Thức Giả
Chương 6: Vị Khách
Tối nay để ăn mừng tôi được ra viện, ba đẹp trai sẽ dẫn tôi và bà nội đi ăn nhà hàng. Papa dặn tôi phải ăn mặc đẹp vào, có lẽ sẽ có khách của ba. Tôi mở tủ quần áo của Khả Di để tìm bộ quần áo đèm đẹp để mặc nhưng lục lọi mãi vẫn không có bộ nào vừa ý. Tôi không ngờ một tiểu thư nhà giàu như cô nàng lại ít quần áo như vậy: ba bộ áo dài trắng đi học, còn lại chỉ toàn là quần soot, áo hai dây, hoặc áo phông rộng, quần bó chun. Đây toàn là những kiểu đồ tôi chưa mặc trong đời lần nào. Không biết do tôi là một người lỗi thời hay Tiểu Di là một cô gái quá tính cách? Làm sao bây giờ, tôi không thích và sẽ không mặc những loại quần áo này đâu. Chẳng lẽ cô bé này không có một cái váy nào sao? Chợt nhìn thấy có một cái hộp giấy nằm trong góc tủ, tôi đem ra ngoài mở ra xem. Ồ, một cái váy màu trắng sát cánh, vải lụa mềm mịn, bên ngoài phủ một lớp lông tơ thật quyến rũ rất hợp ý tôi. Cái váy còn thơm mùi vải mới, hình như chưa mặc lần nào. Tại sao Khả Di lại không mặc, không thích thì không mặc chứ gì. Vậy là của ai đó tặng cho cô nàng đây. Mặc kệ, tôi không cần suy nghĩ nhiều, có áo mặc tối nay rồi.
Tối hí hửng mặc thử. chiếc váy rất vừa vặn với thân hình cuả Tiểu Di, rất xinh xắn và nhẹ nhàng, thanh thoát. Tôi ngồi xuống bàn trang điểm. Có nên make up không ta? Thôi, phải nhẹ nhàng một chút vì sẽ có khách của papa mà!
Vừa lúc ấy, bà nội bước vào.
- Đi thôi con, ba con đang chờ dưới nhà đó!
Bà nội cũng đẹp và trang nhã thật. Sao lại nhìn quen mắt vậy cà? Một thoáng ký ức hiện về, cách ăn mặc, búi tóc cùng phụ kiện đi kèm rất giống một người. Tôi của ngày xưa ư? Bà nội đã kéo tay tôi đi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ông ba đã đứng dưới nhà đợi bà cháu tôi. Nhìn thấy tôi, papa tròn mắt như vừa gặp người ngoài hành tinh vậy. Chưa thấy ai đẹp như vậy sao, ông già?
- Công chúa của ba hôm nay xinh quá!- ba ngắm nhìn tôi, đôi mắt long lanh đầy vẻ xúc đông. Tôi đứng ngẩn tò te:
- Cả một tủ đồ, con chỉ tìm thấy có một cái váy này thôi đó!
- Đây là quà sinh nhật của ba con tặng đó nhưng vì không thích nên con chưa mặc bao giờ. Hôm nay con mặc đẹp lắm.- bà nội giải thích.
Tôi hiểu đây là những lời khen thật lòng vì chính tôi khi nhìn trong gương cũng cảm thấy Khả Di đẹp thật. Chiếc áp may theo phông chữ A, dài trên gối, rất đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng, thanh thoát cộng với mái tóc dài óng mượt càng làm tôn lên nét yểu điệu thục nữ. Nhưng tôi biết, đây không phải là tính cách của Khả Di. Còn nữa, sao ông ba lại tặng cho con gái cái mà nó không thích vậy nhỉ?
Mãi đến lúc này tôi mới phát hiện ra có một người lạ, một chàng trai cao ráo, khuôn mặt điềm đạm, đeo một cặp mắt kính dày cộm, khoảng ba mươi tuổi đang nhìn tôi. Anh ấy gật đầu chào tôi, theo phản xạ tôi cũng gật đầu và nhoẻn miệng cười.
- Chắc em không nhớ anh là ai đâu, phải không Khả Di?
Tôi lắc đầu nhìn ba, biết ý tôi, papa giới thiệu:
- Đây là Mạnh Kha, trợ lý của ba cũng là người thiết kế chính mẫu giỏ xách, giày dép cho xưởng da cá sấu của nhà mình đó con.
Rồi quay qua người trợ lý, ba lại giải thích:
- Em nó bị mất trí nhớ tạm thời nên không nhớ được ai, cậu đừng buồn nhé.
- Dạ, không đâu ạ. Thôi mình đi nha chú. Mời bà và em lên xe.
Chàng trai này cũng lịch sự và nhanh nhẹn gớm, đúng là trợ lý của sếp mà. Tôi nắm tay bà nội theo sau papa, còn Mạnh Kha thì đảm nhiệm vai trò tài xế. Xe chạy một đoạn rồi, tôi mới thấy có cái gì đó sai sai, hình như thiếu thiếu gì đó. Nhìn tới nhìn lui một hồi tôi mới phát hiện. Tôi hoảng hốt la lên:
- Trời ơi, chít tôi rồi!
Cái gì vậy, ai cũng hết hồn nhìn tôi. Bác tài cũng cho xe dừng lại. Tôi thì bật cười khanh khách:
- Con quên mang dép rồi! – nói xong tôi xấu hổ chết đi được, sao lại hai lúa đến mức độ này vậy, quê không biết giấu mặt vào đâu nữa. Tôi lấy hai bàn tay che mặt, gục đầu vào thành ghế.
- Không sao, không sao đâu con! Mình ghé vào một shop nào đó mua cũng được mà
- Ok, cháu biết có một shop giày dép trên đường mình đi, để cháu ghé nhé!
Thật ra, lúc chuẩn bị đi, tôi có tìm giày để mang nhưng cũng không có đôi nào hợp với cái váy. Toàn bộ đều là giày thể thao, dép kẹp, dép tổ ong. Trời ạ, cái gu của Tiểu Di mặn lắm, tôi không tài nào thẩm nổi. Chưa hết, không có cái ví hay túi xách nào tôi có thể cầm hay đeo được. Có lẽ tôi phải làm một cuộc cải cách toàn bộ vật dụng tư trang đây.
Mạnh Kha cho xe dừng lại trước một shop giày bên đường. Cả nhà theo tôi vào trong. Tiệm giày này cũng sang trọng quá, chắc là hàng hiệu đây. Bao nhiêu mẫu mã đập vào mắt tôi, tôi cứ nhấc đôi này lên xem rồi lại đặt xuống. Tôi không chọn được đôi nào vì đôi nào cũng đẹp cả. Chợt anh chàng trợ lý đưa cho xem một đôi giày màu trắng, đế thấp, có nhiều sợi dây nhỏ đan vào nhau.
- Em xem đôi này có được không? Em ngồi xuống đây thử đi!
Vừa nói, anh chàng vừa kéo chiếc ghế nhỏ cho tôi ngồi xuống rồi tự tay mang từng chiếc giày vào chân tôi. Như biết rõ size chân của tôi, đôi giày mang vào vừa khít. Bàn chân nhỏ, mảnh và trắng của Tiểu Di nối bật trong đôi giày xinh xắn này.
- Sao anh biết size giày của em vậy? Vừa lắm, em thích lắm!
Tôi đứng lên đi thử một vòng, cảm giác thật dễ chịu. Ba và bà nội đều khen, tôi cũng thấy hài lòng. Anh trợ lý nhanh nhẹn đến quầy hàng quẹt thẻ. Ơ hay, sao anh lại trả tiền chứ, đúng ra phải là ông ba chứ nhỉ? Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt tôi, papa nháy nháy mắt, dáng vẻ trai lơ, chịu không nổi luôn.
Xong tiếc mục mua giày, cả nhà tôi tiếp tục hành trình đến nhà hàng. Có lẽ tối nay chính là ngày tôi vui nhất từ lúc tôi sống lại đến giờ bởi tôi được mọi người chăm sóc chu đáo. Ba cho phép tôi chọn món, tôi cũng không khách sáo gọi những món hải sản tôi thích. Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt của ba và bà nội. Tôi hiểu ra rồi, có lẽ đây không phải là món khoái khẩu của tiểu Di trước đây nên nói lấp liếm:
- Ai rồi cũng phải thay đổi mà, phải không nè?
Mọi người ai cũng ăn một cách nhiệt tình. Còn anh chàng trợ lý kia, cứ luôn tay gắp thức ăn cho tôi. Gì đây, thả mồi phải hem? Biết hết đấy nhưng tôi cứ giả vờ ngây thơ, hồn nhiên, gắp bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu thôi cho thỏa những ngày phải ăn kiêng vì sợ này, sợ nọ. Ăn xong, mắt tôi muốn díu lại nên bà nội quyết định không đi đâu chơi nữa, về nhà thôi. Xe về đến nhà, trước lúc chia tay, Mạnh Kha đã dúi vào tay tôi một hộp giấy rồi nói nhỏ:
- Chúc mừng em vừa hồi phục. Đây là thiết kế mới nhất của anh, mong em sẽ thích.
Nói xong, anh chàng vội nhảy vào xe, rồ ga chạy ra cổng như sợ tôi từ chối. Quà gì đây? Tôi vội vào nhà, mở hộp ra xem. Ô, một chiếc túi xách làm bằng da cá sấu hình tròn chiều ngang khoảng một gang tay màu trằng. Trời ơi, đây là cái túi mà tôi mơ ước từ lâu lắm rồi nay bỗng dưng được tặng. Ông trời lại ban tặng cho tôi một người con trai đáng yêu nữa sao? Tôi ôm chiếc túi vào lòng một cách sung sướng mà không để ý đến nét mặt cười cười như đắc ý của ông ba tôi.
Tối hí hửng mặc thử. chiếc váy rất vừa vặn với thân hình cuả Tiểu Di, rất xinh xắn và nhẹ nhàng, thanh thoát. Tôi ngồi xuống bàn trang điểm. Có nên make up không ta? Thôi, phải nhẹ nhàng một chút vì sẽ có khách của papa mà!
Vừa lúc ấy, bà nội bước vào.
- Đi thôi con, ba con đang chờ dưới nhà đó!
Bà nội cũng đẹp và trang nhã thật. Sao lại nhìn quen mắt vậy cà? Một thoáng ký ức hiện về, cách ăn mặc, búi tóc cùng phụ kiện đi kèm rất giống một người. Tôi của ngày xưa ư? Bà nội đã kéo tay tôi đi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ông ba đã đứng dưới nhà đợi bà cháu tôi. Nhìn thấy tôi, papa tròn mắt như vừa gặp người ngoài hành tinh vậy. Chưa thấy ai đẹp như vậy sao, ông già?
- Công chúa của ba hôm nay xinh quá!- ba ngắm nhìn tôi, đôi mắt long lanh đầy vẻ xúc đông. Tôi đứng ngẩn tò te:
- Cả một tủ đồ, con chỉ tìm thấy có một cái váy này thôi đó!
- Đây là quà sinh nhật của ba con tặng đó nhưng vì không thích nên con chưa mặc bao giờ. Hôm nay con mặc đẹp lắm.- bà nội giải thích.
Tôi hiểu đây là những lời khen thật lòng vì chính tôi khi nhìn trong gương cũng cảm thấy Khả Di đẹp thật. Chiếc áp may theo phông chữ A, dài trên gối, rất đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng, thanh thoát cộng với mái tóc dài óng mượt càng làm tôn lên nét yểu điệu thục nữ. Nhưng tôi biết, đây không phải là tính cách của Khả Di. Còn nữa, sao ông ba lại tặng cho con gái cái mà nó không thích vậy nhỉ?
Mãi đến lúc này tôi mới phát hiện ra có một người lạ, một chàng trai cao ráo, khuôn mặt điềm đạm, đeo một cặp mắt kính dày cộm, khoảng ba mươi tuổi đang nhìn tôi. Anh ấy gật đầu chào tôi, theo phản xạ tôi cũng gật đầu và nhoẻn miệng cười.
- Chắc em không nhớ anh là ai đâu, phải không Khả Di?
Tôi lắc đầu nhìn ba, biết ý tôi, papa giới thiệu:
- Đây là Mạnh Kha, trợ lý của ba cũng là người thiết kế chính mẫu giỏ xách, giày dép cho xưởng da cá sấu của nhà mình đó con.
Rồi quay qua người trợ lý, ba lại giải thích:
- Em nó bị mất trí nhớ tạm thời nên không nhớ được ai, cậu đừng buồn nhé.
- Dạ, không đâu ạ. Thôi mình đi nha chú. Mời bà và em lên xe.
Chàng trai này cũng lịch sự và nhanh nhẹn gớm, đúng là trợ lý của sếp mà. Tôi nắm tay bà nội theo sau papa, còn Mạnh Kha thì đảm nhiệm vai trò tài xế. Xe chạy một đoạn rồi, tôi mới thấy có cái gì đó sai sai, hình như thiếu thiếu gì đó. Nhìn tới nhìn lui một hồi tôi mới phát hiện. Tôi hoảng hốt la lên:
- Trời ơi, chít tôi rồi!
Cái gì vậy, ai cũng hết hồn nhìn tôi. Bác tài cũng cho xe dừng lại. Tôi thì bật cười khanh khách:
- Con quên mang dép rồi! – nói xong tôi xấu hổ chết đi được, sao lại hai lúa đến mức độ này vậy, quê không biết giấu mặt vào đâu nữa. Tôi lấy hai bàn tay che mặt, gục đầu vào thành ghế.
- Không sao, không sao đâu con! Mình ghé vào một shop nào đó mua cũng được mà
- Ok, cháu biết có một shop giày dép trên đường mình đi, để cháu ghé nhé!
Thật ra, lúc chuẩn bị đi, tôi có tìm giày để mang nhưng cũng không có đôi nào hợp với cái váy. Toàn bộ đều là giày thể thao, dép kẹp, dép tổ ong. Trời ạ, cái gu của Tiểu Di mặn lắm, tôi không tài nào thẩm nổi. Chưa hết, không có cái ví hay túi xách nào tôi có thể cầm hay đeo được. Có lẽ tôi phải làm một cuộc cải cách toàn bộ vật dụng tư trang đây.
Mạnh Kha cho xe dừng lại trước một shop giày bên đường. Cả nhà theo tôi vào trong. Tiệm giày này cũng sang trọng quá, chắc là hàng hiệu đây. Bao nhiêu mẫu mã đập vào mắt tôi, tôi cứ nhấc đôi này lên xem rồi lại đặt xuống. Tôi không chọn được đôi nào vì đôi nào cũng đẹp cả. Chợt anh chàng trợ lý đưa cho xem một đôi giày màu trắng, đế thấp, có nhiều sợi dây nhỏ đan vào nhau.
- Em xem đôi này có được không? Em ngồi xuống đây thử đi!
Vừa nói, anh chàng vừa kéo chiếc ghế nhỏ cho tôi ngồi xuống rồi tự tay mang từng chiếc giày vào chân tôi. Như biết rõ size chân của tôi, đôi giày mang vào vừa khít. Bàn chân nhỏ, mảnh và trắng của Tiểu Di nối bật trong đôi giày xinh xắn này.
- Sao anh biết size giày của em vậy? Vừa lắm, em thích lắm!
Tôi đứng lên đi thử một vòng, cảm giác thật dễ chịu. Ba và bà nội đều khen, tôi cũng thấy hài lòng. Anh trợ lý nhanh nhẹn đến quầy hàng quẹt thẻ. Ơ hay, sao anh lại trả tiền chứ, đúng ra phải là ông ba chứ nhỉ? Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt tôi, papa nháy nháy mắt, dáng vẻ trai lơ, chịu không nổi luôn.
Xong tiếc mục mua giày, cả nhà tôi tiếp tục hành trình đến nhà hàng. Có lẽ tối nay chính là ngày tôi vui nhất từ lúc tôi sống lại đến giờ bởi tôi được mọi người chăm sóc chu đáo. Ba cho phép tôi chọn món, tôi cũng không khách sáo gọi những món hải sản tôi thích. Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt của ba và bà nội. Tôi hiểu ra rồi, có lẽ đây không phải là món khoái khẩu của tiểu Di trước đây nên nói lấp liếm:
- Ai rồi cũng phải thay đổi mà, phải không nè?
Mọi người ai cũng ăn một cách nhiệt tình. Còn anh chàng trợ lý kia, cứ luôn tay gắp thức ăn cho tôi. Gì đây, thả mồi phải hem? Biết hết đấy nhưng tôi cứ giả vờ ngây thơ, hồn nhiên, gắp bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu thôi cho thỏa những ngày phải ăn kiêng vì sợ này, sợ nọ. Ăn xong, mắt tôi muốn díu lại nên bà nội quyết định không đi đâu chơi nữa, về nhà thôi. Xe về đến nhà, trước lúc chia tay, Mạnh Kha đã dúi vào tay tôi một hộp giấy rồi nói nhỏ:
- Chúc mừng em vừa hồi phục. Đây là thiết kế mới nhất của anh, mong em sẽ thích.
Nói xong, anh chàng vội nhảy vào xe, rồ ga chạy ra cổng như sợ tôi từ chối. Quà gì đây? Tôi vội vào nhà, mở hộp ra xem. Ô, một chiếc túi xách làm bằng da cá sấu hình tròn chiều ngang khoảng một gang tay màu trằng. Trời ơi, đây là cái túi mà tôi mơ ước từ lâu lắm rồi nay bỗng dưng được tặng. Ông trời lại ban tặng cho tôi một người con trai đáng yêu nữa sao? Tôi ôm chiếc túi vào lòng một cách sung sướng mà không để ý đến nét mặt cười cười như đắc ý của ông ba tôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương