Thức Giả

Chương 23: Sợi dây chuyền vàng



Để học tập kinh nghiệm kinh doanh, ngoài việc khảo sát thực tế, học lớp kế toán, quản trị kinh doanh, tôi còn theo ba đi các nơi ký hợp đồng, vừa để trau dồi chuyên môn, vừa để trải nghiệm thực tế. Lần này, tôi theo ba đi Đà Lạt để nghiên cứu thị trường và gặp đối tác. Cùng đi chuyến này còn có trợ lý Mạnh Kha và trà xanh Ái Lan. Mặc dù tôi cảm thấy không thoải mái nhưng thôi, mỗi người đều có một mục đích riêng của mình, đừng ai đụng chạm ai là được rồi. Đến nơi cũng vừa tầm 4h chiều, chúng tôi đã đặt trước phòng ở khách sạn nên chạy thẳng vào đó luôn. Khí hậu nơi đây thật tuyệt, phong cảnh nên thơ rất phù hợp với những cặp đôi yêu nhau. Bỗng dưng tôi nhớ đến Lạc Lạc của tôi, giá mà có người ấy ở đây... Đang mơ màng thì ba đã vỗ vai tôi: - **Con với cô Lan ở một phòng, ba và Mạnh Khang một phòng nhé**! Trời đất, chẳng lẽ tôi với anh trợ kí một phòng, để ông với trà xanh một phòng sao ông già? Tôi nghĩ thầm trong lòng rồi cười một cách bí hiểm. Papa liếc nhìn tôi, hàm ý ông đã biết hết ý nghĩ trong đầu tôi rồi. Tôi cười cười rồi kéo vali đi. Hai phòng của chúng tôi sát với nhau. Tôi vào phòng rồi nằm sải ra giường một cách thoải mái. Cô Lan mở vali, treo quần áo vào tủ rồi hỏi tôi có muốn cô ấy treo giúp quần áo lên không? Tôi từ chối và nói rằng quần áo của tôi không bị nhăn nên không cần treo lên. Cô Lan vào phòng tắm. Tôi mỏi mệt nằm trăn trở trên giường nệm. Cô ấy đã tắm xong, ngồi kế bên tôi: - **Tiểu Vy đi tắm cho mát đi con**. Tôi ngước lên nhìn cô ấy. Đẹp thật, người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi có làn da trắng sứ, thân hình mềm mại, khuôn mặt hài hòa (chắc là đã qua chỉnh sửa) mặc một cái áo ngủ bằng voan quyến rũ. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Muốn làm mẹ kế của tôi sao? Chắc là còn lâu lắm đó nha! Tôi ngồi dậy định đi tắm, bất chợt nhìn vào cổ áo của Ái Lan, một vật trang sức lấp lánh, hình như là một sợi dây chuyền. Sợi dây này nhìn rất quen mắt, ở đâu ta? Biết tôi nhìn vào sợi dây chuyền, cô Lan đưa tay sờ vào cổ, cười ái ngại: - **Sợi dây này của một người bạn tặng, cô đã đeo nó hơn 10 năm rồi đó**. - **Đẹp quá, có thể tháo ra cho con xem được không cô**? - **Được chứ**! Cô ấy tươi cười tháo sợi dây khỏi cổ, trao cho tôi. Tôi ngắm nhìn sợi dây thật kỹ, mẫu mã đã xưa nhưng rất đẹp, rất sắc sảo. Mặt dây có hình hai trái tim đan vào nhau tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu. Nhìn thế nào đi nữa, tôi cũng thấy nó rất quen. ở đâu vậy ta? Lục lọi trong ký ức, tôi bỗng đứng tim khi nhận ra nó giống với sợi dây chuyền mà Khả Di đã cất trong con heo mà hôm đó tôi đã nhìn thấy. Tôi đã cất kỹ nó vào chiếc hộp nhỏ và quên mất luôn. Vậy là hai sợi dây này là một cặp sao? Tại sao Ái Lan lại có nó, lại đã đeo hơn 10 năm? Hình như tôi đã mang máng hiểu ra một chuyện... Tôi cười rồi trả sợi dây cho cô Lan, lấy quần áo, bước vào toa lét. Tôi bỗng thấy hoang mang tột cùng. Chẳng lẽ sợi dây chuyền trong con heo đất là của mẹ Khả Di? Vậy là ông ba đã cùng một lúc tặng dây chuyền giống nhau cho hai người phụ nữ? Có khi nào chính vì điều này, mẹ của Khả Di mới bất cẩn bị xe tông? Tim tôi bỗng nhói đau. Tôi phải hỏi ông ba cho ra lẽ, có phải tính đào hoa của ông đã gây ra âm dương cách biệt cho mẹ con Khả Di không? Nếu thật sự có điều đó, tôi biết tính sao đây? Lòng tôi rối bời, nặng trĩu. Tôi quyết định phải hỏi trực tiếp papa chứ không thể nào suy đoán mãi. Tối hôm ấy, khi bốn người đã ăn tối xong, Mạnh Kha chở chúng tôi đến Hồ Xuân Hương để đi dạo mát. Tôi đến cạnh ba, nói nhỏ: - **Con muốn nói chuyện riêng với ba**! Ông ấy ngạc nhiên nhìn tôi. Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của tôi, ông ba gật đầu rồi ra hiệu cho Ái Lan và Mạnh Kha chờ ông một chút. Hai cha con đi dạo quanh bờ hồ rồi ngồi xuống cạnh một bồn hoa. - **Có chuyện gì vậy cô công chúa của ba**? Ba cười rồi hỏi tôi. - **Sợi dây chuyền cô Lan đang đeo trên cổ là của ba tặng, đúng không**? - Tôi hỏi bằng một giọng nghiêm túc. Ba gật đầu xác nhận. Cơn tức giận từ đâu kéo tới, giọng tôi gắt lên: - **Ba nghĩ gì mà mua tặng hai sợi dây chuyền giống nhau cho hai người phụ nữ chứ? Chính việc làm của ba đã gây nên cái chết của mẹ con, phải không**? Nghe giọng nói và nhìn thấy thái độ của tôi, ông ba bối rối: - **Không, không phải vậy đâu Khả Di, nghe ba giải thích nè**! Rồi ông bắt đầu kể, tôi tuy giận lắm nhưng vẫn ngồi yên lắng nghe. Ngày đó, cách đây hơn 10 năm, trong một lần được lên chức, ông đã vào tiệm vàng để mua nữ trang tặng mẹ. Ông nhìn thấy một cặp dây chuyền vàng được gia công rất tinh xảo nên đã cầm lên ngắm nghía rất lâu rồi hỏi giá để mua. Người chủ cửa hàng đã thuyết phục ông mua cả đôi vì sẽ được giảm 20% giá. Ba tôi nghĩ ngay đến cô Lan, người đã giúp đỡ ông rất nhiều trong công việc kinh doanh nên đã quyết định mua luôn hai sợi dây chuyền. Sau đó, tình cờ mẹ tôi nhìn thấy sợi dây chuyền này trên cổ cô Lan nên đã cãi vã với ba tôi một trận kịch liệt rồi nhảy lên xe honda chạy ra khỏi nhà. Và rồi thảm kịch đã xảy ra. Ba tôi ngừng lại, nhìn tôi: - **Ba hối hận lắm. Nỗi đau này đã đè nặng và giằng xé tim ba suốt 10 năm nay. Sau khi mẹ con ra đi, ba cũng không tìm thấy sợi dây chuyền đâu nữa, không ngờ con đã cất giữ nó lâu nay. Con có tha thứ cho ba không Khả Di**? Tôi cúi đầu, không nói lời nào bởi đầu óc của tôi đang bấn loạn. Tôi biết ba tôi đã nói ra hết sự thật nhưng còn việc tha thứ cho ông hay không thì tôi không thể tự quyết định được. Tôi chợt hỏi ba: - **Vậy còn chuyện của ba với cô Lan thì sao**? Ba tôi thở dài: - **Cho tới bây giờ, ba cũng chưa dám cho cô ấy một danh phận chính thức nữa. Ba còn chớ ý của con**. Ý của tôi là sao? Tôi chợt cảm thấy tội nghiệp cho tình yêu của ba tôi và người phụ nữ ấy. Mặc dù giận trà xanh đã chen vào hạnh phúc của ba mẹ tôi, mặc dù giận ông ba hành động thiếu suy nghĩ nhưng dù sao họ cũng đã bị trừng phạt suốt 10 năm rồi. Yêu nhau mà không đến được với nhau thì đau khổ còn hơn bị đày xuống âm trì địa ngục, tôi bỗng thấy thương cho papa quá. Tôi quay sang ôm lấy cổ của ba, nói khẽ nhưng rõ từng tiếng: - **Cuộc đời ngắn ngủi, ba hãy cho bản thân mình và người khác một cơ hội để hưởng hạnh phúc đi ba, đừng vì mặc cảm tội lỗi mà tự đày đọa tâm hồn mình**. Ông ba chắc là ngạc nhiên lắm khi con gái nhỏ của mình hiểu chuyện và triết lý như một người đã từng trải vậy. Ông quàng tay ôm chặt lấy tôi rồi hôn lên đầu tôi.
Chương trước Chương tiếp