Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
Chương 12: Đêm ồn ào
Màn đêm buông xuống, phủ nhẹ một lớp màu đen kịt lên bầu trời của đồn cảnh sát của tỉnh giáp biên giới. Tưởng chừng như tất cả đã say giấc thì Quế Anh bỗng bị đánh thức bởi tiếng xì xầm bên ngoài.
Cô gái mở cửa phòng, ngó ra xem có chuyện gì. Tít bên ngoài phòng tiếp dân thấp thoáng bóng dáng của Bảo Đăng và một viên cảnh sát trẻ khác. Màn đêm yên tĩnh giúp Quế Anh nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện.
“Trần Doanh quả thực có tên trong danh sách. Có lẽ cậu ấy ngủ quên rồi“.
“Giờ sao đây đội trưởng? Em đói quá, trực từ chiều đến giờ chưa ăn gì…”
“Ừ, thôi cậu cứ nghỉ đi. Tôi thay Trần Doanh một đêm“.
Quế Anh đóng cửa phòng, chỉnh chu một chút rồi lúc sau mới đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy cô, Bảo Đăng đã nhướn mày hỏi:
- Cô chưa ngủ à?
- À không, em vô tình thức giấc… Mà… hôm nay anh đâu có ca trực nhỉ?
Bảo Đăng gật nhẹ đầu:
- Trần Doanh không đi làm, cũng không báo cáo lại. Hại tôi bị làm phiền giữa đêm. Mai tôi sẽ phạt cậu ấy.
Nhắc đến ngày mai, Quế Anh ngồi xuống ghế, thở dài:
- Cũng đã ba ngày trôi qua từ lúc có kết quả ADN. Em vẫn còn chưa thể tin được là Thượng tướng sắp phải hầu tòa…
Tuy Bảo Đăng có chút buồn, nhưng vẫn kiên định nói:
- Thiên bất dung gian. Đã làm sai thì trước sau gì cũng sẽ bị phát giác.
Trời khuya và những dòng nói chuyện của hai người bị xé toạc bởi một giọng nói gắt gỏng ngay bậc thềm:
- Quế Anh! Thấy cô rồi!
Quế Anh đứng bật dậy khi nhìn thấy Hi Thành. Anh ta đã tìm đến đây. Dường như Bảo Đăng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, liền bước ra, lấy thân mình chặn cửa:
- Đã là nửa đêm, mong anh hạ giọng xuống. Xin hỏi anh đến đây có việc gì?
Hi Thành chỉ tay về phía Quế Anh:
- Nó là đứa ăn trộm đồ ở nhà tôi! Mãi mới dò được tung tích! Anh tránh ra cho tôi bắt nó!
Hắn định lách người để vào trong thì cánh tay săn chắc của Bảo Đăng đưa ra cản:
- Rất tiếc, đây là đồn cảnh sát. Anh không có thẩm quyền bắt giữ bất kỳ ai. Vui lòng nhỏ tiếng lại.
Hi Thành cười khẩy:
- Nó là ăn trộm mà lại dung túng cho nó à? Đâu phải chỉ có mình tôi thấy?
Từ đằng sau hắn ta bước ra tên thuộc hạ. Tên này cười cười đáp:
- Tôi đây! Chính mắt tôi thấy cô ấy ăn trộm đồ ở Hi gia rồi bỏ chạy.
Bảo Đăng nhìn về phía Quế Anh. Hết cách, anh đâu thể chặn người dân ngay cửa? Đành tránh sang một bên:
- Mời hai người vào. Vui lòng viết tường trình sự việc giúp tôi. Mỗi người một tờ giấy, không trao đổi, mỗi người một góc.
Bảo Đăng biết Quế Anh lo lắng nên bước lại gần, nói nhỏ:
- Yên tâm. Cô là trợ lý của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Chẳng ngờ sau đó hai tên đàn ông kia lại làm loạn. Chúng đòi bắt Quế Anh trở về, không muốn cảnh sát phải nhúng tay vào.
Hi Thành hét lớn:
- Cô ta là giúp việc ở nhà tôi! Chẳng lẽ cảnh sát các người cũng quản chuyện riêng tư này hay sao!?
Bảo Đăng đại diện trả lời, một tay đưa ra để Quế Anh nép vào sau:
- Nếu cô ấy thật sự là ăn trộm thì càng phải để chúng tôi giải quyết!
Tính cách Hi Thành vốn đã tự cao, nay sự việc còn không theo ý mình liền hung hăng bước tới:
- Có vẻ như trước giờ tôi không đụng đến cái đồn cảnh sát nhỏ bé này thì các người không biết sợ nhỉ? Người của tôi mà anh còn dám giữ?
Bảo Đăng càng khiên định:
- Sao tôi lại không dám? Cậu thử đụng vào một sợi tóc của Quế Anh xem!
Giọng trầm như đang hăm doạ của Bảo Đăng khiến ai nấy đều bất ngờ. Cô gái “ngẫu nhiên” này lại quan trọng với vị đội trưởng này đến thế ư?
Riêng Quế Anh lại thấy lo lắng. Cô kéo nhẹ áo Bảo Đăng, nhỏ tiếng:
- Anh đừng gây chuyện. Hắn là thiếu gia nhà họ Hi đó. Các quan chức cấp cao cũng phải nể hắn vài phần.
Bảo Đăng gật nhẹ đầu:
- Ừm, tôi biết.
- Một cuộc điện thoại của hắn cũng đủ khiến cái chức đội trưởng của anh lung lay đó!
- Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ được em, Quế Anh.
Cô gái nhỏ im bặt trước câu trả lời đột ngột của đối phương. Đôi mắt như phủ một lớp nước mịn ngước lên nhìn anh. Ngay khoảnh khắc này đây, Quế Anh biết mình đã rung động.
Chưa bao lâu, giọng điệu chua chát của Hi Thành lại cất lên, phá tan cảm xúc giữa hai người.
- Được! Ha ha ha! Vụ việc sĩ quan cảnh sát bao che cho một tên trộm mà lên báo thì sao nhỉ?
Ngay lúc hắn đang phá lên cười, thì một nhân vật khác bỗng bước vào. Đây là một người con trai mang dáng vẻ thư sinh và sự điềm đạm của cậu ta chết người không kém gì Bảo Đăng. Cậu ta chạc tuổi Hi Thành, khoảng 25 tuổi, giọng nói nhẹ nhàng:
- Đã khuya rồi, không nên làm ầm lên đâu thưa thiếu gia.
Quế Anh nhìn ra hướng cửa, thấy người này có chút quen thuộc. Cậu ta mỉm cười nói tiếp:
- Tôi tin chắc rằng, một cô gái tệ như thế này chắc không xứng để thiếu gia Hi đây bận tâm. Đường sá xa xôi, thiếu gia hãy về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ tìm giúp anh những cô giúp việc thật thà hơn.
Tâm trạng Hi Thành đột nhiên thay đổi 180 độ một cách khó hiểu. Hắn vui vẻ gật đầu rồi đi ra hướng cửa:
- Được. Mọi việc giao cho cậu xử lý nhé, Đổng Ninh!
“Đổng Ninh?”
Quế Anh lẩm bẩm. Bất giác cô reo lên:
- Đổng Ninh! Là anh sao? Em là Quế Anh đây!
Cô gái mở cửa phòng, ngó ra xem có chuyện gì. Tít bên ngoài phòng tiếp dân thấp thoáng bóng dáng của Bảo Đăng và một viên cảnh sát trẻ khác. Màn đêm yên tĩnh giúp Quế Anh nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện.
“Trần Doanh quả thực có tên trong danh sách. Có lẽ cậu ấy ngủ quên rồi“.
“Giờ sao đây đội trưởng? Em đói quá, trực từ chiều đến giờ chưa ăn gì…”
“Ừ, thôi cậu cứ nghỉ đi. Tôi thay Trần Doanh một đêm“.
Quế Anh đóng cửa phòng, chỉnh chu một chút rồi lúc sau mới đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy cô, Bảo Đăng đã nhướn mày hỏi:
- Cô chưa ngủ à?
- À không, em vô tình thức giấc… Mà… hôm nay anh đâu có ca trực nhỉ?
Bảo Đăng gật nhẹ đầu:
- Trần Doanh không đi làm, cũng không báo cáo lại. Hại tôi bị làm phiền giữa đêm. Mai tôi sẽ phạt cậu ấy.
Nhắc đến ngày mai, Quế Anh ngồi xuống ghế, thở dài:
- Cũng đã ba ngày trôi qua từ lúc có kết quả ADN. Em vẫn còn chưa thể tin được là Thượng tướng sắp phải hầu tòa…
Tuy Bảo Đăng có chút buồn, nhưng vẫn kiên định nói:
- Thiên bất dung gian. Đã làm sai thì trước sau gì cũng sẽ bị phát giác.
Trời khuya và những dòng nói chuyện của hai người bị xé toạc bởi một giọng nói gắt gỏng ngay bậc thềm:
- Quế Anh! Thấy cô rồi!
Quế Anh đứng bật dậy khi nhìn thấy Hi Thành. Anh ta đã tìm đến đây. Dường như Bảo Đăng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, liền bước ra, lấy thân mình chặn cửa:
- Đã là nửa đêm, mong anh hạ giọng xuống. Xin hỏi anh đến đây có việc gì?
Hi Thành chỉ tay về phía Quế Anh:
- Nó là đứa ăn trộm đồ ở nhà tôi! Mãi mới dò được tung tích! Anh tránh ra cho tôi bắt nó!
Hắn định lách người để vào trong thì cánh tay săn chắc của Bảo Đăng đưa ra cản:
- Rất tiếc, đây là đồn cảnh sát. Anh không có thẩm quyền bắt giữ bất kỳ ai. Vui lòng nhỏ tiếng lại.
Hi Thành cười khẩy:
- Nó là ăn trộm mà lại dung túng cho nó à? Đâu phải chỉ có mình tôi thấy?
Từ đằng sau hắn ta bước ra tên thuộc hạ. Tên này cười cười đáp:
- Tôi đây! Chính mắt tôi thấy cô ấy ăn trộm đồ ở Hi gia rồi bỏ chạy.
Bảo Đăng nhìn về phía Quế Anh. Hết cách, anh đâu thể chặn người dân ngay cửa? Đành tránh sang một bên:
- Mời hai người vào. Vui lòng viết tường trình sự việc giúp tôi. Mỗi người một tờ giấy, không trao đổi, mỗi người một góc.
Bảo Đăng biết Quế Anh lo lắng nên bước lại gần, nói nhỏ:
- Yên tâm. Cô là trợ lý của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Chẳng ngờ sau đó hai tên đàn ông kia lại làm loạn. Chúng đòi bắt Quế Anh trở về, không muốn cảnh sát phải nhúng tay vào.
Hi Thành hét lớn:
- Cô ta là giúp việc ở nhà tôi! Chẳng lẽ cảnh sát các người cũng quản chuyện riêng tư này hay sao!?
Bảo Đăng đại diện trả lời, một tay đưa ra để Quế Anh nép vào sau:
- Nếu cô ấy thật sự là ăn trộm thì càng phải để chúng tôi giải quyết!
Tính cách Hi Thành vốn đã tự cao, nay sự việc còn không theo ý mình liền hung hăng bước tới:
- Có vẻ như trước giờ tôi không đụng đến cái đồn cảnh sát nhỏ bé này thì các người không biết sợ nhỉ? Người của tôi mà anh còn dám giữ?
Bảo Đăng càng khiên định:
- Sao tôi lại không dám? Cậu thử đụng vào một sợi tóc của Quế Anh xem!
Giọng trầm như đang hăm doạ của Bảo Đăng khiến ai nấy đều bất ngờ. Cô gái “ngẫu nhiên” này lại quan trọng với vị đội trưởng này đến thế ư?
Riêng Quế Anh lại thấy lo lắng. Cô kéo nhẹ áo Bảo Đăng, nhỏ tiếng:
- Anh đừng gây chuyện. Hắn là thiếu gia nhà họ Hi đó. Các quan chức cấp cao cũng phải nể hắn vài phần.
Bảo Đăng gật nhẹ đầu:
- Ừm, tôi biết.
- Một cuộc điện thoại của hắn cũng đủ khiến cái chức đội trưởng của anh lung lay đó!
- Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ được em, Quế Anh.
Cô gái nhỏ im bặt trước câu trả lời đột ngột của đối phương. Đôi mắt như phủ một lớp nước mịn ngước lên nhìn anh. Ngay khoảnh khắc này đây, Quế Anh biết mình đã rung động.
Chưa bao lâu, giọng điệu chua chát của Hi Thành lại cất lên, phá tan cảm xúc giữa hai người.
- Được! Ha ha ha! Vụ việc sĩ quan cảnh sát bao che cho một tên trộm mà lên báo thì sao nhỉ?
Ngay lúc hắn đang phá lên cười, thì một nhân vật khác bỗng bước vào. Đây là một người con trai mang dáng vẻ thư sinh và sự điềm đạm của cậu ta chết người không kém gì Bảo Đăng. Cậu ta chạc tuổi Hi Thành, khoảng 25 tuổi, giọng nói nhẹ nhàng:
- Đã khuya rồi, không nên làm ầm lên đâu thưa thiếu gia.
Quế Anh nhìn ra hướng cửa, thấy người này có chút quen thuộc. Cậu ta mỉm cười nói tiếp:
- Tôi tin chắc rằng, một cô gái tệ như thế này chắc không xứng để thiếu gia Hi đây bận tâm. Đường sá xa xôi, thiếu gia hãy về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ tìm giúp anh những cô giúp việc thật thà hơn.
Tâm trạng Hi Thành đột nhiên thay đổi 180 độ một cách khó hiểu. Hắn vui vẻ gật đầu rồi đi ra hướng cửa:
- Được. Mọi việc giao cho cậu xử lý nhé, Đổng Ninh!
“Đổng Ninh?”
Quế Anh lẩm bẩm. Bất giác cô reo lên:
- Đổng Ninh! Là anh sao? Em là Quế Anh đây!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương