Thuốc Giải Độc
Chương 50: Hợp đồng nô lệ
Thấy Lý Phàm bước vào nhà vệ sinh, Ngọc Quân nhanh chóng rút bóp tiền ra, đặt vài tờ tiền kẹp dưới cốc nước rồi cầm lấy hợp đồng kéo tay Trần Phương đang ngơ ngác chạy ra khỏi quán cà phê.
Trần Phương hốt hoảng bước theo cô ra bên ngoài thì giằng tay ra khỏi tay Ngọc Quân.
“Cô làm cái gì thế. Việc vừa nãy là cô cố ý có đúng không?”
Ngọc Quân thản nhiên gật đầu.
“Đúng thế.”
Trần Phương cau mày. Anh đã cảm thấy cô gái này có gì kì lạ, lối đi rộng như vậy mà cô gái này lại trùng hợp hất đổ cốc trà sữa vào người Lý Phàm.
Rõ ràng là cô ta muốn cắt ngang cuộc nói chuyện, ngăn cản anh ta ký hợp đồng.
“Tại sao cô lại làm như thế?”
Ngọc Quân vẩy vẩy bản hợp đồng cho bớt nước.
“Tôi là đang cứu anh khỏi tay kẻ chủ nô. Anh mà ký vào cái bản hợp đồng này thì anh chính thức bán mình làm nô lệ đó.”
Trần Phương phản bác.
“Tôi không tin. Cô còn không biết tôi là ai thì làm sao cô lại biết được ông ta muốn dụ dỗ thôi.”
Ngọc Quân nhún vai, được rồi cô đành phải mở lòng từ bi giải thích cho thiên tài nhẹ dạ cả tin này vậy.
“Cái người tên Lý Phàm ấy là một kẻ nổi tiếng trong showbiz với việc chuyên môn vắt kiệt sức lao động của người dưới trướng. Nếu anh không tin thì cứ đọc kỹ lại cái hợp đồng này mà xem.”
Ngọc Quân lật giở hợp đồng, chỉ chỉ vào một mục trong đó.
“Anh nhìn lại mấy cái điều khoản này xem.”
“Ký hợp đồng độc quyền trong vòng mười năm, không được tự ý nhận tài nguyên bên ngoài công ty. Mọi sự sắp xếp phải hoàn toàn nghe theo công ty, không được cãi lời.”
“Thù lao thì chia công ty chín còn cậu một.”
“Nếu muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường một số tiền khổng lồ. Cậu đếm xem con số này có bao nhiêu số không.”
Cô đập bản hợp đồng vào trong ngực Trần Phương, cậu ta theo bản năng đỡ tay lấy. Cậu ta lúc này mới bình tĩnh đọc lại.
Trần Phương càng đọc càng cảm thấy may mắn, đây đúng là một bản hợp đồng nô lệ.
“Cậu vào công ty này, hình tượng rồi giọng hát của cậu, bản quyền bài hát của cậu sẽ thuộc về công ty. Lúc đó Lý Phàm bảo anh làm gì thì anh phải làm đó, nếu không nghe lời thì hắn ta sẽ cấm sóng anh hoàn toàn. Anh không có việc làm, không có tiền thì chắc chắn phải nghe theo lời của hắn.”
“Cậu đã rõ chưa?”
Trần Phương gật đầu, thở dài.
“Cảm ơn cô. Thật ra tôi biết là chuyện này có rủi ro nhưng thật tình tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Mẹ tôi đang nằm viện, tôi vừa làm bán thời gian vừa chăm sóc mẹ, số tiền kiếm được thật tình không đủ.”
“Dù sao cũng cảm ơn cô hôm nay đã giúp tôi. Tôi đi trước vậy.”
Ngọc Quân cảm nhận được sự bất lực trong lời nói của anh ta. Cô đề nghị.
“Tôi vừa nghe anh hát, thật sự anh hát rất là hay. Nếu có cơ hội ra mắt công chúng, anh sẽ trở nên nổi tiếng nhanh chóng thôi.”
Trần Phương lắc đầu chán nản.
“Cô cũng thấy đấy. Tôi vừa không có tiền vừa không có hậu đài nâng đỡ, bên cạnh còn một người mẹ ốm yếu nên đành thôi vậy.”
Anh ta cười khổ.
“Cứ tưởng hôm nay có thể thay đổi tình thế nhưng không ngờ suýt thì bán cả bản thân mình đi luôn.”
Ngọc Quân suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Phương.
“Anh đợi tôi một chút. Tôi gọi điện thoại cho người này. Biết đâu có thể giúp được cho anh.”
Mắt Trần Phương sáng lên, anh ta gật đầu. Trong vô thức anh ta lại tin tưởng cô gái lần đầu gặp mặt này.
Ngọc Quân tìm số điện thoại rồi nhấn gọi đi.
Cô không có nhân mạch trong giới giải trí, Lục thị cũng không nhúng chân vào việc sản xuất phim ảnh ca hát nên cô cũng không có ý định nhờ Lục Cảnh Thành.
Người duy nhất cô có thể tìm lúc này chính là cô bạn cùng phòng của mình, người sau này sẽ trở thành ảnh hậu - Đồng Bảo Trâm.
Tuy giờ này cô ấy mới chỉ đóng một số vai phụ trong mấy chế tác nhỏ nhưng dù sao thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Bảo Trâm chắc chắn biết nhiều hơn cô. Hơn nữa thì người đại diện lúc này của cô ấy cũng là một người có năng lực, Trần Phương đi theo anh ta cũng là một lựa chọn tốt.
Đến khi chuông điện thoại gần ngắt thì Đồng Bảo Trâm mới nhấc máy.
“Alo, Ngọc Quân?”
Ngọc Quân: “Ừ, là mình đây. Giờ cậu có thể tiện nói chuyện được không?”
Cô phải hỏi dò trước, vì bình thường cô biết là Bảo Trâm khá là bận rộn.
Đồng Bảo Trâm: “Mình vừa mới hết cảnh quay. Cậu cứ nói đi mình nghe.”
Ngọc Quân: “Chuyện là mình có một anh bạn là ca sĩ, bây giờ muốn tìm cơ hội vào giới giải trí nhưng lại chưa biết làm cách nào.”
Cô ngập ngừng.
“Mình nhớ người đại diện của cậu cũng đang muốn tìm một người có khả năng ca hát tốt. Cậu xem, có thể giới thiệu hai người họ cho nhau biết được không?”
Như thấy mình hơi đường đột, Ngọc Quân vội vàng nói thêm.
“Cậu yên tâm tôi sẽ gửi một video của cậu ta cho cậu. Nếu cậu thấy không ổn thì thôi vậy.”
Đồng Bảo Trâm ngạc nhiên, bình thường Ngọc Quân rất ít khi nhờ vả cô, có lẽ lần này cô ấy đã không còn cách khác. Lần trước ở ký túc xá khi cô bị đau ruột thừa chính là Ngọc Quân đã cõng cô chạy vào bệnh viện.
Cô còn chưa có cơ hội trả ơn Ngọc Quân.
Cũng chỉ là đưa một video mà thôi, cô làm được.
Đồng Bảo Trâm sảng khoái đồng ý.
“Được. Cậu cứ quay video rồi gửi lại cho mình, mình sẽ đưa cho anh ấy xem. Rồi mình sẽ trả lời lại cậu sau.”
Ngọc Quân mừng rỡ.
“Tốt quá rồi. Cảm ơn cậu. Tuần sau về trường mình sẽ mời cậu đi ăn cơm trưa nha. Con bé Phương Nhung cũng đang kỳ kèo đòi mình mời. Có gì cả phòng mình đi ăn lẩu nha.”
Đồng Bảo Trâm: “Được. Hẹn gặp lại.”
Ngọc Quân: “Hẹn gặp lại.”
Hợp
Trần Phương hốt hoảng bước theo cô ra bên ngoài thì giằng tay ra khỏi tay Ngọc Quân.
“Cô làm cái gì thế. Việc vừa nãy là cô cố ý có đúng không?”
Ngọc Quân thản nhiên gật đầu.
“Đúng thế.”
Trần Phương cau mày. Anh đã cảm thấy cô gái này có gì kì lạ, lối đi rộng như vậy mà cô gái này lại trùng hợp hất đổ cốc trà sữa vào người Lý Phàm.
Rõ ràng là cô ta muốn cắt ngang cuộc nói chuyện, ngăn cản anh ta ký hợp đồng.
“Tại sao cô lại làm như thế?”
Ngọc Quân vẩy vẩy bản hợp đồng cho bớt nước.
“Tôi là đang cứu anh khỏi tay kẻ chủ nô. Anh mà ký vào cái bản hợp đồng này thì anh chính thức bán mình làm nô lệ đó.”
Trần Phương phản bác.
“Tôi không tin. Cô còn không biết tôi là ai thì làm sao cô lại biết được ông ta muốn dụ dỗ thôi.”
Ngọc Quân nhún vai, được rồi cô đành phải mở lòng từ bi giải thích cho thiên tài nhẹ dạ cả tin này vậy.
“Cái người tên Lý Phàm ấy là một kẻ nổi tiếng trong showbiz với việc chuyên môn vắt kiệt sức lao động của người dưới trướng. Nếu anh không tin thì cứ đọc kỹ lại cái hợp đồng này mà xem.”
Ngọc Quân lật giở hợp đồng, chỉ chỉ vào một mục trong đó.
“Anh nhìn lại mấy cái điều khoản này xem.”
“Ký hợp đồng độc quyền trong vòng mười năm, không được tự ý nhận tài nguyên bên ngoài công ty. Mọi sự sắp xếp phải hoàn toàn nghe theo công ty, không được cãi lời.”
“Thù lao thì chia công ty chín còn cậu một.”
“Nếu muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường một số tiền khổng lồ. Cậu đếm xem con số này có bao nhiêu số không.”
Cô đập bản hợp đồng vào trong ngực Trần Phương, cậu ta theo bản năng đỡ tay lấy. Cậu ta lúc này mới bình tĩnh đọc lại.
Trần Phương càng đọc càng cảm thấy may mắn, đây đúng là một bản hợp đồng nô lệ.
“Cậu vào công ty này, hình tượng rồi giọng hát của cậu, bản quyền bài hát của cậu sẽ thuộc về công ty. Lúc đó Lý Phàm bảo anh làm gì thì anh phải làm đó, nếu không nghe lời thì hắn ta sẽ cấm sóng anh hoàn toàn. Anh không có việc làm, không có tiền thì chắc chắn phải nghe theo lời của hắn.”
“Cậu đã rõ chưa?”
Trần Phương gật đầu, thở dài.
“Cảm ơn cô. Thật ra tôi biết là chuyện này có rủi ro nhưng thật tình tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Mẹ tôi đang nằm viện, tôi vừa làm bán thời gian vừa chăm sóc mẹ, số tiền kiếm được thật tình không đủ.”
“Dù sao cũng cảm ơn cô hôm nay đã giúp tôi. Tôi đi trước vậy.”
Ngọc Quân cảm nhận được sự bất lực trong lời nói của anh ta. Cô đề nghị.
“Tôi vừa nghe anh hát, thật sự anh hát rất là hay. Nếu có cơ hội ra mắt công chúng, anh sẽ trở nên nổi tiếng nhanh chóng thôi.”
Trần Phương lắc đầu chán nản.
“Cô cũng thấy đấy. Tôi vừa không có tiền vừa không có hậu đài nâng đỡ, bên cạnh còn một người mẹ ốm yếu nên đành thôi vậy.”
Anh ta cười khổ.
“Cứ tưởng hôm nay có thể thay đổi tình thế nhưng không ngờ suýt thì bán cả bản thân mình đi luôn.”
Ngọc Quân suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Phương.
“Anh đợi tôi một chút. Tôi gọi điện thoại cho người này. Biết đâu có thể giúp được cho anh.”
Mắt Trần Phương sáng lên, anh ta gật đầu. Trong vô thức anh ta lại tin tưởng cô gái lần đầu gặp mặt này.
Ngọc Quân tìm số điện thoại rồi nhấn gọi đi.
Cô không có nhân mạch trong giới giải trí, Lục thị cũng không nhúng chân vào việc sản xuất phim ảnh ca hát nên cô cũng không có ý định nhờ Lục Cảnh Thành.
Người duy nhất cô có thể tìm lúc này chính là cô bạn cùng phòng của mình, người sau này sẽ trở thành ảnh hậu - Đồng Bảo Trâm.
Tuy giờ này cô ấy mới chỉ đóng một số vai phụ trong mấy chế tác nhỏ nhưng dù sao thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Bảo Trâm chắc chắn biết nhiều hơn cô. Hơn nữa thì người đại diện lúc này của cô ấy cũng là một người có năng lực, Trần Phương đi theo anh ta cũng là một lựa chọn tốt.
Đến khi chuông điện thoại gần ngắt thì Đồng Bảo Trâm mới nhấc máy.
“Alo, Ngọc Quân?”
Ngọc Quân: “Ừ, là mình đây. Giờ cậu có thể tiện nói chuyện được không?”
Cô phải hỏi dò trước, vì bình thường cô biết là Bảo Trâm khá là bận rộn.
Đồng Bảo Trâm: “Mình vừa mới hết cảnh quay. Cậu cứ nói đi mình nghe.”
Ngọc Quân: “Chuyện là mình có một anh bạn là ca sĩ, bây giờ muốn tìm cơ hội vào giới giải trí nhưng lại chưa biết làm cách nào.”
Cô ngập ngừng.
“Mình nhớ người đại diện của cậu cũng đang muốn tìm một người có khả năng ca hát tốt. Cậu xem, có thể giới thiệu hai người họ cho nhau biết được không?”
Như thấy mình hơi đường đột, Ngọc Quân vội vàng nói thêm.
“Cậu yên tâm tôi sẽ gửi một video của cậu ta cho cậu. Nếu cậu thấy không ổn thì thôi vậy.”
Đồng Bảo Trâm ngạc nhiên, bình thường Ngọc Quân rất ít khi nhờ vả cô, có lẽ lần này cô ấy đã không còn cách khác. Lần trước ở ký túc xá khi cô bị đau ruột thừa chính là Ngọc Quân đã cõng cô chạy vào bệnh viện.
Cô còn chưa có cơ hội trả ơn Ngọc Quân.
Cũng chỉ là đưa một video mà thôi, cô làm được.
Đồng Bảo Trâm sảng khoái đồng ý.
“Được. Cậu cứ quay video rồi gửi lại cho mình, mình sẽ đưa cho anh ấy xem. Rồi mình sẽ trả lời lại cậu sau.”
Ngọc Quân mừng rỡ.
“Tốt quá rồi. Cảm ơn cậu. Tuần sau về trường mình sẽ mời cậu đi ăn cơm trưa nha. Con bé Phương Nhung cũng đang kỳ kèo đòi mình mời. Có gì cả phòng mình đi ăn lẩu nha.”
Đồng Bảo Trâm: “Được. Hẹn gặp lại.”
Ngọc Quân: “Hẹn gặp lại.”
Hợp
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương