Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 39: Cưới hay không cưới?



Sở Hi Niên nhíu mày: “Sở Hi Niên? Sở Hi Niên là ai?”

Trong “Thiên Thu Phong Hầu” không có nhân vật này, tác giả ngốc nghếch nào lại lấy họ tên của mình đặt tên cho nhân vật?

Chương 36: Cưới hay không cưới?

Sở Hi Niên từng là một tác giả mạng.

Hắn dùng bút như đao, câu chữ sắc bén, chưa từng viết ra thứ gì sai sót, nhưng nội dung hắn viết vừa nghiêm cẩn vừa quá mức cứng nhắc, rất ít người có thể đọc đến cuối cùng.

Nửa tháng trước, hắn mất 5 năm để hoàn thành một quyển tiểu thuyết quyền mưu lịch sử giả tưởng, đặt tên là “Thiên Thu Phong Hầu“.

Nội dung không khác mấy những quyển thuộc thể loại quyền mưu khác, kể về chuyện đại công tử Sở Tiêu Bình của phủ Khúc Dương Hầu làm thế nào để lấy sức một người chống đỡ cả gia tộc trong thời loạn thế, nâng đỡ minh chủ của mình lên ngôi Hoàng đế, rồi xây dựng đất nước quốc thái dân an.

Có vai chính, tất nhiên sẽ có phản diện.

Tạ Kính Uyên chính là đại phản diện của “Thiên Thu Phong Hầu“.

Y là thủ hạ đắc lực nhất của Thái Tử, là ưng trảo mà cũng là chó săn. Trong quá trình đoạt vị, Tạ Kính Uyên giúp Thái tử diệt trừ phe đối lập, trên tay đầy mạng người, hành sự đầy ngoan độc.

Chỉ là trong quá trình này, người Sở Tiêu Bình nâng đỡ là Tấn Vương, mà người Tạ Kính Uyên nâng đỡ là Thái Tử. Hai người khó tránh khỏi đối đầu, ở giữa triều đình nhiều lần giao chiến sinh tử.

Có một định luật thép: Phản diện không bao giờ chiến thắng vai chính.

Kết cục cuối sách, Thái Tử tạo phản thất bại. Tạ Kính Uyên cùng vạn quân bị bắt sống, bị phế tứ chi gân mạch. Thánh Thượng ra lệnh dùng gông khóa y lại, giam cầm trong địa lao đến khi chết mới được ra ngoài.

Một nhân vật phản diện có kết cục thảm thiết.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —.

||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

“Ý của mày là... vì tao bị xe tông chết nên xuyên vào quyển sách này, chỉ có cứu vớt phản diện Tạ Kính Uyên này mới có thể sống lại ở thế giới cũ?”

Sở Hi Niên nhìn viên kim cương to sáng lấp lánh tự xưng là “Hệ thống cứu vớt phản diện”, huyệt thái dương đập thình thịch.

Hệ thống bay lên bay xuống giữa không trung như động tác gật đầu của con người: [Đúng vậy.]

Sở Hi Niên nghĩ thầm đi đêm nhiều đúng là có ngày gặp ma, mấy chuyện như xuyên qua này có chút vượt qua nhận thức của hắn: “Mày... xác định tao xuyên vào cuốn sách do chính tay tao viết?”

Hệ thống tiếp tục gật đầu: [Đúng vậy.]

Không hiểu sao Sở Hi Niên dự cảm có điềm xấu: “Vậy tao xuyên thành ai đây?”

Hệ thống vẫn có thể giải thích những vấn đề nhỏ này: [Hiện tại anh là thân đệ đệ của Sở Tiêu Bình, Sở Hi Niên.]

Sở Hi Niên nhíu mày: “Sở Hi Niên? Sở Hi Niên là ai?”

Trong “Thiên Thu Phong Hầu” không có nhân vật này, tác giả ngốc nghếch nào lại lấy họ tên của mình đặt tên cho nhân vật?

Huống hồ vai chính của cuốn sách này chỉ có một mình Sở Tiêu Bình, Sở Tiêu Bình không có thân đệ đệ. Nhân vật “Sở Hi Niên” là từ cái xó nào chui ra?

Hệ thống ho khan: [Vốn là không có nhân vật này, bất quá...]

Sở Hi Niên: “Bất quá cái gì?”

Hệ thống nhắc nhở: [Anh có nhớ sau khi viết xong cuốn tiểu thuyết này, anh đã đưa bản thảo cho ai không?]

Lời vừa nói ra, không khí tức khắc lâm vào tĩnh mịch.

Sở Hi Niên chậm nửa nhịp nhớ đến chuyện vì biên tập nói truyện của hắn quá quy củ cứng nhắc, thiếu yếu tố tạo nhiệt, hắn liền đem bản thảo của “Thiên Thu Phong Hầu” cho một thằng bạn khốn* sửa chữa, tuy nhiên dạo này hắn khá bận nên chưa kịp xem tên đó đã thêm thắt những gì.

(Sở Hi Niên gọi Thẩm Lương là “tổn hữu”, “hữu” trong bằng hữu nhưng “tổn” trong tổn hại =)))))

Sở Hi Niên sắc mặt khó coi: “Ý mày là...?

“......”

Hệ thống nói với hắn bằng giọng điệu đồng tình: [Truyện của anh bị chỉnh sửa nên cốt truyện thế giới này cũng sẽ thay đổi theo.]

Tình huống hiện tại rất đơn giản.

Sở Hi Niên xuyên vào tiểu thuyết do chính mình viết, nhưng trước đó hắn đem sách đến nhờ một tên bạn khốn không đáng tin cậy sửa chữa mà chưa kịp đọc lại, cho nên......



Hắn hoàn toàn không biết hướng đi của cốt truyện.

Nghe vậy trong lòng của Sở Hi Niên lạnh xuống nửa phần. Hắn cắn răng, chậm rãi nắm chặt tay: “Truyện của tao bị sửa như thế nào?”

Hệ thống: [Thực xin lỗi ký chủ thân ái, ở trạm không gian không có quy định này. Trước mắt tui chưa có chức năng này đâu~]

Nói cách khác, anh nhớ nhiều hay ít đều phụ thuộc vào bản lĩnh của anh. Anh không nhớ được là anh xui ó~

Sở Hi Niên: “......”

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Không khí trong phủ cực kỳ ngưng trọng, đầy tớ lại khẩn trương đến thở cũng không dám thở. Nha hoàn Vân Tước dẫn Vương thái y đi vào tiểu viện, một bên đẩy cửa ra một bên thấp giọng: “Vương thái y, mời vào. Nhị công tử nhà chúng ta bị kẻ xấu bắt cóc, bị thương vài chỗ, hiện vẫn còn hôn mê. Mong ngài cẩn thận chữa trị......”

Lời còn chưa dứt liền thấy Sở Hi Niên không biết tỉnh lại từ lúc nào đang ngồi trên giường gỗ khắc hoa, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm nơi nào đó trong phòng. Không biết hắn đang nghĩ gì mà gặp người tiến vào cũng không nói lời nào.

Thấy thế Vân Tước hoảng sợ, nghĩ thầm nhị công tử nhà nàng không phải ngu người luôn rồi đấy chứ? Nàng xách váy bước nhanh đến, ngữ khí lo lắng hỏi: “Nhị công tử, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi. Có chỗ nào không khỏe không ạ?”

Tuy “Thiên Thu Phong Hầu” là do chính tay Sở Hi Niên viết, hắn cũng không biết thằng bạn khốn của mình đã sửa thành bộ dạng gì, lúc này chỉ có thể giả ngu.

Sở Hi Niên giương mắt nhìn nàng: “Ngươi là ai?”

Sắc mặt Vân Tước khẽ biến, vừa giật mình vừa vô thố. Nàng nghĩ thầm thôi xong rồi, ngài ấy té đến ngu người luôn rồi: “Nhị công tử, nô tỳ là Vân Tước. Ngài... ngài không nhớ rõ?”

Sở Hi Niên khẽ nhíu mày: “Vừa hơi hơi nhớ cũng vừa không nhớ, đầu của ta đau...”

Mông cũng đau.

Vương thái y vội vàng đặt hòm thuốc xuống, tiến lên bắt mạch cho Sở Hi Niên. Đầu tiên ông mở mí mắt hắn ra nhìn nhìn, sau đó sờ gáy hắn, vọng văn vấn thiết (nhìn, nghe-ngửi, hỏi, sờ) rồi mới vuốt râu, nhíu mày trầm tư: “Có lẽ do trong đầu của nhị công tử có máu ứ không thông, thần khiếu bế trở, cho nên mới ngẩn người không nhớ rõ người xung quanh. Để lão phu khai mấy phương thuốc hoạt huyết giải ứ xem hiệu quả thế nào.”

Vân Tước muốn nói lại thôi: “Kia......”

Vương thái y đoán được nàng muốn hỏi gì, băng bó vết thương cho Sở Hi Niên xong thì vẫy vẫy tay: “Cô nương không cần lo lắng, tính mạng của nhị công tử không đáng ngại. Tu dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.”

Lúc này Vân Tước mới yên tâm, vội vàng kêu một nha hoàn báo tin cho phu nhân và Hầu gia, rồi tự mình tiễn Vương thái y ra ngoài.

Từ đầu đến cuối Sở Hi Niên vẫn luôn cúi đầu, không sảo không nháo, người ta kêu làm cái gì thì làm cái đó, yên lặng đến mức người xung quanh cảm thấy không quen.

Hắn nghĩ đến xưng hô của nha hoàn vừa rồi, nghĩ thầm cốt truyện đã bị sửa thành thế nào đây? Nhân vật “Sở Hi Niên” xuất hiện từ hư không có vai trò gì trong cuốn sách này?

Sở Hi Niên gian nan bước xuống giường, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy tiếng tán gẫu của hạ nhân ở gian ngoài.

“Lá gan của nhị công tử quá lớn, vậy mà dám đào hôn. Đây là hôn sự Thánh Thượng ban cho. Nếu hoàng thất trách tội, không phải chúng ta gặp họa hay sao?”

“Tứ hôn cho nhị công tử không bằng ban cho đại công tử. Đại công tử thông tuệ hơn người, nhất định không làm chuyện hồ đồ thế này.”

“Tiểu đề tử, ngươi cũng biết đại công tử thông tuệ. Ngài ấy là hy vọng của Hầu phủ, sau này còn muốn tập tước làm quan. Nếu cưới Tạ tướng quân chẳng phải là chặt đứt hương khói?”

(tiểu đề tử: cách gọi “con ranh” thời xưa)

Nhân khẩu của phủ Khúc Dương Hầu điêu tàn, thế hệ này chỉ có hai nam đinh, đều do đại phu nhân Mai thị sinh ra, trưởng tử Sở Tiêu Bình và con thứ Sở Hi Niên.

Bất quá nếu phải so sánh thanh danh của Sở Tiêu Bình và Sở Hi Niên, một người là mây trên trời, một người là đống cứt chó dưới đất. Vào năm nhược quán (20 tuổi), Sở Tiêu Bình đã là tuổi trẻ tuấn kiệt nổi danh khắp kinh đô, là hy vọng của cả nhà.

Hiển nhiên đến cả nha hoàn cũng luyến tiếc không muốn một công tử nhẹ nhàng như vậy thành hôn với một nam nhân bị hủy dung. Các nàng cảm thấy Sở Hi Niên cùng Tạ Kính Uyên ở bên nhau đúng là nồi nứt úp vung mẻ, là một đôi do trời đất tạo nên.

Các nàng than thở thêm một hồi rồi nói sang chuyện khác, vì cho rằng Sở Hi Niên còn đang ngủ nên không cố kỵ gì.

Không nghĩ đến vài câu ít ỏi đã đủ để Sở Hi Niên thăm dò đại khái tình huống của nguyên thân. Hắn nhắm mắt, cười lạnh liên tục.

Được lắm, cốt truyện loại này hắn chưa từng viết qua. Gì mà tứ hôn, gì mà nam thê,... toàn là đề tài đánh chết Sở Hi Niên cũng không viết! Hiện tại hắn chỉ muốn bóp chết thằng bạn khốn đã sửa truyện của hắn!

Nhưng......

Không thể không nói, loại chuyện như xuyên đến thời cổ đại này có sức hấp dẫn rất lớn với một người yêu thích nghiên cứu văn học như hắn.

Thế giới dưới ngòi bút bỗng trở thành sự thật, Sở Hi Niên có một loại cảm giác vi diệu. Hắn rất mau vứt chuyện xuyên qua ra sau đầu, thay vào đó nổi lên ham muốn nghiên cứu kiến trúc cổ đại. Hắn tỉ mỉ nghiên cứu cách bài trí trong phòng, ngay cả thau đồng để rửa mặt cũng không buông tha, bưng lên nghiên cứu hồi lâu.

Hệ thống hiện ra, bay đến trên vai hắn: [Anh còn nhớ nhiệm vụ của mình không?]

Sở Hi Niên vuốt ve chung trà làm từ sứ trắng trên bàn, cảm thấy họa tiết trên đó vô cùng tinh diệu, không kịp phản ứng hệ thống: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”

Hệ thống: [Anh tới đây để cứu vớt phản diện, không phải tới để nghiên cứu lịch sử.]



À, xém tí thì quên.

Sở Hi Niên lập tức bỏ chung trà trên tay xuống, hỏi thành tiếng: “Mày muốn tao cứu vớt phản diện, vậy như thế nào được tính là thành công?”

Hệ thống chiếu ra một màn hình, trên đó có một thanh tiến độ màu đen ẩn ẩn lộ ra màu đỏ tươi: “Đây là độ hắc hóa của mục tiêu. Khi nào thanh tiến độ trở về 0% thì cứu vớt mới thành công.]

Sở Hi Niên nhìn thanh tiến độ của Tạ Kính Uyên, bên trên có một con số chói lọi —— 99%

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Gian ngoài có hai nha hoàn hầu hạ. Hai nàng mang ghế thêu đến hành lang, chụm đầu lại với nhau vừa thêu hoa vừa nhỏ giọng nói chuyện. Cửa sổ khắc hoa bỗng chợt mở ra, tiếng kẽo kẹt làm hai nàng sợ hết hồn.

Sở Hi Niên thò người ra, gõ gõ khung cửa sổ: “Các ngươi có thấy đại ca không?”

Ngày thường Sở Hi Niên toàn quát mắng nha hoàn, nếu gặp người xinh đẹp còn động tay động chân, ăn nhậu bài bạc chơi gái đủ cả, chưa từng ôn hòa như thế này.

Nha hoàn như nhìn thấy quỷ, vội vội vàng vàng đứng dậy, chỉ về một hướng rồi lắp bắp: “Bẩm... Bẩm công tử, nghe nói đại công tử vừa hồi phủ liền đi Phật đường ở Đông viện, có lẽ là đi tìm phu nhân.”

Vào đêm Sở Hi Niên đào hôn, hơn nửa nhân thủ ở phủ Khúc Dương Hầu đều ra ngoài tìm hắn, chia quân làm ba đường. Sở Tiêu Bình đi về hướng nam, nghe gia phó chạy đến nói đã tìm được người mới vội vã quay về phủ.

Nghe câu trả lời của nha hoàn, Sở Hi Niên không đi ra từ cửa chính mà chống tay nhảy từ cửa sổ, hỏi nha hoàn Phật đường ở đâu, trong chốc lát đã không còn thấy bóng người.

Nha hoàn đằng sau muốn cản mà không dám, dậm chân một cái rồi đi tìm Vân Tước.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Lúc này Mai thị đang dâng hương trong Phật đường, trước mặt bà ngoài một bức tượng Phật bằng vàng và bài vị của tổ tiên Sở gia. Bà quỳ gối trên đệm hương bồ, nhắm mắt thành tâm dập đầu, một lúc sau mới thở dài, nói với công tử áo lam ôn tồn lễ độ đứng đằng sau: “Năm đó Sở thị ta cũng là danh môn kinh thành, cùng Thượng Hoàng bình định tứ hải, chiến công hiển hách. Không ngờ không thoát khỏi kết cục “không ai giàu ba họ“. Từ khi phụ thân con nắm quyền, nhà chúng ta không ngừng đi xuống.”

Sở Tiêu Bình thấy Mai thị lo lắng, mở miệng an ủi: “Mẫu thân, nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ......”

Lúc này trên mặt Mai thị không còn sắc bén uy nghiêm, chỉ có mệt mỏi: “Hi Niên cho dù hồ đồ cũng nên biết đào hôn là tội lớn tru di cửu tộc. Tuy đem được nó về rồi nhưng nếu nó vẫn không chấp nhận hôn sự này, ta không biết nên công đạo thế nào với Tạ Kính Uyên.”

Một mạch này của Sở thị đã sớm đầu nhập vào môn hạ của Tấn Vương, bọn họ làm đủ cách vẫn không tìm ra sơ hở của Thái Tử. Sở Tiêu Bình nhíu mày suy tư rồi nói: “Nếu nhị đệ không muốn, không bằng nhi tử thay thế đệ ấy, đỡ cho đệ ấy gặp chuyện ở chỗ Tạ Kính Uyên rồi tự mình chiêu họa.....”

Mai thị kinh hãi: “Này sao được!”

Sở Tiêu Bình cẩn thận châm chước câu chữ: “Mẫu thân, sinh thần bát tự của con và nhị đệ gần nhau, hẳn là không có trở ngại gì. Hơn nữa Hi Niên trời sinh nóng nảy, Tạ Kính Uyên cũng không phải người lương thiện. Người bắt hắn đi không phải là đang hại hắn?”

Sở Hi Niên vừa đi đến bên ngoài Phật đường liền nghe thấy đoạn đối thoại này, đồng tử của hắn hơi co rút lại. Tuy hắn hiện tại không biết cốt truyện bị sửa thành cái dạng gì, nhưng Tạ Kính Uyên và Sở Tiêu Bình chính là kẻ thù một mất một còn, trăm triệu lần không thể để họ đến với nhau.

Trong lòng Sở Hi Niên chỉ có một ý tưởng, nhất định không thể để hai người đó thành hôn.

Lời khuyên của Sở Tiêu Bình khiến Mai thị dao động. Chân mày của bà nhíu chặt, vừa định nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Sở Hi Niên từ bên ngoài tiến vào. Hắn nhấc vạt áo lên quỳ xuống đệm hương bồ: “Nương, hài nhi không đồng ý.”

Xưa nay hắn vốn không quy củ. Mai thị trừng hắn: “Không đồng ý cái gì? Con muốn ăn gia pháp nữa hay sao?!”

Sở Hi Niên học theo ngữ khi của nguyên chủ: “Dù sao ta không đồng ý đại ca thay ta thành hôn.”

Hắn vừa nói chuyện vừa không dấu vết liếc sang bên cạnh, trông thấy một công tử áo lam ôn hòa đứng bên cạnh, nghĩ thầm đây hẳn là vai chính Sở Tiêu Bình.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Mai thị đứng dậy, chọt chọt lên đầu Sở Hi Niên. Đối với tiểu nhi tử này, bà hận rèn sắt không thành thép: “Vậy con nói xem nên làm như thế nào? Chính con không muốn thành hôn lại không cho ca ca con thay thế, đây là muốn cả nhà chúng ta chôn cùng con hay sao?!”

Bà thật sự tức giận.

Sở Hi Niên hỏi lại: “Ai nói hài nhi không muốn thành hôn?”

Mai thị giơ tay muốn đánh hắn, nhưng thấy thương tích trên đầu Sở Hi Niên đành phải buông tay xuống: “Không phải con ghét bỏ gương mặt của Tạ Hầu gia bị hủy hoại sao? Sao hiện giờ lại nói khác đi rồi?!”

Spoil: Sở Tiêu Bình không có loveline với thụ đâu nhe. Thế giới 1 là thế giới duy nhất có loveline giữa thụ với vai chính, các thế giới khác hoặc không có (như ở thế giới này là phe đối lập), hoặc thụ chưa kịp thấy vai chính thì công xuyên đến rồi.
Chương trước Chương tiếp