Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 41: Hầu phủ
Mai thị sửa sang quần áo, vừa chuẩn bị đi vào bỗng trông thấy một nam tử cả người đầy máu được nâng ra khỏi sảnh chính. Hai mắt gã trừng lớn, tròng mắt trợn trắng, hẳn là đã chết được vài ngày.
Chương 38: Hầu phủ
Sở Hi Niên cảm thấy có lẽ tác phẩm của mình không nên gọi là “Thiên Thu Phong Hầu”, sửa thành “Thiên Thu Vô Gian Đạo” cũng không tệ.
Sở Tiêu Bình không muốn nói nhiều để tránh tiết lộ cơ mật, nhưng hắn lại sợ Sở Hi Niên không hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình nên đành giải thích: “Tấn Vương đã lĩnh thánh mệnh, tháng sau ngày ấy sẽ đi đến phía Bắc để diệt phản quân. Tuy nhiên nhiều người trong quân là thuộc hạ cũ của Tạ Kính Uyên, nếu bọn họ âm thầm gây chuyện thì muốn tránh cũng không được. Nếu có thể lấy được danh sách, chúng ta có thể đề phòng trước.”
Tác dụng của mưu sĩ là bày mưu tính kế, bảo vệ an nguy của chủ công. Nếu chủ công chết, ừ thì... bạn không phải một là mưu sĩ đủ tư cách.
Sở Hi Niên hơi nhướng mày, tỏ vẻ lý giải. Hắn cười cười, quyết định trước mắt cứ xuôi theo vị anh trai hờ nãy đã: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách trộm danh sách ra.”
Nếu hắn cự tuyệt, Sở Tiêu Bình sẽ không bức bách nhưng nhất định sẽ nghĩ cách khác. So với đứng ngoài không biết gì, chi bằng đặt dưới mi mắt của mình, cũng dễ tìm hiểu tình hình bên phía Tấn Vương hơn.
Quyền mưu triều đình là như vậy, từng người ra chiêu, ai thắng là thắng, không có gì là đê tiện vô sỉ. Phủ của Tạ Kính Uyên kín như một cái thùng sắt, nước chảy không lọt. Nếu không phải không còn cách nào khác, Sở Tiêu Bình cũng không muốn mạo hiểm ký thác lên người đệ đệ.
Trước khi đi, Sở Tiêu Bình nhớ đến một chuyện, dừng bước quay đầu nhìn Sở Hi Niên: “Nhị đệ......”
Sở Hi Niên ngẩng đầu theo bản năng: “Đại ca, còn cần trộm thứ gì khác sao?”
“......”
Sở Tiêu Bình khẽ lắc đầu: “Không có gì, ngươi nhất định phải chú ý an nguy của bản thân. Danh sách có thể lấy được là chuyện tốt, nhưng không lấy được cũng không sao.”
Sau đó hắn biểu tình trầm trọng xoay người rời đi, bước từng bước nặng nề tựa như sắp tới Sở Hi Niên không phải động phòng hoa chúc mà chuẩn bị vào đầm rồng hang hổ.
Sở Hi Niên không hề để ý, nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Đáng tiếc vì trong một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy nên hắn không ngủ được, lăn qua lăn lại vài canh giờ vẫn chưa chợp mắt. Sau nửa đêm hắn mơ mơ màng màng nghe được chút động tĩnh, cảm thấy có ai đó đang ngồi bên mép giường mình.
Sở Hi Niên nhắm mắt không nhúc nhích nhưng âm thầm đề cao cảnh giác, lo lắng có người muốn hại hắn.
Nhưng người nọ chỉ ngồi ở mép giường nhìn hắn chằm chằm, sau đó giúp hắn kéo chăn rồi sờ vết thương trên đầu hắn. Cuối cùng người đó lặng lẽ thở dài rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Sở Hi Niên trợn mắt, trong bóng đêm thấp thoáng thấy bóng người ấy có chút giống Mai thị.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sáng sớm hôm sau, phủ Khúc Dương Hầu đã chuẩn bị sẵn xe ngựa. Đại nha hoàn của Mai thị phụng mệnh đi đến cửa viện, muốn nhìn xem Sở Hi Niên đã tỉnh chưa, không ngờ hắn đã ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng tùy thời có thể xuất phát.
Nha hoàn có chút kinh ngạc, uốn gối hành lễ: “Nhị công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Mời đi theo nô tỳ.”
Trong tay Sở Hi Niên là một chiếc quạt xếp. Tuy rằng tiết trời đang lạnh, không cần dùng quạt làm gì, nhưng hắn muốn nghiên cứu trang chữ trên mặt quạt. Nghe thấy lời của nha hoàn, hắn nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy Mai thị: “Mẫu thân đâu?”
Nha hoàn nói: “Bẩm nhị công tử, phu nhân đang trang điểm, lát nữa sẽ đến.”
Dường như hộ vệ trông coi Sở Hi Niên chạy trốn thêm lần nữa nên bảy tám người cầm theo bội đao đi sát sau lưng hắn. Có trời mới biết bằng cách nào mà một cậu ấm bị tửu sắc đào rỗng thân thể như Sở Hi Niên có thể chạy ngay trong đêm tân hôn. Nếu hắn chạy thêm một lần, những hộ vệ này sẽ không còn mặt mũi.
Ngày hôm qua tôi tớ trong phủ còn đánh cuộc xem sáng nay nhị công tử nhà bọn họ sẽ bị đưa ra khỏi phủ trong tình trạng gì, kêu cha gọi mẹ hay ngửa mặt lên trời chửi mắng?
Nhưng thật đáng tiếc, Sở Hi Niên chỉ liếc nhìn bọn họ một cái liền thu hồi tầm mắt rồi đi về hướng cửa lớn. Hắn mặc bạch y, dáng vẻ hào sảng, thần sắc bình tĩnh, nhóm nô bộc thiếu chút nữa nhận lầm hắn thành đại công tử Sở Tiêu Bình.
Khúc Dương Hầu vừa mới đi khoe chim với bạn bè, trên tay còn xách theo một cái lồng chim. Nhìn thấy Sở Hi Niên chuẩn bị lên xe ngựa, ông vội vàng đuổi theo: “Hi Nhi!”
“A?” Sở Hi Niên quay đầu lại, thấy là người cha hờ của mình thì rụt chân về: “Cha, sao người lại tới đây?”
Khúc Dương Hầu đưa lồng chim cho người hầu, đi đến trước mặt Sở Hi Niên rồi hạ giọng như sắp đi ăn trộm: “Hi Nhi, con còn không mau chạy đi?”
Sở Hi Niên hơi nhướng mày: “Sao ạ?”
Khúc Dương Hầu đào đào trong tay áo, móc ra một chồng ngân phiếu nhăn nheo, lặng lẽ nhét vào tay Sở Hi Niên: “Nhi tử, con muốn chạy thì chạy nhanh lên. Cầm lấy số ngân phiếu này. Ta sẽ câu giờ chỗ nương con.”
Sở Hi Niên nhìn đằng sau lưng ông, nghĩ thầm ông đúng là phụ thân tốt mẫu mực: “Cha, ngân phiếu này người lấy từ đâu vậy?”
Sở Hi Niên thích đánh bạc, lão tử của hắn cũng không khác gì. Để tránh hầu phủ lụi bại bởi hai người này, quyền quản lý tài chính nằm hết trong tay phu nhân Mai thị. Nhiều ngân phiếu thế này vô cùng khả nghi.
Khúc Dương Hầu: “Tất nhiên là ta tích cóp.”
Sở Hi Niên: “Nương không tức giận?”
Khúc Dương Hầu hừ một tiếng: “Cả tòa Hầu phủ này là của ta, nương con là ai chứ? Làm gì đến lượt nàng nói chuyện...... Ai a a a!! Đau đau đau đau! Phu nhân mau buông tay!”
Khúc Dương Hầu còn chưa kịp ra vẻ uy phong, Mai thị đã đứng sau lưng ông. Bà nắm lấy tai Khúc Dương Hầu, nhéo nhéo rồi cười lạnh: “Thiếp thân tưởng Hầu gia đã ra ngoài, hóa ra là đứng ở đây. Thân thể ngài không khỏe, ngài vẫn nên về phòng hảo hảo tĩnh dưỡng đi!”
Bà vừa dứt lời liền có tôi tớ đến “đỡ” Khúc Dương Hầu vào trong, chỉ sợ đến tận hai ba hôm sau ông mới có thể tiếp tục ra ngoài.
Thấy thế, Sở Hi Niên nhanh chóng giấu ngân phiếu vào trong tay áo rồi kêu một tiếng: “Nương“.
Mai thị nhìn hắn, chỉ nói: “Lên xe đi, tránh cho trễ giờ.”
Sở Hi Niên biết là sắp đi phủ Tướng quân: “Phụ thân không đi sao?”
Mai thị: “Tính tình của cha con như vậy, đi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Chỉ cần nói với bên ngoài rằng hắn đang ốm, Tạ Hầu gia hẳn sẽ không ý kiến gì.”
Phủ Khúc Dương Hầu đang xuống dốc, mọi chi phí trong phủ đè lên vai một nữ nhân. Nếu họ nghĩ không ra biện pháp, đến khi triều đại thay đổi, tước vị giảm dần, chỉ sợ không trốn được kết cục tam đại mà suy.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng roi vút giòn vang, xe ngựa bắt đầu di chuyển, bánh xe nghiền qua phiến đá xanh. Vì hôm qua trời mưa rất lâu, nước bắn tung tóe khiến mặt đất vô cùng hỗn độn.
Sắp nhìn thấy phản diện dưới ngòi bút của mình, Sở Hi Niên có chút xuất thần.
Kỳ thật hắn hao phí không ít bút mực cho nhân vật Tạ Kính Uyên này, trình độ dụng tâm không hề thua kém vai chính Sở Tiêu Bình. Một cách nào đó, thời lượng xuất hiện của y không hề thua kém vai chính.
Nhưng dụng tâm thì dụng tâm, khó cứu vẫn là khó cứu. Người như Tạ Kính Uyên chú định sẽ có kết cục không chết không ngừng với Tấn Vương.
Trừ phi...
Trừ phi Thái tử đăng cơ......
Thấy Sở Hi Niên an an tĩnh tĩnh, Mai thị nghĩ rằng hắn sợ hãi. Dù sao hắn là do bà mang nặng đẻ đau, bà vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép: “Vâng vâng dạ dạ như con chim cút vậy. Con sợ cái gì? Hôn sự này là bệ hạ ban cho, Tạ Kính Uyên có thể giết con sao?!”
Sở Hi Niên nghĩ thầm chuyện này hơi khó nói trước, dù sao cốt truyện cũng đi lệch rồi: “Mẫu thân nói đúng.”
Chẳng mấy chốc đã đến phủ Tướng quân. Sở Hi Niên xuống xe, thấy mây đen trên đầu âm u, mà tòa phủ đệ trước mặt lại không nghiêng không lệch nằm ở vị trí mà mặt trời không chiếu tới.
Trước cửa lớn màu son có bốn thủ vệ mặc huyền giáp đeo bội đao, khí thế lạnh băng. Bọn họ thấy người của phủ Khúc Dương Hầu tới liền xoay người đi vào thông báo, không lâu sau một lão quản gia sắc mặt hiền lành bước ra cửa.
“Gặp qua Sở phu nhân, gặp qua Sở công tử. Tướng quân đã chờ ở sảnh chính một lúc lâu, thỉnh nhị vị đi theo nô tài.”
Giọng của quản gia không hợp với bầu không khí của phủ Tướng quân này. Ông có một khuôn mặt tươi cười trời sinh, trên mặt đầy nếp nhăn.
Mai thị đè tay Sở Hi Niên, ra hiệu hắn không cần nói gì. Bà vừa đi vào theo vừa hàn huyên: “Làm phiền. Nghịch tử này của ta không nên thân, hôm qua mới tìm được hắn về. Sợ Tướng quân lo lắng nên vội vang mang hắn đến đây.....”
Nói rồi bà dừng một chút: “Rốt cuộc đã thành hôn, nên ở cùng một chỗ.”
Từ đầu đến cuối Sở Hi Niên không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Lão quản gia cười cười, khom người nói: “Sở công tử cát nhân thiên tướng, có Phật Tổ phù hộ. Hôm qua Tướng quân còn định ra lệnh cho binh mã hỗ trợ tìm người. May mà tìm được rồi, Tướng quân đỡ phải lo lắng.”
Quản gia là một người tài, biết rõ Mai thị chỉ đang lấy cớ vẫn nói hùa theo bà.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bọn họ đi qua bốn năm cổng vòm, một tòa lâm viên, lại đi qua thêm một hành lang vừa dài vừa khúc khuỷu. Đến khi chân sắp tê rần, họ mới đến được sảnh chính.
Mai thị sửa sang quần áo, vừa chuẩn bị đi vào bỗng trông thấy một nam tử cả người đầy máu được nâng ra khỏi sảnh chính. Hai mắt gã trừng lớn, tròng mắt trợn trắng, hẳn là đã chết được vài ngày.
Lão quản gia thuần thục nghiêng người tránh qua một bên, sau đó tiếp tục dẫn đường tựa như không có gì xảy ra. Mai thị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất. Sở Hi Niên nhanh tay lẹ mắt đỡ bà, giọng nói quan tâm: “Nương?”
Hắn nhận ra điều khác thường, khẽ nhíu mày lặng lẽ quan sát thi thể đó.
Sau khi chết từ một đến ba giờ, cơ thể sẽ bắt đầu cứng lại. Sau mười hai giờ đồng hồ, cả cơ thể sẽ cứng gần như hoàn toàn.
Cổ thi thể kia cứng ngắc như vậy, phỏng chừng đã chết qua một đêm.
Môi thâm đen, móng tay xanh tím, thất khiếu đổ máu, là trúng độc mà chết?
Trên sườn mặt kẻ này có một vệt màu xanh, hẳn là chết trong nhà lao. Trên người gã là y phục dạ hành màu đen, nhìn kiểu nào cũng không giống người lương thiện. Tên này không phải nửa đêm hôm qua chạy đến ám sát rồi xui xẻo chết trên tay thuộc hạ của Tạ Kính Uyên đấy chứ?
Trước đây Sở Hi Niên từng học y. Vì thu thập tư liệu thực tế để viết văn, hắn còn từng đi làm ở nhà tang lễ, thường xuyên trông thấy thi thể nên không bị dọa sợ.
Xoạt, hắn mở quạt ra, che trước mắt Mai thị. Hắn cười cười, thấp giọng nói: “Nương, người chết mà thôi. Chắc là nô bộc phạm sai lầm, không ngại.”
Người khác thấy một màn này sẽ cảm thấy Tạ Kính Uyên lạm sát người vô tội, Sở Hi Niên một câu “nô bộc phạm sai lầm” nhẹ nhàng cho qua.
Nghe vậy, lão quản gia đang dẫn đường chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Thanh danh của Sở Hi Niên không ra gì, cho người ta cảm giác hắn là một tên trầm mê tửu sắc. Ngày thành hôn ấy hắn bỏ trốn nên ông không biết hắn trông như thế nào, hôm nay gặp mặt lại thấy hắn khác hẳn lời đồn.
Năm xưa khi Mai thị chưa gả, bà là tuyệt sắc nơi kinh thành, diễm áp hoa thơm cỏ lạ nhân vật. Sở Hi Niên thừa hưởng tướng mạo của bà, nhẹ nhàng tuấn tú, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ, một thân bạch sam phong thái phi phàm. Khi nhìn thấy thi thể hắn không hề hoảng sợ, không khỏi khiến người khác đánh giá một chữ “ổn trọng“.
Nhìn không giống người sẽ đào hôn.
Lão quản gia cười cười, độ cung nơi khóe miệng không hề thay đổi: “Sở phu nhân, xin lỗi. Trong phủ quy củ nghiêm khắc, khiến ngài hoảng sợ rồi.”
Mai thị nghe vậy nắm chặt tay Sở Hi Niên tay, môi run đến nói không nên lời. Bà hận không thể tông cửa chạy ra. Bọn họ mới vừa vào cửa Tạ Kính Uyên đã giết người, nhi tử ngốc của bà sống ở nơi này có thể giữ mạng sao?
Mai thị tuy muốn suy xét cho gia tộc nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn thân sinh nhi tử nhảy xuống hố lửa. Hiện giờ bà hối hận muốn xanh ruột, lúc trước không nên vì khuyên bảo của Mai quý phi mà chấp nhận hôn sự này. Bà muốn vào cung tìm Mai quý phi nghĩ biện pháp khác.
Sở Hi Niên không biết suy nghĩ của Mai thị, hắn đỡ bà rồi cùng quản gia bước vào trong. Khi nhìn thấy nam tử ngồi trên ghế chủ vị trong sảnh chính, hắn không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Hiện sắc trời vẫn còn sớm, khí lạnh chưa tan. Tạ Kính Uyên bệnh nặng quấn thân, không thể ra gió lâu. Y mặc một kiện áo khoác ngoài màu đen, trông càng có vẻ mục như điểm sơn, mặt như quan ngọc (mắt như được tô vẽ, mặt như được dát ngọc).
Trên má phải của y là nửa bên mặt nạ màu bạc che mất vết sẹo dữ tợn, nửa bên mặt còn lại không hề có chút tỳ vết, hình thành nên đối lập như trời và đất. Tạ Kính Uyên dùng khăn trắng để che môi, ngăn chặn cơn ho đang quấy phá ở lồng ngực. Vì tay y quá gầy, có thể nhìn đến gân xanh trên từng khớp xương.
Y giống như một cây châm độc sắc bén, nguy hiểm nhưng gầy yếu, mâu thuẫn thả trước sau như một với bản thân mình.
Dưới áo khoác là cơ thể tinh tráng, có thể vài phần nhìn ra bóng dáng cầm quân đánh giặc của y năm nào.
Tạ Kính Uyên là nhân vật tà tính nhất dưới ngòi bút của Sở Hi Niên, chính tác giả hắn đây còn khó tưởng tượng ra bộ dáng của y là như thế nào. Giờ đây người đó sống sờ sờ từ trong sách bước ra lại thấy đúng với từng câu từng chữ.
Sở Hi Niên có chút thất thần: Đây là phản diện do mình viết ra?
Cốt truyện tuy rằng bị sửa đến không ra gì, nhưng cũng may thiết lập nhân vật không thay đổi.
Hệ thống nhắc nhở hắn: [Ký chủ, mục tiêu phản diện xuất hiện.]
Chương 38: Hầu phủ
Sở Hi Niên cảm thấy có lẽ tác phẩm của mình không nên gọi là “Thiên Thu Phong Hầu”, sửa thành “Thiên Thu Vô Gian Đạo” cũng không tệ.
Sở Tiêu Bình không muốn nói nhiều để tránh tiết lộ cơ mật, nhưng hắn lại sợ Sở Hi Niên không hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình nên đành giải thích: “Tấn Vương đã lĩnh thánh mệnh, tháng sau ngày ấy sẽ đi đến phía Bắc để diệt phản quân. Tuy nhiên nhiều người trong quân là thuộc hạ cũ của Tạ Kính Uyên, nếu bọn họ âm thầm gây chuyện thì muốn tránh cũng không được. Nếu có thể lấy được danh sách, chúng ta có thể đề phòng trước.”
Tác dụng của mưu sĩ là bày mưu tính kế, bảo vệ an nguy của chủ công. Nếu chủ công chết, ừ thì... bạn không phải một là mưu sĩ đủ tư cách.
Sở Hi Niên hơi nhướng mày, tỏ vẻ lý giải. Hắn cười cười, quyết định trước mắt cứ xuôi theo vị anh trai hờ nãy đã: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách trộm danh sách ra.”
Nếu hắn cự tuyệt, Sở Tiêu Bình sẽ không bức bách nhưng nhất định sẽ nghĩ cách khác. So với đứng ngoài không biết gì, chi bằng đặt dưới mi mắt của mình, cũng dễ tìm hiểu tình hình bên phía Tấn Vương hơn.
Quyền mưu triều đình là như vậy, từng người ra chiêu, ai thắng là thắng, không có gì là đê tiện vô sỉ. Phủ của Tạ Kính Uyên kín như một cái thùng sắt, nước chảy không lọt. Nếu không phải không còn cách nào khác, Sở Tiêu Bình cũng không muốn mạo hiểm ký thác lên người đệ đệ.
Trước khi đi, Sở Tiêu Bình nhớ đến một chuyện, dừng bước quay đầu nhìn Sở Hi Niên: “Nhị đệ......”
Sở Hi Niên ngẩng đầu theo bản năng: “Đại ca, còn cần trộm thứ gì khác sao?”
“......”
Sở Tiêu Bình khẽ lắc đầu: “Không có gì, ngươi nhất định phải chú ý an nguy của bản thân. Danh sách có thể lấy được là chuyện tốt, nhưng không lấy được cũng không sao.”
Sau đó hắn biểu tình trầm trọng xoay người rời đi, bước từng bước nặng nề tựa như sắp tới Sở Hi Niên không phải động phòng hoa chúc mà chuẩn bị vào đầm rồng hang hổ.
Sở Hi Niên không hề để ý, nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Đáng tiếc vì trong một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy nên hắn không ngủ được, lăn qua lăn lại vài canh giờ vẫn chưa chợp mắt. Sau nửa đêm hắn mơ mơ màng màng nghe được chút động tĩnh, cảm thấy có ai đó đang ngồi bên mép giường mình.
Sở Hi Niên nhắm mắt không nhúc nhích nhưng âm thầm đề cao cảnh giác, lo lắng có người muốn hại hắn.
Nhưng người nọ chỉ ngồi ở mép giường nhìn hắn chằm chằm, sau đó giúp hắn kéo chăn rồi sờ vết thương trên đầu hắn. Cuối cùng người đó lặng lẽ thở dài rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Sở Hi Niên trợn mắt, trong bóng đêm thấp thoáng thấy bóng người ấy có chút giống Mai thị.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sáng sớm hôm sau, phủ Khúc Dương Hầu đã chuẩn bị sẵn xe ngựa. Đại nha hoàn của Mai thị phụng mệnh đi đến cửa viện, muốn nhìn xem Sở Hi Niên đã tỉnh chưa, không ngờ hắn đã ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng tùy thời có thể xuất phát.
Nha hoàn có chút kinh ngạc, uốn gối hành lễ: “Nhị công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Mời đi theo nô tỳ.”
Trong tay Sở Hi Niên là một chiếc quạt xếp. Tuy rằng tiết trời đang lạnh, không cần dùng quạt làm gì, nhưng hắn muốn nghiên cứu trang chữ trên mặt quạt. Nghe thấy lời của nha hoàn, hắn nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy Mai thị: “Mẫu thân đâu?”
Nha hoàn nói: “Bẩm nhị công tử, phu nhân đang trang điểm, lát nữa sẽ đến.”
Dường như hộ vệ trông coi Sở Hi Niên chạy trốn thêm lần nữa nên bảy tám người cầm theo bội đao đi sát sau lưng hắn. Có trời mới biết bằng cách nào mà một cậu ấm bị tửu sắc đào rỗng thân thể như Sở Hi Niên có thể chạy ngay trong đêm tân hôn. Nếu hắn chạy thêm một lần, những hộ vệ này sẽ không còn mặt mũi.
Ngày hôm qua tôi tớ trong phủ còn đánh cuộc xem sáng nay nhị công tử nhà bọn họ sẽ bị đưa ra khỏi phủ trong tình trạng gì, kêu cha gọi mẹ hay ngửa mặt lên trời chửi mắng?
Nhưng thật đáng tiếc, Sở Hi Niên chỉ liếc nhìn bọn họ một cái liền thu hồi tầm mắt rồi đi về hướng cửa lớn. Hắn mặc bạch y, dáng vẻ hào sảng, thần sắc bình tĩnh, nhóm nô bộc thiếu chút nữa nhận lầm hắn thành đại công tử Sở Tiêu Bình.
Khúc Dương Hầu vừa mới đi khoe chim với bạn bè, trên tay còn xách theo một cái lồng chim. Nhìn thấy Sở Hi Niên chuẩn bị lên xe ngựa, ông vội vàng đuổi theo: “Hi Nhi!”
“A?” Sở Hi Niên quay đầu lại, thấy là người cha hờ của mình thì rụt chân về: “Cha, sao người lại tới đây?”
Khúc Dương Hầu đưa lồng chim cho người hầu, đi đến trước mặt Sở Hi Niên rồi hạ giọng như sắp đi ăn trộm: “Hi Nhi, con còn không mau chạy đi?”
Sở Hi Niên hơi nhướng mày: “Sao ạ?”
Khúc Dương Hầu đào đào trong tay áo, móc ra một chồng ngân phiếu nhăn nheo, lặng lẽ nhét vào tay Sở Hi Niên: “Nhi tử, con muốn chạy thì chạy nhanh lên. Cầm lấy số ngân phiếu này. Ta sẽ câu giờ chỗ nương con.”
Sở Hi Niên nhìn đằng sau lưng ông, nghĩ thầm ông đúng là phụ thân tốt mẫu mực: “Cha, ngân phiếu này người lấy từ đâu vậy?”
Sở Hi Niên thích đánh bạc, lão tử của hắn cũng không khác gì. Để tránh hầu phủ lụi bại bởi hai người này, quyền quản lý tài chính nằm hết trong tay phu nhân Mai thị. Nhiều ngân phiếu thế này vô cùng khả nghi.
Khúc Dương Hầu: “Tất nhiên là ta tích cóp.”
Sở Hi Niên: “Nương không tức giận?”
Khúc Dương Hầu hừ một tiếng: “Cả tòa Hầu phủ này là của ta, nương con là ai chứ? Làm gì đến lượt nàng nói chuyện...... Ai a a a!! Đau đau đau đau! Phu nhân mau buông tay!”
Khúc Dương Hầu còn chưa kịp ra vẻ uy phong, Mai thị đã đứng sau lưng ông. Bà nắm lấy tai Khúc Dương Hầu, nhéo nhéo rồi cười lạnh: “Thiếp thân tưởng Hầu gia đã ra ngoài, hóa ra là đứng ở đây. Thân thể ngài không khỏe, ngài vẫn nên về phòng hảo hảo tĩnh dưỡng đi!”
Bà vừa dứt lời liền có tôi tớ đến “đỡ” Khúc Dương Hầu vào trong, chỉ sợ đến tận hai ba hôm sau ông mới có thể tiếp tục ra ngoài.
Thấy thế, Sở Hi Niên nhanh chóng giấu ngân phiếu vào trong tay áo rồi kêu một tiếng: “Nương“.
Mai thị nhìn hắn, chỉ nói: “Lên xe đi, tránh cho trễ giờ.”
Sở Hi Niên biết là sắp đi phủ Tướng quân: “Phụ thân không đi sao?”
Mai thị: “Tính tình của cha con như vậy, đi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Chỉ cần nói với bên ngoài rằng hắn đang ốm, Tạ Hầu gia hẳn sẽ không ý kiến gì.”
Phủ Khúc Dương Hầu đang xuống dốc, mọi chi phí trong phủ đè lên vai một nữ nhân. Nếu họ nghĩ không ra biện pháp, đến khi triều đại thay đổi, tước vị giảm dần, chỉ sợ không trốn được kết cục tam đại mà suy.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng roi vút giòn vang, xe ngựa bắt đầu di chuyển, bánh xe nghiền qua phiến đá xanh. Vì hôm qua trời mưa rất lâu, nước bắn tung tóe khiến mặt đất vô cùng hỗn độn.
Sắp nhìn thấy phản diện dưới ngòi bút của mình, Sở Hi Niên có chút xuất thần.
Kỳ thật hắn hao phí không ít bút mực cho nhân vật Tạ Kính Uyên này, trình độ dụng tâm không hề thua kém vai chính Sở Tiêu Bình. Một cách nào đó, thời lượng xuất hiện của y không hề thua kém vai chính.
Nhưng dụng tâm thì dụng tâm, khó cứu vẫn là khó cứu. Người như Tạ Kính Uyên chú định sẽ có kết cục không chết không ngừng với Tấn Vương.
Trừ phi...
Trừ phi Thái tử đăng cơ......
Thấy Sở Hi Niên an an tĩnh tĩnh, Mai thị nghĩ rằng hắn sợ hãi. Dù sao hắn là do bà mang nặng đẻ đau, bà vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép: “Vâng vâng dạ dạ như con chim cút vậy. Con sợ cái gì? Hôn sự này là bệ hạ ban cho, Tạ Kính Uyên có thể giết con sao?!”
Sở Hi Niên nghĩ thầm chuyện này hơi khó nói trước, dù sao cốt truyện cũng đi lệch rồi: “Mẫu thân nói đúng.”
Chẳng mấy chốc đã đến phủ Tướng quân. Sở Hi Niên xuống xe, thấy mây đen trên đầu âm u, mà tòa phủ đệ trước mặt lại không nghiêng không lệch nằm ở vị trí mà mặt trời không chiếu tới.
Trước cửa lớn màu son có bốn thủ vệ mặc huyền giáp đeo bội đao, khí thế lạnh băng. Bọn họ thấy người của phủ Khúc Dương Hầu tới liền xoay người đi vào thông báo, không lâu sau một lão quản gia sắc mặt hiền lành bước ra cửa.
“Gặp qua Sở phu nhân, gặp qua Sở công tử. Tướng quân đã chờ ở sảnh chính một lúc lâu, thỉnh nhị vị đi theo nô tài.”
Giọng của quản gia không hợp với bầu không khí của phủ Tướng quân này. Ông có một khuôn mặt tươi cười trời sinh, trên mặt đầy nếp nhăn.
Mai thị đè tay Sở Hi Niên, ra hiệu hắn không cần nói gì. Bà vừa đi vào theo vừa hàn huyên: “Làm phiền. Nghịch tử này của ta không nên thân, hôm qua mới tìm được hắn về. Sợ Tướng quân lo lắng nên vội vang mang hắn đến đây.....”
Nói rồi bà dừng một chút: “Rốt cuộc đã thành hôn, nên ở cùng một chỗ.”
Từ đầu đến cuối Sở Hi Niên không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Lão quản gia cười cười, khom người nói: “Sở công tử cát nhân thiên tướng, có Phật Tổ phù hộ. Hôm qua Tướng quân còn định ra lệnh cho binh mã hỗ trợ tìm người. May mà tìm được rồi, Tướng quân đỡ phải lo lắng.”
Quản gia là một người tài, biết rõ Mai thị chỉ đang lấy cớ vẫn nói hùa theo bà.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bọn họ đi qua bốn năm cổng vòm, một tòa lâm viên, lại đi qua thêm một hành lang vừa dài vừa khúc khuỷu. Đến khi chân sắp tê rần, họ mới đến được sảnh chính.
Mai thị sửa sang quần áo, vừa chuẩn bị đi vào bỗng trông thấy một nam tử cả người đầy máu được nâng ra khỏi sảnh chính. Hai mắt gã trừng lớn, tròng mắt trợn trắng, hẳn là đã chết được vài ngày.
Lão quản gia thuần thục nghiêng người tránh qua một bên, sau đó tiếp tục dẫn đường tựa như không có gì xảy ra. Mai thị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất. Sở Hi Niên nhanh tay lẹ mắt đỡ bà, giọng nói quan tâm: “Nương?”
Hắn nhận ra điều khác thường, khẽ nhíu mày lặng lẽ quan sát thi thể đó.
Sau khi chết từ một đến ba giờ, cơ thể sẽ bắt đầu cứng lại. Sau mười hai giờ đồng hồ, cả cơ thể sẽ cứng gần như hoàn toàn.
Cổ thi thể kia cứng ngắc như vậy, phỏng chừng đã chết qua một đêm.
Môi thâm đen, móng tay xanh tím, thất khiếu đổ máu, là trúng độc mà chết?
Trên sườn mặt kẻ này có một vệt màu xanh, hẳn là chết trong nhà lao. Trên người gã là y phục dạ hành màu đen, nhìn kiểu nào cũng không giống người lương thiện. Tên này không phải nửa đêm hôm qua chạy đến ám sát rồi xui xẻo chết trên tay thuộc hạ của Tạ Kính Uyên đấy chứ?
Trước đây Sở Hi Niên từng học y. Vì thu thập tư liệu thực tế để viết văn, hắn còn từng đi làm ở nhà tang lễ, thường xuyên trông thấy thi thể nên không bị dọa sợ.
Xoạt, hắn mở quạt ra, che trước mắt Mai thị. Hắn cười cười, thấp giọng nói: “Nương, người chết mà thôi. Chắc là nô bộc phạm sai lầm, không ngại.”
Người khác thấy một màn này sẽ cảm thấy Tạ Kính Uyên lạm sát người vô tội, Sở Hi Niên một câu “nô bộc phạm sai lầm” nhẹ nhàng cho qua.
Nghe vậy, lão quản gia đang dẫn đường chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Thanh danh của Sở Hi Niên không ra gì, cho người ta cảm giác hắn là một tên trầm mê tửu sắc. Ngày thành hôn ấy hắn bỏ trốn nên ông không biết hắn trông như thế nào, hôm nay gặp mặt lại thấy hắn khác hẳn lời đồn.
Năm xưa khi Mai thị chưa gả, bà là tuyệt sắc nơi kinh thành, diễm áp hoa thơm cỏ lạ nhân vật. Sở Hi Niên thừa hưởng tướng mạo của bà, nhẹ nhàng tuấn tú, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ, một thân bạch sam phong thái phi phàm. Khi nhìn thấy thi thể hắn không hề hoảng sợ, không khỏi khiến người khác đánh giá một chữ “ổn trọng“.
Nhìn không giống người sẽ đào hôn.
Lão quản gia cười cười, độ cung nơi khóe miệng không hề thay đổi: “Sở phu nhân, xin lỗi. Trong phủ quy củ nghiêm khắc, khiến ngài hoảng sợ rồi.”
Mai thị nghe vậy nắm chặt tay Sở Hi Niên tay, môi run đến nói không nên lời. Bà hận không thể tông cửa chạy ra. Bọn họ mới vừa vào cửa Tạ Kính Uyên đã giết người, nhi tử ngốc của bà sống ở nơi này có thể giữ mạng sao?
Mai thị tuy muốn suy xét cho gia tộc nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn thân sinh nhi tử nhảy xuống hố lửa. Hiện giờ bà hối hận muốn xanh ruột, lúc trước không nên vì khuyên bảo của Mai quý phi mà chấp nhận hôn sự này. Bà muốn vào cung tìm Mai quý phi nghĩ biện pháp khác.
Sở Hi Niên không biết suy nghĩ của Mai thị, hắn đỡ bà rồi cùng quản gia bước vào trong. Khi nhìn thấy nam tử ngồi trên ghế chủ vị trong sảnh chính, hắn không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Hiện sắc trời vẫn còn sớm, khí lạnh chưa tan. Tạ Kính Uyên bệnh nặng quấn thân, không thể ra gió lâu. Y mặc một kiện áo khoác ngoài màu đen, trông càng có vẻ mục như điểm sơn, mặt như quan ngọc (mắt như được tô vẽ, mặt như được dát ngọc).
Trên má phải của y là nửa bên mặt nạ màu bạc che mất vết sẹo dữ tợn, nửa bên mặt còn lại không hề có chút tỳ vết, hình thành nên đối lập như trời và đất. Tạ Kính Uyên dùng khăn trắng để che môi, ngăn chặn cơn ho đang quấy phá ở lồng ngực. Vì tay y quá gầy, có thể nhìn đến gân xanh trên từng khớp xương.
Y giống như một cây châm độc sắc bén, nguy hiểm nhưng gầy yếu, mâu thuẫn thả trước sau như một với bản thân mình.
Dưới áo khoác là cơ thể tinh tráng, có thể vài phần nhìn ra bóng dáng cầm quân đánh giặc của y năm nào.
Tạ Kính Uyên là nhân vật tà tính nhất dưới ngòi bút của Sở Hi Niên, chính tác giả hắn đây còn khó tưởng tượng ra bộ dáng của y là như thế nào. Giờ đây người đó sống sờ sờ từ trong sách bước ra lại thấy đúng với từng câu từng chữ.
Sở Hi Niên có chút thất thần: Đây là phản diện do mình viết ra?
Cốt truyện tuy rằng bị sửa đến không ra gì, nhưng cũng may thiết lập nhân vật không thay đổi.
Hệ thống nhắc nhở hắn: [Ký chủ, mục tiêu phản diện xuất hiện.]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương