Thư Ký Của Sếp Cố
Chương 13: Mắc bệnh tâm lí
Diệp Tử Khiêm này cũng lạnh lùng không kém nhưng đối với cô lại có chút dịu dàng, ánh mắt hắn nhìn cô không bình thường chút nào, nhưng Trương Miều Di Này làm sao có thể nhìn ra được bởi vì thâm tâm cô đều đặt lên tên Cố Đình Cảnh kia hết rồi.
“Việc này tôi cũng không rõ, cậu Cố không nói với chúng tôi” Diệp Tử Khiêm
Trương Miều Di “ ừm” một tiếng “ Còn cô gái kia, cô ấy…. vẫn còn ở trong nhà anh họ chứ?”
Diệp Tử Khiêm đói với cô cũng không có chút giấu giếm, chẫm rãi kể lại sự việc lúc nảy cho cô nghe
“Hà tiểu thư vẫn còn ở nhà cậu Cố…”
“Anh họ thế nào, bọn họ đã ngồi nói chuyện với nhau chưa?” Trương Miều Di vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Diệp Tử Khiêm, làm như vậy là đang cố tình tạo sự chú ý cho Cố Đình Cảnh. Nhưng từ đoạn đường nhà cô trở về đến bây giờ hắn luôn chuyên tâm lái xe, dù có nhìn thấy thì sao chứ, hắn cũng sẽ không để tâm đến cô. Đối với hắn những người như cô đều sẽ trở mặt như trở bàn tay, không có được người này thì liền bám vếu người khác
“Chuyện này…” Diệp tử Khiêm ấp úng
Trương Miều Di tiếp lời “Anh họ đối xử tốt với cô ấy không” nhìn thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, cô có hơi lo lắng “anh làm sao vậy, Thanh Lam thế nào”
Vốn dĩ cô lo lắng cho Thanh Lam như vậy bởi vì hai người trước đó vốn là bạn thân của nhau, lúc đó Thanh Lam đã thích thầm Cố thừa Trạch. Trương Miều Di còn có một người anh trai, khi đó Thanh Lam qua nhà cô, lại tưởng rằng Cố Thừa Trạch là bạn của anh trai cô, dù chỉ gặp qua một lần nhưng cô lại nảy sinh tình cảm
Trương Miều Di lại phát giác được sự bất thường này, Thanh Lam thường xuyên hỏi nhưng vấn đề liên quan đến Cố Thừa Trạch. Cô còn chưa kịp giải thích rõ ràng về việc Cố Thừa Trạch là anh họ mình thì không biết từ đâu đồn thổi đến tin đồn bọn họ yêu nhau, chuyện càng thêm phức tạp, Thanh Lam hiểu lầm cô. Cô còn chuẩn bị giải thích hết mọi chuyện cho Thanh Lam nhưng không ngờ lại phải ra nước ngoài du học sớm như vậy, cô gửi một loạt tin nhắn cho Thanh Lam nhưng lại bị cô ấy chặn hết mọi phương thức liên lạc, cô vội vàng tìm đến nhà ngoại nhưng họ nói cô ấy đã về nhà ở nội nghỉ hè rồi.
Lúc này Cố Đình Cảnh mới lên tiếng “ Cậu Cố đã tận tình chuẩn bị bữa sáng để mời cô Hà xuống ăn sáng, nhưng cũng không biết vì sao cô ấy lại cứ nhốt mình trong phòng”
Diệp Tử Khiếm “ Hình như cô Hà đang rất sỡ hãi, cậu Cố đành nhờ cô Trương giúp đỡ”
Trương Miễu Di có hơi kinh ngạc, lẽ nào bệnh tình cô lại tái phát khó khăn lắm mới chữa khỏi cho cô
“Cố Đình Cảnh, anh còn không mau nhanh lên có thể lái nhanh một chút không hả” Lúc này Trương Miễu Di đã rơm rớm nước mắt
Diệp Tử Khiêm và Cố Đình Cảnh ở trong xe có chút bất ngờ “ cô làm sao lại khóc”
“Cầu xin anh hãy nhanh lên một chút” kèm theo là tiếng khóc nức nở của Trương Miều Di
“Được, được”
******
“Tới nơi rồi, có Trương mời xuống xe” Cố Đình Cảnh mở cửa xe
Trương Miều Di đã xồng xộc chạy vào nhà, chạm mặt với Cố Thừa Trạch đang ngồi trên Sofa ở phòng khách, hẳn cũng là đang đợi cô
“ Thanh Lam ở đâu”
Cố Thừa Trạch chỉ tay trên lầu “ trong phòng của anh”
Trương Miều Di thoạt nhìn lên với vẻ mặt căng thẳng lại quay sang ném cho Cố Thừa Trạch một bạt tay “ bốp” tiếng đánh vang vọng cả phòng khách. Cố Đình Cảnh và Diệp Tử Khiêm chứng kiến cũng không khỏi bàng hoàng. Sau bạt tay đó Trương Miều Di vội vàng chạy lên phòng.
“Cậu Cố, lúc nảy trên xe cô Trương có hơi kích động” Cố Đình Cảnh lên tiếng
Cố Thừa Trạch giơ tay ra hiệu “ được rồi , không sao”
Trên lầu lúc này Tmd Trương Miều Di đang gõ cửa “ Thanh Lam mau mở của đi là mình”
Bên trong Thanh Lam mừng khôn xiết, quấn chặt chiếc chăn đi tới mở cửa cho Trương Miều Di. Cửa vừa mở ra Trương Miều Di lập tức đi vào trong, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt Trương Miều Di không khỏi xót xa cho Thanh Lam. Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Trương Miễu Di “ tiểu Di, tiểu Di à, mình rất sợ , tiểu Di à, mình sợ lắm” tiếng khóc nức nở của cô vang lên
“Việc này tôi cũng không rõ, cậu Cố không nói với chúng tôi” Diệp Tử Khiêm
Trương Miều Di “ ừm” một tiếng “ Còn cô gái kia, cô ấy…. vẫn còn ở trong nhà anh họ chứ?”
Diệp Tử Khiêm đói với cô cũng không có chút giấu giếm, chẫm rãi kể lại sự việc lúc nảy cho cô nghe
“Hà tiểu thư vẫn còn ở nhà cậu Cố…”
“Anh họ thế nào, bọn họ đã ngồi nói chuyện với nhau chưa?” Trương Miều Di vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Diệp Tử Khiêm, làm như vậy là đang cố tình tạo sự chú ý cho Cố Đình Cảnh. Nhưng từ đoạn đường nhà cô trở về đến bây giờ hắn luôn chuyên tâm lái xe, dù có nhìn thấy thì sao chứ, hắn cũng sẽ không để tâm đến cô. Đối với hắn những người như cô đều sẽ trở mặt như trở bàn tay, không có được người này thì liền bám vếu người khác
“Chuyện này…” Diệp tử Khiêm ấp úng
Trương Miều Di tiếp lời “Anh họ đối xử tốt với cô ấy không” nhìn thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, cô có hơi lo lắng “anh làm sao vậy, Thanh Lam thế nào”
Vốn dĩ cô lo lắng cho Thanh Lam như vậy bởi vì hai người trước đó vốn là bạn thân của nhau, lúc đó Thanh Lam đã thích thầm Cố thừa Trạch. Trương Miều Di còn có một người anh trai, khi đó Thanh Lam qua nhà cô, lại tưởng rằng Cố Thừa Trạch là bạn của anh trai cô, dù chỉ gặp qua một lần nhưng cô lại nảy sinh tình cảm
Trương Miều Di lại phát giác được sự bất thường này, Thanh Lam thường xuyên hỏi nhưng vấn đề liên quan đến Cố Thừa Trạch. Cô còn chưa kịp giải thích rõ ràng về việc Cố Thừa Trạch là anh họ mình thì không biết từ đâu đồn thổi đến tin đồn bọn họ yêu nhau, chuyện càng thêm phức tạp, Thanh Lam hiểu lầm cô. Cô còn chuẩn bị giải thích hết mọi chuyện cho Thanh Lam nhưng không ngờ lại phải ra nước ngoài du học sớm như vậy, cô gửi một loạt tin nhắn cho Thanh Lam nhưng lại bị cô ấy chặn hết mọi phương thức liên lạc, cô vội vàng tìm đến nhà ngoại nhưng họ nói cô ấy đã về nhà ở nội nghỉ hè rồi.
Lúc này Cố Đình Cảnh mới lên tiếng “ Cậu Cố đã tận tình chuẩn bị bữa sáng để mời cô Hà xuống ăn sáng, nhưng cũng không biết vì sao cô ấy lại cứ nhốt mình trong phòng”
Diệp Tử Khiếm “ Hình như cô Hà đang rất sỡ hãi, cậu Cố đành nhờ cô Trương giúp đỡ”
Trương Miễu Di có hơi kinh ngạc, lẽ nào bệnh tình cô lại tái phát khó khăn lắm mới chữa khỏi cho cô
“Cố Đình Cảnh, anh còn không mau nhanh lên có thể lái nhanh một chút không hả” Lúc này Trương Miễu Di đã rơm rớm nước mắt
Diệp Tử Khiêm và Cố Đình Cảnh ở trong xe có chút bất ngờ “ cô làm sao lại khóc”
“Cầu xin anh hãy nhanh lên một chút” kèm theo là tiếng khóc nức nở của Trương Miều Di
“Được, được”
******
“Tới nơi rồi, có Trương mời xuống xe” Cố Đình Cảnh mở cửa xe
Trương Miều Di đã xồng xộc chạy vào nhà, chạm mặt với Cố Thừa Trạch đang ngồi trên Sofa ở phòng khách, hẳn cũng là đang đợi cô
“ Thanh Lam ở đâu”
Cố Thừa Trạch chỉ tay trên lầu “ trong phòng của anh”
Trương Miều Di thoạt nhìn lên với vẻ mặt căng thẳng lại quay sang ném cho Cố Thừa Trạch một bạt tay “ bốp” tiếng đánh vang vọng cả phòng khách. Cố Đình Cảnh và Diệp Tử Khiêm chứng kiến cũng không khỏi bàng hoàng. Sau bạt tay đó Trương Miều Di vội vàng chạy lên phòng.
“Cậu Cố, lúc nảy trên xe cô Trương có hơi kích động” Cố Đình Cảnh lên tiếng
Cố Thừa Trạch giơ tay ra hiệu “ được rồi , không sao”
Trên lầu lúc này Tmd Trương Miều Di đang gõ cửa “ Thanh Lam mau mở của đi là mình”
Bên trong Thanh Lam mừng khôn xiết, quấn chặt chiếc chăn đi tới mở cửa cho Trương Miều Di. Cửa vừa mở ra Trương Miều Di lập tức đi vào trong, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt Trương Miều Di không khỏi xót xa cho Thanh Lam. Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Trương Miễu Di “ tiểu Di, tiểu Di à, mình rất sợ , tiểu Di à, mình sợ lắm” tiếng khóc nức nở của cô vang lên
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương