Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?
Chương 1: Sự cố (1)
Sau hai tiếng tăng ca, Cảnh Thư lết cái xác xuống dưới văn phòng, phi thật nhanh ra bến xe buýt cơ mà số anh đen, chưa đến được nơi thì xe đã đi rồi.
Cuốc bộ về, ngẫm lại một ngày đã qua, Cảnh Thư không khỏi lắc đầu chán nản. Má nó chứ không chỉ ngày hôm nay đâu mà cuộc đời anh nó đen như nhọ nồi ấy.
Tên: Hà Cảnh Thư.
Tuổi: 26 tuổi.
Gia cảnh bình thường, từ quê lên phố, làm một công việc văn phòng tẻ nhạt, vất vả mà lương lại thấp.
Sống trong một phòng trọ rộng chưa đến 20m2, lại hay bị dột lúc mưa, hè thì oi nóng, đông cũng chẳng có lò sưởi.
Cho tới hiện tại trong tay anh không có một cái gì ngoài một tình yêu chân thành tha thiết với một cậu sinh viên nhỏ hơn mình 3 tuổi, Diệp Thái.
Anh và người đó gặp nhau lần đầu tiên là khi anh mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh hoa lệ, một người chuẩn bị đi làm, một người chuẩn bị học đại học, lại từ nơi xa đến đây nên cũng nương tựa vào nhau, sống lâu thì dần phát sinh tình cảm.
Cảnh Thư rất yêu Diệp Thái, có thể gọi là mù quáng luôn và anh cũng biết rõ vấn đề đó. Hy sinh tất cả cho cậu ấy, làm mọi thứ cậu ấy yêu cầu, gần như nuôi cậu ấy suốt 5 năm đại học.
Anh nhẩm đếm lại một chút, hình như một tháng nay Diệp Thái chưa về nhà trọ gặp anh. Tin nhắn hay điện thoại cũng chỉ có vài cuộc, chủ yếu là anh nhắn tin nhắc nhở nó ăn uống đầy đủ với học tập chăm chỉ, còn nó nhắn cho anh cũng chỉ là kêu anh gửi tiền.
Cảnh Thư ngao ngán lắc đầu, cảm thấy bản thân vô dụng khi không thể lo cho người mình yêu đàng hoàng.
Con đường dẫn về khu trọ cũng không còn xa, hàng quán về đêm lúc nào cũng tấp nập, nhộn nhịp. Tiếng mời chào rao bán đủ loại hòa vào nhau nhưng Cảnh Thư vẫn nghe ra được tiếng chủ quán gọi khách vào cửa hàng mới khai trương của mình. Anh cũng chỉ chờ có thế, vào để ăn một bữa thịt nướng miễn phí cho no cái bụng đói rồi lại xách túi về.
Trông từ xa, thấy bóng đèn trong nhà sáng, Cảnh Thư vui mừng vì chắc chắn là Diệp Thái đã về thăm anh.
Và đúng là Diệp Thái đã về nhưng không phải về thăm anh.
“Anh…”
“Thái Thái, em về từ lúc nào?”
Cảnh Thư vui mừng nhìn người con trai đang điên cuồng lục lọi tủ quần áo.
“Em tìm cái gì?”
“Anh à..”
Diệp Thái nắm chặt hai vai anh, giọng điệu rất khẩn thiết.
“20 vạn, anh có 20 vạn không?”
“Hả?”
Cảnh Thư còn tưởng mình nghe lầm, sao tự dưng lại đòi nhiều tiền như vậy?
“Có chuyện gấp lắm anh. Em nộp hồ sơ vào công ty nhưng mà…. Họ đòi phí ấy, anh hiểu đúng không….”
À, hiểu rồi. Cái kiểu phải đút lót thì mới cho vào làm đây hả.
Thật là tức chết đi thôi, bọn họ ức hiếp Diệp Thái, chẳng lẽ từ từ quê lên là không xứng được làm công việc tốt sao. Bản thân cậu ấy hiện tại cũng giống như anh ở quá khứ kia. Cũng phải khổ sở lo lót chạy chọt nhưng cuối cùng cũng không được.
“Đó thật sự là một vị trí tốt anh à. Không lâu nữa em sẽ ra trường rồi…”
“Được rồi, anh hiểu mà….”
Cảnh Thư dịu dàng lau mồ hôi cho cậu ấy. Bởi vì anh yêu cậu ấy rất nhiều nên anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện cho cậu ấy.
“Lát nữa anh sẽ đi lấy tiền, muộn nhất là ngày mai sẽ đưa cho em”.
Diệp Thái vui mừng ôm anh, còn hôn anh mấy cái chụt chụt lên môi.
Cảnh Thư nhìn cậu ấy rất tình ý, cũng đã gần 1 tháng rồi không ở bên nhau, anh chẳng khỏi có chút nhớ nhung. Anh nhóm chân hôn cậu ta say đắm, đôi bàn tay nhỏ đã luồn vào trong áo sờ soạng cơ thể đối phương.
Diệp Thái vội giữ tay anh lại, buông mình khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
“Anh à….”
“Anh muốn làm… Ở lại với anh một chút được không?”
Cảnh Thư còn muốn cởi áo cậu ấy nhưng Diệp Thái không bị anh mê hoặc, giữ tay anh lại.
“Em phải đi rồi”
“Tại sao?”
“Biết ngay mà, biết ngay sẽ vậy mà. Mỗi lần về là chỉ kêu anh chuyển tiền sau đó là mất hút. Có phải em chán anh rồi? Hay anh không còn xinh đẹp như xưa…”
Cảnh Thư uất ức kích động đến ngôn ngữ gần như mất kiểm soát, Diệp Thái phải vội khóa môi anh bằng một nụ hôn sâu để anh bình tĩnh lại.
“Em rất muốn ở lại với anh…”
Diệp Thái buồn bã ôm anh vào lòng mà an ủi.
“Nhưng em thật sự phải đi ngay”
Cuối cùng vẫn là những lời dỗ dành ngon ngọt và sự dịu dàng của cậu ấy kìm nén bản năng khao khát tình yêu trong anh lại. Nhìn bóng người dần xa, lâu lâu vẫn quay lại ra hiệu cho anh vào trong nhà, Cảnh Thư vừa vui, vừa buồn.
Dẫu vậy thứ quan trọng hơn cả vẫn là tương lai của Diệp Thái.
Cuốc bộ về, ngẫm lại một ngày đã qua, Cảnh Thư không khỏi lắc đầu chán nản. Má nó chứ không chỉ ngày hôm nay đâu mà cuộc đời anh nó đen như nhọ nồi ấy.
Tên: Hà Cảnh Thư.
Tuổi: 26 tuổi.
Gia cảnh bình thường, từ quê lên phố, làm một công việc văn phòng tẻ nhạt, vất vả mà lương lại thấp.
Sống trong một phòng trọ rộng chưa đến 20m2, lại hay bị dột lúc mưa, hè thì oi nóng, đông cũng chẳng có lò sưởi.
Cho tới hiện tại trong tay anh không có một cái gì ngoài một tình yêu chân thành tha thiết với một cậu sinh viên nhỏ hơn mình 3 tuổi, Diệp Thái.
Anh và người đó gặp nhau lần đầu tiên là khi anh mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh hoa lệ, một người chuẩn bị đi làm, một người chuẩn bị học đại học, lại từ nơi xa đến đây nên cũng nương tựa vào nhau, sống lâu thì dần phát sinh tình cảm.
Cảnh Thư rất yêu Diệp Thái, có thể gọi là mù quáng luôn và anh cũng biết rõ vấn đề đó. Hy sinh tất cả cho cậu ấy, làm mọi thứ cậu ấy yêu cầu, gần như nuôi cậu ấy suốt 5 năm đại học.
Anh nhẩm đếm lại một chút, hình như một tháng nay Diệp Thái chưa về nhà trọ gặp anh. Tin nhắn hay điện thoại cũng chỉ có vài cuộc, chủ yếu là anh nhắn tin nhắc nhở nó ăn uống đầy đủ với học tập chăm chỉ, còn nó nhắn cho anh cũng chỉ là kêu anh gửi tiền.
Cảnh Thư ngao ngán lắc đầu, cảm thấy bản thân vô dụng khi không thể lo cho người mình yêu đàng hoàng.
Con đường dẫn về khu trọ cũng không còn xa, hàng quán về đêm lúc nào cũng tấp nập, nhộn nhịp. Tiếng mời chào rao bán đủ loại hòa vào nhau nhưng Cảnh Thư vẫn nghe ra được tiếng chủ quán gọi khách vào cửa hàng mới khai trương của mình. Anh cũng chỉ chờ có thế, vào để ăn một bữa thịt nướng miễn phí cho no cái bụng đói rồi lại xách túi về.
Trông từ xa, thấy bóng đèn trong nhà sáng, Cảnh Thư vui mừng vì chắc chắn là Diệp Thái đã về thăm anh.
Và đúng là Diệp Thái đã về nhưng không phải về thăm anh.
“Anh…”
“Thái Thái, em về từ lúc nào?”
Cảnh Thư vui mừng nhìn người con trai đang điên cuồng lục lọi tủ quần áo.
“Em tìm cái gì?”
“Anh à..”
Diệp Thái nắm chặt hai vai anh, giọng điệu rất khẩn thiết.
“20 vạn, anh có 20 vạn không?”
“Hả?”
Cảnh Thư còn tưởng mình nghe lầm, sao tự dưng lại đòi nhiều tiền như vậy?
“Có chuyện gấp lắm anh. Em nộp hồ sơ vào công ty nhưng mà…. Họ đòi phí ấy, anh hiểu đúng không….”
À, hiểu rồi. Cái kiểu phải đút lót thì mới cho vào làm đây hả.
Thật là tức chết đi thôi, bọn họ ức hiếp Diệp Thái, chẳng lẽ từ từ quê lên là không xứng được làm công việc tốt sao. Bản thân cậu ấy hiện tại cũng giống như anh ở quá khứ kia. Cũng phải khổ sở lo lót chạy chọt nhưng cuối cùng cũng không được.
“Đó thật sự là một vị trí tốt anh à. Không lâu nữa em sẽ ra trường rồi…”
“Được rồi, anh hiểu mà….”
Cảnh Thư dịu dàng lau mồ hôi cho cậu ấy. Bởi vì anh yêu cậu ấy rất nhiều nên anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện cho cậu ấy.
“Lát nữa anh sẽ đi lấy tiền, muộn nhất là ngày mai sẽ đưa cho em”.
Diệp Thái vui mừng ôm anh, còn hôn anh mấy cái chụt chụt lên môi.
Cảnh Thư nhìn cậu ấy rất tình ý, cũng đã gần 1 tháng rồi không ở bên nhau, anh chẳng khỏi có chút nhớ nhung. Anh nhóm chân hôn cậu ta say đắm, đôi bàn tay nhỏ đã luồn vào trong áo sờ soạng cơ thể đối phương.
Diệp Thái vội giữ tay anh lại, buông mình khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
“Anh à….”
“Anh muốn làm… Ở lại với anh một chút được không?”
Cảnh Thư còn muốn cởi áo cậu ấy nhưng Diệp Thái không bị anh mê hoặc, giữ tay anh lại.
“Em phải đi rồi”
“Tại sao?”
“Biết ngay mà, biết ngay sẽ vậy mà. Mỗi lần về là chỉ kêu anh chuyển tiền sau đó là mất hút. Có phải em chán anh rồi? Hay anh không còn xinh đẹp như xưa…”
Cảnh Thư uất ức kích động đến ngôn ngữ gần như mất kiểm soát, Diệp Thái phải vội khóa môi anh bằng một nụ hôn sâu để anh bình tĩnh lại.
“Em rất muốn ở lại với anh…”
Diệp Thái buồn bã ôm anh vào lòng mà an ủi.
“Nhưng em thật sự phải đi ngay”
Cuối cùng vẫn là những lời dỗ dành ngon ngọt và sự dịu dàng của cậu ấy kìm nén bản năng khao khát tình yêu trong anh lại. Nhìn bóng người dần xa, lâu lâu vẫn quay lại ra hiệu cho anh vào trong nhà, Cảnh Thư vừa vui, vừa buồn.
Dẫu vậy thứ quan trọng hơn cả vẫn là tương lai của Diệp Thái.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương