Thôn Phệ Giả
Chương 66: Cơ hội của mọi người, cứ để ta lo đi
Phân thân Độc Linh di động cước bộ, thân hình hư hóa tan vào trong màn độc vụ, nhanh chóng lan rộng, đi sâu về phía trước thu nhập U Minh chi khí và thôn phệ tất cả thiên tài địa bảo, độc vật, độc trùng, độc linh, oán linh, độc khí. Phân thân Độc Linh thả sức càn quét U Minh Khê.
Có phân thân Độc Linh điều khiển U Minh Độc Linh Trận làm việc, Từ Hiển rảnh tay rảnh chân nên lên hệ thống Thương Hành lướt lướt dạo chơi xem có đồ tốt gì để mua chơi hay không.
Hắn vung tay lên, độc vụ xoay tròn cuộn lại như một đám mây bồng bềnh nâng hắn lên. Hắn ngồi xuống, cơ thể nổi trôi cùng mê vụ.
Trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình hư ảo (chỉ mình hắn thấy).
Hắn câu thông hệ thống vào Thương Hành điểm qua các khu hàng hóa, lướt lướt xem xem nào là công pháp, trận pháp, pháp bảo, linh khí, linh dược, khí cụ, v.v…
Hắn thích trò chơi “vung tiền mua sắm”.
Cái sở thích này nó rất chi là đơn giản, đơn giản đến mê người.
Hắn yêu phụ nữ, và cũng yêu luôn cái thú vui đơn giản này của họ.
Họa sỹ thiên tài người ý - Leonardo Da Vinci, có nói rằng, “Simplicity is the ultimate sophistication” - đơn giản là đỉnh cao của sự tinh tế.
Phần nhiều phụ nữ luôn thích sự tinh tế này – sự tinh tế của việc “vung tiền mua sắm”.
Cái tinh tế nằm ở tính chân thực và đơn giản của nó. Đó là họ chỉ cần mua, mua những thứ mình thích… Đơn giản vậy thôi. Trả tiền ư? --Không phải là vấn đề họ quan tâm.
Hắn cũng chẳng cần quan tâm vấn đề đó, vì ở kiếp trước, hắn nghèo đến nỗi không có lấy được một người yêu thì lo gì việc mua với chả sắm…
Nghĩ tới đây, hắn đưa tay vớt lấy một vốc độc vụ đưa ngang qua mặt nhìn rồi cười hắc hắc…
Chẳng biết trong đầu hắn lúc này, có cái hình tượng thú vị nào đang hiện ra hay không mà khiến cái mặt hắn ngây ngây dại dại, ánh mắt hắn bay theo tiếng cười của hắn vang vọng trong khe núi.
Trên thực tế, Thương Hành của hệ thống thì không thiếu gì đồ tốt, nhưng mua được cái gì thì vấn đề nằm ở chỗ hắn phải có đủ điểm ĐTP.
Nếu không có ĐTP thì đến nước bọt cũng không có để mà nuốt. Những ngày trước, hắn không dạo Thương Hành vì sợ cái hiệu ứng khô nước bọt này.
Bây giờ điểm ĐTP của hắn mỗi một phút trôi qua thì nhảy một bước liền mấy con phố…
Quyết định đi U Minh Khê là một quyết định đúng đắn giúp hắn giàu nhanh kiểu trúng Vietlot 300 tỷ - một bước thoát nghèo.
Trên đời này, có một hiện thực rất xót lòng: Người nghèo phải nên có giác ngộ của phận nghèo, đừng mong tư bản rủ lòng thương xót mà đưa tay cứu vớt.
Tư bản 资本 có nghĩa là vốn, tiền vốn. Nói đơn giản hơn, tư bản là tiền. Mọi hoạt động của họ đều hướng đến 2 từ lợi nhuận. Xưa nay, ở đời nào, ở giới nào cũng vậy, thân vô sản thì bất thành tư bản.
Kiếp trước, hắn học cao hiểu rộng, thông minh ngạo thế nhưng như vậy thì đã làm sao? Nghèo, chỉ một chữ nghèo thôi cũng đã đánh hắn vênh mỏ, méo mồm.
Đã nghèo thì dưới trời này chạy đâu cho khỏi đói…
Đó là lý do chính đáng để hai chữ “nghèo” và “đói” hợp về một chỗ tạo thành một cặp đôi hoàn hảo “nghèo đói” – góp gạo cùng ngồi… thổi cơm chung…
Nói tới đói, bụng hắn tự dưng sôi lên ùng ục… Hắn đã lâu hình như chưa ăn gì… Từ lúc đến Nguyệt Trinh đại lục này, hắn chỉ mới 2 lần ăn.
Một lần ăn ở Thanh Nguyệt Lâu với Thi Mai. Lần đó nói là ăn nhưng thực chất chẳng ăn được gì. Toàn bộ linh thực, linh tửu hắn dùng để thăng cấp tu vi và quy đổi sang điểm ĐTP làm vốn.
Lần thật sự ăn là lúc giao chiến với bầy Liệt Diễm Thử. Hắn quay con chuột ú trên lửa và tai nghe tiếng ting… ting…
Cái mùi thịt chuột nướng khi ấy vẫn rất là mỹ tuyệt… Ăn một lần, nhớ một đời.
Hắn nhớ tới Thi Mai – tiểu nha hoàn bé nhỏ của hắn. Mỗi lần hắn gọi tên Thi Mai thì tự lòng dâng lên mối hảo cảm kì lạ. Cái cảm giác của tình thân, của ca ca và muội muội.
Hắn xa xót muốn nghe tiếng nàng gọi 2 từ Thiếu Chủ, nhưng thật lòng, hắn muốn nàng gọi mình là ca ca hơn.
Hắn dự trong lòng, sau khi Bán Nguyệt Động xây dựng hoàn thành, hắn muốn đưa Thi Mai về đây.
Nơi đây là bảo địa tu luyện đồng thời cũng là nơi tốt để phát triển thế lực.
Chuyện chinh chiến thiên hạ để tự hắn làm được rồi. Nàng chỉ cần chăm chỉ tu luyện và giúp hắn một tay vận hành bộ máy quản lý của Bán Nguyệt Động.
Hắn cũng muốn đưa mẹ hắn về đây phụng dưỡng. Việc trả thù, hắn muốn thay bà làm tất cả. Xưa nay, chuyện đời thị phi, mẹ làm con chịu. Hắn đã không còn là phế vật như xưa, đâu thể cứ mãi để mẹ mình bao bọc…
Hắn nhớ mẹ hắn. Nhớ ánh mắt lạnh lùng và cô đơn của bà. Hắn muốn gánh lấy những thống hận, những bi phẫn, nhưng tổn thương mà bà đã chịu đựng qua những năm tháng thăng trầm phủ đầy máu và nước mắt.
Đây là thế lực của riêng hắn. Thế thực thuộc về hắn. Hắn muốn những người yêu thương hắn, đã không bỏ rơi hắn một thời trước kia xứng đáng được yêu, được trọng dụng và họ hơn ai hết là những người xứng đáng có cơ hội bước lên đỉnh phong vân.
Con đường đăng đỉnh thiên thê ấy, hắn biết, không hề đơn giản, không phải ai cũng có thể làm được.
Hắn nhớ lời nói của nhà văn Lỗ Tấn: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”.
Hắn mỉm cười, nhìn vào vốc độc vụ trên tay, nước mắt hắn lặng lẽ rơi…
- Mẹ, Dì Thanh, Bạch quản sự, Thi Mai, các vị tỷ tỷ, cơ hội ấy của mọi người cứ để một tay Từ Hiển ta lo đi.
Có phân thân Độc Linh điều khiển U Minh Độc Linh Trận làm việc, Từ Hiển rảnh tay rảnh chân nên lên hệ thống Thương Hành lướt lướt dạo chơi xem có đồ tốt gì để mua chơi hay không.
Hắn vung tay lên, độc vụ xoay tròn cuộn lại như một đám mây bồng bềnh nâng hắn lên. Hắn ngồi xuống, cơ thể nổi trôi cùng mê vụ.
Trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình hư ảo (chỉ mình hắn thấy).
Hắn câu thông hệ thống vào Thương Hành điểm qua các khu hàng hóa, lướt lướt xem xem nào là công pháp, trận pháp, pháp bảo, linh khí, linh dược, khí cụ, v.v…
Hắn thích trò chơi “vung tiền mua sắm”.
Cái sở thích này nó rất chi là đơn giản, đơn giản đến mê người.
Hắn yêu phụ nữ, và cũng yêu luôn cái thú vui đơn giản này của họ.
Họa sỹ thiên tài người ý - Leonardo Da Vinci, có nói rằng, “Simplicity is the ultimate sophistication” - đơn giản là đỉnh cao của sự tinh tế.
Phần nhiều phụ nữ luôn thích sự tinh tế này – sự tinh tế của việc “vung tiền mua sắm”.
Cái tinh tế nằm ở tính chân thực và đơn giản của nó. Đó là họ chỉ cần mua, mua những thứ mình thích… Đơn giản vậy thôi. Trả tiền ư? --Không phải là vấn đề họ quan tâm.
Hắn cũng chẳng cần quan tâm vấn đề đó, vì ở kiếp trước, hắn nghèo đến nỗi không có lấy được một người yêu thì lo gì việc mua với chả sắm…
Nghĩ tới đây, hắn đưa tay vớt lấy một vốc độc vụ đưa ngang qua mặt nhìn rồi cười hắc hắc…
Chẳng biết trong đầu hắn lúc này, có cái hình tượng thú vị nào đang hiện ra hay không mà khiến cái mặt hắn ngây ngây dại dại, ánh mắt hắn bay theo tiếng cười của hắn vang vọng trong khe núi.
Trên thực tế, Thương Hành của hệ thống thì không thiếu gì đồ tốt, nhưng mua được cái gì thì vấn đề nằm ở chỗ hắn phải có đủ điểm ĐTP.
Nếu không có ĐTP thì đến nước bọt cũng không có để mà nuốt. Những ngày trước, hắn không dạo Thương Hành vì sợ cái hiệu ứng khô nước bọt này.
Bây giờ điểm ĐTP của hắn mỗi một phút trôi qua thì nhảy một bước liền mấy con phố…
Quyết định đi U Minh Khê là một quyết định đúng đắn giúp hắn giàu nhanh kiểu trúng Vietlot 300 tỷ - một bước thoát nghèo.
Trên đời này, có một hiện thực rất xót lòng: Người nghèo phải nên có giác ngộ của phận nghèo, đừng mong tư bản rủ lòng thương xót mà đưa tay cứu vớt.
Tư bản 资本 có nghĩa là vốn, tiền vốn. Nói đơn giản hơn, tư bản là tiền. Mọi hoạt động của họ đều hướng đến 2 từ lợi nhuận. Xưa nay, ở đời nào, ở giới nào cũng vậy, thân vô sản thì bất thành tư bản.
Kiếp trước, hắn học cao hiểu rộng, thông minh ngạo thế nhưng như vậy thì đã làm sao? Nghèo, chỉ một chữ nghèo thôi cũng đã đánh hắn vênh mỏ, méo mồm.
Đã nghèo thì dưới trời này chạy đâu cho khỏi đói…
Đó là lý do chính đáng để hai chữ “nghèo” và “đói” hợp về một chỗ tạo thành một cặp đôi hoàn hảo “nghèo đói” – góp gạo cùng ngồi… thổi cơm chung…
Nói tới đói, bụng hắn tự dưng sôi lên ùng ục… Hắn đã lâu hình như chưa ăn gì… Từ lúc đến Nguyệt Trinh đại lục này, hắn chỉ mới 2 lần ăn.
Một lần ăn ở Thanh Nguyệt Lâu với Thi Mai. Lần đó nói là ăn nhưng thực chất chẳng ăn được gì. Toàn bộ linh thực, linh tửu hắn dùng để thăng cấp tu vi và quy đổi sang điểm ĐTP làm vốn.
Lần thật sự ăn là lúc giao chiến với bầy Liệt Diễm Thử. Hắn quay con chuột ú trên lửa và tai nghe tiếng ting… ting…
Cái mùi thịt chuột nướng khi ấy vẫn rất là mỹ tuyệt… Ăn một lần, nhớ một đời.
Hắn nhớ tới Thi Mai – tiểu nha hoàn bé nhỏ của hắn. Mỗi lần hắn gọi tên Thi Mai thì tự lòng dâng lên mối hảo cảm kì lạ. Cái cảm giác của tình thân, của ca ca và muội muội.
Hắn xa xót muốn nghe tiếng nàng gọi 2 từ Thiếu Chủ, nhưng thật lòng, hắn muốn nàng gọi mình là ca ca hơn.
Hắn dự trong lòng, sau khi Bán Nguyệt Động xây dựng hoàn thành, hắn muốn đưa Thi Mai về đây.
Nơi đây là bảo địa tu luyện đồng thời cũng là nơi tốt để phát triển thế lực.
Chuyện chinh chiến thiên hạ để tự hắn làm được rồi. Nàng chỉ cần chăm chỉ tu luyện và giúp hắn một tay vận hành bộ máy quản lý của Bán Nguyệt Động.
Hắn cũng muốn đưa mẹ hắn về đây phụng dưỡng. Việc trả thù, hắn muốn thay bà làm tất cả. Xưa nay, chuyện đời thị phi, mẹ làm con chịu. Hắn đã không còn là phế vật như xưa, đâu thể cứ mãi để mẹ mình bao bọc…
Hắn nhớ mẹ hắn. Nhớ ánh mắt lạnh lùng và cô đơn của bà. Hắn muốn gánh lấy những thống hận, những bi phẫn, nhưng tổn thương mà bà đã chịu đựng qua những năm tháng thăng trầm phủ đầy máu và nước mắt.
Đây là thế lực của riêng hắn. Thế thực thuộc về hắn. Hắn muốn những người yêu thương hắn, đã không bỏ rơi hắn một thời trước kia xứng đáng được yêu, được trọng dụng và họ hơn ai hết là những người xứng đáng có cơ hội bước lên đỉnh phong vân.
Con đường đăng đỉnh thiên thê ấy, hắn biết, không hề đơn giản, không phải ai cũng có thể làm được.
Hắn nhớ lời nói của nhà văn Lỗ Tấn: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”.
Hắn mỉm cười, nhìn vào vốc độc vụ trên tay, nước mắt hắn lặng lẽ rơi…
- Mẹ, Dì Thanh, Bạch quản sự, Thi Mai, các vị tỷ tỷ, cơ hội ấy của mọi người cứ để một tay Từ Hiển ta lo đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương