Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 30: Em cho anh thuốc
Thẩm Lương cảm thấy miệng của mình bị cắn đến chảy máu. Hắn đè Thiệu Khâm Hàn trên giường, lau khóe miệng rồi thấp giọng vui đùa: “Đúng là đến giờ uống thuốc của anh rồi.”
Chương 29: Em cho anh thuốc
Phản diện đối nghịch với vai chính chắc chắn không có kết cục tốt. Điều này không liên quan đến thực lực, chỉ là do vận khí mà thôi.
Thẩm Lương cảm thấy người vất vả lắm mới thoát khỏi drama với Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên như Thiệu Khâm Hàn thì không nên chủ động dính dáng đến họ thêm nữa, miễn cho phát sinh chuyện không khống chế được.
Tô Thanh Nghiên gặp xui xẻo, người thương tâm nhất là Thẩm Viêm. Lỡ như Thẩm Viêm từ đâu biết được Thiệu Khâm Hàn ra tay sau lưng Tô Thanh Nghiên không chừng sẽ tới cửa tìm lí lẽ. Cậu là loại người sẽ làm những chuyện thiểu năng trí tuệ như vậy.
Mà Thiệu Khâm Hàn gặp Thẩm Viêm chắc chắn không phải chuyện tốt.
Thẩm Lương cảm thấy hạn hán lời, lại không muốn giải thích ở trên đường, tức giận đến mức nói năng lắp bắp: “Tôi thích Tô Thanh Nghiên? Tôi đâu có điên, tôi thích anh ta làm gì?!”
Thiệu Khâm Hàn hỏi lại: “Vậy em thích ai?”
Thẩm Lương cứng lưỡi: “Tôi......”
Hắn đứng ở đầu đường, nói “Tôi... tôi...” với Thiệu Khâm Hàn nửa ngày cũng không kết câu được.
Thiệu Khâm Hàn muốn nghe đáp án của hắn nhưng đồng thời sợ đáp án ấy không phải điều anh muốn. Anh hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn dời tầm mắt. Anh không truy vấn, vừa trầm mặc vừa an tĩnh, qua một lúc lâu mới nói với Thẩm Lương: “Trời tối, chúng ta trở về đi.”
Độ hắc hóa của anh lặng lẽ tăng lên rồi lại hạ xuống, một lần nữa lên xuống hỗn loạn.
Gió đêm thổi qua mang theo cơn lạnh thấu xương.
Thiệu Khâm Hàn rất khó chịu, cả tâm lý lẫn sinh lý đều khó chịu. Anh ngồi ở ghế phụ, cảm giác bóng đè đã lâu không thấy bất chợt ập xuống khiến anh hít thở khó khăn. Thiệu Khâm Hàn vươn tay nới lỏng cà vạt nhưng không thấy khá hơn chút nào.
Những lời Thẩm Viêm nói ở đình viện ngày hôm ấy bắt đầu vang vọng trong đầu anh.
“Thiệu Khâm Hàn là người điên......”
“Em ở cạnh người điên như Thiệu Khâm Hàn, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta giết.”
“Em không tin thì đi xem trong ngăn kéo của anh ta là biết.......”
Không...
Không...
Anh sẽ không tổn thương Thẩm Lương. Sao anh có thể tổn thương Thẩm Lương?
Thiệu Khâm Hàn áp chế cảm xúc của mình. Hai mắt anh đỏ sậm, bên thái dương nổi đầy gân xanh, nhưng anh không muốn Thẩm Lương phát hiện, không muốn Thẩm Lương cảm thấy anh không bình thường. Thiệu Khâm Hàn mạnh mẽ tự kiềm chế, chỉ là ngón tay anh không khống chế được run rẩy không ngừng.
Hiện giờ trong túi anh không có thuốc......
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Thẩm Lương không phát hiện dị trạng của Thiệu Khâm Hàn. Hắn một bên lái xe, một bên suy nghĩ nên uyển chuyển nói Thiệu Khâm Hàn cách xa hai người Thẩm Viêm – Tô Thanh Nghiên kia như thế nào. Hắn châm chước nửa ngày mới soạn được kịch bản.
Bên trong chiếc xe tối tăm, Thẩm Lương thử mở miệng: “Chuyện của nhà họ Tô... có liên quan đến anh?”
Móng tay Thiệu Khâm Hàn đâm thật sâu vào lòng bàn tay anh. Hầu kết của anh giật giật, nửa chữ cũng nói không ra: “......”
Thẩm Lương vốn không cho rằng anh sẽ thừa nhận, yên lặng thở dài trong lòng: “Sau này anh đừng làm vậy nữa.”
Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt cúi đầu, không tiếng động thở hổn hển. Bỗng nhiên anh thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng sinh hận. Môi của anh giật giật, vất vả nói ra vài chữ bằng chất giọng vừa khàn vừa bướng bỉnh: “Vì sao...?”
Vì sao...?
Thẩm Viêm muốn hủy hoại người anh để ý, vậy anh cũng hủy hoại người cậu ta để ý, không phải thực công bằng sao?
Hay là Thẩm Lương thật sự tin lời nói khi đó của đối phương?
Ý nghĩ này làm càng làm thần kinh đang căng chặt của Thiệu Khâm Hàn thêm lung lay sắp đổ. Anh rốt cuộc không khống chế được, nâng lên một đôi mắt màu đỏ tươi chậm rãi nhìn về phía Thẩm Lương: “Có phải em cũng nghĩ anh là kẻ điên hay không?”
Thẩm Lương sửng sốt, theo bản năng giảm tốc độ xe: “Sao kia?”
Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt như nhiễm máu lại mang theo vài phần ướt át: “Em cũng nghĩ anh là người điên... đúng không?”
Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện làm tổn thương Thẩm Lương... Từ trước tới giờ đều không có...
Anh đã cố gắng dưỡng bệnh, cố gắng không uống thuốc. Vì sao làm được đến thế rồi mà vẫn không đủ?
Két ——
Thẩm Lương rốt cuộc nhận ra cảm xúc dị thường của Thiệu Khâm Hàn. Hắn dẫm phanh, sau đó mới kịp phản ứng họ đang ở trên đường, vội vàng đánh tay lái sang lề dừng xe lại.
“Anh bị sao vậy?”
Thẩm Lương đối diện đôi mắt đỏ bừng của Thiệu Khâm Hàn, trong lòng cuộn trào, tay chân luống cuống. Theo bản năng hắn muốn hôn anh một cái, kết quả bị dây an toàn giữ lại không nhúc nhích được. Hắn mất một lúc mới mở được dây ra.
“Anh bị sao vậy? Nói cho tôi, được không?”
Thẩm Lương ôm mặt Thiệu Khâm Hàn mặt, nhíu mày hỏi: “Ai nói anh là kẻ điên? Tôi nghĩ anh là người điên bao giờ?”
Hắn vừa dứt lời liền nhớ tới những gì Thẩm Viêm nói với hắn ngày hôm đó, tức khắc cứng họng.
Thiệu Khâm Hàn không trả lời, anh thống khổ cuộn tròn người. Đây là thói quen vô ý thức mỗi khi phát bệnh của anh. Vì cố gắng chịu đựng nên anh cắn chặt môi, môi dưới bị cắn đến chảy máu.
Ngón tay của Thẩm Lương dùng sức buộc Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu. Hắn tràn đầy lo lắng nhíu chặt chân mày: “Thiệu Khâm Hàn?!”
Thiệu Khâm Hàn thở hổn hển, gắt gao nắm chặt tay hắn, lực tay mạnh đến mức tưởng chừng muốn bóp hắn gãy xương. Môi anh mấp máy: “Thẩm Lương......”
Chất lỏng nóng rực trào khỏi khóe mắt anh, rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Lương. Anh cuộn người lại, thanh âm run rẩy khàn khàn: “Anh có thể uống thuốc......”
“Anh uống thuốc sẽ không đánh mất lý trí...”
“Cũng sẽ không tổn thương em...”
“Em không muốn anh uống, anh sẽ không uống...”
Nhưng vô luận kết quả như thế nào,
“Anh sẽ không làm hại em, cũng sẽ không giết em......”
“Vĩnh viễn sẽ không......”
Thiệu Khâm Hàn vừa nói vừa khóc, từng chữ từng chữ như một cây châm đâm vào lòng Thẩm Lương, đau đến mức hắn không khống chế được nhắm mắt, hít ngược khí lạnh.
“Ai nói anh là người điên? Ai nói anh là người điên?!”
Thẩm Lương dùng sức kéo Thiệu Khâm Hàn vào trong ngực mình, siết anh đến gần như không thở nổi. Hắn xoa xoa tóc của Thiệu Khâm Hàn, lòng bàn tay vỗ vỗ lưng anh trấn an: “Mà có điên thì sao, tôi không để bụng.”
Đây là người điên hắn viết ra. Người khác có thể ghét bỏ, hắn không thể.
Thẩm Lương thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
Trong chiếc xe tối tăm, hắn nâng khuôn mặt lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn lên rồi cúi đầu hôn lên mắt anh, hôn đến khi nước mắt không còn chảy nữa. Những câu chữ mơ hồ vang lên khi môi của họ chạm nhau: “Không sao hết...”
“Mớ thuốc đó anh muốn uống thì uống, không muốn uống thì không cần uống......”
