Thức Giả

Chương 10: Tấm Chiếu Mới



Tôi thức dậy cũng là 8 giờ sáng rồi. Cơn đau bụng đã tạm lui. Mặt mũi tôi bơ phờ, tóc tai rốii bù. Tôi chạy vội vào toa lét vệ sinh cá nhân, tút tát lại nhìn cho đỡ ghê. Bà nội cũng đã vào phòng, đem thức ăn sáng cho tôi.

- **Hết đau bụng chưa con. Ây da, mỗi tháng đều phải chịu hành hạ như vậy, thật khổ thân cháu của tôi! Ráng đi con, có chồng, sinh con là hết thôi mà**!

Tôi biết điều bà nội nói là chính xác nhưng khổ thân cho Khả Di, bây giờ tôi cũng phải chịu lây. Sực nhớ ra, tôi hỏi bà nội:

- **Hôm qua Lạc Lạc về lúc nào vậy nội? Con đau quá thiếp đi lúc nào không biết**!

- **Thằng bé thật là dễ thương! Nó lo cho con nên ngồi đây suốt hai giờ đồng hồ. Mặt mũi tím bầm, bà phải luộc trứng gà cho nó lăn. Mà sao lần này con ngoan vậy? Trước đây mỗi lần đau bụng là con la hét, đập vỡ đồ đạc tùm lum. Lần này chỉ nằm cong người như con tôm, chốc chốc lại ôm thằng Lạc rồi cấu tay nó đến chảy máu**. – bà nội khỏ nhẹ vào đầu tôi, mắng yêu.

Trời, có chuyện như vậy sao? Cô bé Khả Di này thật là ngỗ ngược nhưng kể ra cũng tội nghiệp. Tôi đã nếm thử mùi vị của cơn đau bụng này rồi, không chỉ đau bụng mà còn đau lưng, giằng xé hai bắp đùi. Thật là cảm giác ghê rợn. Còn đậu phộng của tôi, tội nghiệp chưa, mặt đã đau vậy rồi còn bị tôi hành cho nữa.

- **Rồi làm sao để bớt cơn đau vậy nội**?

- **Thì chườm nóng lên bụng, uống thuốc** giảm đau thôi, chứ biết làm cách nào nữa đâu. Thôi con ăn sáng đi, tối qua không ăn được gì rồi.- bà nội giục tôi ăn rồi đi ra khỏi phòng.

Tôi mở điện thoại lên. Nhiều tin nhắn của bạn bè gửi đến, ai cũng lo lắng cho tôi nhưng sao không có tin nào của Thiên Lạc vậy? Tự nhiên lòng tôi bồn chồn, lo lắng, chẳng lẽ bạn bị làm sao rồi? Tôi gọi cho Lạc và hỏi thăm tình hình của bạn:

- **A lô, Lạc sao rồi, sao không thấy bạn nhắn tin cho mình vậy**?



- **À, mắt của mình sưng nhiều nên không xài điện thoại được. Di đã hết đau bụng chưa? Sáng nay mẹ bắt mình đi bác sĩ khám mắt, mới về tới nhà nên chưa nhắn tin cho Di được**.

- **Di tới thăm Lạc nha. Cho Di địa chỉ đi**! – Tôi bồn chồn quá, muốn đến thăm Lạc Lạc ngay.

- **Trời, Di đang bệnh mà. Mình không sao đâu. Với lại làm sao mà Di chạy xe được**.

- **Cứ cho Di địa chỉ đi, đừng có cản Di, biết tính mình rồi mà. Được rồi, Di sẽ book Grap đi, yên tâm chưa**?

Lạc cho tôi địa chỉ quán ăn của mẹ bạn vì bạn đang ở đó, tôi phóng đi ngay. Tới nơi, tôi thấy Lạc đang ở trong quán phụ việc lặt vặt cho mẹ, chắc chưa đến giờ mở quán. Nhìn bạn ấy là lạ bởi chiếc áo thun rộng thùng thình, chiếc quần kaki dài ngang gối. Bên trong còn có hai người phụ nữ bậc tuổi trung niên đang đứng bếp. Thấy tôi, Lạc chạy vội ra đón. Tôi nhìn sững vào mặt Lạc, ôi trời, một bên mắt bầm tím, bên trong máu còn đọng đỏ hết giác mạc, một bên má thì sưng lên. Tự dưng mắt tôi cay quá, cổ họng nghẹn ắng, tôi ôm lấy Lạc rồi khóc. Chắc là Lạc cũng bối rối lắm nên vội vàng ôm lấy tôi, một tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, một tay thì xoa đầu tôi. Trời ạ, cảnh này sao giống như một người bố đang dỗ dành đứa con gái mít ướt vậy cà? Mà thôi kệ, gì cũng được, được ôm trai đẹp là được gòi!

Tôi cứ ôm Lạc rồi thút thít khóc mà không để ý đến hai người phụ nữ ở phía sau cũng đang chăm chú quan sát hai đứa tôi. Lát sau, tôi buông Lạc, miệng lẩm bẩm:

- **Thắng Phúc âm binh kia, cũng có ngày mình sẽ băm vằm nó thành trăm mảnh**!

- **Nói gì vậy Tiểu Di? Mẹ, đây là Khả Di, bạn của con nè**! – Lạc vừa nói, vừa xoay người tôi lại. Một người phụ nữ khoảng gần 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ nhưng phúc hậu đang đứng sau lưng tôi. Bà nở nụ cười tươi, miệng cười rất giống Lạc Lạc, nụ cười đem đến sự ấm áp, xóa tan phiền muộn.

- **Con chào bác**! – tôi nhanh nhảu chào mẹ Lạc dù đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước.

- **Lạc không sao đâu con, uống thuốc vài ngày là hết thôi**! – Bà vừa nói vừa kéo ghế cho tôi ngồi. Ánh mắt bà nhìn tôi chứa chan niềm yêu thương, bỗng dưng tôi có thiện cảm với bà cô cùng.

- **Còn kia là cô ba, người phụ mẹ của mình nấu nướng đó**. – Lạc chỉ người phụ nữ đang đứng cạnh mẹ Lạc. Tôi gật đầu chào cô ba.



- **Bạn của Lạc xinh gái quá, chị nhỉ**? – người phụ nữ tấm tắc khen tôi với mẹ của Lạc khiến tôi sướng rơn, còn anh chàng đậu phộng không biết nghĩ gì mà quay vội vào trong. Người mẹ ngồi tiếp chuyện với tôi một chút. Bà ấy nói giọng từ tốn, nhẹ nhàng nói qua một chút về việc làm của bà, cũng không quên khen đứa con trai cần cù, chịu khó của mình. Nhìn bà, tự dưng tôi nhớ đến mẹ của tôi, hầu như tất cả người mẹ trên thế gian này đều thế, nhất là những bà mẹ đơn thân.

Lạc Lạc bê ra cho tôi một tô mì hoành thánh thật nhiều thịt và tôm, cẩn thận đặt trước mặt tôi rồi còn lau đũa và muỗng sẵn.

- **Ăn đi Tiểu Di, mình biết sáng nay bạn chưa kịp ăn gì phải không**?

- **Ăn tự nhiên nha con. Bác vào bếp chuẩn bị để bán buổi chiều đây**.- mẹ Lạc đứng dậy đi vào trong, trả lại tự do cho hai đứa tôi.

Sao biết mình chưa ăn hay vậy cà? Đúng là vội đến thăm Lạc mà thức ăn bà nội chuẩn bị cho tôi chưa ăn kịp. Người con trai này sao tinh tế quá, chẳng biết có phải 18 tuổi hay không nữa. Có khi nào bạn ấy cũng giống như mình.... chắc là không đâu, chỉ là hàng hiếm thôi!

- **Ăn đi Tiểu Di, không thì nguội hết**! – Lạc Lạc giục tôi bằng ánh mắt trìu mến, lại ánh mắt này nữa, lần nào cũng đốn tim người ta, chắc không muốn cho người ta thở hay sao đó! Tôi cúi mặt xuống ăn. Chao ôi, sao mà ngon quá! Có lẽ đây là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ tôi được ăn đó, không biết là do tay nghề mẹ của Lạc hay là vì trong đó có gia vị của tình yêu nữa. Tôi ăn một mạch mà không để ý Lạc đang nhìn ngắm mình. Còn có một con mắt mà cũng hoạt động hết công suất ha! Lạc rót cho tôi một ly nước mát, bây giờ tôi mới để ý đến cánh tay của bạn, bao nhiêu là vết trầy xước, vết cấu rướm máu. Thôi đúng rồi, chiến tích của tôi để lại trên người Lạc hôm qua đây nè. Tôi ôm cánh tay Lạc, dùng bàn tay xoa xoa vào những vết xước ấy. Như hiểu ý tôi, Lạc cười tủm tỉm:

- **Không sao đâu, ngoài da thôi mà! Cái này không thể sánh bằng nỗi đau của Di nên lần sau cứ thoải mái nha**! – anh chàng vừa cười vừa nháy mắt nhìn tôi. Ối giời ơi, chẳng lẽ hôn cho một cái chứ nhưng ý nghĩ đó vụt tắt ngay bởi tôi ý thức được còn hai người phụ nữ phía sau, tôi phải thể hiện sự thục nữ chứ.

Điện thoại reo. Ba tôi gọi đến vì lo lắng cho tôi. Tôi dã kể cho ba nghe mọi chuyện, kể cả sự lo sợ của tôi. Nhưng ba tôi đã chốt hạ một câu làm tôi sướng rân cả người:

- **Đừng có sợ, con gái của ba! Bọn nhãi ranh đó ba chỉ giải quyết trong một nốt nhạc thôi! Cứ giao hết cho ba nha**!

Chao ôi, một ông bố vĩ đại của năm!
Chương trước Chương tiếp