Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 20: Hẹn hò
Đời trước Thẩm Lương là một trạch nam nên đây cũng là lần đầu tiên hắn đi hẹn hò. Sáng sớm hôm sau, hắn ngái ngủ bò dậy khỏi giường, thuận tay mặc vào một bộ thể thao màu trắng nhạt, không biết nhớ tới cái gì liền khựng lại, sau đó cởi đồ ra.
Hướng dẫn yêu đương trên mạng nói lần đầu tiên hẹn hò nên ăn mặc theo sở thích của đối phương.
Hình như Thiệu Khâm Hàn thích màu đen?
Vì thế Thẩm Lương ngậm đắng nuốt cay bỏ qua màu trắng nhạt hắn thích nhất, chui đầu vào tủ quần áo tìm một cái áo thun vận động màu đen. Hắn vừa mặc vừa lật cuốn sổ tay bảo bối xem còn những việc nào cần lưu ý.
Hệ thống là một đoạn số liệu, nó cảm thấy mấy cuốn “Hẹn hò bảo điển” đầy rẫy trên mạng ấy chẳng đáng tin chút nào. Nó bay quanh Thẩm Lương hết vòng này đến vòng khác, vẫn chưa hiểu: [Không phải anh là tác giả của cuốn tiểu thuyết này sao? Hẹn hò mà còn muốn tra Baidu?]
Thẩm Lương nhìn nó chăm chú như đang nhìn một đứa thất học: “Nghe qua là biết mày chưa đọc tiểu thuyết hào môn cẩu huyết bao giờ. Mày đọc cuốn truyện cẩu huyết nào lãng phí thời gian đi hẹn hò chưa? Toàn lăn giường một cái là giải quyết được vấn đề.”
Cưới trước yêu sau, ngược luyến tình thâm. Chậc, nghĩ lại là thấy kích thích rồi.
Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn rất muốn đánh thuốc mê Thẩm Viêm rồi ném lên giường Thiệu Khâm Hàn, bớt biết bao nhiều việc.
Đầu não của hệ thống bị máu chó của Thẩm Lương xối ướt, cuối cùng nín thinh như thóc.
Thẩm Lương ở trong phòng trang điểm hết một buổi sáng, đến khi chắc chắn mình không còn chỗ nào để chê mới bước ra khỏi phòng, ngờ đâu đụng Thiệu Khâm Hàn ngay ngoài cửa. Hắn lùi về sau một bước theo bản năng.
Dường như Thiệu Khâm Hàn cố ý chờ ở nơi này. Anh ôm tay dựa lưng vào tường, không biết đợi đã bao lâu. Gần đây việc không chế cảm xúc của anh có chuyển biến tốt đẹp. Thấy Thẩm Lương đến trễ, anh chỉ đơn giản nhíu mày: “Cậu đến muộn.”
Thẩm Lương không đáp lại ngay, tầm mắt của hắn dừng trên sơmi màu trắng nhạt của Thiệu Khâm Hàn rồi mới chậm rì rì nói: “Khụ, ngại quá, dậy hơi trễ. Đồng hồ báo thức không kêu.”
Xong bổ sung một câu: “Hôm nay anh... quần áo của anh rất đẹp.”
Trên người Thiệu Khâm Hàn có một loại tử khí không hợp tuổi, bình thường anh hay mặc màu đậm càng làm khí tức thêm âm trầm, ngẫu nhiên mặc máu sáng khiến thần thái rạng rỡ hẳn.
Nghe thấy lời hắn nói, Thiệu Khâm Hàn theo bản năng nhìn quần áo của mình, tiếp tục nhíu mày, mất tự nhiên dời tầm mắt: “Tùy tiện mặc thôi.”
Thẩm Lương đi về phía cầu thang, thuận miệng nói: “Lát nữa hẹn hò anh đừng tùy tiện là được.”
Hôm nay hắn phá lệ mặc một thân màu đen, cũng may tinh thần phấn chấn nên thoạt nhìn vẫn thanh xuân dào dạt. Thiệu Khâm Hàn xuống lầu liền nghe thấy giọng Thẩm Lương lẩm nhẩm lầm nhầm: “Anh nhìn xem, mình ăn mặc có chút giống Hắc Bạch Vô Thường ấy nhỉ?”
Thoạt nhìn không giống đi hẹn hò mà như đi đòi mạng người ta.
Hắn không đoán được anh sẽ mặc màu sáng. Đồng dạng, anh cũng không đoán được hắn sẽ mặc màu đen.
Trong nháy mắt đó, Thiệu Khâm Hàn cảm giác như bị chọc trúng tâm sự. Anh lạnh giọng thúc giục: “Cậu còn nhớ hôm nay hẹn hò đấy à?”
Thời gian để Thẩm Lương chuẩn bị so với con gái còn lâu hơn. Sáng tinh mơ anh đứng đợi suốt hai tiếng đồng hồ nên giờ nghẹn một bụng lửa.
Thẩm Lương nhìn anh, có chút kỳ quái: “Anh gấp cái gì? Không phải chúng ta chuẩn bị ra ngoài đây sao?”
Anh gấp cái gì?
Bốn chữ như một cây kim chọc cho bụng lửa giận của Thiệu Khâm Hàn xẹp xuống. Bàn tay anh căng chặt nhưng chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Lương nắm lấy.
“Đi thôi.”
Thẩm Lương vô cùng tự nhiên kéo anh đi ra ngoài. Mười ngón đan xen, bằng một cách quỷ dị nào đấy dập tắt lửa giận của Thiệu Khâm Hàn.
Hẹn hò thường xoay quanh vài chuyện: ăn cơm, dạo phố, xem phim,... Thẩm Lương trực tiếp bác bỏ việc Thiệu Khâm Hàn muốn để tài xế lái xe, tự mình ra trận cầm lái, chở anh đến trung tâm thương mại.
Thẩm Lương đỗ xe rồi giảng giải cho Thiệu Khâm Hàn: “Giới trẻ rất thích hẹn hò ở chỗ này. Náo nhiệt.”
Thiệu Khâm Hàn dòng người bên ngoài xe, nhíu mày: “Tôi không thích náo nhiệt.”
Thẩm Lương phát hiện Thiệu Khâm Hàn đích thị là một giang tinh. Hắn cởi đai an toàn, xuống xe, rồi vòng sang bên kia kéo Thiệu Khâm Hàn: “Mấy lời này anh có thể nói trước mặt tôi, nhưng nhất định không được nói nếu hẹn hò với người khác.”
(*giang tinh: người chăm chăm đi ngược lại ý kiến của người khác bất kể đúng sai, thông qua cãi cọ cảm thấy sảng khoái)
Thiệu Khâm Hàn nhướng mày: “Vì sao?”
Có người bình thường nào đi hẹn hò mà nói chuyện mất hứng như vậy? Thẩm Lương muốn giải thích lại không biết sắp xếp từ ngữ thế nào, cúi người chống lên cửa xe: “Dù sao cũng không được nói.”
Sau đó kéo Thiệu Khâm Hàn xuống xe.
Đầu tiên, Thẩm Lương lên mạng xem nhà hàng nào được đánh giá tốt. Hắn nhìn đồng hồ: “Chúng ta ăn cơm trước, sau đó đi xem phim.”
Thiệu Khâm Hàn không phản đối. Kiến thức của anh về phương diện này là một trang giấy trắng, dù có kháng nghị cũng không đưa ra được phương án hữu ích gì.
12h trưa trời nóng nực, lượng người ra vào trung tâm thương mại mỗi lúc một tăng, nơi nơi ngập tràn không khí sôi động và náo nhiệt. Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt theo bản năng, cảm thấy đứng dưới ánh mặt trời làm anh không khỏe xíu nào.
Thấy thế, Thẩm Lương mua hai cây dù ở ven đường rồi bung dù ra, nói một cách cao thâm khó đoán: “Sau này, nếu đi hẹn hò với người khác vào mùa hè, nhớ mang theo dù.”
Được lắm, lại thêm một điểm cần lưu ý.
Thiệu Khâm Hàn chỉ nói hai chữ: “Phiền toái.”
Thẩm Lương nói: “Yêu đương vốn là chuyện vô cùng phiền toái.”
Cho nên làm chó độc thân là tốt nhất.
Thẩm Lương vốn tự cho rằng mình đã chuẩn bị chu toàn, ai dè tới nhà hàng mới biết vì lượng khách quá đông nên họ cần phải xếp hàng, chỉ có thể ở khu vực chờ đứng tạm.
Trước giờ Thiệu Khâm Hàn ăn cơm đều không cần lấy số – luôn có người phục vụ ngàn thỉnh vạn thỉnh mời anh vào phòng VIP – nên anh không hiểu hành vi xếp hàng dưới trời nắng gắt thế này: “Đổi quán khác.”
Thẩm Lương cũng chịu không nổi, đỉnh đầu bốc khói đến nơi. Thời tiết kiểu này là tra tấn đối với trạch nam: “Đổi quán khác cũng vậy, cuối tuần đông người.”
Hắn nói xong nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn: “Lần sau ăn cơm nhất định phải đặt bàn trước. Lấy tôi làm bài học, nhớ chưa?”
Thiệu Khâm Hàn cười nhạo: “Cậu cho rằng tôi ngốc giống cậu sao?”
Thẩm Lương bắt chéo chân, nghĩ thầm ừa thì anh thông minh, thông mình thế nào mà khiến đời mình thảm như vậy? Hắn thấy bên cạnh có một tiệm kem, có chút thèm, lấy tay đẩy đẩy Thiệu Khâm Hàn: “Anh ăn kem không? Nghe nói kem matcha chỗ này khá ngon, được nhiều người đề cử trên mạng.”
Thiệu Khâm Hàn đến ăn cơm còn không có quy luật, nói gì đến đồ vật như kem: “Không ăn.”
Thẩm Lương nghĩ thầm thật không phải người thú vị. Hắn ném áo khoác của mình vào ngực Thiệu Khâm Hàn: “Tôi đi WC, anh ngồi chờ một lát.”
Nói xong không đợi anh trả lời, trực tiếp đứng dậy đi vào trung tâm mua sắm từ cửa hông.
“......”
Thiệu Khâm Hàn đen mặt ngồi tại chỗ. Người phục vụ dùng loa lớn gọi số, anh cúi mặt nhìn phiếu xếp hàng trên tay, phát hiện trước mình còn đến tận 50 người.
Không phải Thẩm Lương cố ý bỏ anh lại đây đấy chứ?
Thiệu Khâm Hàn bực bội. Anh điều chỉnh dáng ngồi, có chút chán ghét cảm giác hai người cùng đi nhưng cuối cùng có một mình mình bị bỏ lại.
Xung quanh, nhiều khách hàng khác cũng đang ngồi chờ số. Mấy nhóc trai nghịch ngợm cầm bong bóng vừa kêu gào vừa chạy nhảy đấu đá lung tung, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người lớn trong nhà tới quản.
Thiệu Khâm Hàn rốt cuộc không ngồi nổi nữa mà đứng lên. Tầm mắt của anh chẳng hiểu sao dừng ở tiệm kem đối diện. Anh do dự một chút, nhíu nhíu mày, cuối cùng băng qua đường đi qua.
Theo lời Thẩm Lương, cửa hàng này bán kem rất ngon. Vì kem được làm rất nhanh nên anh không cần chờ lâu lắm. Thiệu Khâm Hàn đứng ở cuối hàng chỉ một lát liền đến phiên anh rồi.
Giọng của cô gái bán kem ngọt ngào, thấy người đến là một soái ca lạnh lùng thì ý cười của cô càng sâu hơn: “Xin chào, anh muốn ăn gì?”
Thiệu Khâm Hàn im lặng một giây, nói một cách khô khốc: “Kem matcha.”
Người bán kem dò hỏi: “Một cây hay sao ạ?”
Anh không muốn ăn đồ ngọt như này, người muốn ăn là Thẩm Lương: “Một cây.”
Cô gái khuyên nhủ: “Anh đẹp trai, tiệm tụi em đang có event. Cây thứ hai giảm giá 50%, mua hai cây lợi hơn nhiều luôn ó~”
Không ai có thể thoát sự mê hoặc của chương trình giảm giá sản phẩm thứ hai, kể cả tổng tài như Thiệu Khâm Hàn. Anh khẽ nhíu mày: “Vậy hai cây.”
Người bán kem nhanh chóng múc cho anh hai viên kem matcha. Thiệu Khâm Hàn cầm kem rồi mang về quán ăn tiếp tục chờ. Nhưng thức ăn như kem khó bảo quản lâu, nhất là trong một ngày nắng gắt. Không bao lâu, kem bắt đầu chảy ra.
Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm cây kem, bỗng cảm thấy mình thật khờ. Không biết khi nào Thẩm Lương mới quay lại, sao anh lại muốn ngốc hề hề cầm đồ chờ cậu ấy?
Trong giây phút xuất thần đó, tay phải của anh bị đụng phải. “Bạch” một tiếng, một cây kem rơi xuống đất anh dũng hy sinh.
Không khí như muốn đông cứng lại.
Thiệu Khâm Hàn theo bản năng ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là thằng nhóc chạy loạn hồi nãy. Lúc này nó đang hít hít nước mũi nhìn cây kem đã thành một bãi trên mặt đất, không những không xin lỗi mà còn làm mặt quỷ với Thiệu Khâm Hàn.
Thằng nhóc thối ——
Thiệu Khâm Hàn vốn chán ghét con nít, thấy thế sắc mặt vốn đen càng đen hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thằng nhóc, khí thế áp bách mạnh mẽ mười phần.
Thằng nhóc sửng sốt ba giây, theo bản năng lui về phía sau, bị dọa cho khóc thành tiếng khiến mọi người xung quanh đều nhìn về hướng này.
Một người phụ nữ trung niên chạy nhanh tới, vội vàng ôm thằng nhóc vào lòng khuyên dỗ, vừa lau nước mắt vừa chùi mặt nó, cuối cùng trừng Thiệu Khâm Hàn: “Tôi nói này, chuyện có gì lớn đâu. Không phải lỡ tông trúng làm rớt đồ của cậu thôi hả? Sao lại so đo với đứa nhỏ vậy?! Dọa sợ đứa nhỏ nhà tôi đừng trách tôi không để cậu yên!”
Bà đanh đá chửi đổng, bên cạnh có một sinh viên nữ không nhịn được nhíu mày: “Cô nên quản lý con mình mới phải, tông trúng người ta làm họ bị rớt đồ rồi còn nói lý.”
Nghe vậy, giọng của người phụ nữ liền cao lên ba quãng: “Một cây kem giá bao nhiều tiền? Lớn chừng này còn so đo với con nít. Nhìn cậu ta hung thần ác sát, nhìn là biết không phải người tốt...”
Vế sau là miêu tả Thiệu Khâm Hàn.
Mặt anh vốn âm trầm, nghe lời người phụ nói xong càng kết sương. Tuy nhiên, anh không biết chửi người nên chỉ im lặng từ đầu tới cuối.
Người phụ nữ vẫn còn mắng liên miên, lo lắng thằng nhóc nhà mình bị dọa sợ. Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm: “Nè, con nít nhà chị bị dọa, còn con nít nhà tôi thì sao?”
Thẩm Lương từ trung tâm thương mại đi ra liền thấy một màn này. Hắn lập tức đến ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, bắt chéo chân, nhìn không hề giống người tốt, liếc nhìn người phụ nữ: “Kem hai mươi đồng một cây. Đền lại cho tôi đi.”
Hắn có kinh nghiệm lâu năm với việc chửi đổng.
Người phụ nữ chống nạnh: “Tôi nói này, kem đáng giá bao nhiêu đâu? Có phải cậu cho rằng tôi không có tiền đền không hả?!”
Ánh mắt của Thẩm Lương dọa bà ngược trở về: “Không đáng bao nhiêu tiền thì chị đền đi. Đứng ở đây khua môi múa mép, có phải cho rằng sau lưng tụi này không có ai không?!”
Hắn mặc một thân đen, cử chỉ bĩ khí, thoạt nhìn rất giống lưu manh đầu đường xó chợ. Người phụ nữ chỉ muốn chiếm tiện nghi bên ngoài chứ cũng không muốn thật sự gây chuyện. Bà nắm tay thắng nhóc rồi dẫn nó đi, sợ Thẩm Lương có đồng lõa, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Tôi đi, tôi không so đo với người không có tố chất...”
Thẩm Lương dựng ngón giữa: “Không biết ai mới không có tố chất.”
Nửa phần mệt hắn cũng không chịu ăn, nói xong nhìn về Thiệu Khâm Hàn bên cạnh, bắt đầu nói năng mẫu mực trở lại: “Lần sau gặp loại người này anh trực tiếp chửi ngược lại là được. Anh đối xử với tôi tàn nhẫn mà sao bị người khác mắng một câu là héo như cà tím vậy?”
Thiệu Khâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Sao lâu như vậy cậu mới đi ra?”
Thẩm Lương nói: “Chỗ này lớn quá, tôi không tìm được WC, vòng một vòng lớn mới tìm được.”
Trò khôi hài hạ màn, Thiệu Khâm Hàn không nói nữa. Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, nhìn xuống hóa đơn trên tay cùng cây kem matcha còn lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
Chỉ còn một cây......
Thiệu Khâm Hàn nhìn về nơi xa, mím môi, cuối cùng đưa cây kem trong tay cho Thẩm Lương: “Cho cậu......”
Thẩm Lương sửng sốt: “A?”
Thiệu Khâm Hàn nói: “Cho cậu.”
Hướng dẫn yêu đương trên mạng nói lần đầu tiên hẹn hò nên ăn mặc theo sở thích của đối phương.
Hình như Thiệu Khâm Hàn thích màu đen?
Vì thế Thẩm Lương ngậm đắng nuốt cay bỏ qua màu trắng nhạt hắn thích nhất, chui đầu vào tủ quần áo tìm một cái áo thun vận động màu đen. Hắn vừa mặc vừa lật cuốn sổ tay bảo bối xem còn những việc nào cần lưu ý.
Hệ thống là một đoạn số liệu, nó cảm thấy mấy cuốn “Hẹn hò bảo điển” đầy rẫy trên mạng ấy chẳng đáng tin chút nào. Nó bay quanh Thẩm Lương hết vòng này đến vòng khác, vẫn chưa hiểu: [Không phải anh là tác giả của cuốn tiểu thuyết này sao? Hẹn hò mà còn muốn tra Baidu?]
Thẩm Lương nhìn nó chăm chú như đang nhìn một đứa thất học: “Nghe qua là biết mày chưa đọc tiểu thuyết hào môn cẩu huyết bao giờ. Mày đọc cuốn truyện cẩu huyết nào lãng phí thời gian đi hẹn hò chưa? Toàn lăn giường một cái là giải quyết được vấn đề.”
Cưới trước yêu sau, ngược luyến tình thâm. Chậc, nghĩ lại là thấy kích thích rồi.
Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn rất muốn đánh thuốc mê Thẩm Viêm rồi ném lên giường Thiệu Khâm Hàn, bớt biết bao nhiều việc.
Đầu não của hệ thống bị máu chó của Thẩm Lương xối ướt, cuối cùng nín thinh như thóc.
Thẩm Lương ở trong phòng trang điểm hết một buổi sáng, đến khi chắc chắn mình không còn chỗ nào để chê mới bước ra khỏi phòng, ngờ đâu đụng Thiệu Khâm Hàn ngay ngoài cửa. Hắn lùi về sau một bước theo bản năng.
Dường như Thiệu Khâm Hàn cố ý chờ ở nơi này. Anh ôm tay dựa lưng vào tường, không biết đợi đã bao lâu. Gần đây việc không chế cảm xúc của anh có chuyển biến tốt đẹp. Thấy Thẩm Lương đến trễ, anh chỉ đơn giản nhíu mày: “Cậu đến muộn.”
Thẩm Lương không đáp lại ngay, tầm mắt của hắn dừng trên sơmi màu trắng nhạt của Thiệu Khâm Hàn rồi mới chậm rì rì nói: “Khụ, ngại quá, dậy hơi trễ. Đồng hồ báo thức không kêu.”
Xong bổ sung một câu: “Hôm nay anh... quần áo của anh rất đẹp.”
Trên người Thiệu Khâm Hàn có một loại tử khí không hợp tuổi, bình thường anh hay mặc màu đậm càng làm khí tức thêm âm trầm, ngẫu nhiên mặc máu sáng khiến thần thái rạng rỡ hẳn.
Nghe thấy lời hắn nói, Thiệu Khâm Hàn theo bản năng nhìn quần áo của mình, tiếp tục nhíu mày, mất tự nhiên dời tầm mắt: “Tùy tiện mặc thôi.”
Thẩm Lương đi về phía cầu thang, thuận miệng nói: “Lát nữa hẹn hò anh đừng tùy tiện là được.”
Hôm nay hắn phá lệ mặc một thân màu đen, cũng may tinh thần phấn chấn nên thoạt nhìn vẫn thanh xuân dào dạt. Thiệu Khâm Hàn xuống lầu liền nghe thấy giọng Thẩm Lương lẩm nhẩm lầm nhầm: “Anh nhìn xem, mình ăn mặc có chút giống Hắc Bạch Vô Thường ấy nhỉ?”
Thoạt nhìn không giống đi hẹn hò mà như đi đòi mạng người ta.
Hắn không đoán được anh sẽ mặc màu sáng. Đồng dạng, anh cũng không đoán được hắn sẽ mặc màu đen.
Trong nháy mắt đó, Thiệu Khâm Hàn cảm giác như bị chọc trúng tâm sự. Anh lạnh giọng thúc giục: “Cậu còn nhớ hôm nay hẹn hò đấy à?”
Thời gian để Thẩm Lương chuẩn bị so với con gái còn lâu hơn. Sáng tinh mơ anh đứng đợi suốt hai tiếng đồng hồ nên giờ nghẹn một bụng lửa.
Thẩm Lương nhìn anh, có chút kỳ quái: “Anh gấp cái gì? Không phải chúng ta chuẩn bị ra ngoài đây sao?”
Anh gấp cái gì?
Bốn chữ như một cây kim chọc cho bụng lửa giận của Thiệu Khâm Hàn xẹp xuống. Bàn tay anh căng chặt nhưng chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Lương nắm lấy.
“Đi thôi.”
Thẩm Lương vô cùng tự nhiên kéo anh đi ra ngoài. Mười ngón đan xen, bằng một cách quỷ dị nào đấy dập tắt lửa giận của Thiệu Khâm Hàn.
Hẹn hò thường xoay quanh vài chuyện: ăn cơm, dạo phố, xem phim,... Thẩm Lương trực tiếp bác bỏ việc Thiệu Khâm Hàn muốn để tài xế lái xe, tự mình ra trận cầm lái, chở anh đến trung tâm thương mại.
Thẩm Lương đỗ xe rồi giảng giải cho Thiệu Khâm Hàn: “Giới trẻ rất thích hẹn hò ở chỗ này. Náo nhiệt.”
Thiệu Khâm Hàn dòng người bên ngoài xe, nhíu mày: “Tôi không thích náo nhiệt.”
Thẩm Lương phát hiện Thiệu Khâm Hàn đích thị là một giang tinh. Hắn cởi đai an toàn, xuống xe, rồi vòng sang bên kia kéo Thiệu Khâm Hàn: “Mấy lời này anh có thể nói trước mặt tôi, nhưng nhất định không được nói nếu hẹn hò với người khác.”
(*giang tinh: người chăm chăm đi ngược lại ý kiến của người khác bất kể đúng sai, thông qua cãi cọ cảm thấy sảng khoái)
Thiệu Khâm Hàn nhướng mày: “Vì sao?”
Có người bình thường nào đi hẹn hò mà nói chuyện mất hứng như vậy? Thẩm Lương muốn giải thích lại không biết sắp xếp từ ngữ thế nào, cúi người chống lên cửa xe: “Dù sao cũng không được nói.”
Sau đó kéo Thiệu Khâm Hàn xuống xe.
Đầu tiên, Thẩm Lương lên mạng xem nhà hàng nào được đánh giá tốt. Hắn nhìn đồng hồ: “Chúng ta ăn cơm trước, sau đó đi xem phim.”
Thiệu Khâm Hàn không phản đối. Kiến thức của anh về phương diện này là một trang giấy trắng, dù có kháng nghị cũng không đưa ra được phương án hữu ích gì.
12h trưa trời nóng nực, lượng người ra vào trung tâm thương mại mỗi lúc một tăng, nơi nơi ngập tràn không khí sôi động và náo nhiệt. Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt theo bản năng, cảm thấy đứng dưới ánh mặt trời làm anh không khỏe xíu nào.
Thấy thế, Thẩm Lương mua hai cây dù ở ven đường rồi bung dù ra, nói một cách cao thâm khó đoán: “Sau này, nếu đi hẹn hò với người khác vào mùa hè, nhớ mang theo dù.”
Được lắm, lại thêm một điểm cần lưu ý.
Thiệu Khâm Hàn chỉ nói hai chữ: “Phiền toái.”
Thẩm Lương nói: “Yêu đương vốn là chuyện vô cùng phiền toái.”
Cho nên làm chó độc thân là tốt nhất.
Thẩm Lương vốn tự cho rằng mình đã chuẩn bị chu toàn, ai dè tới nhà hàng mới biết vì lượng khách quá đông nên họ cần phải xếp hàng, chỉ có thể ở khu vực chờ đứng tạm.
Trước giờ Thiệu Khâm Hàn ăn cơm đều không cần lấy số – luôn có người phục vụ ngàn thỉnh vạn thỉnh mời anh vào phòng VIP – nên anh không hiểu hành vi xếp hàng dưới trời nắng gắt thế này: “Đổi quán khác.”
Thẩm Lương cũng chịu không nổi, đỉnh đầu bốc khói đến nơi. Thời tiết kiểu này là tra tấn đối với trạch nam: “Đổi quán khác cũng vậy, cuối tuần đông người.”
Hắn nói xong nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn: “Lần sau ăn cơm nhất định phải đặt bàn trước. Lấy tôi làm bài học, nhớ chưa?”
Thiệu Khâm Hàn cười nhạo: “Cậu cho rằng tôi ngốc giống cậu sao?”
Thẩm Lương bắt chéo chân, nghĩ thầm ừa thì anh thông minh, thông mình thế nào mà khiến đời mình thảm như vậy? Hắn thấy bên cạnh có một tiệm kem, có chút thèm, lấy tay đẩy đẩy Thiệu Khâm Hàn: “Anh ăn kem không? Nghe nói kem matcha chỗ này khá ngon, được nhiều người đề cử trên mạng.”
Thiệu Khâm Hàn đến ăn cơm còn không có quy luật, nói gì đến đồ vật như kem: “Không ăn.”
Thẩm Lương nghĩ thầm thật không phải người thú vị. Hắn ném áo khoác của mình vào ngực Thiệu Khâm Hàn: “Tôi đi WC, anh ngồi chờ một lát.”
Nói xong không đợi anh trả lời, trực tiếp đứng dậy đi vào trung tâm mua sắm từ cửa hông.
“......”
Thiệu Khâm Hàn đen mặt ngồi tại chỗ. Người phục vụ dùng loa lớn gọi số, anh cúi mặt nhìn phiếu xếp hàng trên tay, phát hiện trước mình còn đến tận 50 người.
Không phải Thẩm Lương cố ý bỏ anh lại đây đấy chứ?
Thiệu Khâm Hàn bực bội. Anh điều chỉnh dáng ngồi, có chút chán ghét cảm giác hai người cùng đi nhưng cuối cùng có một mình mình bị bỏ lại.
Xung quanh, nhiều khách hàng khác cũng đang ngồi chờ số. Mấy nhóc trai nghịch ngợm cầm bong bóng vừa kêu gào vừa chạy nhảy đấu đá lung tung, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người lớn trong nhà tới quản.
Thiệu Khâm Hàn rốt cuộc không ngồi nổi nữa mà đứng lên. Tầm mắt của anh chẳng hiểu sao dừng ở tiệm kem đối diện. Anh do dự một chút, nhíu nhíu mày, cuối cùng băng qua đường đi qua.
Theo lời Thẩm Lương, cửa hàng này bán kem rất ngon. Vì kem được làm rất nhanh nên anh không cần chờ lâu lắm. Thiệu Khâm Hàn đứng ở cuối hàng chỉ một lát liền đến phiên anh rồi.
Giọng của cô gái bán kem ngọt ngào, thấy người đến là một soái ca lạnh lùng thì ý cười của cô càng sâu hơn: “Xin chào, anh muốn ăn gì?”
Thiệu Khâm Hàn im lặng một giây, nói một cách khô khốc: “Kem matcha.”
Người bán kem dò hỏi: “Một cây hay sao ạ?”
Anh không muốn ăn đồ ngọt như này, người muốn ăn là Thẩm Lương: “Một cây.”
Cô gái khuyên nhủ: “Anh đẹp trai, tiệm tụi em đang có event. Cây thứ hai giảm giá 50%, mua hai cây lợi hơn nhiều luôn ó~”
Không ai có thể thoát sự mê hoặc của chương trình giảm giá sản phẩm thứ hai, kể cả tổng tài như Thiệu Khâm Hàn. Anh khẽ nhíu mày: “Vậy hai cây.”
Người bán kem nhanh chóng múc cho anh hai viên kem matcha. Thiệu Khâm Hàn cầm kem rồi mang về quán ăn tiếp tục chờ. Nhưng thức ăn như kem khó bảo quản lâu, nhất là trong một ngày nắng gắt. Không bao lâu, kem bắt đầu chảy ra.
Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm cây kem, bỗng cảm thấy mình thật khờ. Không biết khi nào Thẩm Lương mới quay lại, sao anh lại muốn ngốc hề hề cầm đồ chờ cậu ấy?
Trong giây phút xuất thần đó, tay phải của anh bị đụng phải. “Bạch” một tiếng, một cây kem rơi xuống đất anh dũng hy sinh.
Không khí như muốn đông cứng lại.
Thiệu Khâm Hàn theo bản năng ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là thằng nhóc chạy loạn hồi nãy. Lúc này nó đang hít hít nước mũi nhìn cây kem đã thành một bãi trên mặt đất, không những không xin lỗi mà còn làm mặt quỷ với Thiệu Khâm Hàn.
Thằng nhóc thối ——
Thiệu Khâm Hàn vốn chán ghét con nít, thấy thế sắc mặt vốn đen càng đen hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thằng nhóc, khí thế áp bách mạnh mẽ mười phần.
Thằng nhóc sửng sốt ba giây, theo bản năng lui về phía sau, bị dọa cho khóc thành tiếng khiến mọi người xung quanh đều nhìn về hướng này.
Một người phụ nữ trung niên chạy nhanh tới, vội vàng ôm thằng nhóc vào lòng khuyên dỗ, vừa lau nước mắt vừa chùi mặt nó, cuối cùng trừng Thiệu Khâm Hàn: “Tôi nói này, chuyện có gì lớn đâu. Không phải lỡ tông trúng làm rớt đồ của cậu thôi hả? Sao lại so đo với đứa nhỏ vậy?! Dọa sợ đứa nhỏ nhà tôi đừng trách tôi không để cậu yên!”
Bà đanh đá chửi đổng, bên cạnh có một sinh viên nữ không nhịn được nhíu mày: “Cô nên quản lý con mình mới phải, tông trúng người ta làm họ bị rớt đồ rồi còn nói lý.”
Nghe vậy, giọng của người phụ nữ liền cao lên ba quãng: “Một cây kem giá bao nhiều tiền? Lớn chừng này còn so đo với con nít. Nhìn cậu ta hung thần ác sát, nhìn là biết không phải người tốt...”
Vế sau là miêu tả Thiệu Khâm Hàn.
Mặt anh vốn âm trầm, nghe lời người phụ nói xong càng kết sương. Tuy nhiên, anh không biết chửi người nên chỉ im lặng từ đầu tới cuối.
Người phụ nữ vẫn còn mắng liên miên, lo lắng thằng nhóc nhà mình bị dọa sợ. Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm: “Nè, con nít nhà chị bị dọa, còn con nít nhà tôi thì sao?”
Thẩm Lương từ trung tâm thương mại đi ra liền thấy một màn này. Hắn lập tức đến ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, bắt chéo chân, nhìn không hề giống người tốt, liếc nhìn người phụ nữ: “Kem hai mươi đồng một cây. Đền lại cho tôi đi.”
Hắn có kinh nghiệm lâu năm với việc chửi đổng.
Người phụ nữ chống nạnh: “Tôi nói này, kem đáng giá bao nhiêu đâu? Có phải cậu cho rằng tôi không có tiền đền không hả?!”
Ánh mắt của Thẩm Lương dọa bà ngược trở về: “Không đáng bao nhiêu tiền thì chị đền đi. Đứng ở đây khua môi múa mép, có phải cho rằng sau lưng tụi này không có ai không?!”
Hắn mặc một thân đen, cử chỉ bĩ khí, thoạt nhìn rất giống lưu manh đầu đường xó chợ. Người phụ nữ chỉ muốn chiếm tiện nghi bên ngoài chứ cũng không muốn thật sự gây chuyện. Bà nắm tay thắng nhóc rồi dẫn nó đi, sợ Thẩm Lương có đồng lõa, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Tôi đi, tôi không so đo với người không có tố chất...”
Thẩm Lương dựng ngón giữa: “Không biết ai mới không có tố chất.”
Nửa phần mệt hắn cũng không chịu ăn, nói xong nhìn về Thiệu Khâm Hàn bên cạnh, bắt đầu nói năng mẫu mực trở lại: “Lần sau gặp loại người này anh trực tiếp chửi ngược lại là được. Anh đối xử với tôi tàn nhẫn mà sao bị người khác mắng một câu là héo như cà tím vậy?”
Thiệu Khâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Sao lâu như vậy cậu mới đi ra?”
Thẩm Lương nói: “Chỗ này lớn quá, tôi không tìm được WC, vòng một vòng lớn mới tìm được.”
Trò khôi hài hạ màn, Thiệu Khâm Hàn không nói nữa. Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, nhìn xuống hóa đơn trên tay cùng cây kem matcha còn lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
Chỉ còn một cây......
Thiệu Khâm Hàn nhìn về nơi xa, mím môi, cuối cùng đưa cây kem trong tay cho Thẩm Lương: “Cho cậu......”
Thẩm Lương sửng sốt: “A?”
Thiệu Khâm Hàn nói: “Cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương