Thư Ký Của Sếp Cố
Chương 9: Muộn rồi
“Được, cảm ơn sếp Cố” đành như vậy thôi dù gì bây giờ cô cũng không còn đủ khả năng từ chối
Ở bên trong mẹ của hắn đã quan sát hết mọi việc “Di Di con mau nhìn xem, bọn họ như vậy không giống tinh nhân chỗ nào
Cái gì mà không gần nữ sắc chứ, chẳng qua là chưa tìm thấy người phù hợp”
“Khụ khụ” Trương Miều Di “còn phải xem xem ý Thanh Lam thế nào”
“ một lát nữa thôi gạo sẽ nấu thành cơm, còn nhắc làm gì chuyện có ý hay không có ý”
“À đúng rồi, không phải con và cô bé đó rất thân thiết sao Di Di”
Vẻ mặt Trương Miều Di có chút thấm buồn “Có một chút hiểu lầm, cũng không còn thân như trước”
“Ừm, đã là bạn thân nhiều năm như vậy, cháu nên tìm cơ hội giải thích, có lẽ còn có cơ hội hòa hợp, ta nhìn thấy cô bé đó rất tốt”
Trong ý niệm của Trương Miều Di xẹt lên tia hy vọng cuối cùng, cô chắc chắn phải giải quyết mọi hiểu lầm với cô, bởi vì cô nhìn thấy được ý trong mắt của Thanh Lam. Là giận dỗi không phải thù hận
Trên xe một hồi lâu cô cũng đã vơi bớt men rượu
Cố Thừa Trạch luôn quan sát mọi hành động hôm nay của Thanh Lam trong bữa tiệc “ lúc nảy cô đi gặp mẹ tôi”
Cô quay sang nhìn hắn, cái vẻ mặt say mèm này của hắn “là cô Trương đưa tối đến đó, xin lỗi sếp Cố
“Hai người có vẻ cũng thân mật quá nhỉ”
“Xin lỗi sếp Cố, nếu anh không muốn tôi tiếp xúc với người thân của anh sau này tôi sẽ tránh xa họ ra” Giọng nói Thanh Lam ngày càng nhỏ dần, Cố Thừa Trạch là đang khinh thường cô sao
Thanh Lam nghĩ sai về hắn rồi, dạo gần đây bà thường xuyên hỏi thăm Thanh Lam, hắn sợ bà ấy lại làm chuyện xấu xa đối với cô,
Cố Thừa Trạch vẫn im lặng, không một động tĩnh
Một lát sau cô mới có dũng khí nói chuyện với anh “anh … sếp à anh có muốn nghe xem cuộc trò chuyện của tôi với phu nhân không giám đốc”
Hắn ta hừ lạnh một tiếng không quan tâm đến lời của cô. Thanh Lam này từ nhỏ đến lớn không thích bị người khác khinh thương như vậy
“Này Cố Thừa Trạch” Cô hét lớn “đến mẹ anh còn nói anh lạnh lùng khó ở đấy, anh không thể nào tươi cười lên một chút à Cố Thừa Trạch, tôi đang nói chuyện rất lịch sự với anh”. Cô giơ tay thành nấm đấm , đánh vào cái đùi của hắn.
Hắn cũng không ngờ tới “Cô…” đây mới là bản chất thật sự của cô sao, dáng vẻ thư ký ngoan hiền, chuyện gì cũng rất bình tĩnh ở trước mặt hắn mọi ngày đâu rồi
Trong men say cô bộc phát hết lửa giận lên người hắn, nấm đấm của cô làm sao ăn thua được con người vạm vỡ của hắn.
Nhưng điều kì lạ là cơ thể hắn ngày càng nóng lên, cô càng đấm hắn thì vô số dòng điện như xẹt qua, dây thần kinh của hắn như tê cứng. Đúng rồi hắn bị trúng thuốc, là ai bỏ thuốc hắn chứ, là ly rượu đó chết tiệt thật, trúng kế của người nhà
Cũng may cô không uống ly rượu đó nếu không hắn sẽ phát điên lên mất, bây giờ hắn đang rất điên rồi. “Chú Hồng đưa cô ấy về nhà trước”
“Tôi.. tôi, bà chủ dặn…” chú Hồng hơi ấp úng
Cố Thừa Trạch đã đoán ra được phần nào, không kịp nữa rồi. Hắn vẫn đang rất gắng gượng, sợ sẽ làm ra chuyện không đứng đắn
Muộn rồi đến nhà hắn rồi, mẹ hắn cũng thật chu đáo còn chuẩn bị thêm hai tên vệ sĩ dìu cô và hắn lên phòng. May mắn thay Cố Thừa Trạch vẫn còn đủ lí trí, Thanh Lam vẫn còn mơ mơ màng màng trong men rượu bị nhấc bổng lên khiến cô không khỏi bàng hoàng kêu lên một tiếng “ ưm “, tiếng kêu như kích thích cậu nhỏ của hắn
Ở bên trong mẹ của hắn đã quan sát hết mọi việc “Di Di con mau nhìn xem, bọn họ như vậy không giống tinh nhân chỗ nào
Cái gì mà không gần nữ sắc chứ, chẳng qua là chưa tìm thấy người phù hợp”
“Khụ khụ” Trương Miều Di “còn phải xem xem ý Thanh Lam thế nào”
“ một lát nữa thôi gạo sẽ nấu thành cơm, còn nhắc làm gì chuyện có ý hay không có ý”
“À đúng rồi, không phải con và cô bé đó rất thân thiết sao Di Di”
Vẻ mặt Trương Miều Di có chút thấm buồn “Có một chút hiểu lầm, cũng không còn thân như trước”
“Ừm, đã là bạn thân nhiều năm như vậy, cháu nên tìm cơ hội giải thích, có lẽ còn có cơ hội hòa hợp, ta nhìn thấy cô bé đó rất tốt”
Trong ý niệm của Trương Miều Di xẹt lên tia hy vọng cuối cùng, cô chắc chắn phải giải quyết mọi hiểu lầm với cô, bởi vì cô nhìn thấy được ý trong mắt của Thanh Lam. Là giận dỗi không phải thù hận
Trên xe một hồi lâu cô cũng đã vơi bớt men rượu
Cố Thừa Trạch luôn quan sát mọi hành động hôm nay của Thanh Lam trong bữa tiệc “ lúc nảy cô đi gặp mẹ tôi”
Cô quay sang nhìn hắn, cái vẻ mặt say mèm này của hắn “là cô Trương đưa tối đến đó, xin lỗi sếp Cố
“Hai người có vẻ cũng thân mật quá nhỉ”
“Xin lỗi sếp Cố, nếu anh không muốn tôi tiếp xúc với người thân của anh sau này tôi sẽ tránh xa họ ra” Giọng nói Thanh Lam ngày càng nhỏ dần, Cố Thừa Trạch là đang khinh thường cô sao
Thanh Lam nghĩ sai về hắn rồi, dạo gần đây bà thường xuyên hỏi thăm Thanh Lam, hắn sợ bà ấy lại làm chuyện xấu xa đối với cô,
Cố Thừa Trạch vẫn im lặng, không một động tĩnh
Một lát sau cô mới có dũng khí nói chuyện với anh “anh … sếp à anh có muốn nghe xem cuộc trò chuyện của tôi với phu nhân không giám đốc”
Hắn ta hừ lạnh một tiếng không quan tâm đến lời của cô. Thanh Lam này từ nhỏ đến lớn không thích bị người khác khinh thương như vậy
“Này Cố Thừa Trạch” Cô hét lớn “đến mẹ anh còn nói anh lạnh lùng khó ở đấy, anh không thể nào tươi cười lên một chút à Cố Thừa Trạch, tôi đang nói chuyện rất lịch sự với anh”. Cô giơ tay thành nấm đấm , đánh vào cái đùi của hắn.
Hắn cũng không ngờ tới “Cô…” đây mới là bản chất thật sự của cô sao, dáng vẻ thư ký ngoan hiền, chuyện gì cũng rất bình tĩnh ở trước mặt hắn mọi ngày đâu rồi
Trong men say cô bộc phát hết lửa giận lên người hắn, nấm đấm của cô làm sao ăn thua được con người vạm vỡ của hắn.
Nhưng điều kì lạ là cơ thể hắn ngày càng nóng lên, cô càng đấm hắn thì vô số dòng điện như xẹt qua, dây thần kinh của hắn như tê cứng. Đúng rồi hắn bị trúng thuốc, là ai bỏ thuốc hắn chứ, là ly rượu đó chết tiệt thật, trúng kế của người nhà
Cũng may cô không uống ly rượu đó nếu không hắn sẽ phát điên lên mất, bây giờ hắn đang rất điên rồi. “Chú Hồng đưa cô ấy về nhà trước”
“Tôi.. tôi, bà chủ dặn…” chú Hồng hơi ấp úng
Cố Thừa Trạch đã đoán ra được phần nào, không kịp nữa rồi. Hắn vẫn đang rất gắng gượng, sợ sẽ làm ra chuyện không đứng đắn
Muộn rồi đến nhà hắn rồi, mẹ hắn cũng thật chu đáo còn chuẩn bị thêm hai tên vệ sĩ dìu cô và hắn lên phòng. May mắn thay Cố Thừa Trạch vẫn còn đủ lí trí, Thanh Lam vẫn còn mơ mơ màng màng trong men rượu bị nhấc bổng lên khiến cô không khỏi bàng hoàng kêu lên một tiếng “ ưm “, tiếng kêu như kích thích cậu nhỏ của hắn
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương