Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?

Chương 8: Phải đi bắt con mèo đó rồi.



Đẩy hắn xuống giường, lại leo lên trên thân hình nam tính, Nhuận Ngọc rất quyến rũ cởi từng chiếc cúc áo cho hắn.

Trông dáng vẻ này, hẳn là cũng học hỏi và có kinh nghiệm rồi. Vậy càng khiến hắn có hứng thú và mong chờ hơn với đêm hôm nay.

Hứa Minh Đường vội đảo ngược vị trí, ép nữ nhân xinh đẹp dưới thân. Nàng hơi giật mình mà kêu “a” rất gợi tình.

“Để em giúp ngài đeo bcs nha\~”

Nói xong liền lấy từ trong áo ngực chiếc bcs.

Kéo chiếc khóa quần xuống, d**ng vật to lớn lập tức bật ra. Kích thước này cũng là lần đầu cô mới được nhìn. Khẽ nuốt nước bọt, cái này đâm vào người có chết không vậy???

“Sợ rồi à?”

Làm gì có chuyện đó. Mục đích sắp thành công đến nơi rồi, dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải cố mà chịu đựng.

Cẩn thận giúp hắn trang bị bảo hộ, lại nhanh nhẹn cởi lớp đồ mỏng dính. Thân hình ba vòng hoàn hảo phô bày rõ ràng trước mặt hắn. Sự kích thích tuyệt vời như vậy, làm sao hắn cưỡng nổi đây.

“Cứ vào luôn đi, em sẵn sàng rồi.”

Hứa Minh Đường chẳng chần chờ thêm, nâng hông nàng lên cho đúng vị trí rồi thô bạo đâm vào trong.

Nhuận Ngọc hít một hơi, xâm nhập kiểu này có hơi quá rồi không? Cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng hành động thô bạo như vậy cũng khiến cô phải sợ hãi.

Hứa Minh Đường chẳng quan tâm mà nhấp vào liền tục. Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết cơn khát tình này, nhưng thực chất là muốn làm gì đó để quên hình bóng đêm qua đi.

Nhưng xem ra không được rồi.

Tưởng rằng chỉ cần tìm một ai đó, nữ nhân này rất phù hợp vì đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn yêu thích của hắn, giúp hắn thỏa mãn và sẽ không còn nghĩ tới người đêm qua nữa. Nhưng hình bóng anh vẫn xuất hiện trong tâm trí, thậm chí còn là tầm nhìn của hắn.

Hứa Minh Đường ảo giác đến độ nhìn cô gái kia thành người đêm qua mất rồi, tiếng rên rỉ sung sướng lại thành tiếng nỉ non, ngọt ngào của anh.

Hắn càng muốn vùi sâu vào nữ nhân này, thậm chí là ôm hôn cô ấy nhưng lại cảm thấy rất khó chịu.

Từ bao giờ mà mọi hành động của hắn dừng lại, chằm chằm nhìn người phụ nữ.

Nhuận Ngọc không biết mình có làm gì sai không, hoang mang:

“Sao…sao thế…?”



“Em tự quyết đi”

Đặt vào tay người vẫn còn đang ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì chiếc thẻ mấy nghìn tệ, hắn chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài.

Tìm một máy bán nước mua lấy mấy lon nước ngọt mát lạnh uống cho tỉnh táo lại, Hứa tổng lặng lẽ đi đến cây cầu gần đó hóng gió. Anh thư ký vẫn chưa tan làm mà chạy đến cạnh hắn.

“Cậu vào trong xe ngồi, lát nữa gió to lắm!”

“Lát nữa vào đi!”

Lại đưa lon lên miệng uống một ngụm, dòng nước mát giúp hắn xoa dịu cơn nóng nực trong người được một chút.

“Nay giám đốc lạ quá!”

“Anh thấy em lạ sao?”

Quay sang nhìn anh thư ký đang rất có nhiều dấu hỏi chấm dành cho mình.

“Bình thường, sau khi em lên phòng thì anh sẽ được tan làm, còn hôm nay thì không hả?”

“Cũng đúng nhưng lạ hơn là rất lâu rồi tôi mới thấy cậu không qua đêm với ai đó!”

“Ờ, nay em không có tâm trạng.”

“Cậu lại phiền lòng gì à?”

Anh thư ký đã đồng hành với hắn từ những ngày đầu tiên hắn bước vào SSS, nói không thân thiết, thấu hiểu thì đúng là nói phét.

“Haiz, nói chung là tín hiệu không tốt anh ơi!”

Hứa Minh Đường lại rơi vào im lặng, trầm tư.

Hắn muốn đuổi hình bóng nam nhân kia khỏi tâm trí mình nhưng hình như không thể.

Hắn ghét cảm giác đeo bám tâm trí này.

Hắn không muốn vấn vương với người lợi dụng hắn.



Nhưng tại sao vậy chứ, đã cả một ngày rồi.

Bây giờ là thời gian sinh hoạt sinh học của hắn, nếu bị gián đoạn sẽ rất khó chịu nhưng hắn chỉ muốn ôm người kia trong lòng. Cảm giác như ngoài anh ta ra hắn chẳng còn hứng thú làm tình với bất cứ ai nữa.

Điện thoại lại đột nhiên reo chuông làm cắt ngang dòng suy nghĩ, anh thư ký vội tránh đi để hắn nghe cuộc gọi.

“MÀY GIỎI LẮM!”

Vừa kết nối đã nghe một tiếng hét long trời lở đất rồi. Là bà chị của hắn chứ còn ai vào đây nữa.

“Em vẫn còn cần màng nhĩ này lắm!”

“Nói mày ngoan ngoãn ở nhà mà vừa rời mắt mày đã chạy đi rồi.”

“Lát em về”

Ba từ kia thốt ra làm chị yêu bên đầy dây hơi choáng váng. Giọng điệu hắn cũng chắc chắn như vậy thì không giống như đang đùa. Ê, có ai đang cầm nhầm điện thoại của Hứa Minh Đường à???

“Đang ngoài đường à? Nghe có tiếng xe cộ.”

“Ờ, đang hóng gió”

Trời, mẹ Hứa ở đầu giây bên đây cũng giật mình nữa là. Con bà đã thay đổi rồi sao, không vui chơi đàn đúm nữa, còn biết đi chill chill hóng gió, biết mở điện thoại ban đêm, biết về nhà ngủ.

“Mà chị gọi gì không vậy?”

“À, sáng nay có dùng thẻ của mày rút 200 vạn”

“200 vạn nào?”

“Mở điện thoại ra mà kiểm tra. Sáng nay thấy có cái áo đẹp nhưng không mang tiền nên mượn tạm. Lát nữa kêu anh rể trả lại cho”

Dặn dò mấy câu về nhà sớm rồi chị Hứa cũng cúp máy, để cho Hứa Minh Đường ngẩn ngẩn ngơ ngơ load lại vấn đề.

Thì ra là hắn đã trách lầm anh rồi. Trong máy của hắn có tin nhắn rút 20 vạn nhưng hắn lướt nhanh nên chỉ thấy cái thông báo 200 vạn thôi.

Không hiểu sao hắn thấy vui vui trong lòng, vì cho tới hiện tại, anh trong tưởng tượng của hắn đã không còn là kiểu người chỉ vì tiền.

Hứa Minh Đường tự nhiên mỉm cười, chắc là phải đi bắt con mèo đó rồi.
Chương trước Chương tiếp