Thức Giả
Chương 4: Góc Khuất Tâm Hồn
Vậy là tôi đã được xuất viện, trở về nhà của Khả Di. Một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố. Ô, đây là một tiểu thư nhà giàu! Tôi không giấu vẻ ngạc nhiên, nét mặt ngơ ngơ, ngác ngác. Phải rồi, tôi đâu phải Khả Di nên tất cả đều xa lạ với tôi. Ông ba đẹp trai đón tôi về nhà rồi lại đi làm tiếp, chỉ còn bà nội và bà giúp việc. Bà nội đưa tôi lên phòng rồi xuống tầng dặn dò người giúp việc nấu bữa sáng cho tôi.
Một mình trong căn phòng, tôi mới thoải mái đặt lưng xuống giường. Wow, cảm giác thật là thoải mái. Căn phòng rộng vừa đủ cho một cô con gái sống đầy đủ, tiện nghi: một chiếc giường nệm êm ái, một tủ đồ lớn, kế bên là tủ để giày dép, nón, túi xách và vật dụng linh tinh, một cái bàn học và một bàn trang điểm với đủ loại kem, phấn... nhưng bao trùm vẫn là không khí trầm mặc, buồn bã. Tại sao? Có lẽ do màu sắc trang trí trong căn phòng. Một đứa con gái mới lớn, sức sống căng tràn, điều kiện sống đầy đủ mà bao cô gái mơ ước như Khả Di lại không có một chút màu tươi tắn. Gần như tất cả đồ đạc trong phòng đều dùng màu ghi xám hoặc đen trắng. Xì tai của cô gái này cũng độc thật đó!
Tôi bỗng chú ý đến một tấm ảnh đặt trên bàn học. Trong ảnh là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt thanh thoát, nụ cười tươi tắn. Tôi ngồi dậy, đến bên bàn, cầm tấm ảnh đưa lên để quan sát rõ hơn. Bỗng tim tôi đau nhói, ruột gan như thắt lại. Cảm giác đau lòng từ đâu ập đến, nước mắt ở đâu tuôn trào đến tôi cũng không kịp hiểu. Chuyện gì đang xảy ra thế? Đây không phải là cảm xúc của tôi. Những hình ảnh liên tục ùa về, hiện lên lúc tỏ lúc mờ khiến đầu tôi quay cuồng. Người trong ảnh là mẹ của Khả Di, bà đã mất trong một vụ tai nạn sao? Nhưng sao trong lòng của mình vừa đau xót vừa căm hận vậy? Ký ức của Khả Di ngày càng mơ hồ, tôi cảm nhận được nỗi đau khi mất mẹ của em nhưng còn cảm giác thù hận kia là sao? Khả Di thù ghét ai mà khiến ruột gan quặn thắt vậy?
Tôi giật mình vì tiếng bước chân đi tới. Tất cả vụt bay đi, tôi trở lại là chính tôi. Bà giúp việc đang bê cháo và sữa lên cho tôi.
- Sao vậy, cô khóc à? Có cần tôi gọi bà chủ lên không?
- Không, tôi chỉ nhớ mẹ thôi!
Tôi lắc đầu rồi lau vội hai hàng nước mắt. Chợt nãy ra một ý nghĩ, tôi nắm tay bà giúp việc:
- Bà đã làm việc ở đây lâu rồi, bà có biết tại sao mẹ tôi mất không? Tôi thật sự không còn nhớ gì nữa.
Bà giúp việc nhìn tôi dò xét. Có lẽ nhìn thấy sự chân thành hiện lên trên khuôn mặt của tôi nên bà do dự một hồi mới nói:
- Cô chủ bị tai nạn khi đang chạy xe ngoài đường. Lúc gia đình hay tin thì đã không cứu được.
- Vậy trước đó, mẹ tôi có xảy ra chuyện gì không?
- Hình như có cãi nhau với....
Bà vú già im bặt như vừa nói lỡ lời. Tôi cố hỏi thêm nhưng bà vội vã đi ra khỏi phòng, để lại trong tôi một mối nghi ngờ không thể giải tỏa. Tôi nghĩ rằng Khả Di không chỉ đơn thuần là một cô gái ngạo mạn sống trong nhung lụa mà còn là một cô gái đáng thương với bao uẩn khúc trong tâm hồn. Hình như cô bé này mất mẹ năm lên mười tuổi, cái tuổi quá sớm để xa mẹ. Nhưng còn nguyên nhân xảy ra tai nạn thương tâm của người mẹ là gì? Là do người mẹ chạy xe bất cẩn hay là vì một tác động tâm lí nào đó? Tôi nhất quyết phải điều tra việc này cho rõ mới yên tâm.
Tôi ngồi thừ người ra, mặt thẫn thờ bởi bao nhiêu câu hỏi hiện lên mà không có câu trả lời. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
- Sao con không ăn đi, nghĩ gì mà ngồi bần thần ra vậy?
Tôi vẫn im lặng nhìn bà nội. Gương mặt phúc hậu của bà khiến tôi có cảm giác rằng bà là người tốt, chắc là bà sẽ không làm điều gì khuất tất với người mẹ đâu nhỉ? Tôi sẽ cố gằng thu thập thông tin từ người bà này.
- Bà ơi, ba mẹ cháu trước đây sống có hạnh phúc không bà?
- Sao con lại hỏi thế?
Rồi bà chưa chén cháo cho tôi. Hình như bà cố ý né tránh câu hỏi của tôi thì phải.
- Ăn đi con! Bạn con nó đến từ nãy giờ rồi, đang chờ con ăn xong rồi mới gặp đó!
- Lạc Lạc à? Tôi reo lên!
- Không phải, là cái đứa tóc xanh xanh, đỏ đỏ đấy!
Thằng nhãi bờm ngựa à? Sao nó cứ như âm binh theo ám mình hoài vậy ta? Tôi giãy nãy, yêu cầu bà nội đuổi tên đó về ngay, tôi không tiếp.
- Như vậy có mất lịch sự quá không con? Bạn đến thăm bệnh mà? Hay là...
- Không, con mệt lắm, con không tiếp ai hết. Bà xuống đuổi nó đi giùm con đi!
Vừa nói tôi vừa đẩy bà nội đi ra rồi đóng cửa phòng lại. Hú hồn, oan gia đeo bám mãi! Tôi ngồi vào bàn chén hết bữa sáng của mình trong tâm trang nhẹ nhõm. Giá mà là Thiên Lạc thì hay biết mấy. Nhưng giờ này người ấy đang học trên lớp, chắc chắn sẽ không vì tôi mà bỏ buổi học đâu. Mà thôi, vậy cũng tốt, tất cả vì tương lai mà..hè hè...
- Tiểu Di, có khách nè!
Lại nữa, cái thằng nhãi này sao mà lì lợm quá vậy, đã không thích mà. Có tiếng mở cửa phòng. Tôi hét lớn:
- Đã nói là không tiếp mà!
- Mình nè, Tiểu Di!
Thiên Lạc! Ui, người hùng của lòng tôi! Tôi chạy đến, định ôm lấy Lạc nhưng phải sững lại vì bà nội đang đứng kế bên. Bà nội ơi, bà thật là đúng lúc quá đi!
Một mình trong căn phòng, tôi mới thoải mái đặt lưng xuống giường. Wow, cảm giác thật là thoải mái. Căn phòng rộng vừa đủ cho một cô con gái sống đầy đủ, tiện nghi: một chiếc giường nệm êm ái, một tủ đồ lớn, kế bên là tủ để giày dép, nón, túi xách và vật dụng linh tinh, một cái bàn học và một bàn trang điểm với đủ loại kem, phấn... nhưng bao trùm vẫn là không khí trầm mặc, buồn bã. Tại sao? Có lẽ do màu sắc trang trí trong căn phòng. Một đứa con gái mới lớn, sức sống căng tràn, điều kiện sống đầy đủ mà bao cô gái mơ ước như Khả Di lại không có một chút màu tươi tắn. Gần như tất cả đồ đạc trong phòng đều dùng màu ghi xám hoặc đen trắng. Xì tai của cô gái này cũng độc thật đó!
Tôi bỗng chú ý đến một tấm ảnh đặt trên bàn học. Trong ảnh là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt thanh thoát, nụ cười tươi tắn. Tôi ngồi dậy, đến bên bàn, cầm tấm ảnh đưa lên để quan sát rõ hơn. Bỗng tim tôi đau nhói, ruột gan như thắt lại. Cảm giác đau lòng từ đâu ập đến, nước mắt ở đâu tuôn trào đến tôi cũng không kịp hiểu. Chuyện gì đang xảy ra thế? Đây không phải là cảm xúc của tôi. Những hình ảnh liên tục ùa về, hiện lên lúc tỏ lúc mờ khiến đầu tôi quay cuồng. Người trong ảnh là mẹ của Khả Di, bà đã mất trong một vụ tai nạn sao? Nhưng sao trong lòng của mình vừa đau xót vừa căm hận vậy? Ký ức của Khả Di ngày càng mơ hồ, tôi cảm nhận được nỗi đau khi mất mẹ của em nhưng còn cảm giác thù hận kia là sao? Khả Di thù ghét ai mà khiến ruột gan quặn thắt vậy?
Tôi giật mình vì tiếng bước chân đi tới. Tất cả vụt bay đi, tôi trở lại là chính tôi. Bà giúp việc đang bê cháo và sữa lên cho tôi.
- Sao vậy, cô khóc à? Có cần tôi gọi bà chủ lên không?
- Không, tôi chỉ nhớ mẹ thôi!
Tôi lắc đầu rồi lau vội hai hàng nước mắt. Chợt nãy ra một ý nghĩ, tôi nắm tay bà giúp việc:
- Bà đã làm việc ở đây lâu rồi, bà có biết tại sao mẹ tôi mất không? Tôi thật sự không còn nhớ gì nữa.
Bà giúp việc nhìn tôi dò xét. Có lẽ nhìn thấy sự chân thành hiện lên trên khuôn mặt của tôi nên bà do dự một hồi mới nói:
- Cô chủ bị tai nạn khi đang chạy xe ngoài đường. Lúc gia đình hay tin thì đã không cứu được.
- Vậy trước đó, mẹ tôi có xảy ra chuyện gì không?
- Hình như có cãi nhau với....
Bà vú già im bặt như vừa nói lỡ lời. Tôi cố hỏi thêm nhưng bà vội vã đi ra khỏi phòng, để lại trong tôi một mối nghi ngờ không thể giải tỏa. Tôi nghĩ rằng Khả Di không chỉ đơn thuần là một cô gái ngạo mạn sống trong nhung lụa mà còn là một cô gái đáng thương với bao uẩn khúc trong tâm hồn. Hình như cô bé này mất mẹ năm lên mười tuổi, cái tuổi quá sớm để xa mẹ. Nhưng còn nguyên nhân xảy ra tai nạn thương tâm của người mẹ là gì? Là do người mẹ chạy xe bất cẩn hay là vì một tác động tâm lí nào đó? Tôi nhất quyết phải điều tra việc này cho rõ mới yên tâm.
Tôi ngồi thừ người ra, mặt thẫn thờ bởi bao nhiêu câu hỏi hiện lên mà không có câu trả lời. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
- Sao con không ăn đi, nghĩ gì mà ngồi bần thần ra vậy?
Tôi vẫn im lặng nhìn bà nội. Gương mặt phúc hậu của bà khiến tôi có cảm giác rằng bà là người tốt, chắc là bà sẽ không làm điều gì khuất tất với người mẹ đâu nhỉ? Tôi sẽ cố gằng thu thập thông tin từ người bà này.
- Bà ơi, ba mẹ cháu trước đây sống có hạnh phúc không bà?
- Sao con lại hỏi thế?
Rồi bà chưa chén cháo cho tôi. Hình như bà cố ý né tránh câu hỏi của tôi thì phải.
- Ăn đi con! Bạn con nó đến từ nãy giờ rồi, đang chờ con ăn xong rồi mới gặp đó!
- Lạc Lạc à? Tôi reo lên!
- Không phải, là cái đứa tóc xanh xanh, đỏ đỏ đấy!
Thằng nhãi bờm ngựa à? Sao nó cứ như âm binh theo ám mình hoài vậy ta? Tôi giãy nãy, yêu cầu bà nội đuổi tên đó về ngay, tôi không tiếp.
- Như vậy có mất lịch sự quá không con? Bạn đến thăm bệnh mà? Hay là...
- Không, con mệt lắm, con không tiếp ai hết. Bà xuống đuổi nó đi giùm con đi!
Vừa nói tôi vừa đẩy bà nội đi ra rồi đóng cửa phòng lại. Hú hồn, oan gia đeo bám mãi! Tôi ngồi vào bàn chén hết bữa sáng của mình trong tâm trang nhẹ nhõm. Giá mà là Thiên Lạc thì hay biết mấy. Nhưng giờ này người ấy đang học trên lớp, chắc chắn sẽ không vì tôi mà bỏ buổi học đâu. Mà thôi, vậy cũng tốt, tất cả vì tương lai mà..hè hè...
- Tiểu Di, có khách nè!
Lại nữa, cái thằng nhãi này sao mà lì lợm quá vậy, đã không thích mà. Có tiếng mở cửa phòng. Tôi hét lớn:
- Đã nói là không tiếp mà!
- Mình nè, Tiểu Di!
Thiên Lạc! Ui, người hùng của lòng tôi! Tôi chạy đến, định ôm lấy Lạc nhưng phải sững lại vì bà nội đang đứng kế bên. Bà nội ơi, bà thật là đúng lúc quá đi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương