Thức Giả
Chương 12: Trà Xanh
Hôm nay là ngày papa đi công tác về, tôi, bà nội và bà giúp việc tất bật chuẩn bị mấy món ăn để đãi ba. Ông ba cũng biết dụ con nít thật, tối qua gọi điện về cho tôi nào là mua quà nhiều lắm, cả một vali dành cho con gái. Ui, cái chiêu này tôi biết quá mà nhưng vẫn thấp thỏm chờ đợi. Bà nội thì hớn hở ra mặt, con trai cưng của bà mới đi Singapo có mấy ngày thôi mà!
Rồi sự chờ đợi cũng đến. Ông già của tôi bóp kèn tin tin ngoài cổng. Tôi chạy ra mở cổng, có tận hai chiếc xe chạy vào sân. À, thì ra có anh chàng trợ lý của ba nữa. Tôi và bà nội đứng sẵn ở trước xe chờ. Ba tôi mở cửa xuống xe, tiếp theo là một người phụ nữ đẹp và sang trọng. Cô ta khoảng 40 tuổi thôi, còn trẻ, tóc ngang vai, vẻ mặt tươi tắn và sắc sảo. Cô ấy mặc chiếc váy đỏ, viền đen ôm sát body thon gọn. Ái chà, ông ba cũng biết hưởng thụ quá ha! Mặc kệ ai, tôi cứ phải giành lấy ông già của tôi thôi. Tôi chạy đến, phóng lên ôm cổ ba tôi, hai chân kẹp vào hông khiến ba tôi loạng choạng, may mà có anh trợ lý đỡ kịp chứ không thôi cả hai cha con té dập mặt rồi.
- Trời ơi, cái con nhỏ này, mày tính ám sát ba hay sao vậy?
Ba tôi la oái oái lên nhưng vẫn đỡ tôi. Bà nội cũng chạy đến. Tôi buông ba ra, nhảy xuống, nhường chỗ cho bà nội. Sướng quá nha, ông già! Tôi quay qua chào Mạnh Kha và người phụ nữ kia. Cô ta cũng gật đầu chào tôi, miệng cười rất tươi:
- Chào Khả Di! Có còn nhớ cô không nè?
Tôi lắc đầu, không có chút ký ức nào về người này cả. Mạnh Kha đỡ lấy lời tôi:
- Tiểu Di bị mất trí nhớ tạm thời nên không còn nhớ ai nữa. Đây là cô Ái Lan, bạn đối tác của ba em đó.
Bạn mà còn đối tác nữa ư? Bạn gái thì có, tưởng qua mặt được tôi sao? Biết vậy nhưng tôi vẫn cười xả giao. Màn chào hỏi ấn tượng xong rồi, ba tôi và Mạnh Kha khệ nệ mang mấy cái va li vào nhà. Còn người phụ nữ thì ôm lấy tay của bà nội tôi ra vẻ thân thiết lắm. Tôi đon đả chạy xuống bếp rót nước cam mang lên phòng khách. Hôm nay phải xuất sắc một bữa cho ông già lé mắt chơi. Bà vú đang chuẩn bị thức ăn, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
- Hấp dẫn quá đi, bà vú ơi!
Vừa nói tôi vừa quay qua, người phụ nữ ấy đang đứng sát bên tôi khiến tôi giật mình.
- Để cô bê phụ cho nè, Tiểu Di! - Cô ấy cười, nụ cười đẹp mê hồn. Hèn gì ông ba không thót tim sao được. Nhưng sao tim tôi cứ thắt lại thế này? Khả Di không thích người này sao? Tôi chợt hỏi:
- Cô với ba của con chắc là quen thân với nhau lắm, phải không?
- Chắc phải hơn mười năm rồi đó con. Cô cũng thường đến nhà nhưng ít khi được nói chuyện với con lắm.
Hơn mười năm ư? Vậy là trước khi mẹ Khả Di qua đời. Có khi nào chính người phụ nữ này.... Tự nhiên lòng tôi quặn thắt, tôi khó chịu quá. Chẳng lẽ Khả Di đang ám hiệu cho tôi điều gì đó? Biết vậy, tôi trấn tĩnh lại, vẫn tươi cười cùng Ái Lan bê nước cam lên. Ông ba cùng chàng trợ lý đã ngồi sẵn trên bàn, nói cười huyên thuyên. Một lát sau, mọi thứ đều đã được dọn lên bàn. Ôi chao, bà vú cũng khéo tay thật, đâu khác gì nhà hàng năm sao.
Mọi người cùng nhau nhập tiệc. Tôi ăn mà cứ len lén quan sát ông già tôi với người phụ nữ kia. Họ nhìn nhau tình tứ lắm. Đáng ghét thật! Chắc là trước đây Khả Di không thích người này nên lúc nào cũng tránh mặt. Liệu cô ta có liên quan gì đến cái chết của mẹ Khả Di hay không? Mãi mê suy nghĩ mà tôi không để ý đến anh chàng ngồi bên cạnh cứ gắp thức ăn cho tôi liên tục và nhìn tôi bằng con mắt đắm đuối. Gì nữa đây, muốn tung chiêu trò gì nữa, em còn bé vô số tội nha. Nghĩ vậy, tôi chợt phì cười. Để đánh trống lảng, tôi bắt chuyện với Mạnh Kha:
- Bữa nào anh rảnh, chở em đến tham quan xưởng da cá sấu của ba nha!
- Thật không? Nếu em thích thì cứ alo, anh sẽ có mặt liền. – Mạnh Kha cười, nụ cười rất duyên. Sao bây giờ tôi mới phát hiện ra nhỉ? Ông ba nghe thấy, vội chen vào:
- Được đó, con nên đến tham quan, tìm hiểu công việc ở xưởng đi, mai mốt còn đến làm công nhân nữa.
- Hứ! – Tôi phùng má, liếc xéo ông già khiến ổng cười ha hả. Bà nội dỗ dành tôi:
- Đừng có chọc ghẹo cháu gái của bà nữa. Bình rượu mơ của ba nó đó.
Bình rượu mơ! Bà nội cũng biết đú trend nữa ta! Tôi tròn mắt nhìn bà nội, còn ông ba thì cười hả hê. Người phụ nữ đó chỉ cười nhẹ nhàng thôi, ra vẻ thục nữ lắm. Cái vẻ làm bộ làm tịch đó, không qua khỏi mắt tôi đâu.
Lời qua tiếng lại, tiếng cười rôm rả làm không khí gia đình thật ấm cúng. Từ lúc tôi tỉnh lại đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà tôi đông vui như vậy. Giá mà có đậu phộng của tôi ở đây thì hay biết mấy! Lúc mọi người buông đũa rồi, Ái Lan mới đến bên tôi, đưa cho tôi một giỏ quà. Bàn tay nắm nhẹ vai tôi, giọng ngọt ngào:
- Cô không biết Khả Di thích gì nên mua một vài thứ theo ý của cô. Nếu không thích thì lần sau cô sẽ bù lại nhé!
Úi dà, biết cách lấy lòng người ghê. Tôi cũng vờ vui vẻ nhận quà và cảm ơn rối rít. Mùi thơm bốc lên, tôi biết đó là mỹ phẩm. Xong, cô ấy lại tiến đến bên bà nội, tặng quà cho bà. Con người quỷ quyệt thật, hèn gì bà nội có vẻ thích người phụ nữ này lắm. Tôi sẽ để mắt đến cô đó, cô Lan à!
Tiệc tan, đến lúc khách ra về. Ba tôi ngỏ ý muốn đưa cô Lan về nhà nhưng cô ấy từ chối, muốn đi quá giang anh trợ lý vì tiện đường. Biết điều đấy, người phụ nữ này không đơn giản chút nào! Ông ba ơi, chắc ông đã rơi vào bẫy tình này lâu lắm rồi, phải không? Đến lượt tôi, Mạnh Kha chìa tay cho tôi nắm và còn nhắc lại:
- Nhớ alo cho anh nha!
Ủa, alo gì? Thôi, nhớ rồi, alo để anh ấy đến chở tôi đến xưởng của ba tôi. Tôi gật gật đầu. Xe chạy rồi, tôi nhìn sang ba, ông ấy nhìn tôi cười cười. Nụ cười chứa bao hàm ý.
- Hẹn hò rồi ha! – Papa nói một cách bâng quơ nhưng tôi biết ông nói ai rồi. Tôi trả đũa lại ngay:
- Xí, không giống ai kia đâu nha!
Nói xong, tôi quay ngoắc người đi vào trong nhà. Theo sau là tiếng cười của ba tôi.
Rồi sự chờ đợi cũng đến. Ông già của tôi bóp kèn tin tin ngoài cổng. Tôi chạy ra mở cổng, có tận hai chiếc xe chạy vào sân. À, thì ra có anh chàng trợ lý của ba nữa. Tôi và bà nội đứng sẵn ở trước xe chờ. Ba tôi mở cửa xuống xe, tiếp theo là một người phụ nữ đẹp và sang trọng. Cô ta khoảng 40 tuổi thôi, còn trẻ, tóc ngang vai, vẻ mặt tươi tắn và sắc sảo. Cô ấy mặc chiếc váy đỏ, viền đen ôm sát body thon gọn. Ái chà, ông ba cũng biết hưởng thụ quá ha! Mặc kệ ai, tôi cứ phải giành lấy ông già của tôi thôi. Tôi chạy đến, phóng lên ôm cổ ba tôi, hai chân kẹp vào hông khiến ba tôi loạng choạng, may mà có anh trợ lý đỡ kịp chứ không thôi cả hai cha con té dập mặt rồi.
- Trời ơi, cái con nhỏ này, mày tính ám sát ba hay sao vậy?
Ba tôi la oái oái lên nhưng vẫn đỡ tôi. Bà nội cũng chạy đến. Tôi buông ba ra, nhảy xuống, nhường chỗ cho bà nội. Sướng quá nha, ông già! Tôi quay qua chào Mạnh Kha và người phụ nữ kia. Cô ta cũng gật đầu chào tôi, miệng cười rất tươi:
- Chào Khả Di! Có còn nhớ cô không nè?
Tôi lắc đầu, không có chút ký ức nào về người này cả. Mạnh Kha đỡ lấy lời tôi:
- Tiểu Di bị mất trí nhớ tạm thời nên không còn nhớ ai nữa. Đây là cô Ái Lan, bạn đối tác của ba em đó.
Bạn mà còn đối tác nữa ư? Bạn gái thì có, tưởng qua mặt được tôi sao? Biết vậy nhưng tôi vẫn cười xả giao. Màn chào hỏi ấn tượng xong rồi, ba tôi và Mạnh Kha khệ nệ mang mấy cái va li vào nhà. Còn người phụ nữ thì ôm lấy tay của bà nội tôi ra vẻ thân thiết lắm. Tôi đon đả chạy xuống bếp rót nước cam mang lên phòng khách. Hôm nay phải xuất sắc một bữa cho ông già lé mắt chơi. Bà vú đang chuẩn bị thức ăn, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
- Hấp dẫn quá đi, bà vú ơi!
Vừa nói tôi vừa quay qua, người phụ nữ ấy đang đứng sát bên tôi khiến tôi giật mình.
- Để cô bê phụ cho nè, Tiểu Di! - Cô ấy cười, nụ cười đẹp mê hồn. Hèn gì ông ba không thót tim sao được. Nhưng sao tim tôi cứ thắt lại thế này? Khả Di không thích người này sao? Tôi chợt hỏi:
- Cô với ba của con chắc là quen thân với nhau lắm, phải không?
- Chắc phải hơn mười năm rồi đó con. Cô cũng thường đến nhà nhưng ít khi được nói chuyện với con lắm.
Hơn mười năm ư? Vậy là trước khi mẹ Khả Di qua đời. Có khi nào chính người phụ nữ này.... Tự nhiên lòng tôi quặn thắt, tôi khó chịu quá. Chẳng lẽ Khả Di đang ám hiệu cho tôi điều gì đó? Biết vậy, tôi trấn tĩnh lại, vẫn tươi cười cùng Ái Lan bê nước cam lên. Ông ba cùng chàng trợ lý đã ngồi sẵn trên bàn, nói cười huyên thuyên. Một lát sau, mọi thứ đều đã được dọn lên bàn. Ôi chao, bà vú cũng khéo tay thật, đâu khác gì nhà hàng năm sao.
Mọi người cùng nhau nhập tiệc. Tôi ăn mà cứ len lén quan sát ông già tôi với người phụ nữ kia. Họ nhìn nhau tình tứ lắm. Đáng ghét thật! Chắc là trước đây Khả Di không thích người này nên lúc nào cũng tránh mặt. Liệu cô ta có liên quan gì đến cái chết của mẹ Khả Di hay không? Mãi mê suy nghĩ mà tôi không để ý đến anh chàng ngồi bên cạnh cứ gắp thức ăn cho tôi liên tục và nhìn tôi bằng con mắt đắm đuối. Gì nữa đây, muốn tung chiêu trò gì nữa, em còn bé vô số tội nha. Nghĩ vậy, tôi chợt phì cười. Để đánh trống lảng, tôi bắt chuyện với Mạnh Kha:
- Bữa nào anh rảnh, chở em đến tham quan xưởng da cá sấu của ba nha!
- Thật không? Nếu em thích thì cứ alo, anh sẽ có mặt liền. – Mạnh Kha cười, nụ cười rất duyên. Sao bây giờ tôi mới phát hiện ra nhỉ? Ông ba nghe thấy, vội chen vào:
- Được đó, con nên đến tham quan, tìm hiểu công việc ở xưởng đi, mai mốt còn đến làm công nhân nữa.
- Hứ! – Tôi phùng má, liếc xéo ông già khiến ổng cười ha hả. Bà nội dỗ dành tôi:
- Đừng có chọc ghẹo cháu gái của bà nữa. Bình rượu mơ của ba nó đó.
Bình rượu mơ! Bà nội cũng biết đú trend nữa ta! Tôi tròn mắt nhìn bà nội, còn ông ba thì cười hả hê. Người phụ nữ đó chỉ cười nhẹ nhàng thôi, ra vẻ thục nữ lắm. Cái vẻ làm bộ làm tịch đó, không qua khỏi mắt tôi đâu.
Lời qua tiếng lại, tiếng cười rôm rả làm không khí gia đình thật ấm cúng. Từ lúc tôi tỉnh lại đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà tôi đông vui như vậy. Giá mà có đậu phộng của tôi ở đây thì hay biết mấy! Lúc mọi người buông đũa rồi, Ái Lan mới đến bên tôi, đưa cho tôi một giỏ quà. Bàn tay nắm nhẹ vai tôi, giọng ngọt ngào:
- Cô không biết Khả Di thích gì nên mua một vài thứ theo ý của cô. Nếu không thích thì lần sau cô sẽ bù lại nhé!
Úi dà, biết cách lấy lòng người ghê. Tôi cũng vờ vui vẻ nhận quà và cảm ơn rối rít. Mùi thơm bốc lên, tôi biết đó là mỹ phẩm. Xong, cô ấy lại tiến đến bên bà nội, tặng quà cho bà. Con người quỷ quyệt thật, hèn gì bà nội có vẻ thích người phụ nữ này lắm. Tôi sẽ để mắt đến cô đó, cô Lan à!
Tiệc tan, đến lúc khách ra về. Ba tôi ngỏ ý muốn đưa cô Lan về nhà nhưng cô ấy từ chối, muốn đi quá giang anh trợ lý vì tiện đường. Biết điều đấy, người phụ nữ này không đơn giản chút nào! Ông ba ơi, chắc ông đã rơi vào bẫy tình này lâu lắm rồi, phải không? Đến lượt tôi, Mạnh Kha chìa tay cho tôi nắm và còn nhắc lại:
- Nhớ alo cho anh nha!
Ủa, alo gì? Thôi, nhớ rồi, alo để anh ấy đến chở tôi đến xưởng của ba tôi. Tôi gật gật đầu. Xe chạy rồi, tôi nhìn sang ba, ông ấy nhìn tôi cười cười. Nụ cười chứa bao hàm ý.
- Hẹn hò rồi ha! – Papa nói một cách bâng quơ nhưng tôi biết ông nói ai rồi. Tôi trả đũa lại ngay:
- Xí, không giống ai kia đâu nha!
Nói xong, tôi quay ngoắc người đi vào trong nhà. Theo sau là tiếng cười của ba tôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương