Thuốc Giải Độc
Chương 14: Điều dưỡng
Lúc hai người sửa soạn xong rồi xuống lầu thì cũng đã mười một giờ trưa. Quản gia Lê Tiến thông báo rằng bữa trưa đã chuẩn bị tốt, hỏi hai người có muốn dùng bữa luôn không.
Lục Cảnh Thành nhìn cô, anh biết cô luôn muốn thân cận với người nhà, nên có thể cô sẽ muốn về nhà sớm. Ai ngờ, Ngọc Quân gật đầu.
Cô quay lại bảo anh.
“Hôm qua anh về nhà trễ, sáng nay lại khụ….”
Nhớ đến cuộc vận động kịch liệt sáng nay cô vẫn còn hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ờm, sáng nay lại còn dậy trễ. Đã không ăn sáng rồi, giờ phải ăn bữa trưa không thì sẽ lại bị đau dạ dày.”
Lục Cảnh Thành có chứng khó ngủ và đau dạ dày mãn tính do tính chất công việc quá bận rộn. Kiếp trước đã đến mức thường xuyên ra vào bệnh viện, bây giờ cô muốn bồi bổ lại cho chồng mình, không để anh khó chịu vì bệnh tật dày vò.
Vừa nói cô vừa dắt tay anh đi vào phòng bếp.
Cô nhìn đồ ăn ở trên bàn, chủ yếu là đồ ăn theo kiểu phương tây. Ngon thì có ngon, nhưng mà cứng quá, không tốt cho dạ dày. Cô nhíu mày gọi quản gia, chỉ chỉ
“Món này, còn món này nữa, anh mau mang hết đi. Chồng tôi có bệnh đau dạ dày, từ giờ về sau không được làm mấy món khó tiêu này nữa. Đồ cay đồ nóng cũng phải giảm hết đi.”
Quản gia nhanh chóng giải thích.
“Thưa mợ, đây là những món mà mợ thích ăn, là cậu chủ dặn dò chúng tôi làm theo sở thích của mợ.”
Trước khi đám cưới diễn ra, Lục Cảnh Thành đã đặc biệt dặn dò anh ta phải chú ý làm theo. Anh không biết rằng cậu chủ nhà mình lại có thể để ý từng li từng tí đến một người nào khác như vậy. Người phụ nữ này chắc chắn là một người quan trọng đối với cậu chủ, nên anh ta không dám sơ sài.
Trương Ngọc Quân ngạc nhiên. Là Lục Cảnh Thành làm sao.
Cũng không phải là cô thích ăn món ăn phương tây, chỉ là khi mới về nhà, đến việc cầm dao nĩa như thế nào cho đúng cô còn không biết, nên bị mẹ cô mắng mỏ. Từ đó về sau cô hay ăn đồ tây để sử dụng dao nĩa cho thành thạo.
Với một đứa từ nhỏ đã bị thường xuyên bữa no bữa đói, cả năm trời không được ăn một bữa cơm tử tế thì cô cũng chẳng có thói quen kén ăn, cũng không đặc biệt thích ăn món gì cả.
Cô cảm động nắm tay anh, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt.
“Em không phải là thích ăn món tây đâu, em ăn gì cũng được. Nhưng anh thì khác. Anh còn phải điều trị bệnh dạ dày, nên không thể ăn uống tùy tiện.”
Cô siết chặt tay anh.
“Từ giờ về sau, em sẽ giám sát việc ăn uống của anh. Lát nữa xong việc ở bên nhà ngoại, anh đi đến bệnh viện đông y với em. Để cho thầy thuốc bắt mạch rồi bốc thuốc, em sẽ xin thêm vài đơn dược thiện để về cho đầu bếp nấu.”
“ Em không muốn anh uống quá nhiều thuốc tây quá, mình điều dưỡng bằng thuốc nam nha. Có được không anh?”
Lục Cảnh Thành nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng cho bệnh tình của anh. Bệnh dạ dày của anh đúng là có từ lâu, chỉ là anh không nghĩ cô sẽ để ý đến. Cô còn nói từ giờ về sau sẽ giám sát anh.
Anh thật sự đã có vợ để chăm sóc anh, từ giờ anh sẽ không còn cô độc.
Lục Cảnh Thành trở tay nắm bàn tay của vợ mình, gật đầu đồng ý.
“Được!”
Nếu cô đã muốn ở bên cạnh anh, tất nhiên là anh sẽ không bao giờ từ chối. Chính cô tự nguyện thì anh vĩnh viễn sẽ ở cùng cô.
Trương Ngọc Quân hài lòng, cô bảo quản gia Lê Tiến.
“Tôi không có món gì thích cả. Chỉ trừ cá biển là khiến tôi bị dị ứng, còn lại thì không kiêng kị gì cả. Những lúc nào tôi ăn cơm một mình thì đầu bếp có thể nấu món gì tùy thích, chỉ là nếu chồng tôi ở nhà thì phải lưu ý thêm.”
“Chiều về tôi sẽ đưa danh sách món ăn cho anh, phiền anh bảo đầu bếp làm theo. Nhớ làm cả bữa trưa nữa.”
Lục Cảnh Thành chăm chú nhìn cô gái đang bận rộn vì muốn tìm cách cải thiện sức khỏe của anh. Một dòng nước ấm chạy dọc thân thể anh, cảm xúc được cô quan tâm cuối cùng anh cũng có thể tận hưởng.
Thật tuyệt!
Lục Cảnh Thành nhìn cô, anh biết cô luôn muốn thân cận với người nhà, nên có thể cô sẽ muốn về nhà sớm. Ai ngờ, Ngọc Quân gật đầu.
Cô quay lại bảo anh.
“Hôm qua anh về nhà trễ, sáng nay lại khụ….”
Nhớ đến cuộc vận động kịch liệt sáng nay cô vẫn còn hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ờm, sáng nay lại còn dậy trễ. Đã không ăn sáng rồi, giờ phải ăn bữa trưa không thì sẽ lại bị đau dạ dày.”
Lục Cảnh Thành có chứng khó ngủ và đau dạ dày mãn tính do tính chất công việc quá bận rộn. Kiếp trước đã đến mức thường xuyên ra vào bệnh viện, bây giờ cô muốn bồi bổ lại cho chồng mình, không để anh khó chịu vì bệnh tật dày vò.
Vừa nói cô vừa dắt tay anh đi vào phòng bếp.
Cô nhìn đồ ăn ở trên bàn, chủ yếu là đồ ăn theo kiểu phương tây. Ngon thì có ngon, nhưng mà cứng quá, không tốt cho dạ dày. Cô nhíu mày gọi quản gia, chỉ chỉ
“Món này, còn món này nữa, anh mau mang hết đi. Chồng tôi có bệnh đau dạ dày, từ giờ về sau không được làm mấy món khó tiêu này nữa. Đồ cay đồ nóng cũng phải giảm hết đi.”
Quản gia nhanh chóng giải thích.
“Thưa mợ, đây là những món mà mợ thích ăn, là cậu chủ dặn dò chúng tôi làm theo sở thích của mợ.”
Trước khi đám cưới diễn ra, Lục Cảnh Thành đã đặc biệt dặn dò anh ta phải chú ý làm theo. Anh không biết rằng cậu chủ nhà mình lại có thể để ý từng li từng tí đến một người nào khác như vậy. Người phụ nữ này chắc chắn là một người quan trọng đối với cậu chủ, nên anh ta không dám sơ sài.
Trương Ngọc Quân ngạc nhiên. Là Lục Cảnh Thành làm sao.
Cũng không phải là cô thích ăn món ăn phương tây, chỉ là khi mới về nhà, đến việc cầm dao nĩa như thế nào cho đúng cô còn không biết, nên bị mẹ cô mắng mỏ. Từ đó về sau cô hay ăn đồ tây để sử dụng dao nĩa cho thành thạo.
Với một đứa từ nhỏ đã bị thường xuyên bữa no bữa đói, cả năm trời không được ăn một bữa cơm tử tế thì cô cũng chẳng có thói quen kén ăn, cũng không đặc biệt thích ăn món gì cả.
Cô cảm động nắm tay anh, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt.
“Em không phải là thích ăn món tây đâu, em ăn gì cũng được. Nhưng anh thì khác. Anh còn phải điều trị bệnh dạ dày, nên không thể ăn uống tùy tiện.”
Cô siết chặt tay anh.
“Từ giờ về sau, em sẽ giám sát việc ăn uống của anh. Lát nữa xong việc ở bên nhà ngoại, anh đi đến bệnh viện đông y với em. Để cho thầy thuốc bắt mạch rồi bốc thuốc, em sẽ xin thêm vài đơn dược thiện để về cho đầu bếp nấu.”
“ Em không muốn anh uống quá nhiều thuốc tây quá, mình điều dưỡng bằng thuốc nam nha. Có được không anh?”
Lục Cảnh Thành nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng cho bệnh tình của anh. Bệnh dạ dày của anh đúng là có từ lâu, chỉ là anh không nghĩ cô sẽ để ý đến. Cô còn nói từ giờ về sau sẽ giám sát anh.
Anh thật sự đã có vợ để chăm sóc anh, từ giờ anh sẽ không còn cô độc.
Lục Cảnh Thành trở tay nắm bàn tay của vợ mình, gật đầu đồng ý.
“Được!”
Nếu cô đã muốn ở bên cạnh anh, tất nhiên là anh sẽ không bao giờ từ chối. Chính cô tự nguyện thì anh vĩnh viễn sẽ ở cùng cô.
Trương Ngọc Quân hài lòng, cô bảo quản gia Lê Tiến.
“Tôi không có món gì thích cả. Chỉ trừ cá biển là khiến tôi bị dị ứng, còn lại thì không kiêng kị gì cả. Những lúc nào tôi ăn cơm một mình thì đầu bếp có thể nấu món gì tùy thích, chỉ là nếu chồng tôi ở nhà thì phải lưu ý thêm.”
“Chiều về tôi sẽ đưa danh sách món ăn cho anh, phiền anh bảo đầu bếp làm theo. Nhớ làm cả bữa trưa nữa.”
Lục Cảnh Thành chăm chú nhìn cô gái đang bận rộn vì muốn tìm cách cải thiện sức khỏe của anh. Một dòng nước ấm chạy dọc thân thể anh, cảm xúc được cô quan tâm cuối cùng anh cũng có thể tận hưởng.
Thật tuyệt!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương