Thôn Phệ Giả

Chương 37: Chủ Nhân khai ân



- Ta thực ra cũng không biết chuyện ngươi nói rốt cuộc là thế nào. Để có thời gian ta sẽ nghiên cứu. Thôi, tạm thời chuyện này dừng ở đây. Ngươi không được tiết lộ những lời vừa nói cho bất kì ai, nhớ đó.

- Dạ, Chủ Nhân yên tâm. Kín miệng là nghề của tiểu Siểm ta. Trên đời này, cam đoan với Chủ Nhân là trước kia không có, bây giờ chưa có, và sau này cũng sẽ không có một ai có thể cạy được một tiếng từ miệng Thiểm Điện Báo này đâu ạ. Xưa giờ, chỉ có ta dùng bạo lực moi thông tin từ kẻ khác thôi. Không dùng được bạo lực thì dùng lợi dụ, ta mà không ép thiên hạ này nói ra điều ta muốn thì cũng không ai có thể ép ta nói ra bất cứ điều gì. Nói ra điều gì thì đều là do ta tự tính kế chính mình mà thôi. Nhưng Chủ Nhân xin hãy tin tưởng tiểu Siểm. Tiểu Siểm đáng thương của Chủ Nhân vốn không phải là một nam tử báo chỉ biết đa chủy, bần chủy, ta nhất định thời thời khắc khắc thủ khẩu như bình. Trên có thiên, dưới có địa, nhưng thiên địa của ta là Chủ Nhân. Sinh ra ta là báo phụ, báo mẫu, nhưng làm chủ ta, đè đầu cưỡi cổ ta là Chủ Nhân. Chủ Nhân bảo ta nói, ta tất sẽ nói không ngừng. Chủ Nhân không bảo ta nói, ta cũng tự nguyện nói không thôi. Nhưng Chủ Nhân bảo ta giữ kín, ta không thẹn với lòng, tự tin mà thệ với Chủ Nhân sẽ bế chủy như khư… Thế thế đại đại tuế nguyệt luân hồi khẩu tài bất cải.

- Haizzz… người không bớt lời một chút được sao? Ngươi có biết ta bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho kẻ nào trong tương lai mà rơi vào tay của ngươi rồi. 100 tên chắc 101 tên chết vì thủng nhĩ, loạn não vì ngươi mất. Ha ha…

- Nói xem còn bao xa nữa thì tới Tiểu Thạch Trì mà ngươi nói?

- Dạ, Chủ Nhân, qua rừng trúc này là chúng ta đã tới Tiểu Thạch Trì rồi đó ạ.

- Tiểu Siểm, rừng trúc này do ngươi trồng sao?

- Chủ Nhân đừng trêu đùa tiểu Siểm như vậy chứ. Ta đến cùng cũng chỉ là một con báo thô lậu nơi hoang sơn dã lĩnh này mới khai mở linh trí chưa được bao lâu, đến ngôn ngữ nhân loại cũng chỉ bập bẹ vài chữ thì sao mà biết trồng trọt chăm sóc mấy loại này.

- Rồi… rồi… không phải ngươi trồng, được chưa? Ta chưa thấy có con báo nào lắm lời và điêu ngoa như ngươi… Nếu là báo cái thì đã đành, đằng này ngươi lại là đực mới khổ chứ.

- Ah…, hoá ra Chủ Nhân cũng thích báo cái ạ? Cái này dễ mà… Tiểu Siểm đi bắt mấy em về đây cho Chủ Nhân hưởng dụng là được mà. Chủ Nhân thích mấy em dạng tiểu loli ngây thơ chưa biết gì hay mấy em thành thục giàu kinh nghiệm ạ? Thảo Mộc Lâm thiếu cái gì thì thiếu, chứ báo cái thì đầy. Siểm đi một lát về là có, không một chục cũng mười lăm. Ở đây, báo già, báo non, báo đứng, báo chạy, hay báo lon ton gì miễn là cái thì em nào mà chẳng cầu được Siểm cho gọi!!! Nói tới mới nhớ… Aizzzzzzzzzz… thật là hoài niệm cái lần đầu mà…

- Thích cái con mả mẹ nhà mày, thằng khốn. Tao đạp chết bà mày… Cút…



- Á… Chủ Nhân tha mạng, Chủ Nhân tha mạng… Tiểu Siểm biết sai rồi, sẽ không dám nói bậy nữa.

Thiểm Điện Báo bị đạp một cái lăn lông lốc, mặt mũi dúi dụi xuống đất… Nó ngơ ngác, chẳng hiểu sao chủ nhân lại nổi giận như thế, nó chỉ là có lòng tốt lo lắng cho chủ nhân thôi mà… ai ngờ…

Nhưng thân là nô thì chủ nhân luôn đúng. Nó lập tức quỳ rạp xuống dập đầu xin tha mạng…

Hắn nhìn vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của nó mà cảm thấy rất kỳ khôi. Thực ra thì cũng không thể trách nó được, nó chỉ là một con báo.

Báo đực thích báo cái là điều hiển nhiên hợp với luân thường đạo lý.

Nó cứ tưởng rằng chủ nhân cũng sẽ thích vì vậy mà nguyện đi kiếm mấy em báo cái dâng cho chủ nhân để tỏ lòng hiếu kính. Nhưng chuyện đời nghiệt ngã, trong tích tắc đó nó đột nhiên quên mất chủ nhân là nhân loại…

Ha… ha… cứ tưởng tượng ra cái cảnh Từ Hiển đại nhân nhà hắn và mấy con báo cái làm mấy cái chuyện trời đánh thánh đâm kia… ha ha… Đúng là thiên cổ kỳ sự…

- Được rồi, đứng dậy đi… Mấy cái vụ báo cái báo đực kia ngươi muốn thì có thể tự do mà hưởng dụng một mình… Giờ thì nhanh đưa ta đi Tiểu Thạch Trì.

- Dạ, tạ Chủ Nhân khai ân.
Chương trước Chương tiếp