Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 24: Đối đãi khác nhau



“Là anh muốn theo đuổi anh ấy, không phải tôi.”

“Là cậu muốn tôi theo đuổi cậu ấy.”

Chương 23: Đối đãi khác nhau

Trong trí nhớ hữu hạn của Thẩm Lương, hình như hắn chưa từng thấy trên mặt Thiệu Khâm Hàn xuất hiện bất kỳ nụ cười nào ngoài cười lạnh và cười nhạo.

Không biết có phải vì ánh trăng đêm nay quá nhu hòa, hắn hoảng hốt thấy được một độ cung nhàn nhạt trên môi anh.

“Ừm......” Thẩm Lương có chút xuất thần, gật gật đầu, “Anh vui là được.”

Không phải con người tồn tại vì niềm vui sao?

Thiệu Khâm Hàn nhích lại gần Thẩm Lương, tiếng sột sột soạt soạt trong đêm vang lên đặc biệt rõ ràng. Anh lặng im hồi lâu, bỗng nhiên thử hỏi: “Cậu nói xem... Tôi nên tiếp tục theo đuổi Thẩm Viêm sao?”

Khi nói ra những lời này, biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc. Anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Lương, tựa như rất để ý câu trả lời của hắn.

“Theo đuổi chứ, sao lại không theo đuổi?” Thẩm Lương nhớ đến trong tiểu thuyết vì không chiếm được Thẩm Viêm mà Thiệu Khâm Hàn trở nên hắc hóa, vỗ vỗ ngực cam đoan. “Anh lo Tô Thanh Nghiên sao? Tôi giúp anh giải quyết.”

Nghe vậy, Thiệu Khâm Hàn chậm rãi thở ra một hơi, nhíu nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng.

Thẩm Lương không nghe thấy Thiệu Khâm Hàn đáp lại liền nghĩ anh ngủ mất rồi. Hắn yên lặng đắp chăn đàng hoàng rồi cũng nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng chưa kịp vào giấc thì Thiệu Khâm Hàn lại nói: “Thẩm Lương, cậu lại dạy tôi một vài thứ đi...”

Thẩm Lương mở mắt, nghĩ thầm dạy gì đây? Viết văn sao? Hắn giỏi nhất là viết truyện cẩu huyết nhưng có vẻ Thiệu Khâm Hàn không hứng thú với lĩnh vực này: “Anh muốn học cái gì?”

“Xem phim,“ Thiệu Khâm Hàn nói, “Tiếp tục buổi hẹn lần trước, xem phim xong thì nên làm gì?”

Thẩm Lương lâm vào trầm tư: “......”

Hình như với các cặp bình thường, sau khi xem phim xong sẽ... xxoo? Hắn không thể dạy cho Thiệu Khâm Hàn chuyện này. Còn nữa, tình cảm giữa Thiệu Khâm Hàn với Thẩm Viêm cũng không phát triển đến mức đấy.

“À thì,“ Thẩm Lương vò vò ngón tay, “Sau khi một cặp đi xem phim xong, thường thì... ai về nhà nấy.”

Thiệu Khâm Hàn cứ cảm thấy Thẩm Lương đang lừa anh: “Thật sao...?”

Thẩm Lương: “Đúng vậy, ngủ đi.”

Lăn lộn cả ngày, hắn lười đổi phòng, mơ mơ màng màng ngủ trên cùng một chiếc giường với Thiệu Khâm Hàn, chỉ cách anh một khoảng ngắn. Đến khi hắn ngủ say, trong bóng đêm, người bên cạnh lặng yên nhích sát lại gần.

Sau khi bị Tô Thanh Nghiên mang đi hôm đó, Thẩm Viêm không xuất hiện nữa. Thẩm Lương nhẫn nại đợi hai ngày, cuối cùng không nhịn được, thúc giục Thiệu Khâm Hàn gọi điện hỏi thăm tình hình.

Thiệu Khâm Hàn đang ngồi làm việc trên sô pha, trên đầu gối để một cái notebook, tay liên tục gõ bàn phím. Nghe lời hắn nói, anh không dời mắt khỏi màn hình: “Tôi đang có việc gấp, cậu gọi đi.”

Trước giờ Thẩm Lương chưa từng thấy người nào muốn theo đuổi người khác mà lại không tích cực như Thiệu Khâm Hàn, đúng là kẻ no không hiểu lòng người đói: “Là anh muốn theo đuổi anh ấy, không phải tôi.”

Thiệu Khâm Hàn ngừng tay, ý vị không rõ nhìn về phía Thẩm Lương: “Là cậu muốn tôi theo đuổi cậu ấy.”

Thẩm Lương sửng sốt vì nghe ra vài phần không bình thường: “Cái gì?”

Thiệu Khâm Hàn dời tầm mắt: “Không có gì.”

Anh đóng máy tính, bỏ qua một bên rồi bấm điện thoại trước mặt Thẩm Lương, sau ba giây bỏ điện thoại xuống rồi tắt màn hình: “Cậu ấy không bắt máy.”

Thẩm Lương: “......”

Oa, biển học mênh mông. Hóa ra có thể gọi điện thoại như vậy, 3 giây trôi qua mà đầu kia chưa kịp bắt thì cúp máy luôn.

Thẩm Lương đi qua đi lại trước mặt Thiệu Khâm Hàn, nghĩ trăm lần cũng không ra: “Anh không sợ anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Thiệu Khâm Hàn nhướng mày, cười như không cười đưa điện thoại cho hắn: “Nếu cậu nghi ngờ Tô Thanh Nghiên giết người chặt xác, có thể gọi điện báo cảnh sát.”

Thẩm Lương nhìn anh chằm chằm: “Anh suy nghĩ còn cẩu huyết hơn tôi.”

Tô Thanh Nghiên không biến thái đến mức đấy, nghĩ thế nào cũng thấy người có xác suất phanh thây giết người cao hơn là Thiệu Khâm Hàn.

Thiệu Khâm Hàn không biết cẩu huyết nghĩa là gì nhưng đoán được đó chẳng phải một từ tốt đẹp. Anh vươn tay lấy điện thoại về: “Tôi học theo cậu thôi.”

Trước đây Thẩm Lương còn có thể suy đoán tình trạng của Thẩm Viêm nhưng hiện tại thì không. Bởi vì có con bướm hắn đây xuất hiện, cốt truyện đã biến thành một con ngựa hoang thoát cương, thay đổi đến mức cha đẻ là hắn cũng nhận không ra.

Không khí trong phòng khách lâm vào một trạng thái vi diệu thì bỗng di động của Thiệu Khâm Hàn reo vang, trên màn hình hiện tên người gọi đến là Thẩm Viêm.

Ánh mắt Thẩm Lương sáng lên, liên thanh thúc giục: “Anh mau bắt máy, bắt máy đi.”



Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn rồi chậm rãi bấm nút nghe: “Alo?”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh có chút xin lỗi của Thẩm Viêm: “Thiệu tiên sinh, thật ngại quá. Hôm đó tôi gặp chút chuyện cần phải giải quyết gấp hết hai ngày nay, đã làm anh lo lắng rồi.

Thiệu Khâm Hàn thoạt nhìn một chút cũng không lo lắng: “Ừ.”

Thẩm Lương ở bên cạnh quan sát, nhịn không được tò mò nên ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, dựa lỗ tai vào để nghe xem Thẩm Viêm nói gì.

Thẩm Viêm ngưng vài giây mới nói tiếp: “Thiệu tiên sinh, hiện tại tôi đang ở khách sạn. Không biết có thể làm phiền ngài tới đón tôi không?”

Thiệu Khâm Hàn nhàn nhạt giương mắt: “Tôi bị gãy chân.”

Nói hơi quá... dù đúng là sự thật.

Thẩm Viêm sửng sốt, sau đó nhớ lại đúng là chân của Thiệu Khâm Hàn bị thương: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi. Vết thương của anh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Thẩm Lương chọc chọc Thiệu Khâm Hàn, ý bảo anh gật đầu nói nghiêm trọng, dùng khổ nhục kế.

Thiệu Khâm Hàn không để ý tới đến hắn, giả vờ không nhìn thấy: “Không nghiêm trọng, chỉ là hiện tại không thể lái xe.”

Thẩm Viêm tỏ vẻ lý giải: “Không sao, vậy tôi tự đón xe về.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn điện thoại, nghĩ thầm có thể tự đón xe thì gọi cho anh làm gì? Anh lạnh lùng câu môi, trực tiếp tắt máy, vừa ngẩng mặt lên thì thấy Thẩm Lương nhìn mình chằm chằm: “......”

Không khí lâm vào đình trệ.

Thiệu Khâm Hàn hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng Thẩm Lương: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Thẩm Lương nói: “Cảm thấy anh có hơi quái quái.”

Thiệu Khâm Hàn cười cười: “Tôi đã nói sẽ không tới đón cậu ấy.”

Thật ra không cần anh nhắc lại Thẩm Lương cũng đã nghe rõ: “Chờ anh tôi trở về, các anh ở cùng nhau. Đến lúc đó tìm cơ hội khác.”

Hiện Thiệu Khâm Hàn có chút mẫn cảm với chữ nào đó. Anh liếc hắn: “Là ở khác phòng, không phải ở cùng nhau.”

Còn có...

“Không phải cậu nói anh cậu là tấm gương tự lập tự cường cần noi theo sao? Sao học đại học còn không tự mình thuê nhà?”

Lúc nói những lời này, trên khóe miệng Thiệu Khâm Hàn là nụ cười lạnh lùng quen thuộc, tuy không đến mức “ba phần châm chọc bảy phần lạnh lùng” nhưng cũng không khác mấy.

Thẩm Lương cảm thấy mấy lời này có chút quen tai, hình như lần đi quán bar trước đây hắn đã nói với anh như vậy. Mí mắt hắn giật giật: “Là anh cho phép anh ấy ở nhà anh, không phải tôi.”

Trong cốt truyện gốc, vì gia cảnh Thẩm Viêm bần cùng, ở thành phố A không tìm được chỗ ở. Dù cậu có thể ở ký túc xá đại học nhưng nơi này sẽ đóng cửa vào kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông. Xuất phát vì tư tâm không thể nói ra, Thiệu Khâm Hàn giúp đỡ cậu, cho phép cậu ở lại nhà mình.

Ừm, tâm tư không thể nói ra.

Thẩm Lương nghĩ đến đây, tự dưng liên tưởng đến bản thân mình, chậm nửa nhịp phản ứng lại, nhướng mày: “Có phải anh thấy tôi ở đây là phiền phức nên chỉ cây dâu mắng cây hòe hay không?”

Nguyên chủ vừa tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ học, cả ngày ham ăn biếng làm. Nghe nói Thẩm Viêm ôm được đùi kim chủ, cậu ta vạn dặm xa xôi đến nhờ cậy, không nghề không nghiệp còn ăn uống miễn phí nhà người ta. So ra còn không bằng Thẩm Viêm.

Thiệu Khâm Hàn nghẹn họng: “Tôi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe lúc nào?”

Anh mắng như vậy còn không phải nhằm vào tôi?

Thẩm Lương hứ một tiếng: “Có phải hay không chính anh tự biết.”

Hầu kết Thiệu Khâm Hàn giật giật, trước giờ không phát hiện Thẩm Lương nhỏ nhen như vậy. Anh mím môi, dời tầm mắt, ngữ khí cứng ngắc: “... Được rồi, xem như tôi chưa nói gì.”

Cứ như đang chịu thua.

Thẩm Lương dựa nửa người vào tay vịn sô pha, nghe vậy hơi hơi nghiêng đầu, thấy Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào ngồi ở đầu bên kia. Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nhìn không được vươn về phía tóc anh muốn xoa xoa mấy cái, nhưng không biết vì sao khi sắp chạm đến lại chậm rãi thu về.

Thẩm Lương vẫn luôn rõ ràng không thể dành quá nhiều cảm tình cho nhân vật trong sách, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn. Hắn đứng thẳng người, có hơi xấu hổ nên tùy tiện tìm cớ đi lên lầu: “Tôi đi ngủ trưa đây.”

Thiệu Khâm Hàn nhíu mày nhìn hắn: “Nhưng cậu mới dậy chưa được 2 giờ.”

Thẩm Lương: “......”

Thẩm Lương chỉ có thể giả vờ không nghe được, đi vội vàng lên lầu. Hắn phát hiện mình và Thiệu Khâm Hàn là hai thái cực cực đoan, một người ngủ không đủ, một người ngủ không được.

Đến chiều, Thẩm Viêm trở lại. Hai tay cậu trống trơn, đến hành lý cũng không mang. Không biết hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, thần sắc của cậu trông càng tiều tụy hơn so với trước đây, vừa nhìn là biết có tâm sự nặng nề.



Cậu vừa vào phòng khách liền thấy Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sô pha, trên bàn là một đống thuốc thượng vàng hạ cám. Băng gạc trên đùi anh bị kéo ra một nửa, dường như anh đang thay thuốc.

Thẩm Viêm vội vàng tiến đến, cúi người ngồi xổm trước mặt anh, vẻ mặt quan tâm: “Thiệu tiên sinh, để tôi giúp anh.”

Vừa rồi Thiệu Khâm Hàn đang suy nghĩ đâu đâu nên có chút xuất thần, không chú ý đến Thẩm Viêm trở lại khi nào. Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy là cậu thì quấn băng gạc ngược trở lại.

“Không cần, tôi thay xong rồi.”

Anh buông ống quần, tránh tay của Thẩm Viêm, thoạt nhìn xa cách lãnh đạm.

Thẩm Viêm nghĩ Thiệu Khâm Hàn đang cố tỏ ra mạnh mẽ để không làm phiền người khác nên kéo tay anh lại: “Thiệu tiên sinh, không sao đâu. Anh có yêu cầu gì cứ nói cho tôi...”

Cậu còn chưa dứt lời đã chạm mắt với ánh nhìn lạnh băng sắc bén của người đàn ông đối diện, giọng nói nhỏ dần. Thẩm Viêm cảm thấy như vào ngày đông còn bị người ta đổ nước lạnh từ trên đầu xuống, lạnh tới tận xương tủy.

Thiệu Khâm Hàn mặt vô biểu tình nói hai chữ: “Buông ra.”

Đại não Thẩm Viêm trống rỗng, nhất thời không kịp phản ứng.

Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm Thẩm Viêm. Giọng của anh cố tình bị đè thấp như rắn độc đang thè lưỡi, tựa như nguy hiểm đang không tiếng động đến gần: “Tôi nói... cậu buông ra.”

Thẩm Viêm cứng đờ người, chậm nửa nhịp buông lỏng tay ra. Cậu chưa từng thấy qua biểu tình âm trầm đến đáng sợ này của Thiệu Khâm Hàn. Hai chân cậu mất lực, không khống chế được ngã ngồi xuống đất.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế khẽ cười một tiếng, thần sắc khinh miệt.

“Anh, anh về rồi à?”

Đúng lúc này, một đạo thanh âm tò mò vang lên từ đỉnh đầu của hai người, đánh vỡ không khí căng thẳng. Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Lương đang ghé đầu vào lan can lầu hai xem tình huống dưới này.

“Ừ, cậu ấy vừa về.”

Nháy mắt, Thiệu Khâm Hàn thu liễm hơi thở trên người, thoáng chốc lại trông như không có việc gì. Anh thu thập thuốc trên bàn, không dấu vết nhìn Thẩm Viêm, thấy cậu vẫn là một bộ dạng mất tinh thần liền đứng lên khỏi sô pha.

Bóng của anh phủ xuống người Thẩm Viêm. Cậu thấy anh đứng dậy thì đứng lên theo rồi lảo đảo lui về sau hai bước, theo bản năng muốn tránh mặt anh.

Thiệu Khâm Hàn không để ý, đến liếc một cái cũng không làm. Anh đỡ lan can bước lên lầu. Tuy đùi anh đang bị thương nhưng bước đi của anh vẫn không nhanh không chậm.

Do góc nhìn bị hạn chế, Thẩm Lương không phát hiện dị thường của Thẩm Viêm. Hắn thấy Thiệu Khâm Hàn đi đứng không tiện liền theo bản năng bước xuống, duỗi tay đỡ anh.

Môi Thiệu Khâm Hàn nhếch lên một độ cong khó có thể phát hiện. Anh đưa số thuốc trên tay cho Thẩm Lương, trên mặt là biểu tình vô hại, hỏi một cách nghiêm túc: “Lát nữa cậu có thể giúp tôi thay thuốc hay không?”

Thẩm Lương nghe vậy nhìn xuống dưới lầu, thấy Thẩm Viêm không chú ý đến trên này liền hạ giọng như đang ăn trộm, thì thầm vào tai Thiệu Khâm Hàn: “Vừa lúc anh tôi đang ở dưới nè. Hay tôi kêu anh ấy lên giúp anh thay thuốc? Tiện thể anh hỏi thăm xem anh ấy chia tay thành công chưa?”

“......”

Thiệu Khâm Hàn đẩy cửa đi vào phòng, chậm rãi ngồi xuống sô pha, ngữ khí bình tĩnh: “Cậu không cần hỏi, cậu ấy sẽ không lên.”

Thẩm Lương mở túi thuốc đọc hướng dẫn sử dụng: “Anh chưa hỏi sao mà biết?”

Thiệu Khâm Hàn lười nhác ngả đầu, trợn tròn mắt nói dối: “Tôi hỏi rồi, cậu ấy không muốn.”

Thẩm Lương nghe vậy khựng lại. Hắn không nghĩ Thẩm Viêm sẽ sợ Thiệu Khâm Hàn đến mức độ này, đến cả thay thuốc cũng không muốn làm.

“Ừm, có lẽ anh ấy sợ máu.”

Thẩm Lương sợ chọc đến chuyện khiến Thiệu Khâm Hàn thương tâm nên tùy tiện nghĩ ra một lý do thuyết phục. Hắn cúi người mở băng gạc quấn trên đùi Thiệu Khâm Hàn, nhìn thấy vết thương cần phải bắt vít kia, thầm nghĩ anh thật là đáng thương: “Vậy mà anh vẫn nhịn đau được.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, thấp giọng nói: “Dù không muốn tôi cũng đâu còn cách nào khác.”

Dù thấy đau còn có thể làm gì được nữa?

Nghe vậy, Thẩm Lương đang dùng tăm bông lau miệng vết thương cho anh bỗng ngừng tay một chút, không nói chuyện: “......”

Thiệu Khâm Hàn phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười: “Thẩm Lương, có phải cậu lại thấy tôi đáng thương hay không?”

Thẩm Lương vừa định nói không có thì Thiệu Khâm Hàn bỗng cúi sát đến gần hắn, trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi. Hô hấp của hai người quyện vào nhau, thân mật đến mức hắn không thích ứng kịp: “Nhưng tôi không tức giận......”

Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm con người nhạt màu của Thẩm Lương: “Tôi nói rồi, cậu thương hại tôi, tôi không tức giận.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Khâm Hàn: Tôi vui lắm luôn!

=)))))))))))))))))))
Chương trước Chương tiếp