Thẩm Lương nâng gáy Thiệu Khâm Hàn, không biết nên làm thế nào để an ủi người trước mặt. Hắn chỉ có thể hôn lâu thêm một chút, ôm chặt thêm một chút. Không hiểu sao trong lòng hắn bỗng toát ra một ý niệm đáng sợ ——
Nuốt người này vào bụng, làm anh hòa vào máu thịt...
Một người cao ngạo bị ép đến tình trạng gì mới có thể cúi đầu như thế này? Thẩm Lương không biết đáp án, hắn chỉ biết lòng mình đau như vừa bị thứ gì nghiền nát.
“Thiệu Khâm Hàn......”
Những giọt nước mắt mặn chát của anh đâm vào lòng Thẩm Lương. Góc áo của hắn bị siết chặt, như thể đến chết cũng không buông ra.
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Thẩm Lương quên mất họ đã về nhà như thế nào. Họ nghiêng ngả mở cửa phòng rồi lại nghiêng ngả ngã xuống giường. Thiệu Khâm Hàn như phát điên hôn đáp trả Thẩm Lương, hai tay siết chặt lấy cổ của hắn, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Thẩm Lương cảm thấy miệng của mình bị cắn đến chảy máu. Hắn đè Thiệu Khâm Hàn trên giường, lau khóe miệng rồi thấp giọng vui đùa: “Đúng là đến giờ uống thuốc của anh rồi.”
Thiệu Khâm Hàn bám chặt lên người Thẩm Lương, kéo như thế nào cũng không ra. Anh ngửa đầu hôn khóe môi còn vương mùi máu của Thẩm Lương, khàn khàn hỏi: “Em cho anh thuốc được không?”
“Thẩm Lương, cho anh thuốc đi......”
Những nụ hôn của anh suýt làm cho Thẩm Lương ngạt thở, tự như anh thật sự xem hắn là thuốc giải của mình.
“Được......” Hầu kết của Thẩm Lương giật giật. Hắn vừa hôn anh vừa cởi áo sơmi của anh ra, trong giọng nói là sự dung túng chính hắn còn chưa phát hiện: “Anh muốn thế nào mình sẽ làm thế ấy.”
Nệm giường lõm xuống, bọn họ quay cuồng.
Thiệu Khâm Hàn đỏ mắt, khóc đến khàn giọng, thân hình run rẩy, cuối cùng anh cuộn tròn rồi chôn trong lồng ngực của Thẩm Lương.
Thẩm Lương dùng chăn che Thiệu Khâm Hàn lại, hôn hôn mái tóc của anh, dần dần dịch xuống chân mày rồi cuối cùng dừng lại trên môi. Hôn một lần, lại hôn thêm một lần. Hôn một chút, lại hôn thêm một chút.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang vọng:
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 18%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 13%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 10%]
Thẩm Lương hôn thêm một lúc mới chậm rãi ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn, nghĩ thầm anh đúng là đồ ngốc. Có phản diện nào như anh sao? Rõ ràng ngốc hơn bất kỳ ai.
Thiệu Khâm Hàn cọ cọ trong ngực Thẩm Lương. Trên người cả hai đều dính nhớp mồ hôi nhưng họ chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau chẳng xa rời.
Thẩm Lương chống cằm lên đầu Thiệu Khâm Hàn, thấp giọng nói một cách dịu dàng: “Đừng liên lạc với Thẩm Viêm nữa, cả Tô Thanh Nghiên cũng vậy.”
Thiệu Khâm Hàn nhớ đến Thẩm Viêm từng hãm hại anh ở trước mặt Thẩm Lương. Anh khựng lại một chút nhưng vẫn không nén được tức giận: “Vì sao...?”
Thẩm Lương: “Không vì sao hết. Giống như anh không thích tôi tiếp xúc với hai người đó, tôi cũng không thích anh tiếp xúc với họ.”
Hắn nói xong, sợ Thiệu Khâm Hàn tránh cố ý giấu hắn, trả thù sau lưng Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên: “Nếu tôi phát hiện anh có quan hệ gì với họ, tôi liền....”
Hắn muốn nói một câu có tính uy hiếp, nhưng sợ Thiệu Khâm Hàn tưởng thật rồi lo lắng, hắn nghĩ mãi không ra nên nói tiếp thế nào.
Thiệu Khâm Hàn lại nói: “Được, anh không tìm hai người đó......”
Anh vòng tay qua cổ Thẩm Lương, chống lên ngực hắn, nghiêm túc nói: “Anh không tìm hai người đó.”
Thẩm Lương không nghĩ anh sẽ thuận theo như vậy. Hắn khụ một tiếng, có vài phần tư tâm cố ý nhắc nhở: “Đặc biệt là Thẩm Viêm. Tốt nhất là sau này không nhìn nhau luôn. Anh trốn được thì trốn, không được gặp gỡ, không được nói câu nào.”
Trên đời này chỉ có người khác trốn Thiệu Khâm Hàn chứ không có chuyện anh trốn người khác, nhưng thấy hắn để ý chuyện này như thế, anh vẫn gật đầu đáp ứng.
“...Được, từ nay về sau anh không gặp Thẩm Viêm, cũng không nói chuyện với cậu ta nữa.”
Thiệu Khâm Hàn nói xong, lặng im một chốc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Lương: “Như vậy em có thể thích anh hơn một chút được không?”
Anh thật để ý chuyện Thẩm Lương thích anh hay không, dù chỉ là một chút thôi cũng đáng quý như trân bảo.
Trong lòng Thẩm Lương lại bắt đầu ê ẩm trướng đau. Hắn nhắm mắt ôm chặt Thiệu Khâm Hàn, khẽ ừ một tiếng: “Có......”
Thiệu Khâm Hàn vùi mặt vào trong lòng ngực hắn, qua một lúc lâu cũng không cử động.
Những lúc thế này, chỉ có hệ thống mới có thể tiết lộ cảm xúc nội tâm của anh.
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 6%]
Thẩm Lương không một tiếng động nắm lấy gối đầu, ném về phía hệ thống vẫn luôn trôi nổi giữa không trung rình coi bọn họ nãy giờ. Chiếc gối rơi xuống đất, thế giới rốt cuộc thanh tịnh.
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Từ hôm Thẩm Lương nói không muốn anh dây dưa với Tô Thanh Nghiên, Thiệu Khâm Hàn liền thu tay khỏi vấn đề của Tô gia. Nhưng anh không muốn tìm phiền toái không có nghĩa phiền toái sẽ không chủ động tới tìm anh.
Chiều hôm nay, Thiệu Khâm Hàn hẹn ăn cơm với Thẩm Lương. Anh ra khỏi tòa nhà công ty tới một quán cà phê gần đó ngồi chờ hắn, thế mà gặp phải một vị khách không mời.
Thiệu Khâm Hàn ngồi ở cạnh cửa sổ. Khi người phục vụ vừa bưng đồ uống đến, anh vừa liếc mắt qua liền thấy một cậu thanh niên mảnh khảnh trắng nõn – đương nhiên không phải ai khác ngoài Thẩm Viêm.
“......”
Chậc.
Ánh mắt Thiệu Khâm Hàn tối tăm. Ngón trỏ của anh gõ gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên nhớ đến lần trước cậu ở trước mặt Thẩm Lương châm ngòi ly gián bọn họ ——
Nói anh không muốn đáp trả là giả.
Nhưng vì đã đáp ứng Thẩm Lương sẽ không trả thù, Thiệu Khâm Hàn miễn cưỡng kiềm chế tâm tư. Anh bất động thanh sắc nhíu mày, cầm áo khoác chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng chưa kịp đứng lên Thẩm Viêm đã chủ động đi đến, khẩn trương ngồi xuống đối diện anh.
“Thiệu tiên sinh......” Thẩm Viêm cơ hồ cắn răng khi nói ra những lời này. Cậu cúi đầu, biểu tình có chút nan kham.
Thiệu Khâm Hàn không trả lời, anh nhớ đến lời dặn dò của Thẩm Lương đêm đó ——
“Đặc biệt là Thẩm Viêm. Tốt nhất là sau này không nhìn nhau luôn. Anh trốn được thì trốn, không được gặp gỡ, không được nói câu nào.”
Không được nói câu nào...?
Được thôi.
Thiệu Khâm Hàn đành phải nuốt ngược những lời châm chọc định nói ra trở về. Anh không muốn biết hôm nay gặp phải Thẩm Viêm là cố tình hay trùng hợp, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Anh lập tức đi về phía cửa.
Thẩm Viêm không nghĩ đến một câu Thiệu Khâm Hàn cũng không muốn nói. Thấy anh rời đi, sắc mặt cậu khẽ biến, vội vàng bước nhanh đuổi theo: “Thiệu tiên sinh! Xin đợi một chút!”
Thẩm Viêm trực tiếp đứng ở cửa ngăn cản Thiệu Khâm Hàn, vừa khẩn trương vừa nôn nóng nói: “Tôi... Tôi có chuyện muốn nói với anh...”
Thiệu Khâm Hàn không tiếng động liếc cậu, ánh mắt đạm mạc, không có ý định đáp lại.
Rất ít người có thể chịu được ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn. Thân hình Thẩm Viêm cứng đờ, nhưng cậu chỉ có thể căng da đầu mở miệng, sắc mặt tái nhợt: “Thiệu tiên sinh, coi như tôi cầu xin anh. Anh có thể... đừng nhắm vào Tô thị nữa được không?”
Tác giả có lời muốn nói: #Trời lạnh rồi... Tô thị phá sản#
Chương 29: Em cho anh thuốc
Phản diện đối nghịch với vai chính chắc chắn không có kết cục tốt. Điều này không liên quan đến thực lực, chỉ là do vận khí mà thôi.
Thẩm Lương cảm thấy người vất vả lắm mới thoát khỏi drama với Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên như Thiệu Khâm Hàn thì không nên chủ động dính dáng đến họ thêm nữa, miễn cho phát sinh chuyện không khống chế được.
Tô Thanh Nghiên gặp xui xẻo, người thương tâm nhất là Thẩm Viêm. Lỡ như Thẩm Viêm từ đâu biết được Thiệu Khâm Hàn ra tay sau lưng Tô Thanh Nghiên không chừng sẽ tới cửa tìm lí lẽ. Cậu là loại người sẽ làm những chuyện thiểu năng trí tuệ như vậy.
Mà Thiệu Khâm Hàn gặp Thẩm Viêm chắc chắn không phải chuyện tốt.
Thẩm Lương cảm thấy hạn hán lời, lại không muốn giải thích ở trên đường, tức giận đến mức nói năng lắp bắp: “Tôi thích Tô Thanh Nghiên? Tôi đâu có điên, tôi thích anh ta làm gì?!”
Thiệu Khâm Hàn hỏi lại: “Vậy em thích ai?”
Thẩm Lương cứng lưỡi: “Tôi......”
Hắn đứng ở đầu đường, nói “Tôi... tôi...” với Thiệu Khâm Hàn nửa ngày cũng không kết câu được.
Thiệu Khâm Hàn muốn nghe đáp án của hắn nhưng đồng thời sợ đáp án ấy không phải điều anh muốn. Anh hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn dời tầm mắt. Anh không truy vấn, vừa trầm mặc vừa an tĩnh, qua một lúc lâu mới nói với Thẩm Lương: “Trời tối, chúng ta trở về đi.”
Độ hắc hóa của anh lặng lẽ tăng lên rồi lại hạ xuống, một lần nữa lên xuống hỗn loạn.
Gió đêm thổi qua mang theo cơn lạnh thấu xương.
Thiệu Khâm Hàn rất khó chịu, cả tâm lý lẫn sinh lý đều khó chịu. Anh ngồi ở ghế phụ, cảm giác bóng đè đã lâu không thấy bất chợt ập xuống khiến anh hít thở khó khăn. Thiệu Khâm Hàn vươn tay nới lỏng cà vạt nhưng không thấy khá hơn chút nào.
Những lời Thẩm Viêm nói ở đình viện ngày hôm ấy bắt đầu vang vọng trong đầu anh.
“Thiệu Khâm Hàn là người điên......”
“Em ở cạnh người điên như Thiệu Khâm Hàn, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta giết.”
“Em không tin thì đi xem trong ngăn kéo của anh ta là biết.......”
Không...
Không...
Anh sẽ không tổn thương Thẩm Lương. Sao anh có thể tổn thương Thẩm Lương?
Thiệu Khâm Hàn áp chế cảm xúc của mình. Hai mắt anh đỏ sậm, bên thái dương nổi đầy gân xanh, nhưng anh không muốn Thẩm Lương phát hiện, không muốn Thẩm Lương cảm thấy anh không bình thường. Thiệu Khâm Hàn mạnh mẽ tự kiềm chế, chỉ là ngón tay anh không khống chế được run rẩy không ngừng.
Hiện giờ trong túi anh không có thuốc......
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Thẩm Lương không phát hiện dị trạng của Thiệu Khâm Hàn. Hắn một bên lái xe, một bên suy nghĩ nên uyển chuyển nói Thiệu Khâm Hàn cách xa hai người Thẩm Viêm – Tô Thanh Nghiên kia như thế nào. Hắn châm chước nửa ngày mới soạn được kịch bản.
Bên trong chiếc xe tối tăm, Thẩm Lương thử mở miệng: “Chuyện của nhà họ Tô... có liên quan đến anh?”
Móng tay Thiệu Khâm Hàn đâm thật sâu vào lòng bàn tay anh. Hầu kết của anh giật giật, nửa chữ cũng nói không ra: “......”
Thẩm Lương vốn không cho rằng anh sẽ thừa nhận, yên lặng thở dài trong lòng: “Sau này anh đừng làm vậy nữa.”
Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt cúi đầu, không tiếng động thở hổn hển. Bỗng nhiên anh thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng sinh hận. Môi của anh giật giật, vất vả nói ra vài chữ bằng chất giọng vừa khàn vừa bướng bỉnh: “Vì sao...?”
Vì sao...?
Thẩm Viêm muốn hủy hoại người anh để ý, vậy anh cũng hủy hoại người cậu ta để ý, không phải thực công bằng sao?
Hay là Thẩm Lương thật sự tin lời nói khi đó của đối phương?
Ý nghĩ này làm càng làm thần kinh đang căng chặt của Thiệu Khâm Hàn thêm lung lay sắp đổ. Anh rốt cuộc không khống chế được, nâng lên một đôi mắt màu đỏ tươi chậm rãi nhìn về phía Thẩm Lương: “Có phải em cũng nghĩ anh là kẻ điên hay không?”
Thẩm Lương sửng sốt, theo bản năng giảm tốc độ xe: “Sao kia?”
Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt như nhiễm máu lại mang theo vài phần ướt át: “Em cũng nghĩ anh là người điên... đúng không?”
Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện làm tổn thương Thẩm Lương... Từ trước tới giờ đều không có...
Anh đã cố gắng dưỡng bệnh, cố gắng không uống thuốc. Vì sao làm được đến thế rồi mà vẫn không đủ?
Két ——
Thẩm Lương rốt cuộc nhận ra cảm xúc dị thường của Thiệu Khâm Hàn. Hắn dẫm phanh, sau đó mới kịp phản ứng họ đang ở trên đường, vội vàng đánh tay lái sang lề dừng xe lại.
“Anh bị sao vậy?”
Thẩm Lương đối diện đôi mắt đỏ bừng của Thiệu Khâm Hàn, trong lòng cuộn trào, tay chân luống cuống. Theo bản năng hắn muốn hôn anh một cái, kết quả bị dây an toàn giữ lại không nhúc nhích được. Hắn mất một lúc mới mở được dây ra.
“Anh bị sao vậy? Nói cho tôi, được không?”
Thẩm Lương ôm mặt Thiệu Khâm Hàn mặt, nhíu mày hỏi: “Ai nói anh là kẻ điên? Tôi nghĩ anh là người điên bao giờ?”
Hắn vừa dứt lời liền nhớ tới những gì Thẩm Viêm nói với hắn ngày hôm đó, tức khắc cứng họng.
Thiệu Khâm Hàn không trả lời, anh thống khổ cuộn tròn người. Đây là thói quen vô ý thức mỗi khi phát bệnh của anh. Vì cố gắng chịu đựng nên anh cắn chặt môi, môi dưới bị cắn đến chảy máu.
Ngón tay của Thẩm Lương dùng sức buộc Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu. Hắn tràn đầy lo lắng nhíu chặt chân mày: “Thiệu Khâm Hàn?!”
Thiệu Khâm Hàn thở hổn hển, gắt gao nắm chặt tay hắn, lực tay mạnh đến mức tưởng chừng muốn bóp hắn gãy xương. Môi anh mấp máy: “Thẩm Lương......”
Chất lỏng nóng rực trào khỏi khóe mắt anh, rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Lương. Anh cuộn người lại, thanh âm run rẩy khàn khàn: “Anh có thể uống thuốc......”
“Anh uống thuốc sẽ không đánh mất lý trí...”
“Cũng sẽ không tổn thương em...”
“Em không muốn anh uống, anh sẽ không uống...”
Nhưng vô luận kết quả như thế nào,
“Anh sẽ không làm hại em, cũng sẽ không giết em......”
“Vĩnh viễn sẽ không......”
Thiệu Khâm Hàn vừa nói vừa khóc, từng chữ từng chữ như một cây châm đâm vào lòng Thẩm Lương, đau đến mức hắn không khống chế được nhắm mắt, hít ngược khí lạnh.
“Ai nói anh là người điên? Ai nói anh là người điên?!”
Thẩm Lương dùng sức kéo Thiệu Khâm Hàn vào trong ngực mình, siết anh đến gần như không thở nổi. Hắn xoa xoa tóc của Thiệu Khâm Hàn, lòng bàn tay vỗ vỗ lưng anh trấn an: “Mà có điên thì sao, tôi không để bụng.”
Đây là người điên hắn viết ra. Người khác có thể ghét bỏ, hắn không thể.
Thẩm Lương thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
Trong chiếc xe tối tăm, hắn nâng khuôn mặt lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn lên rồi cúi đầu hôn lên mắt anh, hôn đến khi nước mắt không còn chảy nữa. Những câu chữ mơ hồ vang lên khi môi của họ chạm nhau: “Không sao hết...”
“Mớ thuốc đó anh muốn uống thì uống, không muốn uống thì không cần uống......”
Thẩm Lương nâng gáy Thiệu Khâm Hàn, không biết nên làm thế nào để an ủi người trước mặt. Hắn chỉ có thể hôn lâu thêm một chút, ôm chặt thêm một chút. Không hiểu sao trong lòng hắn bỗng toát ra một ý niệm đáng sợ ——
Nuốt người này vào bụng, làm anh hòa vào máu thịt...
Một người cao ngạo bị ép đến tình trạng gì mới có thể cúi đầu như thế này? Thẩm Lương không biết đáp án, hắn chỉ biết lòng mình đau như vừa bị thứ gì nghiền nát.
“Thiệu Khâm Hàn......”
Những giọt nước mắt mặn chát của anh đâm vào lòng Thẩm Lương. Góc áo của hắn bị siết chặt, như thể đến chết cũng không buông ra.
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Thẩm Lương quên mất họ đã về nhà như thế nào. Họ nghiêng ngả mở cửa phòng rồi lại nghiêng ngả ngã xuống giường. Thiệu Khâm Hàn như phát điên hôn đáp trả Thẩm Lương, hai tay siết chặt lấy cổ của hắn, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Thẩm Lương cảm thấy miệng của mình bị cắn đến chảy máu. Hắn đè Thiệu Khâm Hàn trên giường, lau khóe miệng rồi thấp giọng vui đùa: “Đúng là đến giờ uống thuốc của anh rồi.”
Thiệu Khâm Hàn bám chặt lên người Thẩm Lương, kéo như thế nào cũng không ra. Anh ngửa đầu hôn khóe môi còn vương mùi máu của Thẩm Lương, khàn khàn hỏi: “Em cho anh thuốc được không?”
“Thẩm Lương, cho anh thuốc đi......”
Những nụ hôn của anh suýt làm cho Thẩm Lương ngạt thở, tự như anh thật sự xem hắn là thuốc giải của mình.
“Được......” Hầu kết của Thẩm Lương giật giật. Hắn vừa hôn anh vừa cởi áo sơmi của anh ra, trong giọng nói là sự dung túng chính hắn còn chưa phát hiện: “Anh muốn thế nào mình sẽ làm thế ấy.”
Nệm giường lõm xuống, bọn họ quay cuồng.
Thiệu Khâm Hàn đỏ mắt, khóc đến khàn giọng, thân hình run rẩy, cuối cùng anh cuộn tròn rồi chôn trong lồng ngực của Thẩm Lương.
Thẩm Lương dùng chăn che Thiệu Khâm Hàn lại, hôn hôn mái tóc của anh, dần dần dịch xuống chân mày rồi cuối cùng dừng lại trên môi. Hôn một lần, lại hôn thêm một lần. Hôn một chút, lại hôn thêm một chút.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang vọng:
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 18%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 13%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 10%]
Thẩm Lương hôn thêm một lúc mới chậm rãi ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn, nghĩ thầm anh đúng là đồ ngốc. Có phản diện nào như anh sao? Rõ ràng ngốc hơn bất kỳ ai.
Thiệu Khâm Hàn cọ cọ trong ngực Thẩm Lương. Trên người cả hai đều dính nhớp mồ hôi nhưng họ chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau chẳng xa rời.
Thẩm Lương chống cằm lên đầu Thiệu Khâm Hàn, thấp giọng nói một cách dịu dàng: “Đừng liên lạc với Thẩm Viêm nữa, cả Tô Thanh Nghiên cũng vậy.”
Thiệu Khâm Hàn nhớ đến Thẩm Viêm từng hãm hại anh ở trước mặt Thẩm Lương. Anh khựng lại một chút nhưng vẫn không nén được tức giận: “Vì sao...?”
Thẩm Lương: “Không vì sao hết. Giống như anh không thích tôi tiếp xúc với hai người đó, tôi cũng không thích anh tiếp xúc với họ.”
Hắn nói xong, sợ Thiệu Khâm Hàn tránh cố ý giấu hắn, trả thù sau lưng Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên: “Nếu tôi phát hiện anh có quan hệ gì với họ, tôi liền....”
Hắn muốn nói một câu có tính uy hiếp, nhưng sợ Thiệu Khâm Hàn tưởng thật rồi lo lắng, hắn nghĩ mãi không ra nên nói tiếp thế nào.
Thiệu Khâm Hàn lại nói: “Được, anh không tìm hai người đó......”
Anh vòng tay qua cổ Thẩm Lương, chống lên ngực hắn, nghiêm túc nói: “Anh không tìm hai người đó.”
Thẩm Lương không nghĩ anh sẽ thuận theo như vậy. Hắn khụ một tiếng, có vài phần tư tâm cố ý nhắc nhở: “Đặc biệt là Thẩm Viêm. Tốt nhất là sau này không nhìn nhau luôn. Anh trốn được thì trốn, không được gặp gỡ, không được nói câu nào.”
Trên đời này chỉ có người khác trốn Thiệu Khâm Hàn chứ không có chuyện anh trốn người khác, nhưng thấy hắn để ý chuyện này như thế, anh vẫn gật đầu đáp ứng.
“...Được, từ nay về sau anh không gặp Thẩm Viêm, cũng không nói chuyện với cậu ta nữa.”
Thiệu Khâm Hàn nói xong, lặng im một chốc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Lương: “Như vậy em có thể thích anh hơn một chút được không?”
Anh thật để ý chuyện Thẩm Lương thích anh hay không, dù chỉ là một chút thôi cũng đáng quý như trân bảo.
Trong lòng Thẩm Lương lại bắt đầu ê ẩm trướng đau. Hắn nhắm mắt ôm chặt Thiệu Khâm Hàn, khẽ ừ một tiếng: “Có......”
Thiệu Khâm Hàn vùi mặt vào trong lòng ngực hắn, qua một lúc lâu cũng không cử động.
Những lúc thế này, chỉ có hệ thống mới có thể tiết lộ cảm xúc nội tâm của anh.
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 6%]
Thẩm Lương không một tiếng động nắm lấy gối đầu, ném về phía hệ thống vẫn luôn trôi nổi giữa không trung rình coi bọn họ nãy giờ. Chiếc gối rơi xuống đất, thế giới rốt cuộc thanh tịnh.
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
(Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
Từ hôm Thẩm Lương nói không muốn anh dây dưa với Tô Thanh Nghiên, Thiệu Khâm Hàn liền thu tay khỏi vấn đề của Tô gia. Nhưng anh không muốn tìm phiền toái không có nghĩa phiền toái sẽ không chủ động tới tìm anh.
Chiều hôm nay, Thiệu Khâm Hàn hẹn ăn cơm với Thẩm Lương. Anh ra khỏi tòa nhà công ty tới một quán cà phê gần đó ngồi chờ hắn, thế mà gặp phải một vị khách không mời.
Thiệu Khâm Hàn ngồi ở cạnh cửa sổ. Khi người phục vụ vừa bưng đồ uống đến, anh vừa liếc mắt qua liền thấy một cậu thanh niên mảnh khảnh trắng nõn – đương nhiên không phải ai khác ngoài Thẩm Viêm.
“......”
Chậc.
Ánh mắt Thiệu Khâm Hàn tối tăm. Ngón trỏ của anh gõ gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên nhớ đến lần trước cậu ở trước mặt Thẩm Lương châm ngòi ly gián bọn họ ——
Nói anh không muốn đáp trả là giả.
Nhưng vì đã đáp ứng Thẩm Lương sẽ không trả thù, Thiệu Khâm Hàn miễn cưỡng kiềm chế tâm tư. Anh bất động thanh sắc nhíu mày, cầm áo khoác chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng chưa kịp đứng lên Thẩm Viêm đã chủ động đi đến, khẩn trương ngồi xuống đối diện anh.
“Thiệu tiên sinh......” Thẩm Viêm cơ hồ cắn răng khi nói ra những lời này. Cậu cúi đầu, biểu tình có chút nan kham.
Thiệu Khâm Hàn không trả lời, anh nhớ đến lời dặn dò của Thẩm Lương đêm đó ——
“Đặc biệt là Thẩm Viêm. Tốt nhất là sau này không nhìn nhau luôn. Anh trốn được thì trốn, không được gặp gỡ, không được nói câu nào.”
Không được nói câu nào...?
Được thôi.
Thiệu Khâm Hàn đành phải nuốt ngược những lời châm chọc định nói ra trở về. Anh không muốn biết hôm nay gặp phải Thẩm Viêm là cố tình hay trùng hợp, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Anh lập tức đi về phía cửa.
Thẩm Viêm không nghĩ đến một câu Thiệu Khâm Hàn cũng không muốn nói. Thấy anh rời đi, sắc mặt cậu khẽ biến, vội vàng bước nhanh đuổi theo: “Thiệu tiên sinh! Xin đợi một chút!”
Thẩm Viêm trực tiếp đứng ở cửa ngăn cản Thiệu Khâm Hàn, vừa khẩn trương vừa nôn nóng nói: “Tôi... Tôi có chuyện muốn nói với anh...”
Thiệu Khâm Hàn không tiếng động liếc cậu, ánh mắt đạm mạc, không có ý định đáp lại.
Rất ít người có thể chịu được ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn. Thân hình Thẩm Viêm cứng đờ, nhưng cậu chỉ có thể căng da đầu mở miệng, sắc mặt tái nhợt: “Thiệu tiên sinh, coi như tôi cầu xin anh. Anh có thể... đừng nhắm vào Tô thị nữa được không?”
Tác giả có lời muốn nói: #Trời lạnh rồi... Tô thị phá sản#
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương