Thuốc Giải Độc
Chương 36: Chiến tranh lạnh
Lục Cảnh Thành bước vào phòng thì Ngọc Quân đã nằm lên giường cuộn mình lại thành một cục như con sâu đo.
Cô vẫn để cửa phòng không khóa và mở ngọn đèn ngủ chờ anh. Mặc dù đang trong tình trạng muốn chiến tranh lạnh với chồng nhưng cô không có ý định phân giường ngủ riêng.
Cô còn sợ anh sẽ trực tiếp nhốt cô lại trong phòng, cầm dây xích cột chân cô lại không cho cô đi đâu giống như kiếp trước.
Thấy anh vẫn về phòng mà không có động tác nào thêm, Ngọc Quân lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cô co người vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.
Tốt nhất bây giờ cô nên đi ngủ, sáng mai thức dậy sẽ bình tĩnh nói chuyện với anh sau.
Lục Cảnh Thành trực tiếp bước vào trong phòng tắm, một lúc sau thì cô có cảm giác bên chỗ cạnh mình lún mạnh xuống, anh kéo chăn ra đắp lên người.
Ngọc Quân cũng chưa thể ngủ được nhanh như vậy, từng tiếng động anh tạo ra dội vào tai cô. Cô bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Cô cảm nhận được đôi mắt sắc bén của Lục Cảnh Thành đang nhìn chăm chú vào phía sau lưng cô. Tim cô đang từ từ đập nhanh hơn.
Lục Cảnh Thành tiến sát đến bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong lông ngực rộng lớn của mình, bàn tay to ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Trong nháy mắt toàn bộ cơ thể cô được bao phủ bởi mùi hương của Lục Cảnh Thành.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như thế, không ai nói cái gì khác, ôm tâm tư riêng chìm vào giấc ngủ.
….
Một đêm qua Ngọc Quân ngủ chập chờn, cô mơ về khoảng thời gian ở kiếp trước. Từng đoạn ký ức đau khổ cứ chồng chéo lên nhau dày vò cô, khi cô giật mình thoát khỏi giấc mơ đó thì trời cũng đã sáng.
Lục Cảnh Thành cũng không còn nằm bên cạnh.
Điện thoại trên bàn thông báo có cuộc gọi nhỡ. Là số điện thoại của nhà họ Trương.
Năm cuộc gọi nhỡ liên tục. Không biết có chuyện gì xảy ra mà họ lại nhớ đến người bị ghét bỏ là cô.
Cô cũng chẳng có tâm tình gọi lại. Cứ mặc kệ bọn họ đi.
Ngọc Quân do dự nhìn điện thoại, không biết cô có nên gọi điện cho Lục Cảnh Thành không.
Nhỡ đâu anh vẫn còn đang giận mình thì sao?
Cô chần chừ một lúc rồi nhắn tin cho anh.
……
Thành phố B, tại công ty chi nhánh của tập đoàn Lục thị.
Lục Cảnh Thành đang ngồi trong phòng họp, anh cau mày nhìn giám đốc kinh doanh đang báo cáo lợi nhuận tăng trưởng của tháng trước ở khu vực phía nam.
Điện thoại trên bàn rung lên thông báo có tin nhắn đến.
Người gửi: Vợ
Lục Cảnh Thành nhanh chóng cầm lên. Sáng nay lúc anh đi làm thì thấy cô vẫn còn đang ngủ, đêm hôm qua cô cũng ngủ không ngon giấc nên anh không đánh thức cô.
Ngọc Quân chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn.
“Hôm nay anh làm gì đấy?”
Lục Cảnh Thành trả lời ngắn gọn.
“Đi khảo sát tại thành phố B. Sáu ngày sau sẽ về.”
Ngọc Quân nhận được tin nhắn trả lời của anh, cô nhụt chí.
Cô còn dự định là hôm nay được nghỉ học, cô sẽ mang đồ ăn trưa đến chỗ anh. Nhân cơ hội đó thì sẽ dỗ dành làm hòa với anh.
Người đàn ông đáng ghét!
Mỗi lần cãi nhau với cô lại tìm cái cớ đi công tác để tránh mặt cô. Rõ ràng là trên thương trường thì sát phạt quyết đoán, cớ sao mỗi lần như thế này thì lại hèn nhát tránh mặt cô.
Cô cũng có ăn thịt được anh đâu mà anh phải tránh cô.
Ngọc Quân giận dỗi, anh đã tìm cách muốn tránh mặt cô thì cô cũng chẳng thèm mặt nóng dán mông lạnh lấy lòng anh làm gì.
Cứ kệ đi.
…
Bên kia nhà họ Trương.
Ông nội Trương khó chịu hỏi vợ chồng con trai.
“Đã gọi cho nó được chưa?”
Cha Trương lắc đầu:
“Vẫn chưa.”
Ông nội Trương bực bội, vụ đấu thầu mảnh đất kia đã xong xuôi. Hiển nhiên là không xảy ra bất ngờ nào cả, tập đoàn Lục thị đã một tay nuốt trọn mảnh đất đó mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào cả.
Đến nước này thì nhà họ Trương đành phải chấp nhận thực tế.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng trơ mắt nhìn miếng mồi ngon cứ thế chạy vụt qua trước mắt mình.
Nếu Trương thị không thể một mình lấy được dự án đó vậy thì xin chia một chút lợi ích chắc cũng được chứ. Dự án khổng lồ đó chỉ cần bây giờ đầu tư vào sau này lợi nhuận thu về không đếm xuể.
Chỉ là ông nội Trương không tin nổi, cha Trương đến Lục thị muốn bàn chuyện đầu tư với Lục Cảnh Thành thì lập tức bị từ chối ngay ngoài cửa.
Đến mặt mũi của Lục Cảnh Thành cũng không thấy.
Nhưng thế này thì còn đâu là thể diện của Trương thị, rõ ràng là hai nhà đã liên hôn.
Trên danh nghĩa cha Trương còn là bố vợ của Lục Cảnh Thành, thế nhưng anh ta lại làm việc không nể nang gì hết.
Ngọc Quỳnh có kể lại rằng dạo này biểu hiện của con bé Ngọc Quân kia rất kỳ lạ. Chính ông nội Trương cũng cảm thấy thế.
Nghĩ đến việc nó dám làm chết hết nguyên đàn cá koi bảo bối của ông là ông lại tức đến đau tim. Nó còn dám không nghe lời mẹ nó dạy bảo.
Chẳng lẽ nó muốn chống đối lại nhà họ Trương.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Hôm nay ông phải gọi nó về, tập hợp tất cả mọi người trong gia đình lại để ba mặt một lời.
Phải nhắc cho nó nhớ, nó là con cháu nhà ai. Cả cuộc đời của nó phải phục tùng cho nhà ai.
Cô vẫn để cửa phòng không khóa và mở ngọn đèn ngủ chờ anh. Mặc dù đang trong tình trạng muốn chiến tranh lạnh với chồng nhưng cô không có ý định phân giường ngủ riêng.
Cô còn sợ anh sẽ trực tiếp nhốt cô lại trong phòng, cầm dây xích cột chân cô lại không cho cô đi đâu giống như kiếp trước.
Thấy anh vẫn về phòng mà không có động tác nào thêm, Ngọc Quân lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cô co người vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.
Tốt nhất bây giờ cô nên đi ngủ, sáng mai thức dậy sẽ bình tĩnh nói chuyện với anh sau.
Lục Cảnh Thành trực tiếp bước vào trong phòng tắm, một lúc sau thì cô có cảm giác bên chỗ cạnh mình lún mạnh xuống, anh kéo chăn ra đắp lên người.
Ngọc Quân cũng chưa thể ngủ được nhanh như vậy, từng tiếng động anh tạo ra dội vào tai cô. Cô bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Cô cảm nhận được đôi mắt sắc bén của Lục Cảnh Thành đang nhìn chăm chú vào phía sau lưng cô. Tim cô đang từ từ đập nhanh hơn.
Lục Cảnh Thành tiến sát đến bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong lông ngực rộng lớn của mình, bàn tay to ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Trong nháy mắt toàn bộ cơ thể cô được bao phủ bởi mùi hương của Lục Cảnh Thành.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như thế, không ai nói cái gì khác, ôm tâm tư riêng chìm vào giấc ngủ.
….
Một đêm qua Ngọc Quân ngủ chập chờn, cô mơ về khoảng thời gian ở kiếp trước. Từng đoạn ký ức đau khổ cứ chồng chéo lên nhau dày vò cô, khi cô giật mình thoát khỏi giấc mơ đó thì trời cũng đã sáng.
Lục Cảnh Thành cũng không còn nằm bên cạnh.
Điện thoại trên bàn thông báo có cuộc gọi nhỡ. Là số điện thoại của nhà họ Trương.
Năm cuộc gọi nhỡ liên tục. Không biết có chuyện gì xảy ra mà họ lại nhớ đến người bị ghét bỏ là cô.
Cô cũng chẳng có tâm tình gọi lại. Cứ mặc kệ bọn họ đi.
Ngọc Quân do dự nhìn điện thoại, không biết cô có nên gọi điện cho Lục Cảnh Thành không.
Nhỡ đâu anh vẫn còn đang giận mình thì sao?
Cô chần chừ một lúc rồi nhắn tin cho anh.
……
Thành phố B, tại công ty chi nhánh của tập đoàn Lục thị.
Lục Cảnh Thành đang ngồi trong phòng họp, anh cau mày nhìn giám đốc kinh doanh đang báo cáo lợi nhuận tăng trưởng của tháng trước ở khu vực phía nam.
Điện thoại trên bàn rung lên thông báo có tin nhắn đến.
Người gửi: Vợ
Lục Cảnh Thành nhanh chóng cầm lên. Sáng nay lúc anh đi làm thì thấy cô vẫn còn đang ngủ, đêm hôm qua cô cũng ngủ không ngon giấc nên anh không đánh thức cô.
Ngọc Quân chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn.
“Hôm nay anh làm gì đấy?”
Lục Cảnh Thành trả lời ngắn gọn.
“Đi khảo sát tại thành phố B. Sáu ngày sau sẽ về.”
Ngọc Quân nhận được tin nhắn trả lời của anh, cô nhụt chí.
Cô còn dự định là hôm nay được nghỉ học, cô sẽ mang đồ ăn trưa đến chỗ anh. Nhân cơ hội đó thì sẽ dỗ dành làm hòa với anh.
Người đàn ông đáng ghét!
Mỗi lần cãi nhau với cô lại tìm cái cớ đi công tác để tránh mặt cô. Rõ ràng là trên thương trường thì sát phạt quyết đoán, cớ sao mỗi lần như thế này thì lại hèn nhát tránh mặt cô.
Cô cũng có ăn thịt được anh đâu mà anh phải tránh cô.
Ngọc Quân giận dỗi, anh đã tìm cách muốn tránh mặt cô thì cô cũng chẳng thèm mặt nóng dán mông lạnh lấy lòng anh làm gì.
Cứ kệ đi.
…
Bên kia nhà họ Trương.
Ông nội Trương khó chịu hỏi vợ chồng con trai.
“Đã gọi cho nó được chưa?”
Cha Trương lắc đầu:
“Vẫn chưa.”
Ông nội Trương bực bội, vụ đấu thầu mảnh đất kia đã xong xuôi. Hiển nhiên là không xảy ra bất ngờ nào cả, tập đoàn Lục thị đã một tay nuốt trọn mảnh đất đó mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào cả.
Đến nước này thì nhà họ Trương đành phải chấp nhận thực tế.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng trơ mắt nhìn miếng mồi ngon cứ thế chạy vụt qua trước mắt mình.
Nếu Trương thị không thể một mình lấy được dự án đó vậy thì xin chia một chút lợi ích chắc cũng được chứ. Dự án khổng lồ đó chỉ cần bây giờ đầu tư vào sau này lợi nhuận thu về không đếm xuể.
Chỉ là ông nội Trương không tin nổi, cha Trương đến Lục thị muốn bàn chuyện đầu tư với Lục Cảnh Thành thì lập tức bị từ chối ngay ngoài cửa.
Đến mặt mũi của Lục Cảnh Thành cũng không thấy.
Nhưng thế này thì còn đâu là thể diện của Trương thị, rõ ràng là hai nhà đã liên hôn.
Trên danh nghĩa cha Trương còn là bố vợ của Lục Cảnh Thành, thế nhưng anh ta lại làm việc không nể nang gì hết.
Ngọc Quỳnh có kể lại rằng dạo này biểu hiện của con bé Ngọc Quân kia rất kỳ lạ. Chính ông nội Trương cũng cảm thấy thế.
Nghĩ đến việc nó dám làm chết hết nguyên đàn cá koi bảo bối của ông là ông lại tức đến đau tim. Nó còn dám không nghe lời mẹ nó dạy bảo.
Chẳng lẽ nó muốn chống đối lại nhà họ Trương.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Hôm nay ông phải gọi nó về, tập hợp tất cả mọi người trong gia đình lại để ba mặt một lời.
Phải nhắc cho nó nhớ, nó là con cháu nhà ai. Cả cuộc đời của nó phải phục tùng cho nhà ai.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương