Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 17: Tặng chén chè nho nhỏ, nhận nồi chè to to



Thẩm Lương không muốn thừa nhận nhưng hiện tại hắn thật sự muốn cứu Thiệu Khâm Hàn, đặc biệt vì một đời bi kịch của anh đều do chính tay hắn viết nên.

Đồng tử của Thiệu Khâm Hàn co lại. Anh giãy giụa kịch liệt nhưng bị Thẩm Lương đè trên mặt đất hôn đến không thở nổi.

Mùi máu tanh ngọt hòa cùng mùi thuốc khiến anh cảm nhận nụ hôn mang theo ý vị trấn an này rõ ràng hơn.

Thẩm Lương không biết làm sao để trấn an một người không có cảm giác an toàn. Hắn chỉ nghĩ đến hôn và ôm, đây là hai hành động đã khắc vào gen và bản năng của loài người từ lúc sinh ra.

Hắn chế trụ tay của Thiệu Khâm Hàn, gỡ xuống từng vòng từng vòng băng gạc. Miệng vết thương đã sớm kết vảy, chỉ còn lại một vết sẹo mờ. Hắn kéo bàn tay thon dài lạnh lẽo ấy áp lên môi rồi hôn thật nhẹ nhàng, dạy cho Thiệu Khâm Hàn kiến thức đầu tiên.

“Lần sau, nếu bị thương, nhớ nói cho tôi.”

“Đau cũng vậy. Đau thì nói cho tôi.”

Hắn phảng phất thật sự nhập diễn, xem anh là tình yêu của đời mình.

Thiệu Khâm Hàn bị hắn đè dưới thân, nghe vậy cảm thấy như bị ép phải bại lộ, không cách nào che dấu những phần âm u trong người.

Không......

Anh sẽ không đau, cũng không cần nói cho bất kỳ kẻ nào...

Không cần......

Vành mắt Thiệu Khâm Hàn đỏ hồng, nỗ lực nắm chặt tay để che lại vết thương nhưng bị Thẩm Lương giữ lấy không thể nhúc nhích. Anh hoảng hốt cắn chặt răng, gân xanh nổi lên. Có chất lỏng nóng rực nào đấy vượt ngoài khống chế của anh lăn xuống khóe mắt rồi trôi đi, để lại một vệt lạnh lẽo trên má.

Thẩm Lương cúi đầu hôn giọt nước còn vươn trên khóe mắt của Thiệu Khâm Hàn, thanh âm trầm thấp: “Đừng lo lắng, sau này anh đau có thể nói cho tôi....”

Hắn xem Thiệu Khâm Hàn như một đứa trẻ ít được thương yêu, kiên nhẫn dỗ dành hết lần này đến lần khác. Thẳng đến khi anh kiệt sức, giãy giụa yếu dần, hắn mới từ từ buông ra.

Hệ thống vẫn luôn ở đó chứng kiến mọi việc không ngừng nháy đỏ.

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng đến 70%!]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 20%!]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng đến 80%!]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 60%!]

Trong lòng Thiệu Khâm Hàn mâu thuẫn thế nào thì độ hắc hóa cũng mâu thuẫn thế ấy. Số liệu khi thì tăng cao khi thì giảm mạnh, cuối cùng ngừng lại ở 50% rồi không thay đổi nữa, giống như một người đang cố giữ mình ở vạch giữa không nghiêng bên nào.

Một niệm vực sâu, một niệm nhân gian.

Thẩm Lương không bật đèn, hắn biết Thiệu Khâm Hàn sẽ cảm thấy không thoải mái. Hắn tìm chén chè trong bóng tối rồi dùng muỗng khuấy khuấy: “Anh ăn một chút.”

Sức lực của Thiệu Khâm Hàn đã tiêu hao gần hết, mái tóc hỗn độn che khuất biểu tình nơi đáy mắt, chật vật mà lại hư thoát. Anh nhìn thẳng vào Thẩm Lương, thanh âm rách nát khàn khàn: “Thẩm Lương, cậu dựa vào cái gì cho rằng cậu đúng?”

Anh gắng gượng dựng thẳng sống lưng, trong mắt là sự cứng đầu không che giấu: “Cậu có tin tôi dùng phương pháp của riêng mình cũng có thể có được Thẩm Viêm?”

Đây mới là Thiệu Khâm Hàn chân chính.

Anh tối tăm quái gở, hỉ nộ vô thường, điên lên thì không từ thủ đoạn. Sự cáu kỉnh ban nãy tưởng chừng như một biểu hiện giả dối.

Thẩm Lương đá văng lọ thuốc màu trắng bên chân, tạm thời xem như Thiệu Khâm Hàn vừa uống thuốc xong nên đầu óc không bình thường: “Anh muốn đánh cược không? Cho tôi một tháng. Nếu phương pháp của tôi thất bại thì lại dùng phương pháp của anh.”

Thiệu Khâm Hàn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Tôi không đánh cược với người hai bàn tay trắng.”

Bởi có thắng cũng không được gì.

Thẩm Lương nhún vai cười cười: “Không sao, chúng ta giống nhau mà.”

Thiệu Khâm Hàn cũng là người trắng tay.

Thẩm Lương luôn có thể chính xác dẫm lên chỗ trí mạng của Thiệu Khâm Hàn không lệch một li. Người khác dẫm một lần sẽ bị chỉnh đến nửa sống nửa chét, hắn không những sống đến ngày hôm nay mà còn hoàn toàn lành lặn, đây xem như kỳ tích của nhân loại rồi.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy híp mắt, không khống chế được nắm chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay đâm vào da thịt. Thanh âm của anh phảng phất mang theo vụn băng, sau một lúc mới chậm rãi phun ra một câu: “......Được, tôi đánh cược với cậu.”

Thẩm Lương hỏi: “Tiền đặt cược thì sao?”

Thiệu Khâm Hàn nói: “Nói cho cậu sau, cậu sẽ không thắng.”

Thẩm Lương không tỏ ý kiến, đẩy đẩy cái chén trong tay, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Ok. Giờ anh có thể ăn rồi chứ?”



Dường như chuyện hắn tâm tâm niệm niệm chỉ có chén chè này.

Thiệu Khâm Hàn không nói chuyện, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận. Đường phân chia sáng tối chuyển động theo động tác của anh, chia khuôn mặt tuấn mỹ của anh thành hai nửa.

Thiệu Khâm Hàn uống xong, còn chưa kịp đặt chén xuống đã nghe Thẩm Lương nói: “Ở đây chỉ có một chén chè nhưng tôi nhường cho anh, đây cũng là yêu.”

Con ngươi nhạt màu của hắn mang theo ý cười như hồ ly. Thiệu Khâm Hàn cảm thấy chén chè vừa rồi nuốt không được mà phun ra cũng không xong, ngứa ngáy đến khó chịu cả người, bèn đập mạnh chén chè xuống đất.

Thẩm Lương lại nói: “Đối với người mình thích cần bao dung một chút, không thể tức giận lung tung. Anh xem, giống như bây giờ, dù anh tức giận đến mức nào tôi cũng sẽ không so đo với anh.”

Tuyệt đối không phải vì sợ Thiệu Khâm Hàn chỉnh chết.

Cuối cùng, hắn kết luận: “Những gì anh cần học còn nhiều lắm.”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy nắm chặt tay, sau đó dùng tay chống lên đất gian nan đứng dậy. Vì anh giữ tư thế ngồi hơi lâu nên bước đi có chút lảo đảo. Thẩm Lương thấy thế tiến lên đỡ: “Anh muốn làm gì? Tôi giúp anh.”

Thiệu Khâm Hàn đẩy hắn qua một bên, đi thẳng ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại.

Thẩm Lương nhướng lông mày, nghĩ thầm đúng là học sinh kém nha, thành tích tệ còn xấu tính. Tôi nói tôi làm gì anh làm theo đó cơ mà?

Bất quá hắn sớm biết cứu vớt phản diện không phải chuyện một sớm một chiều, hiện tại có một chuyện quan trọng hơn cần hắn làm.

Kỳ thật Thẩm Lương vẫn luôn rất tò mò bóng ma thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn là gì. Hắn chỉ tùy ý viết một câu vậy thôi chứ không đào sâu xây dựng ý tưởng, không biết bị thế giới này tự bổ sung thành cái dạng gì.

Muốn cứu vớt phản diện trước hết phải tìm được nguyên nhân.

Thừa dịp Thiệu Khâm Hàn không ở đây, Thẩm Lương nhanh tay kéo ngăn kéo, hy vọng có thể phát hiện ra một ít manh mối. Bình thường khi Thiệu Khâm Hàn không ở đây, căn phòng này bị dì Trương khóa lại.

Bỏ qua đủ loại giấy tờ lung tung, Thẩm Lương phát hiện ngăn kéo dưới cùng có rất nhiều thuốc, trên lọ chỉ dán một từ đơn tiếng Anh làm người ngoài khó đoán được công dụng của thuốc là gì.

Nhưng hắn có thể đoán ra, tám phần là thuốc ngủ cùng cái loại thuốc trấn an tinh thần.

Thẩm Lương bĩu môi, đếm đếm số lượng thuốc bên trong, thầm tính toán ở trong lòng. Khi hắn đang định kéo một ngăn kéo khác, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hắn sợ đến mức đóng ngăn kéo lại ngay lập tức.

“Tiểu Thẩm ơi.”

Không biết dì Trương lên lầu từ lúc nào, trên tay dì là một cái nồi giữ nhiệt lớn. Dì bước nhanh vào phòng, vất vả đặt cái nồi lên bàn, truyền đến một tiếng vang nặng nề.

Thẩm Lương sửng sốt: “Dì Trương, đây là cái gì?”

Dì Trương kéo lại áo khoác vừa tuột xuống vai, thở hổn hển: “Vừa nãy Thiệu tiên sinh nói cháu muốn ăn chè nên kêu dì đem lên cho cháu.”

Nói xong dì lắc đầu thở dài: “Cháu thật là, muốn uống thì xuống dưới dì múc ra chén cho cháu, nguyên một nồi thế này sợ là một mình cháu ăn không hết.”

“......”

Nhất thời Thẩm Lương không biết nên nói gì, hắn xem nhẹ khả năng học tập của Thiệu Khâm Hàn rồi. Này gọi là gì đây? Tặng người một chén chè nho nhỏ, người báo đáp một nồi chè to to?

“Cháu......” Thẩm Lương có chút xấu hổ giải thích, “Gần đây cháu ăn hơi nhiều.”

Dì Trương thở dài: “Đừng nói nữa, dì biết mà.”

Cả nhà họ Thiệu có ba miệng ăn, dì Trương lớn tuổi ăn ít, Thiệu Khâm Hàn thì bữa đói bữa no, chỉ có Thẩm Lương mỗi ngày kiên trì ăn cơm giữ sức khỏe.

Thẩm Lương: “......”

Dì Trương dặn Thẩm Lương sau khi ăn xong nhớ đem nồi xuống rồi xuống lầu. Hơn nửa đêm rồi mà dì còn bị hai người này quậy cho mất ngủ.

Thẩm Lương mở nắp ra nhìn vào thấy phần chè bên trong đủ cho tận bốn người, dạ dày ẩn ẩn co rút đau đớn. Hắn đậy lại, sắc mặt như sắp bị táo bón đến nơi, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thiệu Khâm Hàn đứng ở cửa từ lúc nào.

Anh dựa vào cửa, cánh tay rũ bên người hơi nắm chặt. Đôi mắt đen nhánh lẳng lặng quan sát phản ứng của Thẩm Lương, mang theo khẩn trương không dễ phát hiện.

Thẩm Lương dạy anh lý thuyết, nồi chè này là anh thực hành. Dù hành vi này thật ngu ngốc nhưng Thẩm Lương vẫn quyết định khen Thiệu Khâm Hàn: “Anh học không tồi.”

Thiệu Khâm Hàn khinh miệt nhếch miệng, vô tình để lộ tâm tư hiếu thắng: “Cậu dạy toàn trò mèo.”

Thẩm Lương chỉ cho anh một chén chè nhỏ, anh đáp lại hắn một nồi chè to.

Ai da, thật là khiến người kinh ngạc không thôi. Có phải anh thấy mình rất cool ngầu hay không?

Hầu kết của Thẩm Lương trượt trượt, rốt cuộc nuốt xuống hết những lời này. Hắn đi đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, không tiếng động đánh giá anh, chiều cao hơn anh nửa cái đầu ngay lúc này thể hiện ưu thế: “Chúng ta không cần so ai làm nhiều hơn ai.”



Thẩm Lương giả vờ làm phần tử trí thức, chỉ chỉ Thiệu Khâm Hàn rồi chỉ chính mình, nói ra một câu đầy mùi súp gà cho tâm hồn: “Ở trong mắt hai người yêu nhau, người kia chính là người tốt nhất thế giới.”

Tuy hiện tại bọn họ đang sắm vai nhân vật nhưng đạo lý tương đồng.

Nghe vậy, khóe miệng của Thiệu Khâm Hàn cứng đờ. Những gì Thẩm Lương nói anh không hiểu, không hiểu một chút nào

Thẩm Lương thấy trên mặt Thiệu Khâm Hàn hiện dòng chữ “học sinh kém đang ngu người” không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng không thể hiện ra trên mặt. Ngoài đêm có tiếng mưa rơi, gió lay nhẹ cành cây, hắn bỗng nhiên cúi người khẽ hôn lên mặt Thiệu Khâm Hàn, xúc cảm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Thẩm Lương thấp giọng nói: “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

“Có việc gì thì kêu tôi. Tôi ngủ ngay phòng kế bên.”

Nói xong không để ý đến biểu tình ngốc lăng của Thiệu Khâm Hàn, lập tức xoay người trở về phòng. Cửa phòng đóng lại phát ra tiếng cùm cụp nho nhỏ, hòa vào tiếng mưa rơi.

Thiệu Khâm Hàn nghe thấy âm thanh ấy mới bừng tỉnh từ trạng thái ngây người, xúc cảm ấm áp vẫn còn lưu trên khóe miệng, ngưa ngứa như một chú bướm nghỉ chân không chịu bay đi. Anh nhìn cửa phòng đóng chặt của Thẩm Lương, sau một lúc bỗng nhiên đấm thật mạnh lên tường.

Thiệu Khâm Hàn không hiểu vì sao Thẩm Lương biết nhiều như vậy. Vì sao mỗi khi hai người đối mặt, anh luôn ở thế hạ phong?

Thứ không thể khống chế luôn khiến người ta cảm thấy khủng hoảng.

Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào về lại phòng mình, ánh đèn thủy tinh khiến anh chói mắt. Anh bấm công tắc tạch một tiếng, căn phòng lập tức chìm vào bóng đêm.

Lại quá tối......

Thiệu Khâm Hàn leo lên giường, dựa lưng vào tường. Mặt tường mang đến cho anh một chút cảm giác an toàn nhưng trước mặt anh lại là bóng tối mênh mông.

Hôm nay anh đã uống rất nhiều thuốc, không thể uống tiếp.

Bác sĩ nói như vậy, Thẩm Lương cũng nói như vậy.

Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Cách một bức tường, Thẩm Lương đang ngồi trước máy tính gõ gõ viết viết thu thập tư liệu.

Hệ thống lặng lẽ bay đến nhìn lén màn hình, kết quả phát hiện Thẩm Lương đang gõ vào thanh tìm kiếm: Làm thế nào để theo đuổi một người?

Được chứ, hóa ra con hàng này cũng là tay mơ.

Trang web trả lại đáp án hoa hòe lòe loẹt làm người xem nhức cả mắt. Thẩm Lương tổng hợp lại rồi bắt đầu ghi chú:

1. Thích một người phải chú ý người đó, hiểu biết về tình hình của họ.

Ừm, rất có lý.

2. Thích một người trước tiên tiếp xúc với bạn bè của người đó, thông qua bạn bè biết thêm về tính cách, tính tình của họ.

Cái này hơi khó. Hình như Thiệu Khâm Hàn không có bạn bè, chỉ có đứa em ngốc Hàn Thiếu Bạch kia. Bữa nào có thể tìm cậu ta hỏi chuyện một chút.

3. Hẹn hò, ăn cơm, chuẩn bị hoa tươi, hôn môi một chút, nếu tiến triển tốt đẹp có thể trực tiếp gạo nấu thành cơm.

Chuyện này......

Thẩm Lương đang chuẩn bị kéo xuống xem tiếp thì nghe hệ thống hỏi một cách nghi hoặc: [Vì sao anh muốn làm chuyện này?]

Thẩm Lương ghi ghi chép chép, không ngẩng đầu lên: [Dạy anh ta chứ sao.]

Thiệu Khâm Hàn không nhất định phải thích Thẩm Viêm. Chờ anh thật sự hiểu được tình yêu là gì, có lẽ anh sẽ tìm được một người thích hợp hơn.

Nếu hệ thống có tay, nhất định nó sẽ làm động tác chống cằm: [Lỡ Thiệu Khâm Hàn yêu anh thì làm sao?]

“Mày nghĩ xa quá,“ Thẩm Lương không để ở trong lòng, “Thiệu Khâm Hàn thích tiểu bạch hoa dịu dàng, tao không phải người như vậy.”

Hệ thống lầm bầm lầu bầu: [Tui có cảm giác anh sẽ tiếp tục lật xe.]

Nghe vậy động tác gõ phím của Thẩm Lương dừng lại. Hắn chậm rãi giương mắt, trong mắt đằng đằng sát khí: “Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại ——”

Hệ thống không để ý đến ánh mắt của hắn, xoay xoay cơ thể đang tỏa sáng của nó: [Tui là một viên kim cương to, lời tui nói ra đều được khai quang rồi ó~]

Thẩm Lương cười lạnh, lần đầu tiên trong đời thề độc: [Lần này nếu lại lật xe, từ giờ đến cuối đời tao không viết truyện cẩu huyết nữa.]

Hệ thống theo bản năng hỏi: [Sao? Anh muốn đổi nghề sang viết truyện sa điêu?]

Thẩm Lương: “......”
Chương trước Chương tiếp