Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
Chương 10: Đấu tranh tâm lý
Ngày hôm đó, Bảo Đăng nhanh chóng làm nhanh các loại sổ sách. Vừa hết ca trực là anh cùng Quế Anh đi vào thành phố một chuyến. Buổi tối, hai người hẹn được vị luật sư đã bào chữa cho cậu bé 18 tuổi năm đó…
Tại một cà phê yên tĩnh, vị luật sư lúc này đã về hưu, liền trả lời:
- Quả thật là cậu bé ấy đã kháng cáo. Nhưng đã bị phía cảnh sát bác bỏ.
Quế Anh ngồi cắm cúi ghi chép lại. Bảo Đăng hỏi tiếp:
- Vậy bên phía gia đình phản ứng sao ạ?
- Họ rất tin tưởng con mình. Liên tục nói rằng cậu bị oan và đã bị ép cung.
Quế Anh dừng bút, ngẩng đầu:
- Ép cung?
Vị luật sư nhìn cô rồi ôn tồn giải thích:
- Nghĩa là trong quá trình hỏi cung, người bị lấy lời khai đã bị ép khai sai thông tin mà họ biết.
Nếu đây là sự thật, vậy Thượng tướng Hoàng rõ ràng đã quá tắc trách trong quá trình làm việc. Quế Anh chưa kịp ngẫm, Bảo Đăng đã chen vào:
- Có thể vì nhanh chóng muốn phá án nên ông ấy đã không kiểm soát kĩ quy trình tra thẩm, vô tình không để ý việc các viên cảnh sát khác đã ép cung cậu bé.
Luật sư nhăn đôi lông mày khiến trán ông hiện lên đầy nếp nhăn, tỏ ra khó chịu:
- Đại Tá Cố! Lúc đầu tôi đến đây vì nghĩ rằng cậu thật sự muốn theo đuổi sự thật! Cho dù có là sự thật tàn nhẫn đến thế nào đi nữa!
Quế Anh cảm thấy khó hiểu với phản ứng này. Đột nhiên luật sư đổi thái độ? Không khí trở nên căng thẳng. Bảo Đăng vẫn trầm mặc, vị luật sư thì đứng dậy khỏi ghế:
- Nếu đã vậy thì tôi ở đây cũng không có ích gì nữa! Cảnh sát các người vẫn bất lương như ngày nào!
Vị luật sư tức giận bỏ đi. Còn lại hai người ngồi ở bàn. Anh ấy thì im lặng, ánh mắt đượm buồn. Cô kéo nhẹ tay áo của anh:
- Bảo Đăng à… ông ấy đi rồi…
Anh khẽ gật đầu. Một cái gật đầu ôn nhu đượm buồn. Không gian yên tĩnh giúp Quế Anh có thêm thời gian suy nghĩ về câu nói của vị luật sư. Phải chăng đối với Bảo Đăng, cái này được gọi là “sự thật tàn nhẫn“. Có nghĩa là anh ấy không thể chấp nhận được?
Bên ngoài trời bắt đầu mưa khiến buổi tối vốn âm u càng trở nên lạnh lẽo hơn. Tâm trạng của Cố Bảo Đăng cũng đang não nề như những đám mây ngoài kia. Anh đan hai tay vào nhau rồi gục đầu xuống, hỏi nhẹ hỏi:
- Tôi phải làm như thế nào mới là đúng đây…?
Quế Anh nhớ về buổi sáng gặp mặt với Thượng tướng Hoàng mấy hôm trước. Bảo Đăng đã tỏ ra rất ngưỡng mộ và tôn trọng ông ấy. Vậy thì những câu anh nói như “không kiểm soát kĩ, vô tình không để ý” là đang bào chữa, đang bênh cho Thượng tướng… Hay là đang không muốn chấp nhận sự thật là chính ông ta là người chỉ đạo mọi thứ…
Thời gian trong quán cà phê đã trôi qua đủ lâu để Quế Anh hiểu và liên kết tất cả mọi dữ kiện. Bảo Đăng vẫn đang ngồi gục bên chiếc bàn. Bàn tay cô gái khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào những sợi tóc đen mượt của đối phương như một lời an ủi:
- Bảo Đăng… Em biết anh đang rất phân vân không biết có nên đưa chuyện này ra ánh sáng hay không… Cậu bé đó dù sao cũng đã bị xử tội, có tiếp tục cũng không thể thay đổi được gì. Hơn nữa, Thượng tướng cũng có công rất lớn trong các vụ án khác…
Chàng trai vẫn không có phản ứng, Quế Anh nói tiếp:
- Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Người làm sai thì phải bị pháp luật trừng phạt. Em tin là anh hiểu được bản thân mình muốn gì… Có tiếp tục điều tra hay để mọi chuyện im ắng như nó đã từng suốt 10 năm nay… anh hãy tự mình quyết định. Cho dù anh chọn cách nào cũng đừng hối hận.
Cố Bảo Đăng chậm rãi ngồi thẳng dậy làm cô giật mình rút tay về. Anh chống cằm, hướng cả gương mặt điển trai về phía cô. Giọng nói trầm buồn bã:
- Cô biết không? Thượng tướng là người đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi mới vào ngành.
Quế Anh im lặng ngồi nghe, tiện thể ngắm nhìn sự đẹp trai trong nỗi buồn quyến rũ đó. Bảo Đăng tiếp tục nói:
- Ông ấy đã dạy dỗ và truyền cảm hứng cho tôi, cũng đã có nhiều hôm trực chiến, tâm sự to nhỏ với nhau suốt đêm… Tôi cứ nghĩ mình đã hiểu rõ ông ấy, xem ông ấy như một người anh cả trong nhà…
Ánh mắt và nụ cười mỉm của Bảo Đăng trở nên dịu dàng khiến tim cô gái xốn xang:
- Quế Anh, cô đã đúng. Biểu hiện của Thượng tướng Hoàng rất lạ khi chúng ta nhắc về vụ án đó…
- Ơ… ừm… em đoán mò thôi…
- Cô đã đúng về mọi chuyện. Đáng lẽ tôi phải lý trí hơn, phải nghe theo cô mới phải…
- Anh đã quyết định rồi sao?
- Ừ, tôi sẽ lật lại vụ án và tố cáo Thượng tướng Hoàng.
Tại một cà phê yên tĩnh, vị luật sư lúc này đã về hưu, liền trả lời:
- Quả thật là cậu bé ấy đã kháng cáo. Nhưng đã bị phía cảnh sát bác bỏ.
Quế Anh ngồi cắm cúi ghi chép lại. Bảo Đăng hỏi tiếp:
- Vậy bên phía gia đình phản ứng sao ạ?
- Họ rất tin tưởng con mình. Liên tục nói rằng cậu bị oan và đã bị ép cung.
Quế Anh dừng bút, ngẩng đầu:
- Ép cung?
Vị luật sư nhìn cô rồi ôn tồn giải thích:
- Nghĩa là trong quá trình hỏi cung, người bị lấy lời khai đã bị ép khai sai thông tin mà họ biết.
Nếu đây là sự thật, vậy Thượng tướng Hoàng rõ ràng đã quá tắc trách trong quá trình làm việc. Quế Anh chưa kịp ngẫm, Bảo Đăng đã chen vào:
- Có thể vì nhanh chóng muốn phá án nên ông ấy đã không kiểm soát kĩ quy trình tra thẩm, vô tình không để ý việc các viên cảnh sát khác đã ép cung cậu bé.
Luật sư nhăn đôi lông mày khiến trán ông hiện lên đầy nếp nhăn, tỏ ra khó chịu:
- Đại Tá Cố! Lúc đầu tôi đến đây vì nghĩ rằng cậu thật sự muốn theo đuổi sự thật! Cho dù có là sự thật tàn nhẫn đến thế nào đi nữa!
Quế Anh cảm thấy khó hiểu với phản ứng này. Đột nhiên luật sư đổi thái độ? Không khí trở nên căng thẳng. Bảo Đăng vẫn trầm mặc, vị luật sư thì đứng dậy khỏi ghế:
- Nếu đã vậy thì tôi ở đây cũng không có ích gì nữa! Cảnh sát các người vẫn bất lương như ngày nào!
Vị luật sư tức giận bỏ đi. Còn lại hai người ngồi ở bàn. Anh ấy thì im lặng, ánh mắt đượm buồn. Cô kéo nhẹ tay áo của anh:
- Bảo Đăng à… ông ấy đi rồi…
Anh khẽ gật đầu. Một cái gật đầu ôn nhu đượm buồn. Không gian yên tĩnh giúp Quế Anh có thêm thời gian suy nghĩ về câu nói của vị luật sư. Phải chăng đối với Bảo Đăng, cái này được gọi là “sự thật tàn nhẫn“. Có nghĩa là anh ấy không thể chấp nhận được?
Bên ngoài trời bắt đầu mưa khiến buổi tối vốn âm u càng trở nên lạnh lẽo hơn. Tâm trạng của Cố Bảo Đăng cũng đang não nề như những đám mây ngoài kia. Anh đan hai tay vào nhau rồi gục đầu xuống, hỏi nhẹ hỏi:
- Tôi phải làm như thế nào mới là đúng đây…?
Quế Anh nhớ về buổi sáng gặp mặt với Thượng tướng Hoàng mấy hôm trước. Bảo Đăng đã tỏ ra rất ngưỡng mộ và tôn trọng ông ấy. Vậy thì những câu anh nói như “không kiểm soát kĩ, vô tình không để ý” là đang bào chữa, đang bênh cho Thượng tướng… Hay là đang không muốn chấp nhận sự thật là chính ông ta là người chỉ đạo mọi thứ…
Thời gian trong quán cà phê đã trôi qua đủ lâu để Quế Anh hiểu và liên kết tất cả mọi dữ kiện. Bảo Đăng vẫn đang ngồi gục bên chiếc bàn. Bàn tay cô gái khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào những sợi tóc đen mượt của đối phương như một lời an ủi:
- Bảo Đăng… Em biết anh đang rất phân vân không biết có nên đưa chuyện này ra ánh sáng hay không… Cậu bé đó dù sao cũng đã bị xử tội, có tiếp tục cũng không thể thay đổi được gì. Hơn nữa, Thượng tướng cũng có công rất lớn trong các vụ án khác…
Chàng trai vẫn không có phản ứng, Quế Anh nói tiếp:
- Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Người làm sai thì phải bị pháp luật trừng phạt. Em tin là anh hiểu được bản thân mình muốn gì… Có tiếp tục điều tra hay để mọi chuyện im ắng như nó đã từng suốt 10 năm nay… anh hãy tự mình quyết định. Cho dù anh chọn cách nào cũng đừng hối hận.
Cố Bảo Đăng chậm rãi ngồi thẳng dậy làm cô giật mình rút tay về. Anh chống cằm, hướng cả gương mặt điển trai về phía cô. Giọng nói trầm buồn bã:
- Cô biết không? Thượng tướng là người đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi mới vào ngành.
Quế Anh im lặng ngồi nghe, tiện thể ngắm nhìn sự đẹp trai trong nỗi buồn quyến rũ đó. Bảo Đăng tiếp tục nói:
- Ông ấy đã dạy dỗ và truyền cảm hứng cho tôi, cũng đã có nhiều hôm trực chiến, tâm sự to nhỏ với nhau suốt đêm… Tôi cứ nghĩ mình đã hiểu rõ ông ấy, xem ông ấy như một người anh cả trong nhà…
Ánh mắt và nụ cười mỉm của Bảo Đăng trở nên dịu dàng khiến tim cô gái xốn xang:
- Quế Anh, cô đã đúng. Biểu hiện của Thượng tướng Hoàng rất lạ khi chúng ta nhắc về vụ án đó…
- Ơ… ừm… em đoán mò thôi…
- Cô đã đúng về mọi chuyện. Đáng lẽ tôi phải lý trí hơn, phải nghe theo cô mới phải…
- Anh đã quyết định rồi sao?
- Ừ, tôi sẽ lật lại vụ án và tố cáo Thượng tướng Hoàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương