Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?
Chương 4: Sự cố (4)
Mặt trời xinh đẹp toả sáng chốn phồn hoa đô thị. Giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ ở đường phố đông nghịt. Một ngày bận rộn và vất vả lại bắt đầu.
Cảnh Thư nhíu mày khi một cơn đau khủng khiếp như bị búa gõ vào đầu kéo đến. Anh đưa tay day day thái dương, hơi nghiêng mình một tý lại thấy cơ thể thiếu sức, người cứ nhũn ra.
Khó khăn mà mở mắt, lại thấy một khung cảnh khiến anh tý nữa thì ngất đi. Má nó, phòng vip à, nội thất các thứ cứ vàng chói, lấp lánh lấp lánh, xịn vãi chưởng. Cảnh Thư xin được phép khẳng định giá thuê của căn phòng này ít cũng phải 1 nghìn/đêm.
Đầu anh tự dưng hiện hàng ngàn dấu hỏi chấm to đùng, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao bình thường mở mắt anh chỉ thấy cái trần nhà loang lổ mà sáng nay đã như được phục vụ trong khách sạn cao cấp vậy?
Rồi Cảnh Thư giật mình, anh đã nhớ ra gì đó.
Và ngay lập tức anh nhận ra mình đang không mảnh vải che thân và thậm chí còn thấy được cả những dấu hôn rải khắp cơ thể.
Cái quái gì thế? Anh chỉ là lỡ uống trộm chai rượu của quán bar thôi mà, sao tự dưng lại phát sinh quan hệ giường chiếu thế này?
Cảnh Thư sợ hãi vội vã muốn xuống giường nhưng những cơn đau kéo đến từ khắp vùng cơ thể khiến anh phải hít một hơi lạnh vì quá kinh khủng.
Dẫu thế thì anh vẫn phải vơ vội quần áo còn vất lăn lóc trên sàn, tập tễnh tìm nhà vệ sinh.
Anh đâu phải chưa làm tình bao giờ, chỉ là lần đầu làm với người lạ. Đúng là không có ai đối xử tốt với anh như bạn trai của anh cả.
Cảnh Thư thầm chửi trong lòng, rốt cuộc thằng cha kia là thằng nào mà dập anh ra bã xong còn gặm anh đến xanh tím toàn thân thế này?!
Nhưng phát tiết chỉ có thế thôi, thứ đang chiếm giữ bộ não và con tim anh, cả đến từng tế bào trên cơ thể chính là nỗi sợ hãi.
Chuyện xấu hổ như vậy nếu mà để người yêu của anh biết được không phải sẽ rất rắc rối sao! Anh đã làm một điều vô cùng có lỗi và tổn thương với em ấy, anh lo sợ lắm đây.
Cảnh Thư nghĩ thử tới trường hợp xấu nhất, liệu em ấy giận anh đến mức đòi chia tay không? Không được, anh tuyệt đối không được để ai biết chuyện này, anh không thể để mất Diệp Thái.
Anh còn phải chuyển tiền cho Diệp Thái trong hôm nay, nếu không chắc chắn em ấy sẽ giận anh mất.
Nghĩ thế thôi Cảnh Thư đã vội mặc đồ chuẩn bị tẩu thoát nhưng vừa nắm tay được vào chốt cửa, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của anh nhưng nó còn đang nằm ở chỗ chiếc giường size lớn kia kìa.
Cảnh Thư lo đến hoảng, nếu mà người kia tỉnh lại kì kèo thì chắc anh chết mất. Anh lết cái thân tàn, như điên như loạn mà tìm điện thoại vẫn đang đổ chuông. Nó nằm dưới gầm giường, anh vội vươn tay ra lấy lại, lúc cầm chắc trong tay thì nhạc chuông cũng vừa tắt.
Hơi liếc lên kẻ đêm qua đã hành anh phát hoảng, hắn vẫn còn đang nằm úp, há miệng ngáy khò khò, Cảnh Thư yên tâm vật vã với cơn đau rồi đứng lên.
Đúng lúc xoay người thì “Đứng lại”, tên kia tỉnh rồi, còn kéo mạnh anh xuống giường, đè anh xuống.
Tim anh đập đến sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
Đây không phải là con út của chủ tịch tập toàn Mỹ phẩm SSS, cháu đích tôn của dòng họ Hứa cao quý, Hứa Minh Đường sao???
Ôi cái gương mặt mà ngày thường anh chỉ có thấy trên bảng tin lớn của công ty SSS mỗi khi chuyến xe buýt chở anh đi làm vào buổi sáng ngang qua, bây giờ lại được nhìn trực diện, còn ở cự ly gần như vậy.
Rốt cuộc là làm cách nào anh lại có thể lên giường với người cao quý thế hả?
Cảnh Thư nhíu mày khi một cơn đau khủng khiếp như bị búa gõ vào đầu kéo đến. Anh đưa tay day day thái dương, hơi nghiêng mình một tý lại thấy cơ thể thiếu sức, người cứ nhũn ra.
Khó khăn mà mở mắt, lại thấy một khung cảnh khiến anh tý nữa thì ngất đi. Má nó, phòng vip à, nội thất các thứ cứ vàng chói, lấp lánh lấp lánh, xịn vãi chưởng. Cảnh Thư xin được phép khẳng định giá thuê của căn phòng này ít cũng phải 1 nghìn/đêm.
Đầu anh tự dưng hiện hàng ngàn dấu hỏi chấm to đùng, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao bình thường mở mắt anh chỉ thấy cái trần nhà loang lổ mà sáng nay đã như được phục vụ trong khách sạn cao cấp vậy?
Rồi Cảnh Thư giật mình, anh đã nhớ ra gì đó.
Và ngay lập tức anh nhận ra mình đang không mảnh vải che thân và thậm chí còn thấy được cả những dấu hôn rải khắp cơ thể.
Cái quái gì thế? Anh chỉ là lỡ uống trộm chai rượu của quán bar thôi mà, sao tự dưng lại phát sinh quan hệ giường chiếu thế này?
Cảnh Thư sợ hãi vội vã muốn xuống giường nhưng những cơn đau kéo đến từ khắp vùng cơ thể khiến anh phải hít một hơi lạnh vì quá kinh khủng.
Dẫu thế thì anh vẫn phải vơ vội quần áo còn vất lăn lóc trên sàn, tập tễnh tìm nhà vệ sinh.
Anh đâu phải chưa làm tình bao giờ, chỉ là lần đầu làm với người lạ. Đúng là không có ai đối xử tốt với anh như bạn trai của anh cả.
Cảnh Thư thầm chửi trong lòng, rốt cuộc thằng cha kia là thằng nào mà dập anh ra bã xong còn gặm anh đến xanh tím toàn thân thế này?!
Nhưng phát tiết chỉ có thế thôi, thứ đang chiếm giữ bộ não và con tim anh, cả đến từng tế bào trên cơ thể chính là nỗi sợ hãi.
Chuyện xấu hổ như vậy nếu mà để người yêu của anh biết được không phải sẽ rất rắc rối sao! Anh đã làm một điều vô cùng có lỗi và tổn thương với em ấy, anh lo sợ lắm đây.
Cảnh Thư nghĩ thử tới trường hợp xấu nhất, liệu em ấy giận anh đến mức đòi chia tay không? Không được, anh tuyệt đối không được để ai biết chuyện này, anh không thể để mất Diệp Thái.
Anh còn phải chuyển tiền cho Diệp Thái trong hôm nay, nếu không chắc chắn em ấy sẽ giận anh mất.
Nghĩ thế thôi Cảnh Thư đã vội mặc đồ chuẩn bị tẩu thoát nhưng vừa nắm tay được vào chốt cửa, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của anh nhưng nó còn đang nằm ở chỗ chiếc giường size lớn kia kìa.
Cảnh Thư lo đến hoảng, nếu mà người kia tỉnh lại kì kèo thì chắc anh chết mất. Anh lết cái thân tàn, như điên như loạn mà tìm điện thoại vẫn đang đổ chuông. Nó nằm dưới gầm giường, anh vội vươn tay ra lấy lại, lúc cầm chắc trong tay thì nhạc chuông cũng vừa tắt.
Hơi liếc lên kẻ đêm qua đã hành anh phát hoảng, hắn vẫn còn đang nằm úp, há miệng ngáy khò khò, Cảnh Thư yên tâm vật vã với cơn đau rồi đứng lên.
Đúng lúc xoay người thì “Đứng lại”, tên kia tỉnh rồi, còn kéo mạnh anh xuống giường, đè anh xuống.
Tim anh đập đến sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
Đây không phải là con út của chủ tịch tập toàn Mỹ phẩm SSS, cháu đích tôn của dòng họ Hứa cao quý, Hứa Minh Đường sao???
Ôi cái gương mặt mà ngày thường anh chỉ có thấy trên bảng tin lớn của công ty SSS mỗi khi chuyến xe buýt chở anh đi làm vào buổi sáng ngang qua, bây giờ lại được nhìn trực diện, còn ở cự ly gần như vậy.
Rốt cuộc là làm cách nào anh lại có thể lên giường với người cao quý thế hả?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương