Thức Giả

Chương 32: Thanh xuân tươi đẹp của tôi



<code> Tôi thẩn thờ nhìn những cánh hoa khẻ rung rinh theo làn gió. Sáng nay, không khí yên tĩnh quá, Mạnh Kha đi công tác, con trai về chơi nhà nội, bà nội thì đi chơi với mấy bà bạn già rồi, ba thì đang vi vu với vợ. ( với sự trợ giúp của tôi, ba đã chính thức cưới cô Lan về nhà). Nỗi nhớ bỗng dưng trào dâng khiến tôi xốn xang trong lòng. Từ lúc gặp Lạc Lạc đến giờ, hình bóng ấy cứ chập chờn trong tôi. Tôi nhớ biết bao những kỷ niệm hồn nhiên, vô tư bên cạnh Lạc Lạc, một thuở cứ ngỡ rằng mãi mãi không thể rời nhau. Vậy mà tôi đã rời xa người ấy năm năm rồi đó, bỏ mặt người để vui hưởng hạnh phúc của riêng mình. Cay đắng, phũ phàng, đó chính là hai từ chính xác để dùng cho tôi. Tôi bỗng thấy buồn bã trong lòng quá, phải làm gì đây? Hết đứng rồi lại ngồi, rồi đi qua đi lại trong căn nhà vắng lặng, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng: đi mua sắm. Nghĩ vậy, tôi vào phòng chuẩn bị một chút. Tôi chải lại mái tóc dài, lâu lắm rồi tôi không xõa tóc. Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã quá già cỗi vì cứ búi tóc cao. Tôi chọn chiếc váy màu trắng bằng voan mỏng dài trên gối, một đôi giày búp bê trắng. Đây chính là hình ảnh của tôi ngày xưa, tôi bỗng thấy tâm hồn nhẹ nhõm, hôm nay tạm bỏ qua lo lắng, phiền muộn để thoải mái với mình một chút. Tôi chọn một siêu thị cách nhà không xa để đến. Buổi sáng, siêu thị đông đúc, người qua lại tấp nập, có những bà nội trợ tất tả ngược xuôi chọn hàng cho vừa ý, có những cặp khoác tay nhau điệu đà. Tôi chọn một chiếc xe đẩy, rồi từ từ dạo xem vì tôi chưa biết phải mua thứ gì. Siêu thị bày biện đẹp mắt, thứ gì cũng hấp dẫn người nhìn. Tôi dạo qua hàng thức ăn, mải mê nhìn mấy món ăn đẹp mắt được bày sẵn mà đụng vào xe đẩy của một người. Tôi nhìn lên. Ôi, Đậu phộng của tôi! Tôi không ngờ lại gặp được người ấy ở đây, đúng là có duyên mà! Lạc Lạc cũng ngạc nhiên không kém. Anh hớn hở nhìn tôi, bàn tay chụp lấy cánh tay tôi đang đẩy xe: - *Khả Di*! Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh. Tôi nhìn vào xe đẩy của Lạc Lạc, toàn là thức ăn. Tôi ngạc nhiên: - *Lạc Lạc nấu ăn à*? - *Phải rồi, anh mua đồ về nấu mấy món cho mẹ ăn, mẹ đã ra viện rồi*. - *Lạc nấu ăn à, trời, giỏi vậy sao*? Thiên Lạc cười tươi, giọng vẫn trầm ấm: - *Sao lại không, từ nhỏ anh đã biết phụ mẹ nấu ăn rồi mà*! Tôi nhìn Lạc Lạc bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Người con trai này sao cái gì cũng giỏi vậy, cái gì cũng làm cho người ta yêu mến! Tôi cứ đứng tần ngần, tay mân mê giỏ xe. - *Có một mình em đi siêu thị thôi à*? Tôi gật đầu. Phải ha, đây là lần đầu tiên tôi đi siêu thị đó bởi bao năm qua, cần gì thì tôi đặt trên mạng cả, còn thức ăn thì bà vú đi mua thôi. Tôi nói cho Lạc biết hôm nay tôi chỉ có một mình ở nhà. Lạc Lạc nhìn tôi chan chứa yêu thương, người gì đâu mà lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt như thế! - *Hay là em ghé nhà anh ăn trưa đi, còn một vài thứ nữa là xong rồi mình về luôn nhé*! - Lạc Lạc vui vẻ đề nghị. Bất ngờ quá, tôi không kịp phản ứng thì Lạc đã gấp xe đẩy của tôi lại vì trên xe chưa có món nào cả rồi nắm tay tôi kéo đi. Tôi cứ theo anh như một cái máy. Tôi chợt thấy trong lòng rộn rã khi đi bên Lạc Lạc. Mình vẫn còn yêu người con trai này ư? Mua đủ đồ cần thiết rồi, Lạc Lạc chất mọi thứ vào cốp xe của tôi rồi tự nhiên cầm lái. Tôi nhìn Lạc hỏi nhỏ: - *Lạc chưa mua xe hả? Hồi nãy đi bằng gì tới đây*? Lạc nhìn tôi âu yếm: - *Anh đang chuẩn bị mua. Hồi nãy quá giang người bạn tới đây*. Tôi gật gù hiểu chuyện. Xe đã đến nhà Lạc. Mẹ của Lạc bệnh nên quán nghỉ bán hổm rày. Cô Ba chạy ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: - *Ủa, Khả Di*? - *Con mời bạn ấy đến ăn trưa cùng nhà mình đấy*!- Lạc Lạc vừa nói vừa mang thức ăn xuống bếp. Cô Ba cũng phụ Lạc, còn tôi thì vào phòng thăm mẹ Lạc. Người mẹ vui mừng khi nhìn thấy tôi, trông bà có vẻ tươi tỉnh hơn khi còn ở trong bệnh viện. Tôi chợt nhớ ra là mình không có mua gì để biếu cho người bệnh nên ái ngại nắm lấy tay bà: - *Hồi nãy Lạc Lạc kéo con đi nhanh quá nên con không kịp mua gì để biếu bác. Con xin lỗi*! Mẹ Lạc nhìn tôi, nụ cười hiền hậu: - *Không sao đâu, con đến đây chơi là vui rồi*. Hỏi thăm bà một chút rồi tôi xuống bếp để phụ Lạc nấu nướng. Cô Ba thấy tôi, bà tế nhị đi lên, nhường không gian riêng cho hai đứa tôi. Lạc chế biến thức ăn một cách thuần thục như một đầu bếp lành nghề, tôi chỉ phụ rửa rau, cắt hành và gọt cà rốt thôi. Hai đứa tôi trò chuyện vui vẻ, không khí hạnh phúc, ấm cúng bao trùm không gian bếp của chúng tôi. Đang huyên thuyên kể về chuyện ngày xưa, chợt tôi đau nhói ở ngón tay, tôi thét lên. Một ngón tay đã bị dao cứa trúng, máu tươi tứa ra. Lạc Lạc hoảng hốt nắm lấy ngón tay tôi đưa vào miệng như cách người ta vẫn dùng, sau đó còn dùng miệng để thổi cho tôi bớt đau. Không hiểu vì đau hay xúc động mà nước mắt tôi tuôn ra. Lạc ôm tôi vào lòng, hỏi nhỏ: - *Đau lắm hả em? Không sao đâu, một chút là bớt thôi*! Rồi anh lấy miếng băng keo cá nhân dán vào chỗ đị đứt cho tôi. Tôi nhìn anh. Chúng tôi nhìn nhau. Cảm giác yêu thương của ngày xưa cứ đua nhau ùa về như những con sóng dâng tràn, Lạc Lạc bất ngờ ôm chặt rồi hôn lấy hôn để lên môi tôi. Tôi ngượng ngùng quá, nhỡ đâu mẹ Lạc hay cô Ba nhìn thấy thì kỳ lắm nhưng tôi cũng không thể cưỡng nỗi ma lực của tình yêu. Giờ đây, thời gian và không gian dường như ngưng kết lại, đọng lại trong đôi môi của Lạc Lạc. Tôi ngây ngất cảm nhận vị ngọt nồng nàn, có cả vị mằn mặn của nước mắt. Ôi, hương vị của tình yêu, của hạnh phúc mà tôi đã đánh mất! Lạc Lạc nói trong hơi thở gấp gáp: - *Anh xin lỗi Tiểu Di*! Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại cái tên Tiểu Di. Như một giọt nước tràn ly, tôi khóc nấc lên: - *Không, là lỗi của em, tự em đã từ bỏ tình yêu của mình, Lạc Lạc ơi*! Tôi ôm chặt lấy anh như sợ nếu tôi buông tay ra thì Lạc Lạc của tôi sẽ biến mất vậy. Chúng tôi cứ ôm chặt lấy nhau như thế đến khi nồi nước trên bếp sôi trào tung tóe ra ngoài mới giật mình buông nhau ra. Cả hai nhìn nhau bẽn lẽn, nước mắt nước mũi tè le như hai ông kẹ!</code>

Chương trước Chương tiếp