Thôn Phệ Giả
Chương 12: Làm người cũng đừng có quá ác
- Chu choa… Mèn Đét ơi… Thi Mai nhà mình cũng thiệt là ghê gớm đó chứ hả! Ta đúng là hoàn toàn bất ngờ. Không thể tin được là Khẩu Sỉ Công của muội đã luyện tới đại thành như vậy rồi đó.
Cái hình ảnh của muội lúc phát công thiệt là diễm lệ, phải nói thế nào cho phải đây chứ hả, ừ, thì có thể mượn 2 câu miêu tả Thực Lư Ngư: “Khẩu xỉ giáp trùng xuất - Lân tiêm tuyết tranh quang” (miệng há, hai má lồi ra - vảy nhỏ trắng lấp lánh) trong Lí Ngữ Trưng Thật mà hình dung phong thái của muội. Ta thật là ngưỡng mộ muội đó à nha. Ai ở trong vị trí của ta đi nữa cũng làm sao có thể ngờ được một tiểu nha hoàn đáng yêu như muội hóa ra lại là một đại cao thủ. Sâu không lường được. Khẩu bất ngôn xuất, ngôn xuất bức tử nhân. Lợi hại, lợi hại ah. Ha ha…
- Thiếu chủ cứ trêu muội như rứa. Muội dựng bi chừ. Người ta cũng là bị bức ép thôi mờ. Hi hi… Lúc trước chủ mẫu có dạy rằng đối với mấy cái thứ cô-hồn-cát-đảng này mình càng nhân nhượng thì bọn chúng càng lấn tới ức hiếp mình. Phải dĩ bạo cường bạo. Nó ác mình phải ác hơn mới được.
- Muội muốn dữ tợn hơn nữa kia kìa nhưng luyện mãi chưa có tới. Thiếu chủ không biết đâu chủ mẫu lợi hại lắm. Trước kia, có lần chủ mẫu chỉ cần nói mấy câu thôi mà trưởng lão của Thiên Ma Tông tức đến hộc máu mồm ngã lăn ra mà chết.
- Ôi trời, mẫu thân ta lợi hại đến độ ấy sao? Haizzz… những năm tháng đã qua, ta cứ quanh quanh quẩn quẩn trong nhà đúng là bỏ lỡ biết bao nhiêu là cơ hội để hiểu biết sự đời. Cái vốn sống này, haizzz… thôi đành từ từ bổ khuyết sau vậy. Dù sao cũng mới có mấy canh giờ… ha ha…
- Thi Mai, muội lột sạch hết tất cả những đồ có giá trị trên người của 6 cái thằng kia đem lại đây cho ta.
- Phải lột sao, Thiếu chủ? Có mất hình tượng lắm không ạ? Dù sao thì mình cũng đâu có thiếu chút tài sản bạc lẻ đó đâu.
- Ta dạy muội một chuyện: Muội phải nhớ rằng việc lột sạch bọn chúng - vấn đề không phải nằm ở chỗ chúng ta thiếu hay không thiếu chút bạc lẻ đó, là ấn chứng một cáo tri: cái này là chiến lợi phẩm của kẻ thắng, qui về cái gọi là tôn nghiêm của cường giả. Bọn chúng dám cả gan đắc tội với chúng ta, thì phải bị nghiêm hình thoát y. Lột, lột sạch, chỉ để lại cái quần lót thôi. Đây là cái giá mà bọn chúng phải trả. Ta đâu thể để muội xuất khẩu cường công miễn phí như vậy được. Chửi người không mệt sao? Không tốn nước bọt sao? Đồng thời đây cũng là sự cảnh cáo nhằm trấn áp bọn tiểu nhân. Muội có từng nghe câu nói: “giết gà dọa khỉ” bao giờ chưa?
- Dạ, Thiếu gia. Thi Mai xin ghi nhớ lời dạy!
Tiểu nha hoàn tiến tới, nhanh như một ánh chớp, toàn bộ đồ đạt có giá trị trên người 6 tên đang nằm ngay đơ trên mặt đất đều bị nàng lột sạch. Thủ pháp gọn gàng, thuần thục như cái cách nàng vặt lông gà, cạo sạch lông heo, xẻ thịt rồi xỏ xiên đưa lên nướng trên lửa than vậy.
Vật phẩm có giá trị thì tên lùn là nhiều nhất. 5 tên còn lại chẳng có gì. Suy cho cùng thì 5 tên kia là người hầu, giỏi nịnh hót thôi chứ tiền nong của nả được bao nhiêu. Nàng ngó cũng chẳng thèm ngó lấy một cái chứ đừng nói chi đến việc tước đoạt. Tuy nhiên, thiếu chủ đã ra lệnh, nàng chỉ có thể để lại cho bọn chúng mỗi tên độc một cái quần đùi. Còn bao nhiêu thì thu về nạp giới sạch sành sanh.
Xong hết đâu đó mọi thứ, nàng nhẹ nhàng tiến đến gần hắn và hỏi nhỏ:
- Thiếu chủ, quần áo, dày dép bọn chúng tởm thấy bà cố luôn, mình thu về làm gì?
- Ha ha… Thi Mai, ta lại dạy muội. Làm người thì cũng đừng có quá ác. Ngân lượng thu rồi thì miễn trả. Đồ vật thì lát về nhà, muội phân loại ra, viết giấy định giá từng món, sai người đưa đến tận phủ kêu chúng phải trả tiền chuộc về. Cũng coi như là cho chúng cái cơ hội khắc phục lỗi lầm. Nhưng nếu bọn chúng ngoan cố, không biết hối cải, không đồng ý ra tiền chuộc đồ, thì muội cũng đừng có làm khó người ta quá. Bỏ đi. Người ta đã không cần, thì muội cho người đem treo lên cổng thành dán cáo thị bêu xấu khắp nơi. Như vậy là được rồi.
- Dạ, Thiếu chủ. Hắc hắc…
- Hai chủ tớ nhìn nhau cười rất chi là hợp ý. Sau đó bước vào tửu lâu.
Cái hình ảnh của muội lúc phát công thiệt là diễm lệ, phải nói thế nào cho phải đây chứ hả, ừ, thì có thể mượn 2 câu miêu tả Thực Lư Ngư: “Khẩu xỉ giáp trùng xuất - Lân tiêm tuyết tranh quang” (miệng há, hai má lồi ra - vảy nhỏ trắng lấp lánh) trong Lí Ngữ Trưng Thật mà hình dung phong thái của muội. Ta thật là ngưỡng mộ muội đó à nha. Ai ở trong vị trí của ta đi nữa cũng làm sao có thể ngờ được một tiểu nha hoàn đáng yêu như muội hóa ra lại là một đại cao thủ. Sâu không lường được. Khẩu bất ngôn xuất, ngôn xuất bức tử nhân. Lợi hại, lợi hại ah. Ha ha…
- Thiếu chủ cứ trêu muội như rứa. Muội dựng bi chừ. Người ta cũng là bị bức ép thôi mờ. Hi hi… Lúc trước chủ mẫu có dạy rằng đối với mấy cái thứ cô-hồn-cát-đảng này mình càng nhân nhượng thì bọn chúng càng lấn tới ức hiếp mình. Phải dĩ bạo cường bạo. Nó ác mình phải ác hơn mới được.
- Muội muốn dữ tợn hơn nữa kia kìa nhưng luyện mãi chưa có tới. Thiếu chủ không biết đâu chủ mẫu lợi hại lắm. Trước kia, có lần chủ mẫu chỉ cần nói mấy câu thôi mà trưởng lão của Thiên Ma Tông tức đến hộc máu mồm ngã lăn ra mà chết.
- Ôi trời, mẫu thân ta lợi hại đến độ ấy sao? Haizzz… những năm tháng đã qua, ta cứ quanh quanh quẩn quẩn trong nhà đúng là bỏ lỡ biết bao nhiêu là cơ hội để hiểu biết sự đời. Cái vốn sống này, haizzz… thôi đành từ từ bổ khuyết sau vậy. Dù sao cũng mới có mấy canh giờ… ha ha…
- Thi Mai, muội lột sạch hết tất cả những đồ có giá trị trên người của 6 cái thằng kia đem lại đây cho ta.
- Phải lột sao, Thiếu chủ? Có mất hình tượng lắm không ạ? Dù sao thì mình cũng đâu có thiếu chút tài sản bạc lẻ đó đâu.
- Ta dạy muội một chuyện: Muội phải nhớ rằng việc lột sạch bọn chúng - vấn đề không phải nằm ở chỗ chúng ta thiếu hay không thiếu chút bạc lẻ đó, là ấn chứng một cáo tri: cái này là chiến lợi phẩm của kẻ thắng, qui về cái gọi là tôn nghiêm của cường giả. Bọn chúng dám cả gan đắc tội với chúng ta, thì phải bị nghiêm hình thoát y. Lột, lột sạch, chỉ để lại cái quần lót thôi. Đây là cái giá mà bọn chúng phải trả. Ta đâu thể để muội xuất khẩu cường công miễn phí như vậy được. Chửi người không mệt sao? Không tốn nước bọt sao? Đồng thời đây cũng là sự cảnh cáo nhằm trấn áp bọn tiểu nhân. Muội có từng nghe câu nói: “giết gà dọa khỉ” bao giờ chưa?
- Dạ, Thiếu gia. Thi Mai xin ghi nhớ lời dạy!
Tiểu nha hoàn tiến tới, nhanh như một ánh chớp, toàn bộ đồ đạt có giá trị trên người 6 tên đang nằm ngay đơ trên mặt đất đều bị nàng lột sạch. Thủ pháp gọn gàng, thuần thục như cái cách nàng vặt lông gà, cạo sạch lông heo, xẻ thịt rồi xỏ xiên đưa lên nướng trên lửa than vậy.
Vật phẩm có giá trị thì tên lùn là nhiều nhất. 5 tên còn lại chẳng có gì. Suy cho cùng thì 5 tên kia là người hầu, giỏi nịnh hót thôi chứ tiền nong của nả được bao nhiêu. Nàng ngó cũng chẳng thèm ngó lấy một cái chứ đừng nói chi đến việc tước đoạt. Tuy nhiên, thiếu chủ đã ra lệnh, nàng chỉ có thể để lại cho bọn chúng mỗi tên độc một cái quần đùi. Còn bao nhiêu thì thu về nạp giới sạch sành sanh.
Xong hết đâu đó mọi thứ, nàng nhẹ nhàng tiến đến gần hắn và hỏi nhỏ:
- Thiếu chủ, quần áo, dày dép bọn chúng tởm thấy bà cố luôn, mình thu về làm gì?
- Ha ha… Thi Mai, ta lại dạy muội. Làm người thì cũng đừng có quá ác. Ngân lượng thu rồi thì miễn trả. Đồ vật thì lát về nhà, muội phân loại ra, viết giấy định giá từng món, sai người đưa đến tận phủ kêu chúng phải trả tiền chuộc về. Cũng coi như là cho chúng cái cơ hội khắc phục lỗi lầm. Nhưng nếu bọn chúng ngoan cố, không biết hối cải, không đồng ý ra tiền chuộc đồ, thì muội cũng đừng có làm khó người ta quá. Bỏ đi. Người ta đã không cần, thì muội cho người đem treo lên cổng thành dán cáo thị bêu xấu khắp nơi. Như vậy là được rồi.
- Dạ, Thiếu chủ. Hắc hắc…
- Hai chủ tớ nhìn nhau cười rất chi là hợp ý. Sau đó bước vào tửu lâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương