Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 45
Có lẽ do lâu rồi chưa xảy ra chuyện như này, phản ứng của nhà Shimizu và Hiệp hội đều có thể coi là chậm chạp.
Hơn nữa còn có lòng tự trọng kỳ quái của thế gia, phản ứng đầu tiên là phong tỏa tin tức tự mình truy tìm, còn một hai phải sửa sang dung nhan người chết cho sạch sẽ mới chịu để người đến xem, kết quả chỉ có thể lưu lại chút ít tàn uế trên thi thể thì thôi không nói, hung thủ cũng không tìm được, dấu vết ở hiện trường lại bị phá huỷ không còn một miếng.
Dù tìm nhân viên khám nghiệm chuyên nghiệp cũng không biết cuối cùng có thể tìm được manh mối hay không.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Gojo Satoru mặc áo choàng tắm đi ra. Tóc hắn còn đang nhỏ nước, thấm ướt một phần cổ áo nhỏ, “Chỉ cần một chú cụ của bọn họ quả nhiên là quá ít nhỉ, hẳn phải bắt Hiệp hội xuất ra chút máu mới được.” Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm.
“Đừng có làm nhỏ nước xuống sàn.” Sasuke ném khăn lông lên đầu hắn, “Về phòng anh đi.”
“Đây là nhà tôi, phòng em cũng là của tôi ớ~.”
Gojo Satoru bắt lấy khăn lông, lung tung vò nhẹ hai bên sau đầu, ngựa quen đường cũ mà cọ cọ đến ngồi xuống cạnh Sasuke, duỗi tay muốn ôm vai Sasuke.
Sasuke duỗi tay chặn lại: “Lau tóc đi.”
“Em đang xem gì đấy?” Y buông tay. Cánh tay căn bản không hề lau tóc của Gojo Satoru lập tức bay lên vai Sasuke, đến cằm cũng muốn để lên vai y.
Hơi nước ướt át lẫn với mùi nhân tạo của dầu gội vây lấy y.
“Nếu anh dám làm nước dính lên người tôi,“ Sasuke lật sang trang mới, “Tôi sẽ khiến tóc anh không mọc được nữa.”
Gojo Satoru 'phanh' một tiếng ngã ngữa về sau, ngả người xuống sàn nhà.
“Đừng có tàn nhẫn với tôi vậy mà Sasuke,“ Tóc hắn chỉ cách sàn nhà một tầng không khí mỏng, hoàn toàn không dính chút bụi đất nào, “Bình thường nhìn thấy tóc người khác chưa khô thì không phải nên nói 'đến đây, em lau cho anh' à?”
Hắn trở mình, để khăn lông trên đầu, cọ cọ đầu sang.
“Lau cho tôi đi mà.” Vừa nói, hắn vừa lắc lắc tay Sasuke, ý muốn y buông sách.
“...Anh bị người khống chế hả?” Biểu cảm Sasuke hơi khó tả.
Y thậm chí mở Sharingan, nhìn kỹ Gojo Satoru một hồi, muốn xem rõ đầu óc đối phương cấu thành từ cái gì.
Vì y hoàn toàn không hiểu nổi đối phương vì sao sẽ có hành động thế này. Trước kia đối phương tuy cũng rất thân thiết nhưng vẫn coi như bình thường, gần đây thật sự làm người ta không hiểu được.
Gojo Satoru đột nhiên ngửa đầu ra sau.
Bị cặp mắt ấy nhìn, dù là ai cũng sẽ không tự giác mà căng thẳng. Lòng bàn tay sẽ nóng lên, lông tơ dựng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng y cảm thấy mình không phải vì sắc thái nguy hiểm này mà căng thẳng, mà do một nguyên nhân khác mà y vẫn chưa hiểu.
“Nam nữ chính trong phim truyền hình không phải đều giống vậy hửm? Tôi cũng muốn thể nghiệm một chút.” Hắn cười nói, “Thật sự không thể lau cho tôi à?”
Tầm mắt Sasuke dừng trên trang sách có vài giọt nước chảy xuống từ ngọn tóc Gojo Satoru trong tay.
“...Tôi không thạo Phong độn,“ Y thấp giọng, trong lòng bàn tay dần dần hình thành một lốc xoáy nhỏ.
Gojo Satoru kích động đưa đầu lại gần.
“Nhưng mà a,“ Sasuke duỗi tay đến đầu đối phương, “Cái này dùng để cắt tóc vẫn rất tiện đấy!”
Tóc trắng bay tán loạn.
Dù Gojo Satoru đã tay mắt lanh lẹ mà mở Vô Hạ Hạn, vẫn có vài sợi tóc bị đao gió cuốn lấy.
Sasuke hơi tiếc nuối phất tay làm chakra trong tay tan đi. Y cảm thấy tóc đối phương ngắn một chút trông sẽ thuận mắt hơn, tốt nhất là trọc một mảng giữa đầu. Hiện tại chỉ thiếu mấy sợi, thay đổi chưa đủ lớn.
“Nguy hiểm thật...” Gojo Satoru nhìn tóc trên đất, bắt lấy cổ tay Sasuke, ý đồ muốn túm y đến bên mình, “Chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều phải lo lắng đề phòng mở Vô Hạ Hạn à?”
Sasuke dễ như trở bàn tay tránh khỏi đối phương, cảnh giác dịch về sau một chút.
“Ai bảo anh làm mấy việc kỳ quái.” Y co duỗi ngón tay một chút, lại ngồi về, dùng giấy bao tóc trên đất lại ném vào thùng rác.
“Giữa partner* với nhau làm việc này không kỳ quái mà~” Gojo Satoru sờ sờ tóc, cuối cùng cũng an phận ngồi xuống.
Sao y không biết làm cộng sự còn phải làm bảo mẫu?
“Nhưng mà, nếu không phải vị gia chủ Shimizu kia phản ứng nhanh, lưu giữ chút tàn uế, đao của em lại là đặt làm riêng, hôm nay có lẽ nhiều ít sẽ có chút phiền toái.” Thanh niên tóc trắng ngắn nói, duỗi tay cầm một miếng đồ ngọt từ trên bàn.
Sasuke từng có xung đột với Shimizu Shingo ở Hiệp hội, lúc đối phương đi Matsushima Sasuke cũng vừa hay đang chấp hành nhiệm vụ gần đó, mấy chi tiết linh tinh vụn vặt chồng lên nhau, gần như mọi manh mối đều là bất lợi với y.
Nhưng đao của y khác với katana thường, thân đao mỏng hơn, hơi ngắn hơn, gần như không có độ cong, dù không dùng chú lực chém đứt cơ thể thì dấu vết để lại trên mặt đất và vách tường cũng là đặc thù có một không hai.
Ngay khi nhìn thấy đao của y, Sasuke đã biết vị gia chủ Shimizu kia trên thực tế đã tin rằng chuyện này không liên quan đến y.
“Dùng đao hay không cũng có thể làm được đến trình độ đó.” Sasuke không hề áp lực theo kịp đề tài đứt quãng của hắn.
Ninja cực kỳ ỷ lại tình báo, tình báo nắm giữ càng nhiều thì khi đối mặt kẻ địch sẽ càng nắm chắc thành công, ngược lại cũng vậy.
Đến nay y đều cố ý khống chế lực độ ra tay của mình, có thể dùng một phần lực để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không dùng hai phần lực. Trừ Gojo Satoru ra, bên ngoài đến giờ vẫn cho rằng y thuận tay phải, thuật thức là lôi điện và đồng thuật** loại khống chế, tốc độ tuy nhanh nhưng công kích lại có thanh thế to lớn, miễn cưỡng phù hợp với lý giải của chú thuật sư đối với chú lực.
Nhưng đây chỉ là một góc núi băng.
Thế nên Gojo Satoru có thể chặn được một phần kiêng kị với Sasuke, không để chúng hóa thành hành động thực tiễn, Hiệp hội cũng sẽ không hao tâm tốn sức đào hố cho y nhảy. Lần này có lẽ chỉ là thuận thế làm.
Thành công đương nhiên tốt, không thành công cũng không có tổn thất.
“So với vết đao, miệng vết thương của lão càng giống từ sức mạnh của gió hơn,“ Sasuke nói, “Như thế này.”
Y ngưng tụ chakra, tùy tay cắt ở một góc bàn con, nơi đó lập tức toàn bộ trượt xuống.
Gojo Satoru nhặt khối gỗ nhỏ hình tam giác lên, phát hiện cạnh của khối gỗ rất bóng và nhẵn, không có chút gỗ vụn hay bột gỗ nào, nhưng vẫn hơi khác với vết đao chém.
“Ài— tôi còn tưởng Phong độn có thể dùng để sấy tóc,“ Hắn thở dài, sờ sờ tóc mình, “Kết quả lực sát thương lớn đến vậy à?”
“'Phong' là cắt đứt, là thuộc tính gần mạnh nhất.” Sasuke nói. “Hơn nữa, nhẫn thuật vốn là để giết người mới khai phá ra.”
“Phong, Lôi, Thủy, Hỏa,“ Gojo Satoru thảy thảy khối gỗ nhỏ trong tay, “Chỉ còn Thổ là tôi chưa thấy qua.”
“Còn có cái khác nữa.”
“Như là?”
“Tôi cũng biết thuật loại không gian.”
Gojo Satoru sửng sốt một lúc, trên mặt nổi lên ý cười vui sướng: “Cái này cũng nói cho tôi à? Hôm nay em nói nhiều hơn đó.”
“Thuật loại không gian có rất nhiều, nói cho anh cũng không sao.” Sasuke nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, “Chỉ là cho anh biết những gì Shimizu Iwa nói tôi hoàn toàn có thể làm được. Dùng ảo thuật tôi cũng có thể giết lão. Không lưu lại tàn uế, khiến lão mất ý thức cũng rất đơn giản.”
“Không hổ là Sasuke mà,“ Gojo Satoru cười tủm tỉm, “Muốn phần thưởng gì không? Ví dụ như một nụ hôn gió của tôi hay gì đó...”
...
“Giữ lại cho người khác đi.”
“Khó mà làm được nha, tôi cũng không phải là loại đàn ông tuỳ tiện.” Gojo Satoru sờ sờ miệng mình.
Rõ ràng chỗ nào trên người cũng tràn ngập hai chữ 'tuỳ tiện'.
Sasuke cảm thấy mình nên thở dài. Nhưng trên thực tế mắt y lại mang theo chút ý cười.
“Kẻ thù của anh có không ít.” Y thực sự cầu thị nói.
“Lời này không nên do tôi nói hửm?” Gojo Satoru vuốt cằm, “Diễn biến bình thường không phải là em tự trách do mang đến phiền phức cho tôi, sau đó nhào vào lòng tôi để Satoru-sâm an ủi à?”
“Anh là thằng ngu à?” Sasuke tức giận nói, “Hoàn toàn là phiền phức của anh chứ.”
Tuy y xác thật mang đến rất nhiều phiền toái cho Gojo Satoru, nhưng cái này hoàn toàn là vì người này quá thích tự rước phiền vào người, dẫn đến y bị liên luỵ mà thôi.
“Vậy em hối hận không? Thành lập 'ràng buộc' với tôi.” Gojo Satoru quơ quơ cổ tay có chú văn với Sasuke quơ quơ.
“Không,“ Sasuke khép sách lại để một bên, duỗi tay nhìn nhìn chú văn trên cổ tay mình, “Còn rất thú vị.”
Dù là Gojo Satoru hay là thế giới này.
...
Ngay khi Sasuke lại muốn đuổi đối phương về phòng mình, chuông điện thoại của Gojo Satoru vang lên.
“Nhà Shimizu.” Hắn cúp điện thoại, “Camera của một cửa hàng ở góc đường quay được một người, bọn họ cảm thấy là chú nguyền sư.”
Hắn kỳ thật đã từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ. Tìm cảnh sát chỉ là để có bên thứ ba tham gia, thêm một bước bài trừ hiềm nghi đối với Sasuke, ai ngờ lại thật sự tìm được người.
“Giờ này lại đi báo cho anh?” Sasuke nhìn thời gian. Hai người về từ nhà Shimizu cũng đã tám giờ, Gojo Satoru không biết lên cơn điên gì mà một hai phải dùng phòng tắm trong phòng y, lúc này đã gần mười một giờ.
Chỉ là một bóng người, thậm chí còn chưa xác định hành tung kế tiếp của đối phương, đã vô cùng lo lắng gọi điện đến. Xem ra là nôn nóng thật.
Cũng đúng, dù sao một thành viên cao tầng chết không kịp ngáp, bây giờ mỗi một người trong Hiệp hội khẳng định đều cảm thấy bất an. Xác nhận Sasuke không có vấn đề, cũng không thể xuống tay với y thì tự nhiên là muốn mặt dày ôm chặt đùi Gojo Satoru.
“Việc lần này dù từ phương diện nào mà nói cũng rất kỳ quái.” Ngữ khí Gojo Satoru nhẹ nhàng, nói, “Phương thức động thủ có vẻ là nhắm đến em, lại để camera quay được dáng vẻ của chú nguyền sư, chú nguyền sư kia tự tin đến vậy sao?”
Nói vậy, chú nguyền sư đều sẽ không xuất hiện giữa đám đông mà không có chút nguỵ trang nào. Mà hợp tác giữa chú thuật sư và cảnh sát giới hạn trong việc sơ tán dân cư trong khi thanh tẩy chú linh, những thứ khác đều tự mình xử lý.
Một bên biết quặp đuôi làm người, một bên có nghề chính là xử lý vấn đề phi nhân loại, mấy năm nay còn xem như tương đối tĩnh lặng. Hơn nữa Bách Quỷ Dạ năm ngoái Sasuke một mình tét mông chú nguyền sư tại Tokyo, Tokyo hơn một tháng qua quả thực có thể dùng từ 'gió êm sóng lặng' để hình dung. Cũng không biết chú nguyền sư này nghĩ gì mà chọn ngay thời điểm, đối tượng này để ra tay.
Thậm chí còn để người ta tóm đuôi.
“Đám đó nói sẽ gửi ảnh chụp cho tôi...” Giọng Gojo Satoru đứt ngang. Hắn nhìn điện thoại, đầu ngón tay không tự chủ mà dùng sức đè màn hình, trở thành màu trắng bệch. Đoạn hắn không nói tiếng nào, đứng lên đi ra cửa.
“Ngày mai nếu tìm được người thì chúng ta cùng đi đi~” Hắn vừa đi vừa nhẹ nhàng nói.
“Sao vậy? Là người anh quen sao?” Sasuke nhìn ra sự thất thần trong nháy mắt của Gojo Satoru.
Nhưng đối phương khống chế rất tốt, không để bất kỳ cảm xúc gì truyền sang y.
Gojo Satoru không hoàn toàn xoay người, chỉ lộ ra nửa bên mặt, tóc bạc rũ trước mắt, khiến người khác không thấy rõ mắt hắn.
“Có thể coi là thế,“ Hắn nói, “Dù sao đã rất nhiều năm không gặp, hy vọng tôi không nhớ lầm bề ngoài của gã.”
Sasuke chú ý thấy, hắn hình như đang cười.
“Có hơi, có hơi gấp không chờ nổi nha.”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác viết chậm quá...
Một số chú thích:
Chương trước kỳ thật chỉ có đầu óc Shimizu Iwa là không tỉnh táo, người chết là ông nội anh ta, còn chết dưới mí mắt anh ta luôn. Gia chủ nhà họ là trung lập, thái độ khá tốt, cũng không gây chuyện gì.
Hiệp hội: Tuy mỗi lần đều hùng hùng hổ hổ với Satoru nhưng chủ yếu là vì đám bọn họ khiến Satoru không có cách nào. Trên thực tế, dù là Kusakabe Takuya hay chuyện lần này đều không phải do cố tình nhắm vào Sasuke mà bố trí, bọn họ chỉ là ôm tâm thái 'lỡ có thể hố được Satoru thì sao' mà thuận thế đẩy một cái.
Truyện này có lẽ không phải sảng văn trong lòng các bạn, vì Sasuke đang thử lý giải cách làm của Satoru, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của hắn, sẽ không chủ động ra tay, đây không phải cách mạng của y. Nếu y còn như trước, trực tiếp đi lên đánh bay cả hiện trường thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đương nhiên về sau sẽ có cơ hội đánh... Tuy có lẽ là rất sau rất sau luôn.
__________________________________
*: Anh ta dùng từ tiếng Anh luôn, mình nghi là chơi chữ đấy ;)
Partner vừa có nghĩa là cộng sự (như ẻm và ảnh đã giao ước với nhau là bắt đầu lại từ thân phận cộng sự trong rừng cây hôm ấy), vừa có thể hiểu là bạn đời đấy =))))
**: Đồng thuật hiểu nôm na là thuật thức liên quan đến mắt (đồng = mắt)
Tính hôm qua đăng, nhưng mà ôm lap ngủ mất =D
Hơn nữa còn có lòng tự trọng kỳ quái của thế gia, phản ứng đầu tiên là phong tỏa tin tức tự mình truy tìm, còn một hai phải sửa sang dung nhan người chết cho sạch sẽ mới chịu để người đến xem, kết quả chỉ có thể lưu lại chút ít tàn uế trên thi thể thì thôi không nói, hung thủ cũng không tìm được, dấu vết ở hiện trường lại bị phá huỷ không còn một miếng.
Dù tìm nhân viên khám nghiệm chuyên nghiệp cũng không biết cuối cùng có thể tìm được manh mối hay không.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Gojo Satoru mặc áo choàng tắm đi ra. Tóc hắn còn đang nhỏ nước, thấm ướt một phần cổ áo nhỏ, “Chỉ cần một chú cụ của bọn họ quả nhiên là quá ít nhỉ, hẳn phải bắt Hiệp hội xuất ra chút máu mới được.” Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm.
“Đừng có làm nhỏ nước xuống sàn.” Sasuke ném khăn lông lên đầu hắn, “Về phòng anh đi.”
“Đây là nhà tôi, phòng em cũng là của tôi ớ~.”
Gojo Satoru bắt lấy khăn lông, lung tung vò nhẹ hai bên sau đầu, ngựa quen đường cũ mà cọ cọ đến ngồi xuống cạnh Sasuke, duỗi tay muốn ôm vai Sasuke.
Sasuke duỗi tay chặn lại: “Lau tóc đi.”
“Em đang xem gì đấy?” Y buông tay. Cánh tay căn bản không hề lau tóc của Gojo Satoru lập tức bay lên vai Sasuke, đến cằm cũng muốn để lên vai y.
Hơi nước ướt át lẫn với mùi nhân tạo của dầu gội vây lấy y.
“Nếu anh dám làm nước dính lên người tôi,“ Sasuke lật sang trang mới, “Tôi sẽ khiến tóc anh không mọc được nữa.”
Gojo Satoru 'phanh' một tiếng ngã ngữa về sau, ngả người xuống sàn nhà.
“Đừng có tàn nhẫn với tôi vậy mà Sasuke,“ Tóc hắn chỉ cách sàn nhà một tầng không khí mỏng, hoàn toàn không dính chút bụi đất nào, “Bình thường nhìn thấy tóc người khác chưa khô thì không phải nên nói 'đến đây, em lau cho anh' à?”
Hắn trở mình, để khăn lông trên đầu, cọ cọ đầu sang.
“Lau cho tôi đi mà.” Vừa nói, hắn vừa lắc lắc tay Sasuke, ý muốn y buông sách.
“...Anh bị người khống chế hả?” Biểu cảm Sasuke hơi khó tả.
Y thậm chí mở Sharingan, nhìn kỹ Gojo Satoru một hồi, muốn xem rõ đầu óc đối phương cấu thành từ cái gì.
Vì y hoàn toàn không hiểu nổi đối phương vì sao sẽ có hành động thế này. Trước kia đối phương tuy cũng rất thân thiết nhưng vẫn coi như bình thường, gần đây thật sự làm người ta không hiểu được.
Gojo Satoru đột nhiên ngửa đầu ra sau.
Bị cặp mắt ấy nhìn, dù là ai cũng sẽ không tự giác mà căng thẳng. Lòng bàn tay sẽ nóng lên, lông tơ dựng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng y cảm thấy mình không phải vì sắc thái nguy hiểm này mà căng thẳng, mà do một nguyên nhân khác mà y vẫn chưa hiểu.
“Nam nữ chính trong phim truyền hình không phải đều giống vậy hửm? Tôi cũng muốn thể nghiệm một chút.” Hắn cười nói, “Thật sự không thể lau cho tôi à?”
Tầm mắt Sasuke dừng trên trang sách có vài giọt nước chảy xuống từ ngọn tóc Gojo Satoru trong tay.
“...Tôi không thạo Phong độn,“ Y thấp giọng, trong lòng bàn tay dần dần hình thành một lốc xoáy nhỏ.
Gojo Satoru kích động đưa đầu lại gần.
“Nhưng mà a,“ Sasuke duỗi tay đến đầu đối phương, “Cái này dùng để cắt tóc vẫn rất tiện đấy!”
Tóc trắng bay tán loạn.
Dù Gojo Satoru đã tay mắt lanh lẹ mà mở Vô Hạ Hạn, vẫn có vài sợi tóc bị đao gió cuốn lấy.
Sasuke hơi tiếc nuối phất tay làm chakra trong tay tan đi. Y cảm thấy tóc đối phương ngắn một chút trông sẽ thuận mắt hơn, tốt nhất là trọc một mảng giữa đầu. Hiện tại chỉ thiếu mấy sợi, thay đổi chưa đủ lớn.
“Nguy hiểm thật...” Gojo Satoru nhìn tóc trên đất, bắt lấy cổ tay Sasuke, ý đồ muốn túm y đến bên mình, “Chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều phải lo lắng đề phòng mở Vô Hạ Hạn à?”
Sasuke dễ như trở bàn tay tránh khỏi đối phương, cảnh giác dịch về sau một chút.
“Ai bảo anh làm mấy việc kỳ quái.” Y co duỗi ngón tay một chút, lại ngồi về, dùng giấy bao tóc trên đất lại ném vào thùng rác.
“Giữa partner* với nhau làm việc này không kỳ quái mà~” Gojo Satoru sờ sờ tóc, cuối cùng cũng an phận ngồi xuống.
Sao y không biết làm cộng sự còn phải làm bảo mẫu?
“Nhưng mà, nếu không phải vị gia chủ Shimizu kia phản ứng nhanh, lưu giữ chút tàn uế, đao của em lại là đặt làm riêng, hôm nay có lẽ nhiều ít sẽ có chút phiền toái.” Thanh niên tóc trắng ngắn nói, duỗi tay cầm một miếng đồ ngọt từ trên bàn.
Sasuke từng có xung đột với Shimizu Shingo ở Hiệp hội, lúc đối phương đi Matsushima Sasuke cũng vừa hay đang chấp hành nhiệm vụ gần đó, mấy chi tiết linh tinh vụn vặt chồng lên nhau, gần như mọi manh mối đều là bất lợi với y.
Nhưng đao của y khác với katana thường, thân đao mỏng hơn, hơi ngắn hơn, gần như không có độ cong, dù không dùng chú lực chém đứt cơ thể thì dấu vết để lại trên mặt đất và vách tường cũng là đặc thù có một không hai.
Ngay khi nhìn thấy đao của y, Sasuke đã biết vị gia chủ Shimizu kia trên thực tế đã tin rằng chuyện này không liên quan đến y.
“Dùng đao hay không cũng có thể làm được đến trình độ đó.” Sasuke không hề áp lực theo kịp đề tài đứt quãng của hắn.
Ninja cực kỳ ỷ lại tình báo, tình báo nắm giữ càng nhiều thì khi đối mặt kẻ địch sẽ càng nắm chắc thành công, ngược lại cũng vậy.
Đến nay y đều cố ý khống chế lực độ ra tay của mình, có thể dùng một phần lực để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không dùng hai phần lực. Trừ Gojo Satoru ra, bên ngoài đến giờ vẫn cho rằng y thuận tay phải, thuật thức là lôi điện và đồng thuật** loại khống chế, tốc độ tuy nhanh nhưng công kích lại có thanh thế to lớn, miễn cưỡng phù hợp với lý giải của chú thuật sư đối với chú lực.
Nhưng đây chỉ là một góc núi băng.
Thế nên Gojo Satoru có thể chặn được một phần kiêng kị với Sasuke, không để chúng hóa thành hành động thực tiễn, Hiệp hội cũng sẽ không hao tâm tốn sức đào hố cho y nhảy. Lần này có lẽ chỉ là thuận thế làm.
Thành công đương nhiên tốt, không thành công cũng không có tổn thất.
“So với vết đao, miệng vết thương của lão càng giống từ sức mạnh của gió hơn,“ Sasuke nói, “Như thế này.”
Y ngưng tụ chakra, tùy tay cắt ở một góc bàn con, nơi đó lập tức toàn bộ trượt xuống.
Gojo Satoru nhặt khối gỗ nhỏ hình tam giác lên, phát hiện cạnh của khối gỗ rất bóng và nhẵn, không có chút gỗ vụn hay bột gỗ nào, nhưng vẫn hơi khác với vết đao chém.
“Ài— tôi còn tưởng Phong độn có thể dùng để sấy tóc,“ Hắn thở dài, sờ sờ tóc mình, “Kết quả lực sát thương lớn đến vậy à?”
“'Phong' là cắt đứt, là thuộc tính gần mạnh nhất.” Sasuke nói. “Hơn nữa, nhẫn thuật vốn là để giết người mới khai phá ra.”
“Phong, Lôi, Thủy, Hỏa,“ Gojo Satoru thảy thảy khối gỗ nhỏ trong tay, “Chỉ còn Thổ là tôi chưa thấy qua.”
“Còn có cái khác nữa.”
“Như là?”
“Tôi cũng biết thuật loại không gian.”
Gojo Satoru sửng sốt một lúc, trên mặt nổi lên ý cười vui sướng: “Cái này cũng nói cho tôi à? Hôm nay em nói nhiều hơn đó.”
“Thuật loại không gian có rất nhiều, nói cho anh cũng không sao.” Sasuke nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, “Chỉ là cho anh biết những gì Shimizu Iwa nói tôi hoàn toàn có thể làm được. Dùng ảo thuật tôi cũng có thể giết lão. Không lưu lại tàn uế, khiến lão mất ý thức cũng rất đơn giản.”
“Không hổ là Sasuke mà,“ Gojo Satoru cười tủm tỉm, “Muốn phần thưởng gì không? Ví dụ như một nụ hôn gió của tôi hay gì đó...”
...
“Giữ lại cho người khác đi.”
“Khó mà làm được nha, tôi cũng không phải là loại đàn ông tuỳ tiện.” Gojo Satoru sờ sờ miệng mình.
Rõ ràng chỗ nào trên người cũng tràn ngập hai chữ 'tuỳ tiện'.
Sasuke cảm thấy mình nên thở dài. Nhưng trên thực tế mắt y lại mang theo chút ý cười.
“Kẻ thù của anh có không ít.” Y thực sự cầu thị nói.
“Lời này không nên do tôi nói hửm?” Gojo Satoru vuốt cằm, “Diễn biến bình thường không phải là em tự trách do mang đến phiền phức cho tôi, sau đó nhào vào lòng tôi để Satoru-sâm an ủi à?”
“Anh là thằng ngu à?” Sasuke tức giận nói, “Hoàn toàn là phiền phức của anh chứ.”
Tuy y xác thật mang đến rất nhiều phiền toái cho Gojo Satoru, nhưng cái này hoàn toàn là vì người này quá thích tự rước phiền vào người, dẫn đến y bị liên luỵ mà thôi.
“Vậy em hối hận không? Thành lập 'ràng buộc' với tôi.” Gojo Satoru quơ quơ cổ tay có chú văn với Sasuke quơ quơ.
“Không,“ Sasuke khép sách lại để một bên, duỗi tay nhìn nhìn chú văn trên cổ tay mình, “Còn rất thú vị.”
Dù là Gojo Satoru hay là thế giới này.
...
Ngay khi Sasuke lại muốn đuổi đối phương về phòng mình, chuông điện thoại của Gojo Satoru vang lên.
“Nhà Shimizu.” Hắn cúp điện thoại, “Camera của một cửa hàng ở góc đường quay được một người, bọn họ cảm thấy là chú nguyền sư.”
Hắn kỳ thật đã từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ. Tìm cảnh sát chỉ là để có bên thứ ba tham gia, thêm một bước bài trừ hiềm nghi đối với Sasuke, ai ngờ lại thật sự tìm được người.
“Giờ này lại đi báo cho anh?” Sasuke nhìn thời gian. Hai người về từ nhà Shimizu cũng đã tám giờ, Gojo Satoru không biết lên cơn điên gì mà một hai phải dùng phòng tắm trong phòng y, lúc này đã gần mười một giờ.
Chỉ là một bóng người, thậm chí còn chưa xác định hành tung kế tiếp của đối phương, đã vô cùng lo lắng gọi điện đến. Xem ra là nôn nóng thật.
Cũng đúng, dù sao một thành viên cao tầng chết không kịp ngáp, bây giờ mỗi một người trong Hiệp hội khẳng định đều cảm thấy bất an. Xác nhận Sasuke không có vấn đề, cũng không thể xuống tay với y thì tự nhiên là muốn mặt dày ôm chặt đùi Gojo Satoru.
“Việc lần này dù từ phương diện nào mà nói cũng rất kỳ quái.” Ngữ khí Gojo Satoru nhẹ nhàng, nói, “Phương thức động thủ có vẻ là nhắm đến em, lại để camera quay được dáng vẻ của chú nguyền sư, chú nguyền sư kia tự tin đến vậy sao?”
Nói vậy, chú nguyền sư đều sẽ không xuất hiện giữa đám đông mà không có chút nguỵ trang nào. Mà hợp tác giữa chú thuật sư và cảnh sát giới hạn trong việc sơ tán dân cư trong khi thanh tẩy chú linh, những thứ khác đều tự mình xử lý.
Một bên biết quặp đuôi làm người, một bên có nghề chính là xử lý vấn đề phi nhân loại, mấy năm nay còn xem như tương đối tĩnh lặng. Hơn nữa Bách Quỷ Dạ năm ngoái Sasuke một mình tét mông chú nguyền sư tại Tokyo, Tokyo hơn một tháng qua quả thực có thể dùng từ 'gió êm sóng lặng' để hình dung. Cũng không biết chú nguyền sư này nghĩ gì mà chọn ngay thời điểm, đối tượng này để ra tay.
Thậm chí còn để người ta tóm đuôi.
“Đám đó nói sẽ gửi ảnh chụp cho tôi...” Giọng Gojo Satoru đứt ngang. Hắn nhìn điện thoại, đầu ngón tay không tự chủ mà dùng sức đè màn hình, trở thành màu trắng bệch. Đoạn hắn không nói tiếng nào, đứng lên đi ra cửa.
“Ngày mai nếu tìm được người thì chúng ta cùng đi đi~” Hắn vừa đi vừa nhẹ nhàng nói.
“Sao vậy? Là người anh quen sao?” Sasuke nhìn ra sự thất thần trong nháy mắt của Gojo Satoru.
Nhưng đối phương khống chế rất tốt, không để bất kỳ cảm xúc gì truyền sang y.
Gojo Satoru không hoàn toàn xoay người, chỉ lộ ra nửa bên mặt, tóc bạc rũ trước mắt, khiến người khác không thấy rõ mắt hắn.
“Có thể coi là thế,“ Hắn nói, “Dù sao đã rất nhiều năm không gặp, hy vọng tôi không nhớ lầm bề ngoài của gã.”
Sasuke chú ý thấy, hắn hình như đang cười.
“Có hơi, có hơi gấp không chờ nổi nha.”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác viết chậm quá...
Một số chú thích:
Chương trước kỳ thật chỉ có đầu óc Shimizu Iwa là không tỉnh táo, người chết là ông nội anh ta, còn chết dưới mí mắt anh ta luôn. Gia chủ nhà họ là trung lập, thái độ khá tốt, cũng không gây chuyện gì.
Hiệp hội: Tuy mỗi lần đều hùng hùng hổ hổ với Satoru nhưng chủ yếu là vì đám bọn họ khiến Satoru không có cách nào. Trên thực tế, dù là Kusakabe Takuya hay chuyện lần này đều không phải do cố tình nhắm vào Sasuke mà bố trí, bọn họ chỉ là ôm tâm thái 'lỡ có thể hố được Satoru thì sao' mà thuận thế đẩy một cái.
Truyện này có lẽ không phải sảng văn trong lòng các bạn, vì Sasuke đang thử lý giải cách làm của Satoru, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của hắn, sẽ không chủ động ra tay, đây không phải cách mạng của y. Nếu y còn như trước, trực tiếp đi lên đánh bay cả hiện trường thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đương nhiên về sau sẽ có cơ hội đánh... Tuy có lẽ là rất sau rất sau luôn.
__________________________________
*: Anh ta dùng từ tiếng Anh luôn, mình nghi là chơi chữ đấy ;)
Partner vừa có nghĩa là cộng sự (như ẻm và ảnh đã giao ước với nhau là bắt đầu lại từ thân phận cộng sự trong rừng cây hôm ấy), vừa có thể hiểu là bạn đời đấy =))))
**: Đồng thuật hiểu nôm na là thuật thức liên quan đến mắt (đồng = mắt)
Tính hôm qua đăng, nhưng mà ôm lap ngủ mất =D
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương