mang thêm một phần sandwich, nói là mình ăn không hết nên đưa cho chị, đó là lần đầu tiên chị ăn đồ ăn trong giờ nghỉ trưa của trường.”
“Sau đó cậu ta và chị trở nên thân thiết, thân đến mức chị đã nghĩ rằng cậu ta thật lòng, người khác còn đồn là chị thích cậu ta và đang hẹn họ với nhau. Vậy mà có một ngày, chị vô tình nghe cậu ta nói xấu về chị với người khác, những lời đó rất khó nghe, còn khó nghe hơn tất cả những lời người khác cười nhạo chị. Chị đã rất tức giận nên đã đi tìm cậu ta chất vấn, cậu ta vô cũng hoảng loạn rồi trượt chân ngã xuống cầu thang, gãy một chân. Bố cậu ta đến trường tra hỏi, khi đó các học sinh khác đã nói là do chị đẩy, mà bản thân cậu ta cũng không phủ nhận. Sau đó mẹ chị phải dẫn chị đến trước mặt bố cậu ta quỳ dập đầu nhận sai, rồi chuyện đó mới cho qua được.
“Cố Trọng, xưa nay chị chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ai đó thích chị, dù cho giờ đây chị đây không còn như trước. Dù da đã đẹp hơn, tóc đã gội sạch, quần áo mới tinh, trên người cũng không còn mùi hôi chua, nhưng em có thể chấp nhận quá khứ chị là người như vậy không?”
Mặc dù bề ngoài của cô đã xinh đẹp lên, nhưng bên trong cô vẫn là Lâm Thương Từ bần cùng lôi thôi, sợ hãi mình sẽ thành trò cười trong miệng người khác, sợ người khác chà đạp đem điều mình yêu thích trân quý dưới chân họ.
Lần đầu tiên cô biết yêu, lại còn yêu một Cố Trọng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, như thế lại càng làm nổi bất sự âm u, đầy hốc tối mà cô ẩn thân, thật là khó chịu biết bao.
Chóp mũi Cố Trọng chua cay, cô ấy không biết Lâm Thương Từ đang có tâm trạng như nào để kể cho cô ấy nghe về quá khứ cơ cực của mình. Vì giọng điệu của Lâm Thương Từ nghe như đang nói chuyện của người khác.
Cố Trọng đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Lâm Thương Từ, ánh đèn làm bóng hai người chồng lên nhau.
Cô ấy nắm tay Lâm Thương Từ, xoa đầu ngón tay cô và nói: “Có điều gì không thể chấp nhận vậy?”
“Em thích chị không vì bề ngoài của chị, hơn nữa em là kẻ rất tham lam mà. Nếu thời gian có thể quay trở lại khi chị là một đứa trẻ, em cũng nguyện lòng thích thời ấu thơ của chị.”
Cố Trọng ôm mặt Lâm Thương Từ mặt, hôn lên giữa hàng mày của cô.
“Lâm Thương Từ, em yêu Từ, không liên quan đến điều khác.”
- ----
Bữa giờ mình bị cảm, trái gió trở trời quá. Mọi người thông cảm nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Chuyện Cố Trọng và Lâm Thương Từ yêu đương bị Diệp Tây Nhã phát hiện ra manh mối, đã lập tức báo cho Từ Đồ Chi biết. Vì thế Từ Đồ Chi tranh thủ một buổi chiều trực tiếp bất ngờ đến nhà để chuẩn bị hưng sư vấn tội nhân lúc hai người chưa kịp chuẩn bị.
*Hưng sư vấn tội: Dẫn binh hỏi tội (tạm dịch), phát động quân đội đến hỏi tội hoặc để chỉ một người hay nhiều người đến chất vấn đối phương.
Nhưng sau khi nhập mật khẩu lại phát hiện không mở được, Cố Trọng lại dám đổi mật khẩu!
Bị buộc vào thế bất đắc dĩ, cô ấy đành phải thành thật bấm chuông, người mở là Cố Trọng, trên vai còn ôm một con mèo.
“Chào.” Từ Đồ Chi nói lời chào vô cảm với Sếp Tổng.
Sếp Tổng cũng ẩn ý “Meo meo” lại, thậm chí còn không có cảm tình bằng Lâm Thương Từ.
“Bạn gái em đâu?” Từ Đồ Chi nói xong đưa tay đóng cửa lại.
“Chị ấy đi họp rồi.” Cố Trọng không có ý giấu giếm, cô sớm nhận ra Diệp Tây Nhã đã phát hiện, cũng biết sau khi Diệp Tây Nhã biết không lâu, là chẳng mấy chốc Từ Đồ Chi cũng sẽ biết.
Bởi vì Diệp Tây Nhã luôn dùng vẻ mặt khó nói thành lời quan sát Lâm Thương Từ, ánh mắt đó thậm chí còn khiến cô hiểu lầm là ánh mặt mẹ vợ nhìn con dâu đó!
Đó là kiểu nhìn chỗ nào cũng tốt, rồi lại thấy chỗ nào cũng không tốt, thậm chí còn nghi ngờ là ai mắt mù hay cả hai đều mù nên mới yêu nhau.
Tuy rằng Diệp Tây Nhã chỉ lớn hơn Cố Trọng có ba tuổi.
Từ Đồ Chi nhìn Cố Trọng bế một con mèo trên vai ngồi lại xuống ghế sofa, Sếp Tổng cũng nhảy một bước nhỏ xuống đùi cô, một người một mèo yên lặng xem bộ phim nước ngoài đang chiếu trên TV.
Từ Đồ Chi ngồi ở một bên sofa, tay phải đặt lên lưng ghế, nghiêng đầu hỏi Cố Trọng: “Em nghiêm túc hay chơi đùa thôi?
Cố Trọng vỗ mông mèo, Sếp Tổng ngáp một cái rồi nhảy lên chiếc tổ nhỏ của mình trên khung leo cho mèo, chợp mắt ngủ trưa.
“Nghiêm túc.”
“Xác định quan hệ khi nào?”
“13 tháng 8.”
Từ Đồ Chi tính ngày, mới quen nhau chưa được một tuần.
“Chia tay đi!” Chuyện này không có lợi cho em.
Câu phía sau Từ Đồ Chi không nói ra.
“Trừ khi bọn em tự nguyện, bằng không trong khoảng thời gian ngắn hai đứa em sẽ không chia tay đâu.” Cố Trọng biết người ngồi trước mặt mình là Từ tổng chứ không là Từ Đồ Chi.
“Em biết nếu chuyện yêu đương này bị lộ thì mọi nỗ lực của em sẽ trở nên vô ích không?”
Một nghệ sĩ nổi tiếng bị lộ mối quan hệ sẽ mất lượng người hâm mộ trên diện rộng, và một nghệ sĩ công khai sẽ bị cấm hoạt động trong ngành một cách im hơi lặng tiếng, Cố Trọng có cả hai.
Cố Trọng là một diễn viên theo phái thực lực, nhưng tính chất fans của cô đã mặc định cô không thể công khai yêu đương. Chuyện trong showbiz không hiếm nghệ sĩ đồng tính cũng phải là bí mật, bạn biết tôi biết nhưng không ai nói trắng ra, khi truyền đến tai người thường cũng chỉ là “Nghe nói......”, “Hình như là......”, chỉ cần những tin đồn này không được xác nhận thì đều được xem như là giả.
Thế nhưng Từ Đồ Chi biết rất rõ, nếu có một ngày chuyện Cố Trọng thích con gái bị lộ ra trước ánh sáng, cô ấy biết rõ tính cách của Cố Trọng, chắc chắn cô sẽ thừa nhận, đến lúc đó sự nghiệp của cô cũng sẽ dừng bước tại đây.
Môi trường chung là vậy đấy, bọn họ không có khả năng vi phạm nó được.
“Em biết.” Cố Trọng thở dài một hơi: “Nhưng em rất tham lam, em muốn hết. Nếu buộc phải chọn một trong hai, vậy em sẽ chọn chị ấy.”
Chọn Lâm Thương Từ, là vì cô ấy là người đầu tiên mình thích, cũng là vì mình là người đầu tiên cô ấy thích.
Cô rất xem trọng sự nghiệp của mình, điều này không sai. Từ sau khi ra mắt vẫn luôn chăm chỉ làm việc, không đi đường tắt và cũng từ chối đi đường tắt, cô sợ đi một bước sai lầm sẽ hủy hoại toàn bộ mọi nỗ lực của cô từ trước đến nay. Thế như sau khi ở bên Lâm Thương Từ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Thế giới này thật rộng lớn, nếu nơi này không thể chứa chấp cô, vậy cô sẽ đi ra bên ngoài, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi. Thế nhưng, trên thế giới chỉ có một Lâm Thương Từ, không có là không có.
“Đồ Chi, trước kia chị từng nói nếu em yêu đương nhất định phải báo cho chị trước, chị sẽ lo liệu việc quan hệ công chúng giúp em.” Tuy là không báo trước nhưng hiện tại cũng không muộn.
“Gì, đâu ra? Chị nói câu này khi nào?” Dù Từ Đồ Chi cố gắng lục lọi ký ức như thế nào, nhưng cô ấy vẫn chắc chắn mình không hề nói câu này.
“Chị có nói thế“.” Chỉ là nói trong vòng tuần hoàn trước thôi.
Lần này Từ Đồ Chi hoang mang, ánh mắt Cố Trọng cũng không giống giả dối, khiến cô bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình.
Nghiêm túc suy nghĩ vài phút, Từ Đồ Chi đột nhiên cảm thấy may mắn vì Cố Trọng thích người cùng giới, dù sao chỉ cần không bị chụp ảnh hôn nhau hay ảnh giường chiếu, là bọn họ đều có THỂ nói rằng đó là tình chị em thân thiết hết! (Nếu bạn nào thấy dòng này quen là Từ Đồ Chi đã từng nghĩ thế rồi, không phải déjà vu đâu)
Là con gái thật tuyệt!
“Thế...... Được rồi, chị đồng ý. Thế hai người có thể nghĩ cho chị không, đừng có lộ liễu quá, chỉ bốn đứa mình biết thôi.” Nhiều nhất là thêm một con mèo, nếu con mèo này không nói cho những con mèo khác biết.
Cố Trọng gật đầu, đúng lúc thư ký Vạn gọi điện giục Từ Đồ Chi quay về họp. Cô ấy xách túi chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn bị Cố Trọng gọi lại.
“Đồ Chi, thật ra hai người bọn em ở bên nhau không cần phải qua sự đồng ý của chị.”
“Con nhỏ chết tiệt này, chờ đó cho chị......” Từ Đồ Chi hầm hừ đóng sầm cửa, bởi vì thư ký Vạn đang tấn công Wechat của cô ấy bằng tin nhắn spam.
Cô ấy là chủ mà, họp trễ thì có làm sao? Làm sao? Hả, hả!?
*****
Ngày 23 tháng 8, ngày chụp ảnh cho tạp chí Xuân Lâm.
Cả ngày hôm nay Lâm Thương Từ luôn thất thần, Cố Trọng biết hôm nay là ngày mẹ cô ấy mất.
Nhưng cho đến khi buổi chụp hình kết thúc, Lâm Thương Từ vẫn không hề nói một lời về việc về thăm, nhưng dựa vào việc cô ấy thường xuyên kiểm tra điện thoại, Cố Trọng biết cô ấy muốn quay về.
Hôm nay cô đã lo chuẩn bị từ trước, không để chú Hà đón mà tự mình lái xe đến. Lâm Thương Từ ngồi ở ghế phụ nhìn xe rẽ hướng đường cao tốc khác, trong lòng tự rõ nên cũng không lên tiếng.
Lộ trình hơn ba tiếng, hai người vẫn chưa nói câu nào, chỉ có tiếng nhạc từ một bản nhạc dịu êm làm lòng người bình tĩnh lại. Khi đến nơi trời đã tối, Cố Trọng đỗ xe trước cổng thôn, đi cùng Lâm Thương Từ về nhà.
Mùa hè còn chưa kết thúc, tiếng ve kêu vang khắp nơi, tiếng cười nói từ các gia đình khác nhau, nhưng trên con đường lầy lội này lại không một bóng người, chỉ có những chiếc đèn đường xiêu vẹo cắm xuống đất tưởng chừng giây tiếp theo sẽ đổ ngay, ánh sáng le lói tạo thành hai cái bóng đồng hành cùng hai cô.
Nhà Lâm Thương Từ ở cuối thôn, phải đi qua một đoạn đường dài gập ghềnh mới đến được, nhưng trước khi đến gần, hai người đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng.
“Mẹ, con ăn no thật rồi mà.”
“Mẹ thấy con gầy vậy no sao được, con xem bắp tay cẳng chân con đi, đi làm ở ngoài có vất vả lắm không? Bận đến mức không rảnh ăn cơm phải không con?”
“Dạ không, tạng người con trời sinh không mập mà, mẹ không nhớ khi con còn nhỏ cũng vậy sao?”
“Sao lại không nhớ, con đánh thằng mập đầu thôn một trận, cũng không được gì mà gáy còn bị rách một đường, đầu với cổ đầy máu, lúc đó mẹ sợ tới mức suýt nữa té xỉu.”
“Ha ha ha ha ha ha ha......”
Lâm Thương Từ dừng bước, nghe một lúc lâu, cô khẽ hít mũi, nói: “Đi thôi, đi dạo với chị nào.”
Cố Trọng cứ thế nhìn cô quay người rời đi khi chỉ cách nhà vài bước chân. Cô ấy không muốn làm phiền Lâm Thương Từ vào lúc này, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lâm Thương Từ, mười ngón tay đan vào nhau.
Lâm Thương Từ đến một sân chơi nhỏ, hầu hết các phương tiện đều do thôn dân tự làm, đã rất cũ nát, hiện giờ về cơ bản cũng không còn trẻ em đến chơi. Những đồ chơi đó cứ thế bị mọi người quên lãng, rồi dần dần mục nát trong những năm tháng cô đơn tịch liêu. Ngay cả ngọn đèn duy nhất ở giữa sân chơi cũng không ngừng nhấp nháy, như nhắc nhở mọi người rằng nơi này sắp chết.
Bên cạnh ngọn đèn là một chiếc xích đu dành cho hai người, dây xích dài thòng đã rỉ sét, Lâm Thương Từ ngồi trên một chiếc, Cố Trọng ngồi bên kia.
Hai tay Lâm Thương Từ đút vào túi, đung đưa hai chân trên mặt đất, bàn đu dây lắc lư nhẹ nhàng.
Cô nói nói: “Bà ấy không nhận ra chị cũng mười năm rồi.”
Cố Trọng nhìn chiếc bóng của mình trên mặt đất, không nói gì.
“Trước kia chị rất ghen tỵ với các bạn cùng trường có thể buộc tóc đuôi ngựa, thắt bím, cũng có thể tạo búi tóc xinh xắn. Nhưng vì nhà chị rất nghèo, mẹ chị nói dầu gội hay sữa tắm đều là đồ tốn kém, không mua nổi, nên để dành tiền để ăn uống, vì thế chị chỉ có thể để tóc ngắn. Không có sữa tắm, cứ múc nước dưới giếng mà tắm thôi, nước giếng cũng không sạch lắm, lâu lâu có mưa sẽ bị pha với bùn đất. Mà phải đợi rất lâu thì bùn bẩn mới lắng xuống, khi đó chị còn phải lo làm việc cho người khác, thường xuyên phải tắm trước khi nước kịp sạch.”
“Cho nên trước đây chị bẩn lắm, tóc tai do không tắm gội sạch nên bết dầu, áo đồng phục trắng thành màu vàng đất luôn, do mồ hôi bị ố không giặt sạch được. Đôi khi trong nhà không có người, quần áo treo bên ngoài bị mưa xối mà không biết, tối đến về nhà phải phơi dưới trăng, sáng hôm sau chưa kịp khô đã mặc vào, mặc lâu ngày sẽ có mùi mốc. Sau đó lại đến tuổi dậy thì, lại vì không có tiền mua sữa rửa mặt nên trên mặt toàn mụn, bạn bè hay trêu chị là Nguyệt Nương, không phải vì chị xinh đẹp đâu, là do mặt chị lúc đó toàn rỗ.”
“Chị bắt đầu để tóc dài sau đêm giao thừa năm đó, mẹ chị bị sốt cao rồi đầu óc không còn tỉnh táo, từ đó đến nay không nhớ rõ chị nữa, xem chị là anh trai. Cho nên chị cố ý để tóc dài, mẹ chị nói đàn ông con trai để tóc dài làm gì, còn cầm kéo rượt chị rất lâu. Chị chỉ dám về nhà sau khi mẹ ngủ, nhưng nửa đêm bà ấy cầm kéo lén cắt tóc chị, sau đó chị trở thành Lâm Thương Phú.”
“Sau này chị trang bị ổ khóa cho phòng mình mới thành công để tóc dài được, cứ nghĩ để tóc dài là mẹ sẽ nhận ra, nhưng bà vẫn mãi càm ràm nói con trai mà để tóc dài chẳng ra thể thống gì cả.”
“Quan hệ trong trường của chị không tốt lắm, các bạn học ghét bỏ mùi hôi trên người chị, người trưởng thành khá giỏi giả vờ giả vịt mà, nhưng chị có thể nhận ra có một số thầy cô khi nói chuyện với chị thường vô thức cau mày lại. Khi đó chị biết rằng mình thật sự rất hôi.”
“Năm lớp 11 có một học sinh chuyển trường đến lớp bọn chị, cao ráo xinh đẹp và cũng rất sạch sẽ, nghe nói gia đình làm quan chức, đến thành phố của chị làm kiểm tra dài hạn. Do cả lớp chỉ có chị không có bạn cùng bàn nên cậu ta đã ngồi cạnh chị. Thế nhưng cậu ta rất thân thiện, không hề cười nhạo hay xa lánh chị giống những người khác, ngược lại còn hâm mộ chị vì thành tích học tập. Giờ giải lao buổi trưa cậu ta còn mang thêm một phần sandwich, nói là mình ăn không hết nên đưa cho chị, đó là lần đầu tiên chị ăn đồ ăn trong giờ nghỉ trưa của trường.”
“Sau đó cậu ta và chị trở nên thân thiết, thân đến mức chị đã nghĩ rằng cậu ta thật lòng, người khác còn đồn là chị thích cậu ta và đang hẹn họ với nhau. Vậy mà có một ngày, chị vô tình nghe cậu ta nói xấu về chị với người khác, những lời đó rất khó nghe, còn khó nghe hơn tất cả những lời người khác cười nhạo chị. Chị đã rất tức giận nên đã đi tìm cậu ta chất vấn, cậu ta vô cũng hoảng loạn rồi trượt chân ngã xuống cầu thang, gãy một chân. Bố cậu ta đến trường tra hỏi, khi đó các học sinh khác đã nói là do chị đẩy, mà bản thân cậu ta cũng không phủ nhận. Sau đó mẹ chị phải dẫn chị đến trước mặt bố cậu ta quỳ dập đầu nhận sai, rồi chuyện đó mới cho qua được.
“Cố Trọng, xưa nay chị chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ai đó thích chị, dù cho giờ đây chị đây không còn như trước. Dù da đã đẹp hơn, tóc đã gội sạch, quần áo mới tinh, trên người cũng không còn mùi hôi chua, nhưng em có thể chấp nhận quá khứ chị là người như vậy không?”
Mặc dù bề ngoài của cô đã xinh đẹp lên, nhưng bên trong cô vẫn là Lâm Thương Từ bần cùng lôi thôi, sợ hãi mình sẽ thành trò cười trong miệng người khác, sợ người khác chà đạp đem điều mình yêu thích trân quý dưới chân họ.
Lần đầu tiên cô biết yêu, lại còn yêu một Cố Trọng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, như thế lại càng làm nổi bất sự âm u, đầy hốc tối mà cô ẩn thân, thật là khó chịu biết bao.
Chóp mũi Cố Trọng chua cay, cô ấy không biết Lâm Thương Từ đang có tâm trạng như nào để kể cho cô ấy nghe về quá khứ cơ cực của mình. Vì giọng điệu của Lâm Thương Từ nghe như đang nói chuyện của người khác.
Cố Trọng đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Lâm Thương Từ, ánh đèn làm bóng hai người chồng lên nhau.
Cô ấy nắm tay Lâm Thương Từ, xoa đầu ngón tay cô và nói: “Có điều gì không thể chấp nhận vậy?”
“Em thích chị không vì bề ngoài của chị, hơn nữa em là kẻ rất tham lam mà. Nếu thời gian có thể quay trở lại khi chị là một đứa trẻ, em cũng nguyện lòng thích thời ấu thơ của chị.”
Cố Trọng ôm mặt Lâm Thương Từ mặt, hôn lên giữa hàng mày của cô.
“Lâm Thương Từ, em yêu Từ, không liên quan đến điều khác.”
- ----
Bữa giờ mình bị cảm, trái gió trở trời quá. Mọi người thông cảm nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương