Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?
Chương 11: Tôi thế chỗ nhá.
Và tất nhiên Cảnh Thư không ổn tý nào.
Sau khi cảm thấy choáng váng, anh nghĩ là do tức giận quá nên uống chút nước hạ hỏa nhưng dần dần cảm thấy cơ thể rất không ổn.
Cả người đều nóng lên và rộn rạo khó chịu.
Còn chưa hiểu vấn đề gì đang xảy đến với mình thì anh đã bị giật mình khi tấm bình phong bị hất văng. Rồi lập tức ông sếp đè anh xuống.
Ông ta bóp cổ anh, thân hình gần một tạ cứ vậy ép chặt anh không thể nhúc nhích. Mọi tấn công đều bất ngờ làm anh không có chút phòng bị nào để kịp trở tay.
“Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao?! Tao bảo mày câm mồm ngồi trong này, mày dám lên tiếng sao?”
Cảnh Thư khó thở, đập loạn xạ vào tay ông ta.
“Tao không để mày yên đâu, thằng chó này”
Ông ta nghiến răng mà bóp chặt, hai mắt long sòng sọc đỏ ngầu giận dữ rất đáng sợ.
“Tao bóp chết mày sau đó ch*ch mày cho đã rồi đem ném ra biển”
“Tao giết mày! Tao giết mày!”
Ông ta cúi xuống muốn hôn, muốn sàm sỡ, Cảnh Thư sợ quá quay đầu tránh liên tục.
Ai đó đến cứu tôi với. Cảnh Thư không thể kêu lên được, phản kháng yếu ớt của anh cũng không có tác dụng.
Ban đầu đã thấy nghi nghi rồi nhưng anh cũng quá chủ quan mà không cảnh giác. Chắc chắn lão ta đã giở trò vào chai nước mà anh uống.
Cảnh Thư hối hận lắm rồi đây, những cái lời ngon ngọt mà ông ta đã dụ dỗ. Tại sao có thể ngây thơ như vậy, lại dễ dàng động lòng như vậy?
Anh không muốn chết, càng không muốn bị lão khốn này làm nhục.
Nhưng dưỡng khí anh có được ngày một ít đi, nước mắt sợ hãi nhoè nhoẹt ra khiến tầm nhìn ngày một mờ dần.
“Cạch”
Cánh cửa phòng đúng lúc mở ra.
Đập vào mắt Hứa Minh Đường là cảnh tượng kinh tởm mà hắn đã phần nào nghĩ đến. Biết ngay mà cái loại biến thái dê già đó.
Hắn lập tức lao đến cho ông ta một cước bay ngay ra khỏi người cậu nhân viên đáng thương.
Cảnh Thư có lại được không khí, sặc sụa, hồng hộc thở.
Hứa Minh Đường đưa mắt nhìn, bây giờ hắn mới phát hiện, anh chính là bảo bối hắn muốn tìm kiếm.
Thật trùng hợp làm sao nhưng thấy anh bị bắt nạt như vậy lại khiến hắn điên lên. Nếu sớm biết người đó là anh, hắn đã nện cho ông ta nhừ tử rồi.
Cảnh Thư chẳng cần biết thêm gì nữa, ngay khi nhìn thấy cơ hội có thể thoát anh liền hoảng sợ chạy ra ngoài.
Hứa Minh Đường nhìn theo bộ dạng hoảng loạn ấy, trong lòng đã giận đến mức có thể làm ra mọi chuyện đáng sợ.
Hắn đá mạnh vào cái bụng núng nính mỡ, mặc kệ lời van xin, lạnh lùng cười:
“Ông tiêu đời rồi.”
————-
Cảnh Thư run rẩy ấn cuộc gọi rồi nghe những tiếng chuông chờ ngân dài.
Anh ngồi thụp xuống, cố nép thân mình vào góc thang máy. Lo lắng cắn móng tay, hai mắt anh đỏ hoe nhìn cửa thang máy mãi vẫn chưa đóng lại.
Từng giây bây giờ đối với anh quý giá biết bao, thật sự chỉ mong có thể nhanh nhanh thoát khỏi nơi này.
Rồi anh nghe những tiếng chạy rầm tập bên ngoài, nó càng lúc càng gần hơn mà thang máy vẫn chỉ đang từ từ đóng lại.
Ngay sau đó một bàn tay đã kịp thời chặn cửa sắp đóng.
Tim Cảnh Thư như nhảy ngược ra ngoài, sợ hãi làm rơi cả chiếc điện thoại xuống sàn vì nghĩ rằng mình đã bị lão sếp đó đuổi kịp. Và ông ta sẽ bắt anh lại, và những chuyện kinh khủng gì nữa sẽ đến….
————-
Hứa Minh Đường chạy ngay sau nhưng anh đã mất tăm hơi.
Con mèo đó chắc hẳn đang hoản loạn lắm! Chắc không đi thang bộ đâu nhỉ?!
Hắn nghĩ thế và đến tháng máy. Vừa lúc cửa sắp đóng thì vào kịp.
Bên trong có một nam nhân cuộn tròn ở trong góc, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, lo sợ vô cùng chăm chăm nhìn ở cửa thang máy.
Hắn thoáng chút có lỗi vì đã làm người kia sợ, bước chân không gấp gáp nữa mà nhẹ nhàng vào trong, ấn thang xuống tầng dưới rồi lặng lẽ đứng cạnh anh.
Nếu không phải những tiếng “tút tút” ngân dài ở chiếc điện thoại bị rơi trên đất giúp anh hoàn hồn thì có lẽ Cảnh Thư vẫn sẽ cứ run rẩy trong tư thế đó mất. Anh lại điên cuồng gọi điện thoại sau ba lần bị từ chối.
Nhìn người ngồi bệp trên sàn bên cạnh mình đang gọi cho tên danh bạ “️”, Hứa Minh Đường chắc rằng đó là người yêu anh. Thằng tên “Thái Thái” gì đó hả?
Cũng phải thôi, bản thân vừa lâm vào một tình huống vô cùng nguy hiểm đương nhiên rất muốn có một người mình yêu thương ở cạnh để an ủi, bảo vệ, chia sẻ, thậm chí là giúp mình đòi lại công bằng. Và đặc biệt là giúp mình giải xuân dược đang dần phát huy tác dụng này.
Nhưng thằng người yêu này khốn nạn quá vậy? Gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ có câu “số máy quý khách vừa gọi…”. Rồi là yêu dữ chưa?
Cảnh Thư bất lực đến phát khóc đến nơi. Bây giờ anh chỉ muốn Diệp Thái, chỉ cần cậu ấy ở bên anh nhưng lại không có cuộc gọi nào được kết nối cả.
Anh rất sợ hãi, rất hoang mang, rất buồn và cũng cần thỏa mãn cơn dục vọng vì bị bỏ thuốc nữa.
Hứa Minh Đường nhìn anh bất lực mà cũng thấy nực cười lắm. Tên kia không đến với anh thì để tôi thế chỗ nhá!
Cửa thang máy vừa mở hắn liền kéo anh ra ngoài, rồi đẩy anh vào trong xe của mình. Không nhiều lời mà ôm chặt anh vào lòng, hôn lên môi.
Cả quá trình thực sự không cho Cảnh Thư kịp nhận thức hay một chút phản kháng nào.
Sau khi cảm thấy choáng váng, anh nghĩ là do tức giận quá nên uống chút nước hạ hỏa nhưng dần dần cảm thấy cơ thể rất không ổn.
Cả người đều nóng lên và rộn rạo khó chịu.
Còn chưa hiểu vấn đề gì đang xảy đến với mình thì anh đã bị giật mình khi tấm bình phong bị hất văng. Rồi lập tức ông sếp đè anh xuống.
Ông ta bóp cổ anh, thân hình gần một tạ cứ vậy ép chặt anh không thể nhúc nhích. Mọi tấn công đều bất ngờ làm anh không có chút phòng bị nào để kịp trở tay.
“Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao?! Tao bảo mày câm mồm ngồi trong này, mày dám lên tiếng sao?”
Cảnh Thư khó thở, đập loạn xạ vào tay ông ta.
“Tao không để mày yên đâu, thằng chó này”
Ông ta nghiến răng mà bóp chặt, hai mắt long sòng sọc đỏ ngầu giận dữ rất đáng sợ.
“Tao bóp chết mày sau đó ch*ch mày cho đã rồi đem ném ra biển”
“Tao giết mày! Tao giết mày!”
Ông ta cúi xuống muốn hôn, muốn sàm sỡ, Cảnh Thư sợ quá quay đầu tránh liên tục.
Ai đó đến cứu tôi với. Cảnh Thư không thể kêu lên được, phản kháng yếu ớt của anh cũng không có tác dụng.
Ban đầu đã thấy nghi nghi rồi nhưng anh cũng quá chủ quan mà không cảnh giác. Chắc chắn lão ta đã giở trò vào chai nước mà anh uống.
Cảnh Thư hối hận lắm rồi đây, những cái lời ngon ngọt mà ông ta đã dụ dỗ. Tại sao có thể ngây thơ như vậy, lại dễ dàng động lòng như vậy?
Anh không muốn chết, càng không muốn bị lão khốn này làm nhục.
Nhưng dưỡng khí anh có được ngày một ít đi, nước mắt sợ hãi nhoè nhoẹt ra khiến tầm nhìn ngày một mờ dần.
“Cạch”
Cánh cửa phòng đúng lúc mở ra.
Đập vào mắt Hứa Minh Đường là cảnh tượng kinh tởm mà hắn đã phần nào nghĩ đến. Biết ngay mà cái loại biến thái dê già đó.
Hắn lập tức lao đến cho ông ta một cước bay ngay ra khỏi người cậu nhân viên đáng thương.
Cảnh Thư có lại được không khí, sặc sụa, hồng hộc thở.
Hứa Minh Đường đưa mắt nhìn, bây giờ hắn mới phát hiện, anh chính là bảo bối hắn muốn tìm kiếm.
Thật trùng hợp làm sao nhưng thấy anh bị bắt nạt như vậy lại khiến hắn điên lên. Nếu sớm biết người đó là anh, hắn đã nện cho ông ta nhừ tử rồi.
Cảnh Thư chẳng cần biết thêm gì nữa, ngay khi nhìn thấy cơ hội có thể thoát anh liền hoảng sợ chạy ra ngoài.
Hứa Minh Đường nhìn theo bộ dạng hoảng loạn ấy, trong lòng đã giận đến mức có thể làm ra mọi chuyện đáng sợ.
Hắn đá mạnh vào cái bụng núng nính mỡ, mặc kệ lời van xin, lạnh lùng cười:
“Ông tiêu đời rồi.”
————-
Cảnh Thư run rẩy ấn cuộc gọi rồi nghe những tiếng chuông chờ ngân dài.
Anh ngồi thụp xuống, cố nép thân mình vào góc thang máy. Lo lắng cắn móng tay, hai mắt anh đỏ hoe nhìn cửa thang máy mãi vẫn chưa đóng lại.
Từng giây bây giờ đối với anh quý giá biết bao, thật sự chỉ mong có thể nhanh nhanh thoát khỏi nơi này.
Rồi anh nghe những tiếng chạy rầm tập bên ngoài, nó càng lúc càng gần hơn mà thang máy vẫn chỉ đang từ từ đóng lại.
Ngay sau đó một bàn tay đã kịp thời chặn cửa sắp đóng.
Tim Cảnh Thư như nhảy ngược ra ngoài, sợ hãi làm rơi cả chiếc điện thoại xuống sàn vì nghĩ rằng mình đã bị lão sếp đó đuổi kịp. Và ông ta sẽ bắt anh lại, và những chuyện kinh khủng gì nữa sẽ đến….
————-
Hứa Minh Đường chạy ngay sau nhưng anh đã mất tăm hơi.
Con mèo đó chắc hẳn đang hoản loạn lắm! Chắc không đi thang bộ đâu nhỉ?!
Hắn nghĩ thế và đến tháng máy. Vừa lúc cửa sắp đóng thì vào kịp.
Bên trong có một nam nhân cuộn tròn ở trong góc, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, lo sợ vô cùng chăm chăm nhìn ở cửa thang máy.
Hắn thoáng chút có lỗi vì đã làm người kia sợ, bước chân không gấp gáp nữa mà nhẹ nhàng vào trong, ấn thang xuống tầng dưới rồi lặng lẽ đứng cạnh anh.
Nếu không phải những tiếng “tút tút” ngân dài ở chiếc điện thoại bị rơi trên đất giúp anh hoàn hồn thì có lẽ Cảnh Thư vẫn sẽ cứ run rẩy trong tư thế đó mất. Anh lại điên cuồng gọi điện thoại sau ba lần bị từ chối.
Nhìn người ngồi bệp trên sàn bên cạnh mình đang gọi cho tên danh bạ “️”, Hứa Minh Đường chắc rằng đó là người yêu anh. Thằng tên “Thái Thái” gì đó hả?
Cũng phải thôi, bản thân vừa lâm vào một tình huống vô cùng nguy hiểm đương nhiên rất muốn có một người mình yêu thương ở cạnh để an ủi, bảo vệ, chia sẻ, thậm chí là giúp mình đòi lại công bằng. Và đặc biệt là giúp mình giải xuân dược đang dần phát huy tác dụng này.
Nhưng thằng người yêu này khốn nạn quá vậy? Gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ có câu “số máy quý khách vừa gọi…”. Rồi là yêu dữ chưa?
Cảnh Thư bất lực đến phát khóc đến nơi. Bây giờ anh chỉ muốn Diệp Thái, chỉ cần cậu ấy ở bên anh nhưng lại không có cuộc gọi nào được kết nối cả.
Anh rất sợ hãi, rất hoang mang, rất buồn và cũng cần thỏa mãn cơn dục vọng vì bị bỏ thuốc nữa.
Hứa Minh Đường nhìn anh bất lực mà cũng thấy nực cười lắm. Tên kia không đến với anh thì để tôi thế chỗ nhá!
Cửa thang máy vừa mở hắn liền kéo anh ra ngoài, rồi đẩy anh vào trong xe của mình. Không nhiều lời mà ôm chặt anh vào lòng, hôn lên môi.
Cả quá trình thực sự không cho Cảnh Thư kịp nhận thức hay một chút phản kháng nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương