Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 20
Nhìn biểu cảm của Shimizu Iwa, thời gian họ đi vào không tính ngắn.
Thật ra còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
Đại khái là vì có Gojo Satoru, đối phương cảm thấy năm phút cũng coi như một khoảng thời gian rất dài.
Cảnh sát trước cửa nhà ga vẫn còn canh giữ nơi đó.
Thấy Gojo Satoru vác người lúc trước vào trong ra ngoài, mấy viên cảnh sát giật nảy mình — mới có một hai tiếng, thanh niên vốn sạch sẽ hiện tại bị mang ra cả người là máu.
—— Uầy, không sao chứ, cần giúp không?
—— Sao lại thành như vậy?
—— Anh ta còn sống không?
“Cậu ta không sao nha, chỉ là ngất đi thôi.”
Gojo Satoru tủm tỉm từ chối đề nghị muốn giúp hắn đỡ Kusakabe Takuya của mấy viên cảnh sát, tự mình nhẹ nhàng đặt vị thanh niên tráng kiện cao quá một mét tám này vào ghế sau xe Shimizu Iwa.
“Cậu đưa cậu ta đi tìm chỗ chữa trị đi, kế tiếp chúng tôi sẽ tự do hành động.”
Hắn đứng dậy duỗi người, vặn cổ đến kêu lên vài tiếng.
Shimizu Iwa đẩy đẩy mắt kính, không phát biểu bất kỳ dị nghị gì, chỉ là xoay người lấy một tệp văn kiện khác từ trong xe ra.
“Tôi hiểu rồi,“ Anh ta đưa tệp trên tay cho thanh niên tóc bạc, “Bởi vì lần này là nhiệm vụ lâm thời thông qua Hiệp hội trực tiếp giao cho anh, cho nên cần anh hoàn thành phần báo cáo này, sau đó không cần đệ trình qua Cao chuyên Chú thuật Tokyo.”
Gojo Satoru đến xem cũng không xem, còn đang quay đầu nói chuyện với thiếu niên tóc đen bên người.
“...Còn mang tachi không...”
“...Không cần, trên cơ bản đã hỏng...”
Hắn chuyển sang Shimizu Iwa, chẳng những không nhận văn kiện, còn thuận tay nhét chuôi thanh tachi dài vào trong tay đối phương.
“Làm phiền anh trực tiếp đưa đến nhà Gojo, khi nào tôi rảnh sẽ viết.”
Nói là làm phiền người khác, trên mặt Gojo Satoru một chút ý 'làm phiền' cũng không có, còn bổ sung một câu làm Shimizu Iwa đồng tử chấn động.
“Vừa rồi a,“ Hắn sờ sờ cằm, trên mặt mang theo nụ cười nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, “Có người nhìn trộm chúng ta, Sasuke có hơi — phản ứng quá khích.”
Ngón tay hắn thể hiện một chút cái trình độ “có hơi” này, đại khái cũng chỉ có một milimet.
Thưởng thức đủ biểu cảm trống rỗng của người đáng thương đối diện kia, Gojo Satoru mới thong thả ung dung bổ sung, “Yên tâm, người chưa chết, chúng ta sẽ không tùy tiện giết người.”
“Ngủ thêm ngày sẽ sao,“ Gojo Satoru rất có thể là đang nháy mắt dưới bịt mắt, “Làm tốt công việc kế tiếp, đừng quấy rầy thời gian hai người của tôi với Sasuke-kun nha, Shimizu.” Hắn xoay người nhìn về phía thiếu niên sớm đã đứng một bên — đối phương đứng cạnh cửa nhà ga, bên người không biết khi nào đã có mấy nữ nhân đi ngang qua.
Có người cầm khăn ướt ra, có người nhíu mày hỏi có cần đưa y đi bệnh viện không, có phải bị người bắt nạt không — người này, chỉ đại khái chính là người cạnh hắn Shimizu Iwa.
Gojo Satoru từ chối thừa nhận chính mình có khả năng càng giống đầu gấu.
Rõ ràng Sasuke cũng mặc tây trang đen!
Còn không phải là chưa kịp mang kính râm sao, còn không phải là đôi mắt vừa đen vừa tròn trông giống búp bê sao, tại sao một đám đều chọn bỏ qua vị đại soái ca là hắn đây?
Hắn có chút khó chịu vi diệu.
Khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, chakra của Sasuke trên cơ bản đã hoàn toàn khôi phục, nhưng y có thể cảm giác được, phần chú lực vẫn luôn chưa dung hợp trong cơ thể kia đã bị tiêu hao rất nhiều theo chakra trong trận chiến vừa nãy.
Có ảnh hưởng gì y còn chưa cảm giác được, chỉ là lúc này Sasuke hơi chân tay luống cuống.
Mấy vị nữ nhân nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, thoạt nhìn đều mười ngón không dính nước xuân*, động tác cũng rất khắc chế, nhưng hắn lại có loại cảm giác rất lâu trước kia khi đối mặt với mẹ.
Cảm thấy nếu mình từ chối hảo ý của các cô thì thật sự sẽ bị ấn tại chỗ dạy dỗ đàng hoàng một phen.
“Cảm ơn.” Sasuke nhận khăn ướt trong tay một cô gái, còn bị cô thuận thế vỗ vỗ tay.
Y tùy tay lau lau bên tai, trên khăn ướt mang theo một chút vết máu đã hoàn toàn khô.
Một cô mang giày cao gót khác chỉ chỉ bên tai y, “Không lau khô nha, tiểu soái ca, muốn chị giúp em không?”
Sasuke trước nay chưa ứng phó qua loại hình nữ nhân này.
Bình thường, phụ nữ bên người y không phải có thể một lần bùng nổ liền phá hủy Mộc Nhân Chi Thuật của Obito thì chính là có thể một đấm làm Kaguya choáng váng đầu óc.
Không phải nói họ không nữ tính, mà là khi ở bên mình, tác dụng chiến đấu của kunoichi vượt xa ưu thế mà các nàng có được do lợi dụng giới tính và vẻ bề ngoài.
Rốt cuộc khi còn ở Konoha, ẩn nấp từ trước đến nay đều do y làm; sau khi Sharingan tiến hóa, y cũng không cần thu thập tình báo bằng ngôn ngữ.
Sasuke bất động thanh sắc mà ngửa đầu ra sau, hoàn toàn không hiểu vì sao các cô sẽ dựa gần vào.
Lần gần nhất Karin đến gần y như vậy, hình như là nhờ Suigetsu hỗ trợ...
Ở khoé mắt, Gojo Satoru đang nói gì đó với Shimizu Iwa, sau đó liền xỏ tay vào túi quần đứng một bên nhìn sang, trên mặt còn có chút khó chịu xen lẫn xem kịch vui.
“Satoru.”
Ngay khi gọi tên đối phương, Sasuke cũng có chút nghi hoặc, vì sao mình nhanh như vậy lại muốn nhờ một người vừa mới quen biết không lâu giúp đỡ.
Chút ít khó chịu mỏng manh trong lòng Gojo Satoru tức khắc biến mất không còn tăm hơi.
Giống như bạn nhặt một con mèo hoàng ven đường, rõ ràng trông xinh đẹp vô cùng, móng vuốt lại rất lợi hại.
Bạn bị con mèo này cào, rất vất vả băng bó vết thương cho nó rồi ôm về nhà, lại căn bản không bắt được trong tay.
Mỗi ngày “Meo meo” “Meo meo” mà kêu đằng sau, nhưng bạn luôn cảm thấy mèo chỉ coi bạn như người hốt phân tạm thời, cho bạn ít mặt mũi tượng trưng.
Vết thương vất vả dưỡng tốt, lại dẫn đến một đống ong bướm, trong lòng bạn có thể không chua sao?
Đây là mèo của tôi!
Sau đó con mèo trước giờ chỉ như gần như xa với bạn đột nhiên nhìn bạn kêu meo meo nhờ giúp đỡ, bạn chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn sao?
Hắn đương nhiên không thể!
Thanh niên tóc bạc khóe miệng ngậm ý cười, người cao chân dài, hai ba bước liền sang đến, một tay đè lại mái tóc đối phương, một tay rút ra khăn ướt thiếu niên còn giơ lên.
Tựa như một con mèo lớn, một cái chân ấn mèo nhỏ tại chỗ cọ tới cọ lui, cái đuôi cũng giơ lên cao cao.
“Để ta làm cho.” Hắn thừa dịp đối phương không chú ý, duỗi tay lau vết màu trong ốc tai phải thiếu niên sạch sẽ, lộ ra một nụ cười xán lạn với những cô gái chung quanh.
Mái tóc dưới tay kịch liệt run lên, đôi tai lộ ra dưới tóc cơ hồ lập tức liền đỏ.
Gojo Satoru bất động thanh sắc điều chỉnh khoảng cách Vô Hạ Hạn đến cực hạn, chặn cú móc khuỷu tay từ người trước mặt.
Nghe thanh âm, nếu bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ đau mất mấy ngày nhỉ.
“Satoru... kun? Là anh em sao?”
So sánh với thiếu niên xem tuổi rõ ràng không lớn, hứng thú của phụ nữ thành niên quả nhiên càng nhiều sẽ đặt trên người đàn ông thành niên, huống chi lại là đàn ông như Gojo Satoru.
“Không phải nha, là đàn em đáng tin cậy.”
“Chúng tôi đều đã đi làm rồi, nhóm ngành công cộng.”
Gojo Satoru thành thạo mà trả lời câu hỏi của các cô, hơn nữa cả người thoạt nhìn rất thích thú.
“Trên đường cẩn thận nha.”
Hắn vẫy tay tạm biệt những cô gái kia, nhìn đối phương cười khanh khách đi xa, cúi đầu túm một cái đã bắt được thiếu niên muốn rời xa hắn.
“Dùng xong là ném thì không được nha, Sasuke.”
——
“Ta vừa mới cứu ngươi đấy, Sasuke.”
Gojo Satoru cầm một phần khoai tây bơ** ngồi trên ghế dài.
Bọn họ vốn muốn đi ăn cơm trưa, kết quả người này vừa thấy cửa hàng đồ ngọt ven đường liền không đi nổi, mua một mớ chạy đến công viên gần đó ăn.
“Chính ngươi không phải cũng rất hưởng thụ sao.” Trong tay Sasuke cũng cầm một phần khoai tây bơ, y còn cho thêm hai phần sốt cà — cái này đại khái là phát minh y cho là tuyệt vời nhất sau khi tỉnh lại.
“Chỉ là người thường mà thôi,“ Khoai tây trong tay Gojo Satoru đã biến mất hơn phân nửa, “Ngược lại là ngươi, vì sao động cũng không dám động?”
Tay Sasuke ngừng lại.
Y vuốt khoai tây còn toả nhiệt trong tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn đổi chủ đề.
Sau khi xem báo cáo, y vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
“Nhật Bản, hoặc là những nơi khác... Tự sát rất nhiều sao?”
Gojo Satoru đại khái là không nghĩ tới việc y sẽ đột nhiên hỏi câu này, hơi kinh ngạc ngồi thẳng người.
“Không tính ít, sao vậy?” Hắn hỏi.
Sasuke dùng muỗng múc khoai tây, tầm mắt đặt trên tay, suy nghĩ lại bay rất xa.
“Ngươi biết nhỉ, thế giới của ta dị dạng bao nhiêu, ninja, người thường, mọi người chết vì tranh đấu, chết vì đói khát, chết vì bệnh tật.”
Lúc này công viên không một bóng người, y tháo mắt kính xuống.
Tóc thiếu niên dài ra một chút, che gần nửa sườn mặt. Gojo Satoru ngồi bên trái y, chỉ có thể thấy chút đường cong duyên dáng của mũi và khóe miệng.
“Mấy trăm năm qua, chúng ta đều cho rằng chỉ cần có hoà bình là mọi người có thể có được hạnh phúc. Dù là ninja cũng không cần sống theo kiểu mũi đao liếm máu này***, có thể an an ổn ổn mà sống đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, thậm chí sáu mươi tuổi.
“Cho nên vì hoà bình, hết thảy đều có thể bị hy sinh, bất luận là đồng đội hay là người thân, chỉ cần cản trở hoà bình đều sẽ bị thanh trừ không chút do dự. Dù vậy, khi ta rời đi, chúng ta mới coi như miễn cưỡng đạt được hoà bình.
“Vì sao các ngươi đã có được thứ trân quý như vậy, lại vẫn đau khổ như vậy?”
Mỗi ngày y đều đang tìm hiểu thế giới này, mỗi ngày đều tự đáy lòng cảm thấy — ít nhất người nước này — đều hẳn nên vì cuộc sống mình có được mà cảm động đến rơi nước mắt.
Hoà bình lại giàu có, giáo dục phổ cập, dù không có tài nghệ nhất đẳng cũng có thể tìm được việc làm nuôi sống chính mình.
Còn người khó thỏa mãn đến vậy sao?
“Con người chính là loại động vật vĩnh viễn không biết thỏa mãn như thế.” Gojo Satoru nói.
“Trung Quốc có thành ngữ 'no ấm sinh dâm dục', ý là thỏa mãn ấm no cơ sở rồi sẽ xuất hiện dục vọng tham lam phóng túng,“ Hắn quơ quơ hộp giấy đựng khoai tây bơ trong tay, “Lòng tham này sẽ khiến chúng ta không ngừng tiến hóa, cũng sẽ khiến người ta chịu thống khổ khó tiêu trừ.”
“Lúc có chiến tranh thì khẩn cầu hoà bình, lúc có hoà bình thì muốn có tài phú, lúc có tài phú lại muốn quyền lực. Mỗi người đều muốn có những thứ này, cho nên chú định sẽ có những người không có được những thứ này. Không có được thì sẽ đau khổ, không chấp nhận được thì sẽ cầu một con đường giải thoát.”
“Tựa như chú linh.” Ngữ khí của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, giống như chuyện mình đang nói không phải đề tài trầm trọng gì, mà là sau đó muốn đi đâu ăn cơm, xem bộ phim nào.
“Hơn nữa, ngươi nói hoà bình cần hy sinh hết thảy đó, không khỏi quá nặng nề.”
Thanh niên tóc bạc cẩn thận mà múc khoai tây vụn trong đáy hộp ra cho vào miệng, cảm thấy mỹ mãn thở dài, “Sasuke, hiện tại nghĩ mấy thứ này còn hơi sớm với ngươi đó. Ở tuổi này ngươi nên hưởng thụ thanh xuân mới đúng, đừng vì cuộc đời người khác mà cau mày.”
Khoai tây của Sasuke hơi nguội. Y nhai hai lần rồi nuốt xuống, cảm giác vị của sốt cà cũng vì đó mà thay đổi.
“Đừng coi ta như trẻ nhỏ.”
“Dù là người lớn ta cũng sẽ trả lời như vậy nha. Có đôi khi, tinh thần trách nhiệm quá lớn... cũng không phải chuyện tốt.”
Gojo Satoru đã đứng lên khỏi ghế, đưa lưng về phía Sasuke, đi hai bước về phía trước.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Đằng trước có một nhà hàng sushi Nara bạn ta giới thiệu, hôm nay đi ăn thử đi!”
____________________
*: Ý chỉ không làm việc gì nặng nhọc, bếp núc gì
**: Đại khái là khoai tây nướng rồi để bơ ở giữa, có thể gg 黄油土豆 để biết thêm, chứ nhiều hình ngon nghẻ quá mình chả biết chọn cái nào để diễn tả nó chứ.
Thật, edit truyện này thèm đồ ăn lắm luôn:P
***: Ý chỉ cuộc sống đãm máu, mỗi ngày đều chém chém giết giết
Thật ra còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
Đại khái là vì có Gojo Satoru, đối phương cảm thấy năm phút cũng coi như một khoảng thời gian rất dài.
Cảnh sát trước cửa nhà ga vẫn còn canh giữ nơi đó.
Thấy Gojo Satoru vác người lúc trước vào trong ra ngoài, mấy viên cảnh sát giật nảy mình — mới có một hai tiếng, thanh niên vốn sạch sẽ hiện tại bị mang ra cả người là máu.
—— Uầy, không sao chứ, cần giúp không?
—— Sao lại thành như vậy?
—— Anh ta còn sống không?
“Cậu ta không sao nha, chỉ là ngất đi thôi.”
Gojo Satoru tủm tỉm từ chối đề nghị muốn giúp hắn đỡ Kusakabe Takuya của mấy viên cảnh sát, tự mình nhẹ nhàng đặt vị thanh niên tráng kiện cao quá một mét tám này vào ghế sau xe Shimizu Iwa.
“Cậu đưa cậu ta đi tìm chỗ chữa trị đi, kế tiếp chúng tôi sẽ tự do hành động.”
Hắn đứng dậy duỗi người, vặn cổ đến kêu lên vài tiếng.
Shimizu Iwa đẩy đẩy mắt kính, không phát biểu bất kỳ dị nghị gì, chỉ là xoay người lấy một tệp văn kiện khác từ trong xe ra.
“Tôi hiểu rồi,“ Anh ta đưa tệp trên tay cho thanh niên tóc bạc, “Bởi vì lần này là nhiệm vụ lâm thời thông qua Hiệp hội trực tiếp giao cho anh, cho nên cần anh hoàn thành phần báo cáo này, sau đó không cần đệ trình qua Cao chuyên Chú thuật Tokyo.”
Gojo Satoru đến xem cũng không xem, còn đang quay đầu nói chuyện với thiếu niên tóc đen bên người.
“...Còn mang tachi không...”
“...Không cần, trên cơ bản đã hỏng...”
Hắn chuyển sang Shimizu Iwa, chẳng những không nhận văn kiện, còn thuận tay nhét chuôi thanh tachi dài vào trong tay đối phương.
“Làm phiền anh trực tiếp đưa đến nhà Gojo, khi nào tôi rảnh sẽ viết.”
Nói là làm phiền người khác, trên mặt Gojo Satoru một chút ý 'làm phiền' cũng không có, còn bổ sung một câu làm Shimizu Iwa đồng tử chấn động.
“Vừa rồi a,“ Hắn sờ sờ cằm, trên mặt mang theo nụ cười nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, “Có người nhìn trộm chúng ta, Sasuke có hơi — phản ứng quá khích.”
Ngón tay hắn thể hiện một chút cái trình độ “có hơi” này, đại khái cũng chỉ có một milimet.
Thưởng thức đủ biểu cảm trống rỗng của người đáng thương đối diện kia, Gojo Satoru mới thong thả ung dung bổ sung, “Yên tâm, người chưa chết, chúng ta sẽ không tùy tiện giết người.”
“Ngủ thêm ngày sẽ sao,“ Gojo Satoru rất có thể là đang nháy mắt dưới bịt mắt, “Làm tốt công việc kế tiếp, đừng quấy rầy thời gian hai người của tôi với Sasuke-kun nha, Shimizu.” Hắn xoay người nhìn về phía thiếu niên sớm đã đứng một bên — đối phương đứng cạnh cửa nhà ga, bên người không biết khi nào đã có mấy nữ nhân đi ngang qua.
Có người cầm khăn ướt ra, có người nhíu mày hỏi có cần đưa y đi bệnh viện không, có phải bị người bắt nạt không — người này, chỉ đại khái chính là người cạnh hắn Shimizu Iwa.
Gojo Satoru từ chối thừa nhận chính mình có khả năng càng giống đầu gấu.
Rõ ràng Sasuke cũng mặc tây trang đen!
Còn không phải là chưa kịp mang kính râm sao, còn không phải là đôi mắt vừa đen vừa tròn trông giống búp bê sao, tại sao một đám đều chọn bỏ qua vị đại soái ca là hắn đây?
Hắn có chút khó chịu vi diệu.
Khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, chakra của Sasuke trên cơ bản đã hoàn toàn khôi phục, nhưng y có thể cảm giác được, phần chú lực vẫn luôn chưa dung hợp trong cơ thể kia đã bị tiêu hao rất nhiều theo chakra trong trận chiến vừa nãy.
Có ảnh hưởng gì y còn chưa cảm giác được, chỉ là lúc này Sasuke hơi chân tay luống cuống.
Mấy vị nữ nhân nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, thoạt nhìn đều mười ngón không dính nước xuân*, động tác cũng rất khắc chế, nhưng hắn lại có loại cảm giác rất lâu trước kia khi đối mặt với mẹ.
Cảm thấy nếu mình từ chối hảo ý của các cô thì thật sự sẽ bị ấn tại chỗ dạy dỗ đàng hoàng một phen.
“Cảm ơn.” Sasuke nhận khăn ướt trong tay một cô gái, còn bị cô thuận thế vỗ vỗ tay.
Y tùy tay lau lau bên tai, trên khăn ướt mang theo một chút vết máu đã hoàn toàn khô.
Một cô mang giày cao gót khác chỉ chỉ bên tai y, “Không lau khô nha, tiểu soái ca, muốn chị giúp em không?”
Sasuke trước nay chưa ứng phó qua loại hình nữ nhân này.
Bình thường, phụ nữ bên người y không phải có thể một lần bùng nổ liền phá hủy Mộc Nhân Chi Thuật của Obito thì chính là có thể một đấm làm Kaguya choáng váng đầu óc.
Không phải nói họ không nữ tính, mà là khi ở bên mình, tác dụng chiến đấu của kunoichi vượt xa ưu thế mà các nàng có được do lợi dụng giới tính và vẻ bề ngoài.
Rốt cuộc khi còn ở Konoha, ẩn nấp từ trước đến nay đều do y làm; sau khi Sharingan tiến hóa, y cũng không cần thu thập tình báo bằng ngôn ngữ.
Sasuke bất động thanh sắc mà ngửa đầu ra sau, hoàn toàn không hiểu vì sao các cô sẽ dựa gần vào.
Lần gần nhất Karin đến gần y như vậy, hình như là nhờ Suigetsu hỗ trợ...
Ở khoé mắt, Gojo Satoru đang nói gì đó với Shimizu Iwa, sau đó liền xỏ tay vào túi quần đứng một bên nhìn sang, trên mặt còn có chút khó chịu xen lẫn xem kịch vui.
“Satoru.”
Ngay khi gọi tên đối phương, Sasuke cũng có chút nghi hoặc, vì sao mình nhanh như vậy lại muốn nhờ một người vừa mới quen biết không lâu giúp đỡ.
Chút ít khó chịu mỏng manh trong lòng Gojo Satoru tức khắc biến mất không còn tăm hơi.
Giống như bạn nhặt một con mèo hoàng ven đường, rõ ràng trông xinh đẹp vô cùng, móng vuốt lại rất lợi hại.
Bạn bị con mèo này cào, rất vất vả băng bó vết thương cho nó rồi ôm về nhà, lại căn bản không bắt được trong tay.
Mỗi ngày “Meo meo” “Meo meo” mà kêu đằng sau, nhưng bạn luôn cảm thấy mèo chỉ coi bạn như người hốt phân tạm thời, cho bạn ít mặt mũi tượng trưng.
Vết thương vất vả dưỡng tốt, lại dẫn đến một đống ong bướm, trong lòng bạn có thể không chua sao?
Đây là mèo của tôi!
Sau đó con mèo trước giờ chỉ như gần như xa với bạn đột nhiên nhìn bạn kêu meo meo nhờ giúp đỡ, bạn chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn sao?
Hắn đương nhiên không thể!
Thanh niên tóc bạc khóe miệng ngậm ý cười, người cao chân dài, hai ba bước liền sang đến, một tay đè lại mái tóc đối phương, một tay rút ra khăn ướt thiếu niên còn giơ lên.
Tựa như một con mèo lớn, một cái chân ấn mèo nhỏ tại chỗ cọ tới cọ lui, cái đuôi cũng giơ lên cao cao.
“Để ta làm cho.” Hắn thừa dịp đối phương không chú ý, duỗi tay lau vết màu trong ốc tai phải thiếu niên sạch sẽ, lộ ra một nụ cười xán lạn với những cô gái chung quanh.
Mái tóc dưới tay kịch liệt run lên, đôi tai lộ ra dưới tóc cơ hồ lập tức liền đỏ.
Gojo Satoru bất động thanh sắc điều chỉnh khoảng cách Vô Hạ Hạn đến cực hạn, chặn cú móc khuỷu tay từ người trước mặt.
Nghe thanh âm, nếu bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ đau mất mấy ngày nhỉ.
“Satoru... kun? Là anh em sao?”
So sánh với thiếu niên xem tuổi rõ ràng không lớn, hứng thú của phụ nữ thành niên quả nhiên càng nhiều sẽ đặt trên người đàn ông thành niên, huống chi lại là đàn ông như Gojo Satoru.
“Không phải nha, là đàn em đáng tin cậy.”
“Chúng tôi đều đã đi làm rồi, nhóm ngành công cộng.”
Gojo Satoru thành thạo mà trả lời câu hỏi của các cô, hơn nữa cả người thoạt nhìn rất thích thú.
“Trên đường cẩn thận nha.”
Hắn vẫy tay tạm biệt những cô gái kia, nhìn đối phương cười khanh khách đi xa, cúi đầu túm một cái đã bắt được thiếu niên muốn rời xa hắn.
“Dùng xong là ném thì không được nha, Sasuke.”
——
“Ta vừa mới cứu ngươi đấy, Sasuke.”
Gojo Satoru cầm một phần khoai tây bơ** ngồi trên ghế dài.
Bọn họ vốn muốn đi ăn cơm trưa, kết quả người này vừa thấy cửa hàng đồ ngọt ven đường liền không đi nổi, mua một mớ chạy đến công viên gần đó ăn.
“Chính ngươi không phải cũng rất hưởng thụ sao.” Trong tay Sasuke cũng cầm một phần khoai tây bơ, y còn cho thêm hai phần sốt cà — cái này đại khái là phát minh y cho là tuyệt vời nhất sau khi tỉnh lại.
“Chỉ là người thường mà thôi,“ Khoai tây trong tay Gojo Satoru đã biến mất hơn phân nửa, “Ngược lại là ngươi, vì sao động cũng không dám động?”
Tay Sasuke ngừng lại.
Y vuốt khoai tây còn toả nhiệt trong tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn đổi chủ đề.
Sau khi xem báo cáo, y vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
“Nhật Bản, hoặc là những nơi khác... Tự sát rất nhiều sao?”
Gojo Satoru đại khái là không nghĩ tới việc y sẽ đột nhiên hỏi câu này, hơi kinh ngạc ngồi thẳng người.
“Không tính ít, sao vậy?” Hắn hỏi.
Sasuke dùng muỗng múc khoai tây, tầm mắt đặt trên tay, suy nghĩ lại bay rất xa.
“Ngươi biết nhỉ, thế giới của ta dị dạng bao nhiêu, ninja, người thường, mọi người chết vì tranh đấu, chết vì đói khát, chết vì bệnh tật.”
Lúc này công viên không một bóng người, y tháo mắt kính xuống.
Tóc thiếu niên dài ra một chút, che gần nửa sườn mặt. Gojo Satoru ngồi bên trái y, chỉ có thể thấy chút đường cong duyên dáng của mũi và khóe miệng.
“Mấy trăm năm qua, chúng ta đều cho rằng chỉ cần có hoà bình là mọi người có thể có được hạnh phúc. Dù là ninja cũng không cần sống theo kiểu mũi đao liếm máu này***, có thể an an ổn ổn mà sống đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, thậm chí sáu mươi tuổi.
“Cho nên vì hoà bình, hết thảy đều có thể bị hy sinh, bất luận là đồng đội hay là người thân, chỉ cần cản trở hoà bình đều sẽ bị thanh trừ không chút do dự. Dù vậy, khi ta rời đi, chúng ta mới coi như miễn cưỡng đạt được hoà bình.
“Vì sao các ngươi đã có được thứ trân quý như vậy, lại vẫn đau khổ như vậy?”
Mỗi ngày y đều đang tìm hiểu thế giới này, mỗi ngày đều tự đáy lòng cảm thấy — ít nhất người nước này — đều hẳn nên vì cuộc sống mình có được mà cảm động đến rơi nước mắt.
Hoà bình lại giàu có, giáo dục phổ cập, dù không có tài nghệ nhất đẳng cũng có thể tìm được việc làm nuôi sống chính mình.
Còn người khó thỏa mãn đến vậy sao?
“Con người chính là loại động vật vĩnh viễn không biết thỏa mãn như thế.” Gojo Satoru nói.
“Trung Quốc có thành ngữ 'no ấm sinh dâm dục', ý là thỏa mãn ấm no cơ sở rồi sẽ xuất hiện dục vọng tham lam phóng túng,“ Hắn quơ quơ hộp giấy đựng khoai tây bơ trong tay, “Lòng tham này sẽ khiến chúng ta không ngừng tiến hóa, cũng sẽ khiến người ta chịu thống khổ khó tiêu trừ.”
“Lúc có chiến tranh thì khẩn cầu hoà bình, lúc có hoà bình thì muốn có tài phú, lúc có tài phú lại muốn quyền lực. Mỗi người đều muốn có những thứ này, cho nên chú định sẽ có những người không có được những thứ này. Không có được thì sẽ đau khổ, không chấp nhận được thì sẽ cầu một con đường giải thoát.”
“Tựa như chú linh.” Ngữ khí của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, giống như chuyện mình đang nói không phải đề tài trầm trọng gì, mà là sau đó muốn đi đâu ăn cơm, xem bộ phim nào.
“Hơn nữa, ngươi nói hoà bình cần hy sinh hết thảy đó, không khỏi quá nặng nề.”
Thanh niên tóc bạc cẩn thận mà múc khoai tây vụn trong đáy hộp ra cho vào miệng, cảm thấy mỹ mãn thở dài, “Sasuke, hiện tại nghĩ mấy thứ này còn hơi sớm với ngươi đó. Ở tuổi này ngươi nên hưởng thụ thanh xuân mới đúng, đừng vì cuộc đời người khác mà cau mày.”
Khoai tây của Sasuke hơi nguội. Y nhai hai lần rồi nuốt xuống, cảm giác vị của sốt cà cũng vì đó mà thay đổi.
“Đừng coi ta như trẻ nhỏ.”
“Dù là người lớn ta cũng sẽ trả lời như vậy nha. Có đôi khi, tinh thần trách nhiệm quá lớn... cũng không phải chuyện tốt.”
Gojo Satoru đã đứng lên khỏi ghế, đưa lưng về phía Sasuke, đi hai bước về phía trước.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Đằng trước có một nhà hàng sushi Nara bạn ta giới thiệu, hôm nay đi ăn thử đi!”
____________________
*: Ý chỉ không làm việc gì nặng nhọc, bếp núc gì
**: Đại khái là khoai tây nướng rồi để bơ ở giữa, có thể gg 黄油土豆 để biết thêm, chứ nhiều hình ngon nghẻ quá mình chả biết chọn cái nào để diễn tả nó chứ.
Thật, edit truyện này thèm đồ ăn lắm luôn:P
***: Ý chỉ cuộc sống đãm máu, mỗi ngày đều chém chém giết giết
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương