Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 22: Đến nữa rồi



Nụ cười và thái độ niềm nở của hai người lớn tuổi khiến Quế Anh thả lỏng ra được phần nào. Họ không hề chế giễu cô mà còn cảm thấy thương xót khi biết cô sinh ra đã không có bố mẹ.

Trong quá trình nói chuyện, Quế Anh biết được Bảo Đăng còn có một người anh trai đang lo cho công ty của gia đình. Bố mẹ thì đã đến tuổi về hưu nên họ mới về vùng thưa dân yên bình này để sinh sống. Cơ ngơi này ăn ba đời còn không hết. Mà bị một cái, ông bà chỉ sinh ra hai đứa con trai, mà thằng con cả lại cưới sớm làm cho mấy đứa cháu lớn nhanh quá, thoắt một cái đã qua tuổi cần bế bồng. Bây giờ hai ông bà chỉ trông đợi vào Bảo Đăng, mong anh cưới cho đỡ ế trước để còn tính đến chuyện cháu chắt.

Cố Bảo Đăng tắm rửa xong rồi đi xuống tầng. Hiếm khi anh mặc áo ba lỗ và quần suông nên hình ảnh này có chút lạ lẫm. Quế Anh say sưa ngắm nhìn cơ bắp của anh cho đến khi Cố phu nhân lên tiếng:

- Mà Quế Anh à, bác nói cho cháu biết. Bảo Đăng nó ham mê công việc lắm. Đôi khi không đoái hoài gì đến người khác. Nó mà có vô tâm, đối xử lạnh lùng với cháu thì cứ về đây mách bác. Bác ra mặt thay cháu!

Bảo Đăng vừa lúc đến, nắm nhẹ tay Quế Anh để giúp cô đứng dậy. Tuy miệng thì trả lời mẹ mình, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào cô:

- Mẹ yên tâm. Con tự biết cách chăm sóc cho Quế Anh… Bây giờ con dẫn em ấy đi xem loanh quanh trước đã. Khi nào đến giờ cơm mẹ cứ gọi.

Nói rồi anh định kéo Quế Anh đi. Nhưng chưa kịp nhấc bước chân thứ hai, Bảo Đăng đã nghe thấy một âm thanh chói tai từ xa tít tắp vọng vào trong cửa.

“Anh yêuuu!”

Bố mẹ của Bảo Đăng dường như biết được gì đó. Hai người cười trừ:

- Con bé nó đến nữa rồi đó.

Anh thì chống hông thở dài:

- Sao con bé nó biết mà chạy sang đây vậy trời…



Quế Anh đứng ngẩn ngơ, chưa tải xong dữ liệu để hiểu câu chuyện giữa 3 người họ. Đột nhiên có một cô bé xông vào từ cửa chính, thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Quế Anh. Cô bé ấy lao đến như một tên bắn, ôm chầm lấy Bảo Đăng. Có vẻ như sự việc này đã quá quen thuộc với mọi người nên chỉ có một mình Quế Anh trợn tròn đôi mắt vì ngạc nhiên.

Cố Bảo Đăng thẳng tay đẩy cô bé ra rồi gằn giọng:

- Đã nói là đừng có xưng hô kiểu đó nữa mà!

Tuy vậy, cô bé vẫn bám lấy áo anh, lắc qua lắc lại:

- Em gọi như thế thì có sao đâu? Anh là anh yêu của em mà!

Bảo Đăng gạt tay đối phương ra rồi khéo Quế Anh về phía mình:

- Mộ Dung Nhã! Tôi đã có người yêu rồi, em tha cho tôi được chưa?

Cô bé nhìn về phía Quế Anh, hoảng hốt nói:

- Cái gì? Cái con nhỏ này á hả? Nh-Nhưng… nó cũng chạc tuổi em mà! Sao anh nói anh không thích trẻ con!?

Cố phu nhân ôn tồn chen vào:

- Dung Nhã, cháu không có được hỗn hào. Quế Anh hơn cháu 4 tuổi đó!

Cô bé mếu máo:



- Cháu mặc kệ! Hai năm nữa là cháu đủ 18 rồi! Cháu cũng sắp trưởng thành rồi chứ bộ! Sao anh Đăng không đợi cháu thêm chút nữa chứ!

Bất lực, Bảo Đăng đảo mắt một vòng rồi nhanh chóng kéo Quế Anh đi ra ngoài. Bỏ lại mọi việc lùm xùm phía sau. Anh dắt cô đi đến một khu nhỏ trong góc sân rồi chỉ vào đó:

- Đây! Miếng đất này còn trống. Em có thích trồng hoa hay gì không? Anh sẽ cho người xây dựng nó cho em.

Quế Anh không đáp. Trong lòng cô vẫn còn nhiều thắc mắc về Mộ Dung Nhã nên tạm thời chưa hoàn hồn. Bảo Đăng cũng tinh ý hiểu cô muốn gì. Mặc dù không mấy dễ chịu khi nhắc đến cái tên đó, nhưng anh vẫn chủ động giải thích:

- Sao thế? Em thắc mắc cô bé vừa rồi là ai à?

- Dạ, có chút chút.

- Con bé đó tên là Mộ Dung Nhã. Là cháu nội của dì Hoa- bạn thân của mẹ anh. Từ nhỏ con bé đã bám dính lấy anh rồi…. Mà em yên tâm, anh chưa bao giờ hùa theo trò đùa ấu trĩ của con bé cả. Em đừng để bụng rồi suy nghĩ lung tung, nghe chưa?

Nghe những lời nói dịu dàng này, ai mà nghĩ anh ấy chính là vị đội trưởng oai phong lẫm liệt của cả một đội điều tra cơ chứ. Lúc yêu, Cố Bảo Đăng hoàn toàn khác xa với hình tượng nghiêm nghị mà anh đã xây dựng khi ở đồn cảnh sát.

- Dạ! Em chỉ hỏi vậy thôi chứ em biết thừa! Với lại, em không có chấp con nít!

Bảo Đăng bật cười, búng nhẹ vào trán cô:

- Còn chê người khác! Em mới giống con nít đó!

- H-Hồi nào chớ!?
Chương trước Chương tiếp