Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 66
Gojo Satoru hoàn toàn thất vọng.
“Tôi tưởng em không nghe thấy chứ.” Hắn trẻ con mà lẩm bẩm một câu, nhụt chí ngả vào lưng ghế sô pha, duỗi tay nhéo nhéo cổ tay Sasuke, thuận tay vuốt ve những vòng chú văn màu đen kia.
Lòng bàn tay với vết chai mỏng cọ xát với động mạch cổ tay Sasuke, dường như có thể trực tiếp xuyên qua làn da khiến y cảm nhận được nhịp tim đập rất khẽ trong đầu ngón tay đối phương.
Sasuke không để ý lắm, rút tay ra.
“Em không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi mất đi chú văn à?” Gojo Satoru hiển nhiên không muốn đồng ý với yêu cầu của Sasuke.
Sẽ bị coi như chú linh bình thường, sẽ bị Hiệp hội hạ lệnh thanh tẩy, có khi còn sẽ yêu cầu Gojo Satoru tự mình động thủ. Không cần nghĩ cũng biết.
“Không sao cả,“ Sasuke nói, “Trừ anh ra, đám còn lại đều quá yếu, căn bản không phải mối đe doạ.”
Ngữ khí y không ngạo mạn, biểu cảm cũng không trào phúng, như thể chỉ đang trần thuật một sự thật cơ bản.
Đối với y và Gojo Satoru, đây xác thật là một sự thật bình thường.
Nhưng nếu để mấy lão ông lão bà Hiệp hội kia nghe được, đảm bảo sẽ bị tức đến thất khiếu* bốc khói, thề bất kể thế nào cũng phải dạy cho Uchiha Sasuke một bài học.
Gojo Satoru nhìn như hơi vui vẻ, lại như không mấy vui vẻ.
“Bọn họ chắc chắn sẽ bắt tôi đi.” Hắn giãy giụa một chút.
“Vậy thì tốt,“ Thiếu niên tóc đen từ nãy đã luôn nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của Gojo Satoru, biểu cảm không có gì thay đổi, đôi mắt lại có vẻ sáng hơn một chút, “Anh cũng muốn đánh một trận thống khoái với tôi mà nhỉ?”
Y không cho rằng mình yếu hơn Gojo Satoru — dù đối phương đến giờ vẫn chưa có cơ hội toàn lực ra tay, chiêu thức 'Triển khai Lãnh địa' này cũng rất không nói lý; Sasuke cũng có tự tin về bản thân.
Hơn nữa dù mọi việc có đến nông nỗi kia, Gojo Satoru cũng sẽ không để mặc cho Hiệp hội sai khiến.
Sasuke phi thường khẳng định điều này.
“'Ràng buộc' có hay không cũng không ảnh hưởng mà nhỉ?” Gojo Satoru bĩu môi. “Đợi hai ta rảnh thì đi tìm một hòn đảo nhỏ không người đánh một trận là được. Em muốn nơi nào? Malaysia? Hawaii? Hay là chỗ nào khác?”
“Đừng nói sang chuyện khác.” Sasuke bình tĩnh chỉ ra điểm này.
“Chậc.” Gojo Satoru khó chịu quay đầu đi.
“Điều kiện này hoàn thành rồi tôi vẫn phải giúp anh một lần nữa,“ Sasuke không hiểu vì sao Gojo Satoru có phản ứng lớn như vậy cho lắm. “Anh gấp cái gì?”
Nhưng mà á.
Cảm giác mà ba điều kiện còn hai với ba điều kiện còn một mang đến cho người ta hoàn toàn khác nhau được chưa?
Nhưng Gojo Satoru cảm thấy Sasuke sẽ không để ý loại chuyện này, cũng không thể hiểu được tâm tình rối rắm của hắn — chính hắn còn chưa hiểu rõ nữa là.
Hắn chưa nghĩ ra được phải trả lời Sasuke thế nào, dứt khoát ngả người ra sau bắt đầu chơi xấu: “Không được, chỉ diễn một vở kịch mà cũng tính là điều kiện thì tôi thiệt thòi quá.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Nam nhân tóc trắng ngắn rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, “Coi điều kiện của tôi là 'giải quyết toàn bộ sự việc', trước khi tôi nói 'dừng' thì không tính là kết thúc.”
Sasuke liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng, là thời điểm tốt để nằm mơ.
Gojo Satoru có nắm giữ tuyệt kỹ ngủ mơ mở mắt nào đó không vậy?
“Anh sẽ nói 'dừng' à?” Y hừ lạnh một tiếng.
Điện thoại tối đi, màn hình đen phản chiếu biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên.
Nhưng Sasuke kỳ thực không thấy giận, ngược lại thấy có chút buồn cười.
Gojo Satoru mà nói 'dừng' mới là lạ.
“Sẽ không ó,“ Gojo Satoru lắc lắc đầu, “Vì tôi muốn Sasuke ở cạnh tôi mãi luôn nè.” Hắn nhẹ nhàng mà nói, mắt lam mang theo chút cảm xúc Sasuke nhìn không hiểu.
Sasuke nghi hoặc nhìn đối phương, “Anh nghĩ gì đấy?”
Y cứ cảm thấy ngữ khí khi nói nửa câu sau của Gojo Satoru nghe hơi kỳ quái.
Nam nhân tóc trắng chống đầu cười rộ lên, biểu cảm trên mặt không nhìn ra được manh mối nào, “Gì cũng chưa nghĩ hết á, không thì em cảm nhận thử chút đi?”
Sasuke mặc kệ hắn, đổi đề tài, “Tôi có thể giúp anh giải quyết vấn đề lần này.”
Y giương mắt nhìn nam nhân tóc trắng, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên không muốn nhượng bộ: “Nhưng là, thời điểm nói 'dừng' do tôi quyết định.”
Y cũng không kháng cự chuyện 'làm mồi nhử' này, thậm chí có hơi nóng lòng muốn thử.
Gojo Satoru chủ động để lộ nhân tố không xác định là y này là vì muốn những kẻ không an phận đó chủ động đến tiếp xúc với y — nếu rất lâu về trước bọn họ đã bắt đầu bọc hậu cho nghiên cứu của Kamo Noritoshi, thậm chí thò tay lên người Tinh Tương Thể, có lẽ sẽ không câu nệ việc liên hệ 'chú linh' không giống người thường như y một chút.
Hơn nữa, Sasuke cảm thấy, việc này có lẽ có thể giúp y cách Itachi-nii gần hơn chút ít. Hai người đều không thích đem chuyện mình đã trải qua ra kể lể. Lại nói chuyện khi trước, dù đến tận phút cuối, gần như mọi thứ Sasuke biết về Itachi cũng đều là từ lời tự thuật của những người khác.
—Thiên tài Uchiha, anh hùng nhẫn nhục gánh vác gánh nặng, Hokage chân chính, gián điệp hai mang tâm tư kín đáo...
Bọn họ giảng hoà, nhưng đó không có nghĩa là Sasuke thừa nhận ý tưởng của đối phương, cũng không có nghĩa là Sasuke thật sự có thể cảm nhận tâm tình của Itachi.
Uchiha Sasuke và Uchiha Itachi dù sao vẫn là hai người.
Tuy không thể xác định sẽ có người tìm đến cửa hay không, tính cách của Sasuke cũng hoàn toàn khác Itachi; việc này nhiều ít cũng đã xây dựng cho y một hoàn cảnh, để Sasuke có thể thử nghiền ngẫm suy nghĩ khi đó của Itachi.
Vấn đề duy nhất là chuyện này vừa nghĩ liền biết sẽ không có khả năng nhẹ nhàng kết thúc. Nếu kéo dài vài năm như kế hoạch của Madara, bắt hai người họ phải luôn đuổi theo sau đít đám nọ, vậy thì y muốn hoàn thành điều kiện của Gojo Satoru không biết phải tới năm nào tháng nào.
—Trừ khi Gojo Satoru đồng ý cho y dùng ảo thuật đẩy thẳng một đường, gặp kẻ không phục trực tiếp đánh phục, gặp chuyện ngoài ý muốn còn có thể ra tay hỗ trợ thủ tiêu. Nếu đã vậy rồi mà vẫn kéo đến một hai năm thì cái 'mạnh nhất' này Gojo Satoru không cần làm nữa.
Gojo Satoru nhìn chằm chằm y trong chốc lát — Sasuke đã hoàn toàn thích ứng với cặp mắt lam xinh đẹp kia của đối phương, không hề có ý trốn tránh.
“Nếu vượt quá thời hạn mà chuyện này vẫn chưa kết thúc thì em cũng không được chạy trốn.” Gojo Satoru lùi nửa bước, biểu cảm không thương lượng nữa, “Bằng không tôi tuyệt— đối không đồng ý, dù sao cũng là tôi ra điều kiện.”
Hai người mỗi người chiếm một nửa sô pha, đều dựa tay vịn sô pha, gần như ngồi mặt đối mặt.
“Tôi không tính chạy.” Sasuke cảm thấy cuộc nói chuyện tối nay dần trở nên hơi không hiểu nổi, “Đã nói còn một điều kiện mà.”
“Sau khi hoàn thành hết ba điều kiện thì sao?” Gojo Satoru không thuận theo không buông tha, hỏi, “Em tính làm gì?”
Gojo Satoru uống lộn thuốc à?
Lúc trước hắn đâu quan tâm chuyện y muốn làm sau khi giải trừ 'ràng buộc' đâu.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
“Nói cho tôi đi mà.” Gojo Satoru giục y.
Sasuke thật ra vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ. Nhưng ít ra, trước mắt thì lực hấp dẫn của Gojo Satoru tạm thời vẫn kém hơn thế giới bên ngoài.
“Đại khái sẽ đi du lịch đi.” Y thẳng thắn nói.
Đi đến quốc gia khác, thể nghiệm văn hoá khác một chút, hẳn là một lựa chọn không tồi.
Lòng Gojo Satoru trầm xuống.
Từ lúc Sasuke không cần thường xuyên bổ sung chú lực của hắn tới nay, hắn luôn vô thức nghĩ đến 'ràng buộc' giữa hai người. Một bên cảm thấy thiếu niên tóc đen chắc chắn là vì 'ràng buộc' mới ở lại; một bên khác lại nghĩ, nói không chừng đối phương sẽ cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tệ lắm, sau khi giải trừ 'ràng buộc' vẫn sẽ ở lại đây như cũ.
Ý sau hiển nhiên có chút quá lý tưởng hoá.
“...Không phải em đã đồng ý cải cách chú thuật giới cùng tôi sao?”
Sasuke sửng sốt một chút.
Y xác thật đã sớm đồng ý với Gojo Satoru là sẽ tham dự vào cải cách của đối phương, không ngờ Gojo Satoru lại lôi chuyên đó ra lúc này.
“Có 'ràng buộc' hay không tôi cũng sẽ giúp anh.” Y nhàn nhạt nói.
Trước khi tận mắt nhìn thấy Gojo Satoru thành công hay thất bại, hoặc xác định đối phương sẽ thành công hay thất bại, y dù không ngây người ở Tokyo cũng sẽ không đi quá xa.
Thành công đương nhiên tốt, thất bại y cũng không ngại giúp đối phương trực tiếp san bằng tổng bộ Hiệp hội.
“Vậy sao em nhất định phải giải trừ 'ràng buộc'?” Gojo Satoru có vẻ rất mờ mịt, “Nó sẽ không ảnh hưởng đến em, còn có thể giúp em giải quyết rất nhiều phiền toái, có thể cho em biết tôi nghĩ gì ở đâu. 'Ràng buộc' tiện lợi vậy em tìm đâu ra cái thứ hai a? Tôi siêu thích 'ràng buộc' này.”
Thậm chí cảm thấy cứ đeo nó mãi cũng không phải chuyện xấu.
...
Thật ra Gojo Satoru nói không sai, Sasuke nghĩ.
Cho tới bây giờ, 'ràng buộc' giữa bọn họ tuy có mang đến cho Sasuke chút phiền toái nhỏ (hay nói là thú vui nhỏ thì càng phù hợp hơn một chút), tác dụng phát huy ra trên thực tế còn lớn hơn nữa.
Nhưng dù 'ràng buộc' có mang đến tiện ích gì cho y, ý nghĩa nó mang trên người y đã định sẵn sẽ không khiến Sasuke thích nổi.
Dù Gojo Satoru có là một đồng bạn không tệ cũng vậy.
Y nhìn chú văn màu đen trên hai cổ tay mình, “Tôi chỉ là chán ghét thứ này thôi, không liên quan đến việc bản thân nó tốt hay xấu.”
Vật trang sức trên cổ Sasuke đã sớm gỡ xuống, hiện tại y mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, chú văn trên cổ và cổ tay đều lộ ra ngoài.
Y cũng không để ý chuyện mấy thứ này lộ ra ngoài sẽ bị người thấy, nhưng lại nhất định phải giải trừ 'ràng buộc'.
Khống chế và bị khống chế, lợi dụng và bị lợi dụng.
Có lẽ 'ràng buộc' này bây giờ đã không còn những thành phần đó nữa, nhưng y vẫn muốn tiêu trừ nó triệt để.
Đại khái là vì chú ấn Orochimaru để lại cho y năm đó quá là buồn nôn, hơn nữa sau khi lão chết còn bám vào chú ấn, có ý đồ cướp lấy thân thể y; Sasuke mới có một số chấp niệm kỳ quái.
“Thật sự không có cách nào ha,“ Gojo Satoru duỗi tay thưởng thức chú văn không có gì khác biệt trên cổ tay mình và Sasuke — hắn hoàn toàn không có ý định che chú văn lại, có điều tay áo đồng phục Cao chuyên tương đối dài, gần như sẽ không lộ ra ngoài. “Nếu em không thích thì thôi vậy, dù sao tôi chu đáo vậy mà.”
Hắn nhìn Sasuke, “Em muốn đến khi nào thì kết thúc?”
Thế mà tôn trọng ý kiến y đến vậy.
Sasuke suy xét một chút.
Bây giờ là tháng Năm, y nhiều ít cũng phải để thời gian cho người khác quan sát và thử. Một khi bị tìm tới cửa, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu thành lập 'ràng buộc' với y, nếu không thể trực tiếp xem ký ức thì chỉ có thể thăm dò thông tin từng chút một, còn phải tìm cách đối phó Gojo Satoru, quanh đi quẩn lại khả năng cũng phải vài tháng.
“Ngày cuối cùng năm nay.” Y cho Gojo Satoru một ngày cực kỳ công bằng, “Dù sự việc có kết thúc trước thì đến ngày đó mới tính là hoàn thành, đồng ý không?”
Gojo Satoru tính tính, cuối cùng cười tủm tỉm ra dấu 'OK' với y, gác chân lên bắt chéo, tay đặt lên lưng ghế sô pha, ngáp một cái dài.
Đây dường như là một tín hiệu, làm bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
“Sắp bốn giờ rồi. Còn lại ban ngày hẵng nói.” Hắn liếc nhìn điện thoại, đưa tay dụi dụi mắt, hỏi Sasuke, “Ngủ không?”
Sasuke lắc đầu.
“Vậy ngủ ngon.” Gojo Satoru đứng lên khỏi sô pha, vươn vai, đi hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại vuốt cằm, trên mặt mang biểu cảm thoải mái của mọi khi, hỏi y: “Muốn ngủ với tôi không?”
Hắn hình như đang nghiêm túc mời Sasuke.
Bị teo não do không ngủ đủ à?
Sasuke lạnh nhạt cự tuyệt hắn.
_______________________
*: Bạn nào đọc truyện Trung nhiều sẽ biết, từ này chỉ bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
“Tôi tưởng em không nghe thấy chứ.” Hắn trẻ con mà lẩm bẩm một câu, nhụt chí ngả vào lưng ghế sô pha, duỗi tay nhéo nhéo cổ tay Sasuke, thuận tay vuốt ve những vòng chú văn màu đen kia.
Lòng bàn tay với vết chai mỏng cọ xát với động mạch cổ tay Sasuke, dường như có thể trực tiếp xuyên qua làn da khiến y cảm nhận được nhịp tim đập rất khẽ trong đầu ngón tay đối phương.
Sasuke không để ý lắm, rút tay ra.
“Em không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi mất đi chú văn à?” Gojo Satoru hiển nhiên không muốn đồng ý với yêu cầu của Sasuke.
Sẽ bị coi như chú linh bình thường, sẽ bị Hiệp hội hạ lệnh thanh tẩy, có khi còn sẽ yêu cầu Gojo Satoru tự mình động thủ. Không cần nghĩ cũng biết.
“Không sao cả,“ Sasuke nói, “Trừ anh ra, đám còn lại đều quá yếu, căn bản không phải mối đe doạ.”
Ngữ khí y không ngạo mạn, biểu cảm cũng không trào phúng, như thể chỉ đang trần thuật một sự thật cơ bản.
Đối với y và Gojo Satoru, đây xác thật là một sự thật bình thường.
Nhưng nếu để mấy lão ông lão bà Hiệp hội kia nghe được, đảm bảo sẽ bị tức đến thất khiếu* bốc khói, thề bất kể thế nào cũng phải dạy cho Uchiha Sasuke một bài học.
Gojo Satoru nhìn như hơi vui vẻ, lại như không mấy vui vẻ.
“Bọn họ chắc chắn sẽ bắt tôi đi.” Hắn giãy giụa một chút.
“Vậy thì tốt,“ Thiếu niên tóc đen từ nãy đã luôn nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của Gojo Satoru, biểu cảm không có gì thay đổi, đôi mắt lại có vẻ sáng hơn một chút, “Anh cũng muốn đánh một trận thống khoái với tôi mà nhỉ?”
Y không cho rằng mình yếu hơn Gojo Satoru — dù đối phương đến giờ vẫn chưa có cơ hội toàn lực ra tay, chiêu thức 'Triển khai Lãnh địa' này cũng rất không nói lý; Sasuke cũng có tự tin về bản thân.
Hơn nữa dù mọi việc có đến nông nỗi kia, Gojo Satoru cũng sẽ không để mặc cho Hiệp hội sai khiến.
Sasuke phi thường khẳng định điều này.
“'Ràng buộc' có hay không cũng không ảnh hưởng mà nhỉ?” Gojo Satoru bĩu môi. “Đợi hai ta rảnh thì đi tìm một hòn đảo nhỏ không người đánh một trận là được. Em muốn nơi nào? Malaysia? Hawaii? Hay là chỗ nào khác?”
“Đừng nói sang chuyện khác.” Sasuke bình tĩnh chỉ ra điểm này.
“Chậc.” Gojo Satoru khó chịu quay đầu đi.
“Điều kiện này hoàn thành rồi tôi vẫn phải giúp anh một lần nữa,“ Sasuke không hiểu vì sao Gojo Satoru có phản ứng lớn như vậy cho lắm. “Anh gấp cái gì?”
Nhưng mà á.
Cảm giác mà ba điều kiện còn hai với ba điều kiện còn một mang đến cho người ta hoàn toàn khác nhau được chưa?
Nhưng Gojo Satoru cảm thấy Sasuke sẽ không để ý loại chuyện này, cũng không thể hiểu được tâm tình rối rắm của hắn — chính hắn còn chưa hiểu rõ nữa là.
Hắn chưa nghĩ ra được phải trả lời Sasuke thế nào, dứt khoát ngả người ra sau bắt đầu chơi xấu: “Không được, chỉ diễn một vở kịch mà cũng tính là điều kiện thì tôi thiệt thòi quá.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Nam nhân tóc trắng ngắn rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, “Coi điều kiện của tôi là 'giải quyết toàn bộ sự việc', trước khi tôi nói 'dừng' thì không tính là kết thúc.”
Sasuke liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng, là thời điểm tốt để nằm mơ.
Gojo Satoru có nắm giữ tuyệt kỹ ngủ mơ mở mắt nào đó không vậy?
“Anh sẽ nói 'dừng' à?” Y hừ lạnh một tiếng.
Điện thoại tối đi, màn hình đen phản chiếu biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên.
Nhưng Sasuke kỳ thực không thấy giận, ngược lại thấy có chút buồn cười.
Gojo Satoru mà nói 'dừng' mới là lạ.
“Sẽ không ó,“ Gojo Satoru lắc lắc đầu, “Vì tôi muốn Sasuke ở cạnh tôi mãi luôn nè.” Hắn nhẹ nhàng mà nói, mắt lam mang theo chút cảm xúc Sasuke nhìn không hiểu.
Sasuke nghi hoặc nhìn đối phương, “Anh nghĩ gì đấy?”
Y cứ cảm thấy ngữ khí khi nói nửa câu sau của Gojo Satoru nghe hơi kỳ quái.
Nam nhân tóc trắng chống đầu cười rộ lên, biểu cảm trên mặt không nhìn ra được manh mối nào, “Gì cũng chưa nghĩ hết á, không thì em cảm nhận thử chút đi?”
Sasuke mặc kệ hắn, đổi đề tài, “Tôi có thể giúp anh giải quyết vấn đề lần này.”
Y giương mắt nhìn nam nhân tóc trắng, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên không muốn nhượng bộ: “Nhưng là, thời điểm nói 'dừng' do tôi quyết định.”
Y cũng không kháng cự chuyện 'làm mồi nhử' này, thậm chí có hơi nóng lòng muốn thử.
Gojo Satoru chủ động để lộ nhân tố không xác định là y này là vì muốn những kẻ không an phận đó chủ động đến tiếp xúc với y — nếu rất lâu về trước bọn họ đã bắt đầu bọc hậu cho nghiên cứu của Kamo Noritoshi, thậm chí thò tay lên người Tinh Tương Thể, có lẽ sẽ không câu nệ việc liên hệ 'chú linh' không giống người thường như y một chút.
Hơn nữa, Sasuke cảm thấy, việc này có lẽ có thể giúp y cách Itachi-nii gần hơn chút ít. Hai người đều không thích đem chuyện mình đã trải qua ra kể lể. Lại nói chuyện khi trước, dù đến tận phút cuối, gần như mọi thứ Sasuke biết về Itachi cũng đều là từ lời tự thuật của những người khác.
—Thiên tài Uchiha, anh hùng nhẫn nhục gánh vác gánh nặng, Hokage chân chính, gián điệp hai mang tâm tư kín đáo...
Bọn họ giảng hoà, nhưng đó không có nghĩa là Sasuke thừa nhận ý tưởng của đối phương, cũng không có nghĩa là Sasuke thật sự có thể cảm nhận tâm tình của Itachi.
Uchiha Sasuke và Uchiha Itachi dù sao vẫn là hai người.
Tuy không thể xác định sẽ có người tìm đến cửa hay không, tính cách của Sasuke cũng hoàn toàn khác Itachi; việc này nhiều ít cũng đã xây dựng cho y một hoàn cảnh, để Sasuke có thể thử nghiền ngẫm suy nghĩ khi đó của Itachi.
Vấn đề duy nhất là chuyện này vừa nghĩ liền biết sẽ không có khả năng nhẹ nhàng kết thúc. Nếu kéo dài vài năm như kế hoạch của Madara, bắt hai người họ phải luôn đuổi theo sau đít đám nọ, vậy thì y muốn hoàn thành điều kiện của Gojo Satoru không biết phải tới năm nào tháng nào.
—Trừ khi Gojo Satoru đồng ý cho y dùng ảo thuật đẩy thẳng một đường, gặp kẻ không phục trực tiếp đánh phục, gặp chuyện ngoài ý muốn còn có thể ra tay hỗ trợ thủ tiêu. Nếu đã vậy rồi mà vẫn kéo đến một hai năm thì cái 'mạnh nhất' này Gojo Satoru không cần làm nữa.
Gojo Satoru nhìn chằm chằm y trong chốc lát — Sasuke đã hoàn toàn thích ứng với cặp mắt lam xinh đẹp kia của đối phương, không hề có ý trốn tránh.
“Nếu vượt quá thời hạn mà chuyện này vẫn chưa kết thúc thì em cũng không được chạy trốn.” Gojo Satoru lùi nửa bước, biểu cảm không thương lượng nữa, “Bằng không tôi tuyệt— đối không đồng ý, dù sao cũng là tôi ra điều kiện.”
Hai người mỗi người chiếm một nửa sô pha, đều dựa tay vịn sô pha, gần như ngồi mặt đối mặt.
“Tôi không tính chạy.” Sasuke cảm thấy cuộc nói chuyện tối nay dần trở nên hơi không hiểu nổi, “Đã nói còn một điều kiện mà.”
“Sau khi hoàn thành hết ba điều kiện thì sao?” Gojo Satoru không thuận theo không buông tha, hỏi, “Em tính làm gì?”
Gojo Satoru uống lộn thuốc à?
Lúc trước hắn đâu quan tâm chuyện y muốn làm sau khi giải trừ 'ràng buộc' đâu.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
“Nói cho tôi đi mà.” Gojo Satoru giục y.
Sasuke thật ra vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ. Nhưng ít ra, trước mắt thì lực hấp dẫn của Gojo Satoru tạm thời vẫn kém hơn thế giới bên ngoài.
“Đại khái sẽ đi du lịch đi.” Y thẳng thắn nói.
Đi đến quốc gia khác, thể nghiệm văn hoá khác một chút, hẳn là một lựa chọn không tồi.
Lòng Gojo Satoru trầm xuống.
Từ lúc Sasuke không cần thường xuyên bổ sung chú lực của hắn tới nay, hắn luôn vô thức nghĩ đến 'ràng buộc' giữa hai người. Một bên cảm thấy thiếu niên tóc đen chắc chắn là vì 'ràng buộc' mới ở lại; một bên khác lại nghĩ, nói không chừng đối phương sẽ cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tệ lắm, sau khi giải trừ 'ràng buộc' vẫn sẽ ở lại đây như cũ.
Ý sau hiển nhiên có chút quá lý tưởng hoá.
“...Không phải em đã đồng ý cải cách chú thuật giới cùng tôi sao?”
Sasuke sửng sốt một chút.
Y xác thật đã sớm đồng ý với Gojo Satoru là sẽ tham dự vào cải cách của đối phương, không ngờ Gojo Satoru lại lôi chuyên đó ra lúc này.
“Có 'ràng buộc' hay không tôi cũng sẽ giúp anh.” Y nhàn nhạt nói.
Trước khi tận mắt nhìn thấy Gojo Satoru thành công hay thất bại, hoặc xác định đối phương sẽ thành công hay thất bại, y dù không ngây người ở Tokyo cũng sẽ không đi quá xa.
Thành công đương nhiên tốt, thất bại y cũng không ngại giúp đối phương trực tiếp san bằng tổng bộ Hiệp hội.
“Vậy sao em nhất định phải giải trừ 'ràng buộc'?” Gojo Satoru có vẻ rất mờ mịt, “Nó sẽ không ảnh hưởng đến em, còn có thể giúp em giải quyết rất nhiều phiền toái, có thể cho em biết tôi nghĩ gì ở đâu. 'Ràng buộc' tiện lợi vậy em tìm đâu ra cái thứ hai a? Tôi siêu thích 'ràng buộc' này.”
Thậm chí cảm thấy cứ đeo nó mãi cũng không phải chuyện xấu.
...
Thật ra Gojo Satoru nói không sai, Sasuke nghĩ.
Cho tới bây giờ, 'ràng buộc' giữa bọn họ tuy có mang đến cho Sasuke chút phiền toái nhỏ (hay nói là thú vui nhỏ thì càng phù hợp hơn một chút), tác dụng phát huy ra trên thực tế còn lớn hơn nữa.
Nhưng dù 'ràng buộc' có mang đến tiện ích gì cho y, ý nghĩa nó mang trên người y đã định sẵn sẽ không khiến Sasuke thích nổi.
Dù Gojo Satoru có là một đồng bạn không tệ cũng vậy.
Y nhìn chú văn màu đen trên hai cổ tay mình, “Tôi chỉ là chán ghét thứ này thôi, không liên quan đến việc bản thân nó tốt hay xấu.”
Vật trang sức trên cổ Sasuke đã sớm gỡ xuống, hiện tại y mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, chú văn trên cổ và cổ tay đều lộ ra ngoài.
Y cũng không để ý chuyện mấy thứ này lộ ra ngoài sẽ bị người thấy, nhưng lại nhất định phải giải trừ 'ràng buộc'.
Khống chế và bị khống chế, lợi dụng và bị lợi dụng.
Có lẽ 'ràng buộc' này bây giờ đã không còn những thành phần đó nữa, nhưng y vẫn muốn tiêu trừ nó triệt để.
Đại khái là vì chú ấn Orochimaru để lại cho y năm đó quá là buồn nôn, hơn nữa sau khi lão chết còn bám vào chú ấn, có ý đồ cướp lấy thân thể y; Sasuke mới có một số chấp niệm kỳ quái.
“Thật sự không có cách nào ha,“ Gojo Satoru duỗi tay thưởng thức chú văn không có gì khác biệt trên cổ tay mình và Sasuke — hắn hoàn toàn không có ý định che chú văn lại, có điều tay áo đồng phục Cao chuyên tương đối dài, gần như sẽ không lộ ra ngoài. “Nếu em không thích thì thôi vậy, dù sao tôi chu đáo vậy mà.”
Hắn nhìn Sasuke, “Em muốn đến khi nào thì kết thúc?”
Thế mà tôn trọng ý kiến y đến vậy.
Sasuke suy xét một chút.
Bây giờ là tháng Năm, y nhiều ít cũng phải để thời gian cho người khác quan sát và thử. Một khi bị tìm tới cửa, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu thành lập 'ràng buộc' với y, nếu không thể trực tiếp xem ký ức thì chỉ có thể thăm dò thông tin từng chút một, còn phải tìm cách đối phó Gojo Satoru, quanh đi quẩn lại khả năng cũng phải vài tháng.
“Ngày cuối cùng năm nay.” Y cho Gojo Satoru một ngày cực kỳ công bằng, “Dù sự việc có kết thúc trước thì đến ngày đó mới tính là hoàn thành, đồng ý không?”
Gojo Satoru tính tính, cuối cùng cười tủm tỉm ra dấu 'OK' với y, gác chân lên bắt chéo, tay đặt lên lưng ghế sô pha, ngáp một cái dài.
Đây dường như là một tín hiệu, làm bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
“Sắp bốn giờ rồi. Còn lại ban ngày hẵng nói.” Hắn liếc nhìn điện thoại, đưa tay dụi dụi mắt, hỏi Sasuke, “Ngủ không?”
Sasuke lắc đầu.
“Vậy ngủ ngon.” Gojo Satoru đứng lên khỏi sô pha, vươn vai, đi hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại vuốt cằm, trên mặt mang biểu cảm thoải mái của mọi khi, hỏi y: “Muốn ngủ với tôi không?”
Hắn hình như đang nghiêm túc mời Sasuke.
Bị teo não do không ngủ đủ à?
Sasuke lạnh nhạt cự tuyệt hắn.
_______________________
*: Bạn nào đọc truyện Trung nhiều sẽ biết, từ này chỉ bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương