Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 60: Đàn Anh Yến (2)
Lão phu tử nổi giận phất tay áo chỉ vào Sở Hi Niên: “Nhãi ranh vô lễ! Không nhìn xem đây là nơi nào mà dám ăn nói bừa bãi?!”
Tạ Kính Uyên híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Lão già thối, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Chương 56: Đàn Anh Yến (2)
Thật ra Quảng Bình tiểu quận vương phát thiệp mời cho Thái Tử là một cử chỉ khách sáo, dù sao bọn họ đều là người của hoàng thất, nhưng Ân Thừa Hạo không hề xem hắn là người ngoài, lần nào cũng đến dự tiệc. Ân Thừa Hạo xua xua tay bảo những người xung quanh bình thân rồi khoác vai Ân Văn Bình đi vào trong.
Khi đi ngang qua Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo chỉ thuận miệng chào hỏi chỉ không thân thiện như khi ở trong phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên nhìn bóng dáng Ân Thừa Hạo đằng xa, nghĩ thầm tuy ngày thường y là người dễ xúc động nhưng rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết phải đóng kịch như thế nào.
Tuy không ít người biết Tạ Kính Uyên là người của Thái Tử, nhưng trữ quân kết giao với triều thần không phải là chuyện tốt. Hành vi ấy được xem là kết bè kết phái. Nếu ngự sử muốn dâng tấu, ngày mai sổ con buộc tội Ân Thừa Hạo có thể chất đầy long án.
Đàn Anh Yến người nhiều mắt tạp. Trước mặt người ngoài, bảo trì khoảng cách là chuyện tốt.
Tạ Kính Uyên vô cùng ghét bỏ những sự kiện như thế này, khóe môi cong lên một cách đầy trào phúng. Y cảm thấy những văn nhân sĩ tử chỉ biết học vẹt này giống như bầy ngỗng trắng đang thi nhau kêu giữa hồ, trông khá buồn cười.
“Tướng quân, đi thôi. Đã khai yến rồi.”
Sở Hi Niên dắt tay y đi về hướng Kim Lân Các. Hắn mặc một thân bạch y, tay cầm quạt xếp, rực rỡ như không thuộc về trần thế. Trông hắn còn nhã khí và phong độ trí thức hơn những văn nhân mặc khách đằng xa.
Tạ Kính Uyên rũ mắt nhìn bàn tay đang dắt mình đi của Sở Hi Niên, nghĩ thầm nếu người này muốn đọc thơ, y có thể cố gắng nghe rồi cổ vũ mấy câu. Trên người Sở Hi Niên không có khí chất hủ lậu như những thư sinh khác.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Kim Lân Các được xây giữa hồ, bốn bề xung quanh là nước. Trừ ngồi thuyền, cách duy nhất để đến được đây là đi qua một hành lang vừa dài vừa gấp khúc. Trong hồ có nuôi cá chép, mang ý người thiên tư xuất chúng có thể vượt long môn hóa rồng.
Tiểu quận vương Ân Văn Bình là chủ nhà, vốn được ngồi ghế trên, nhưng Thái Tử là trữ quân nên hắn làm theo lễ nghĩa: “Thỉnh điện hạ ngồi ghế trên.”
Ân Thừa Hạo lại tùy tiện tìm một vị trí ở những ghế dưới, vừa vặn kề bền vị trí của Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên: “Nơi này không phải trong cung, không cần đa lễ. Cô ngồi ở đây là được. Hôm nay chỉ luận tài học cao thấp, không luận tôn ti trên dưới.”
Không ngờ y cũng có thể nói ra những lời hay như vậy.
Sở Hi Niên vô cùng hứng thú quan sát những người đang ngồi, ánh mắt đảo qua những danh sĩ thành danh và thanh niên tài tuấn của kinh thành. Hắn thế mà phát hiện có rất nhiều quý nữ thế gia độ tuổi thanh xuân đang ngồi lẫn trong đó. Họ đều mặc quần áo và trang sức hoa lệ, vô tình làm tăng lên vẻ đẹp của Kim Lân Các.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên nhìn chằm chằm những nữ tử đó nên cũng nhìn theo, khẽ cười một tiếng rồi nói bằng giọng không cảm xúc: “Sao? Rất xinh đẹp?”
Trong tay Sở Hi Niên là một chiếc quạt xếp. Hắn vỗ nhẹ vào tay hai cái, cười nói: “Ý khí phong phát (có chí khí, khí khái anh hùng) tất nhiên là đẹp.”
Không phải hắn nhìn dung mạo mà là nhìn khí phách. Những người đang ngồi hôm nay nếu may mắn gặp được Bá Nhạc của đời mình thì sau khi bước ra khỏi Kim Lân Các này đã đi được nửa bước lên mây, ngày sau hoặc thành quan thành tướng hoặc danh chấn thiên hạ, tiền đồ vô lượng.
Năm xưa, Sở Tiêu Bình nhờ tranh luận khẩu với một nhóm văn đàn tông sư trong một lần Đàn Anh Yến mà thanh danh truyền khắp kinh thành, được Tấn Vương mời nhập môn hạ.
Đàn Anh Yến là nấc thanh lên trời, là cơ hội thành danh.
Sở Hi Niên cảm thấy tự mình trải nghiệm những sự kiện thế này là chuyện vô cùng lý thú, nhưng không hiểu sao Tạ Kính Uyên cứ cảm thấy hắn đang nhìn mỹ nữ nên nhướng mày hỏi: “Vậy ngươi nhìn ra cái gì?”
Sở Hi Niên chỉ nói hai chữ: “Thật nhiều.”
Hôm nay Xương Vương, Bình Vương cũng ở đây. Bọn họ nhìn thấy Thái Tử – đích trưởng huynh của mình – mà không tiến đến chào hỏi, chỉ một lòng kết giao văn nhân sĩ tử, đủ thấy trong lòng họ không thật sự tôn kính hay kiêng kị Ân Thừa Hạo, thậm chí còn có chút khinh miệt y, đến giả bộ ngoài mặt cũng không muốn làm.
Xương Vương muốn được sĩ lâm học tử ủng hộ nên vẫn luôn nâng chén trò chuyện cùng đại thụ văn học Nhan Khanh Hà, ý đồ mượn sức Nhan thị. Đáng tiếc hắn chọn sai mục tiêu. Nhan thị không tham dự vào cuộc chiến đoạt quyền mà vẫn luôn vùi đầu làm văn. Chỉ nhìn bộ dạng không nóng không lạnh của Nhan Khanh Hà là biết Xương Vương đang tốn công vô ích.
Bình Vương đang trò chuyện vui vẻ với một công tử trẻ tuổi họ Kim, thiếu chút nữa xưng huynh gọi đệ. Đừng nhìn Kim công tử này trông phổ phổ thông thông, cử chỉ tuỳ tiện, phụ thân của người này là giám sát sử chưởng ti thiên hạ mậu dịch.
Không dễ xuống tay với cáo già thì xuống tay với con cái của họ, xem ra Bình Vương khá thông minh.
Tạ Kính Uyên “hừ” một tiếng: “Cứ ra vẻ thần bí.”
Trong khi họ đang trò chuyện, có không ít người nữa tiến vào Kim Lân Các, trong đó có một công tử áo lam được vạn người chú mục, không ai khác ngoài Sở Tiêu Bình.
Ân Văn Bình vui ra mặt, lập tức tự mình đứng dậy đón chào: “Tiêu Bình huynh, tiểu vương mong ngươi đã lâu. Ngươi đến trễ, phải tự phạt ba ly mới được.”
“Hóa ra là Sở thế tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, huynh quả nhiên là người bất phàm.”
Thanh danh của Sở Tiêu Bình trong các thế gia kinh thành rất tốt, không ít người đứng dậy chào hỏi. Ngược lại, Sở Hi Niên an an tĩnh tĩnh không người hỏi thăm, nhưng chỉ với ngoại hình xuất sắc của hắn thôi cũng đủ đưa tới đủ loại ánh mắt.
“Tại hạ đến trễ, mong chư vị thứ tội.”
Sở Tiêu Bình một thân áo xanh trông dịu dàng như ngọc. Hắn hào phóng tạ lỗi rồi ngồi xuống nơi được mọi người vây quanh. Trùng hợp là chỗ ngồi của hắn đối diện chỗ ngồi của Sở Hi Niên. Sở Tiêu Bình ngẩng mặt lên, phát hiện đệ đệ cũng đang ở đây thì không khỏi sửng sốt trong một chốc.
Sở Hi Niên rót một chén rượu, từ đằng xa kính Sở Tiêu Bình một ly, ý cười sáng trong như thanh phong minh nguyệt.
Nhất thời Sở Tiêu Bình không hiểu vì sao đệ đệ tới đây, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng thấy Tạ Kính Uyên ở bên cạnh, hắn đành tạm thời nén lại, chỉ gật đầu thăm hỏi.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Tiêu Bình được chúng tinh phủng nguyệt thì rũ mắt lắc lắc ly rượu, thầm nghĩ Sở Hi Niên cũng không kém cạnh. Vì sao thanh danh của hai huynh đệ một người ở trên cao một người dưới mặt đất?
Trong lòng y không khỏi suy đoán một vài âm mưu, dù sao huynh đệ nơi nhà cao cửa rộng bất hòa nhau là chuyện bình thường. Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cong khóe miệng cố ý hỏi: “Ngươi muốn vị trí thế tử sao?”
Sở Hi Niên sửng sốt, không rõ vì sao y lại đột nhiên hỏi như vậy. Hắn cười cười, giọng nói trầm thấp: “Nếu ta muốn, tướng quân sẽ thay ta giành lấy sao?”
Tạ Kính Uyên không hề ngừng lại tự hỏi một giây nào. Y thưởng thức chiếc ly trong tay, cười như không cười nói: “Nếu ngươi muốn, ta thay ngươi giành lấy thì sao?”
“......”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên thật lâu, thấy y không giống vui đùa thì trong lòng dâng lên một tư vị không rõ. Hắn im lặng một lát rồi ấn tay của Tạ Kính Uyên xuống, nói một cách nghiêm túc: “Ta nói giỡn với Tướng quân.”
Hắn muốn vị trí thế tử làm gì đâu?
Sở Hi Niên chạm vào bàn tay lạnh băng của Tạ Kính Uyên, vô thức nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lát sau vẫn không rút tay về. Không biết hắn đang nghĩ gì mà trông có vẻ xuất thần.
Tạ Kính Uyên cảm thấy tay mình được phủ lên một tầng ấm áp. Y hơi khựng người lại nhưng cũng không đẩy ra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Yến hội bắt đầu, mọi người lập tức cao đàm khoát luận (bàn về những vấn đề cao siêu rộng lớn), vừa nói có sách, mách có chứng, vừa ngâm thơ làm phú, náo nhiệt phi phàm. Ân Thừa Hạo không có hứng thú lắng nghe. Y phát hiện Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang nắm tay nhau dưới bàn liền nhân lúc người khác không chú ý mà nghiêng người qua, hỏi bằng giọng hồ nghi: “Các ngươi đang làm gì?”
Thanh âm bất ngờ vang lên từ đằng sau khiến Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên giật mình. Hai người buông tay nhau ra như bị điện giật, không biết sao cùng cảm thấy xấu hổ. Sở Hi Niên thấy người đến là Ân Thừa Hạo liền vờ như không có việc gì nói lãng sang chuyện khác: “Không có gì. Sao điện hạ lại sang đây?”
“Cô...”
Ân Thừa Hạo chưa nghĩ ra lý do thì Tạ Kính Uyên đã lấy một thứ quả khô từ mâm trái cây lên rồi ném cái vèo vào giữa trán Ân Thừa Hạo. Tạ Kính Uyên cười lạnh với Sở Hi Niên: “Hắn có thể làm gì? Tất nhiên là giống ngươi, đến đây xem mỹ nhân.”
Thái Tử ôm đầu ngồi về chỗ cũ.
Sở Hi Niên không biết nên giải thích với Tạ Kính Uyên rằng mình không hứng thú với nữ sắc như thế nào. Hắn thoáng nhìn thấy Quảng Bình tiểu quận vương đang chuẩn bị để mọi người chiêm ngưỡng hội họa bèn thu quạt xếp, dùng cây quạt chỉ thẳng vào tráp đựng tranh: “Tướng quân, ta đến đây để ngắm tranh.”
Nhờ cơ duyên xảo hợp, Ân Văn Bình có được “Trần Vương yến tiệc đồ” – bức tranh sớm đã thất truyền của danh họa tiền triều Mạnh Khê Đình. Hắn xem bức tranh như trân như bảo, không dễ gì đưa cho người khác xem. Hôm nay hắn thế mà mang bức tranh ra để mọi người cùng thưởng thức.
“Năm ngoái, tiểu vương đi du lịch Giang Châu, tiêu phí vạn kim cầu được bức họa này từ trong tay một lão đạo. Hôm nay lấy bức họa này ra cùng chư quân thưởng thức chân tích của Mạnh đại gia, thỉnh ——”
Ân Văn Bình tự tay lấy một quyển trục từ chiếc hộp tinh xảo trong tay nha hoàn, sau đó ở trước mặt mọi người từ từ mở bức họa dài chừng bảy thước. Bức tranh vẽ lại một buổi yến tiệc của Trần Vương, đủ loại quan lại đang nâng chén, cảnh tượng như thật, sắc thái có hồn, nét bút tinh tế. Thật sự là một tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.
“Đẹp lắm! Đẹp lắm!”
“Thật là kỳ diệu! Kỳ diệu!”
Mọi người tấm tắc khen rồi thay phiên nhau tiến lên để quan sát cho rõ. Sở Hi Niên không chen vào mà chỉ dựa vào ghế rồi tự rót cho mình một chén rượu.
Tạ Kính Uyên khó hiểu nhìn hắn: “Không phải ngươi nói đến đây để xem tranh sao? Vì sao mang tranh ra mà ngươi lại không nhìn?”
“Tướng quân có lẽ không biết,“ Sở Hi Niên nhấp một ngụm rượu, cười như không cười, “Đó là một bức tranh giả.”
Tạ Kính Uyên sửng người, cảm thấy không có khả năng. Sao Quảng Bình tiểu quận vương có thể lấy một bức tranh giả ra để mọi người cùng thưởng thức? Y híp mắt: “Ngươi từng thấy tranh thật? Vì sao lại phán định tranh này là giả?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Ta chưa thấy qua tranh thật, nhưng “Trần Vương yến tiệc đồ” là vật của tiền triều, ít nhất đã trên 150 tuổi. Lúc ấy khi các họa sĩ thường sử dụng lụa thanh tương để vẽ tranh, mặt giấy hơi xanh. Bức tranh trong tay tiểu quận vương lại là lụa yên chỉ, mặt giấy hơi trắng, ra đời ở Thiệu Giang phủ chừng 80 năm về trước.”
Bọn họ ngồi ở hàng đầu, quan sát càng rõ ràng.
Sở Hi Niên cẩn thận quan thêm một lát lại phát hiện lỗ hổng. Hắn khẽ cười cười, dùng quạt chỉ cho Tạ Kính Uyên xem rồi thấp giọng: “Bức tranh này dùng cổ ngọc ngà voi làm trục, hoa văn ẩn trên trục là hoa văn loan thước thịnh hành ở triều ta. Ngự họa của tiền triều sao có thể điêu khắc hoa văn này.”
Cuối cùng hắn kết luận: “Trăm ngàn chỗ hở.”
Chỉ có thể lừa gạt những người chưa từng thấy qua tranh thật.
Tạ Kính Uyên không hiểu: “Sao hắn lại làm thế?”
Sở Hi Niên lắc đầu, cũng không hiểu: “Chúng ta hóng chuyện là được rồi.”
Ân Thừa Hạo ngồi bên cạnh dựng lỗ tai lên, nghe rõ cuộc nói chuyện của họ từ đầu đến cuối.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Ân Văn Bình đứng một bên, thấy mọi người đã xem xong tranh mới sai người chậm rãi thu hồi bức tranh lại. Hắn có được bức danh họa này nhưng không những không vui mà còn mặt ủ mày chau như gặp được chuyện gì khó giải quyết.
Có người dò hỏi: “Vì sao quận vương lại lo lắng? Hôm nay được chiêm ngưỡng danh họa này quả là may mắn của cuộc đời.”
Ân Văn Bình lắc đầu thở dài: “Kỳ bảo vô công nan thụ (không có sức mạnh không giữ được bảo vật). Tuy tiểu vương có chút chức tước trong người, nhưng không gánh được sức nặng của bức tranh này.”
Mọi người vội vàng hỏi nguyên nhân.
Ân Văn Bình: “Hẳn các vị chư quân đã biết, vài ngày trước phường đạo phỉ hoành hành ngang ngược trong kinh thành. Trong đó có một tên trộm có ngàn gương mặt, vừa thiện dịch dung vừa thiện kinh công. Một đêm hắn có thể đột nhập vào trăm nhà, lấy đi không biết bao nhiêu trân bảo, đến nay vẫn chưa quy án.”
Nhắc đến việc này, mọi người đều cảm khái không thôi. Tên trộm này ghé qua không ít nhà quyền quý. Trong những người ngồi ở đây, cứ mười người sẽ có tám người đã từng bị trộm.
Ngọc bội của Thẩm gia, tượng Cửu Diện Phật của Kim gia, thư pháp ngàn năm của phủ Xương Vương, chén dạ quang ở phủ Bình Vương,... Thật sự nhiều đến đếm không xuể.
“Việc này có liên quan gì đến quận vương?”
Ân Văn Bình lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, sắc mặt nặng nề mở cho mọi người xem: “Có lẽ chư vị không biết, trước khi tên trộm này ra tay, hắn sẽ gửi một lá thư đến nhà bị trộm nói rõ sẽ đánh cắp vật gì. Ba ngày trước, tiểu vương tìm thấy bức thư này bên gối, nói rằng hôm nay hắn sẽ lấy đi “Trần Vương yến tiệc đồ“.”
Mọi người “ồ” lên, sắc mặt Ân Văn Bình càng khó coi: “Tên trộm này thật sự cao mình. Tiểu vương không nghĩ ra cách ứng phó, trằn trọc nhiều đêm không ngủ. Hôm nay mang bức họa này ra chính là để mọi người cùng thưởng thức tuyệt bút của Mạnh đại gia. Nếu có bị trộm... cũng sẽ không quá đáng tiếc nữa.”
Sở Hi Niên đoán được Ân Văn Bình muốn làm gì. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra sao, hắn chậm rãi lắc lắc cây quạt, nói với Tạ Kính Uyên: “Bức họa này sắp bị hủy.”
Ân Thừa Hạo hồ nghi nhìn hắn: “Thật hay giả?”
Y vừa hỏi xong thì trong nội đường bỗng vang lên tiếng xé giấy. Mọi người nhìn qua chỉ thấy Ân Văn Bình không biết tìm được một thanh chủy thủ từ nơi nào. Hắn rạch hết lần này đến lần khác lên tranh như người điên, trong chốc lát mảnh vụn của tranh rơi đầy đất.
“Quận vương! Không thể!”
“Quận vương! Đây là tuyệt tác của Mạnh đại gia! Mau mau dừng tay!”
Những người yêu tranh đau lòng muốn khóc, mau chóng nhào lên ngăn trở nhưng đáng tiếc đã muộn.
Ân Văn Bình dùng sức ném chủy thủ xuống mặt đất, sau đó cất cao giọng: “Hôm nay dù ta có phải hủy hoại bức họa này cũng không để minh châu phủ bụi trần, để nó rơi vào tay đạo phỉ!”
Ân Thừa Hạo ngạc nhiên, quay đầu nhìn Sở Hi Niên, vui vẻ: “Ngươi đoán đúng rồi.”
Sở Hi Niên cười cười không nói gì.
Tạ Kính Uyên lười nhác dựa vào ghế, nghĩ thầm Đàn Anh Yến năm nay có ý tứ hơn những năm trước nhiều, chưa được bao lâu đã vô cùng náo nhiệt.
Ai ai đều thương tiếc danh họa bị hủy, chỉ có ba người họ ngồi trong góc vui sướng khi người gặp họa. Một lão phu tử mắt sắc run rẩy đi đến trước mặt ba người, chỉ vào họ rồi tức giận nói: “Hôm nay một bức danh họa bị hủy, là tuyệt bút hiếm thấy của Mạnh thị. Ta và mọi người vô cùng đau đớn. Vì sao các ngươi có thể cười?!”
Lão nho sinh làm người có chút đáng ghét. Chính mình muốn khóc thì cứ khóc, cớ gì phải quản xem người khác cười hay không cười? Giọng của ông lập tức khiến bao tầm mắt hướng về phía ba người bọn họ.
Từ khi nào một Thái Tử bị người ta chỉ vào mũi mắng? Ân Thừa Hạo cười nhạo: “Một bức tranh giả, hủy thì hủy thôi. Có gì để khóc?”
Nghe vậy sắc mặt Ân Văn Bình khẽ biến. Những người khác cũng như vậy.
Lão phu tử nghi ngờ: “Sao Thái Tử điện hạ có thể nói như vậy? Bức họa này rõ ràng là bút tích của Mạnh đại gia, không lẽ tiểu quận vương lừa gạt chúng ta sao? Hôm nay nếu ngài không giải thích rõ ràng, lão phu thề sẽ không bỏ qua!”
Lão gia hỏa này đức cao vọng trọng, thân phận Thái Tử không có lực uy hiếp với ông. Nếu giữa hai người họ có tranh chấp thì sẽ bất lợi cho Thái Tử.
Sở Hi Niên đang tự hỏi nên làm thế nào để làm dịu tình hình thì thấy Ân Thừa Hạo tùy tiện chỉ vào mình rồi nói: “Sở Hi Niên, ngươi có hoả nhãn kim tinh. Vì sao nhận ra đây là một bức tranh giả, ngươi giải thích với ông ta đi.”
Kim Lân Các bỗng yên lặng đến mức nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi. Mọi người hai mặt nhìn nhau. Họ không nghe lầm đấy chứ? Tên bao cỏ Sở Hi Niên kia nói đây là một bức tranh giả?!
Nếu những lời này do Sở Tiêu Bình còn có vài phần đáng tin, nhưng do Sở Hi Niên nói ra, bọn họ trăm triệu lần không tin. Trong kinh thành, Sở Hi Niên có tiếng là hỗn trướng vô lại, ham mê thanh lâu lưu luyến sòng bạc, dốt đặc cán mai không biết gì về thơ từ ca phú, làm sao phân biệt được thế nào là cổ họa?
Lão phu tử nổi giận phất tay áo chỉ vào Sở Hi Niên: “Nhãi ranh vô lễ! Không nhìn xem đây là nơi nào mà dám ăn nói bừa bãi?!”
Tạ Kính Uyên híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Nếu không phải niệm tình ông là một lão nhân, y đã sớm đánh ông ta răng rơi đầy đất. Giọng y trầm xuống: “Lão già thối, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Sở Tiêu Bình vội vàng hoà giải: “Lão tiên sinh bớt giận, xá đệ chỉ hành xử vô tâm chứ không phải cố ý.”
Sở Hi Niên ý vị thâm trường liếc Ân Văn Bình. Dù sao bức tranh giả là tự tay Ân Văn Bình rạch nát, nếu lỡ làm mất bức tranh thật thì đúng là muốn khóc cũng khóc không ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thật rõ ràng, Ân Văn Bình vì muốn giữ được bút tích thật của Mạnh Khê Đình nên mới cố ý làm một bức tranh giả rồi tự tay hủy đi trước mặt mọi người, ý đồ làm mất ý định tới trộm của tên trộm ngàn mặt.
Xem như thông minh. Tiếc là khả năng làm giả quá vụng về.
Tuy Sở Hi Niên cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy, nhưng sẽ không xúc động vạch trần một quận vương. Hắn thuận thế đứng dậy, cười nhạt tạ lỗi với mọi người, ôn nhuận có lễ: “Là tại hạ hồ ngôn loạn ngữ, làm đại gia chê cười. Không cần xem là thật, tiếp tục khai yến là được.”
Lão phu tử không truy vấn tiếp, chỉ nghiêm khắc mắng một câu: “Tuổi còn trẻ, cần ổn trọng một chút. Hôm nay tài tử kinh thành tụ tập, chớ có náo loạn chê cười.”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Sở Hi Niên cũng cười theo, không màng hơn thua một lần nữa ngồi xuống. Ân Thừa Hạo vén tay áo lên, không phục hạ giọng nói: “Sở Hi Niên, sao ngươi sợ bọn họ?!”
Sở Hi Niên ra hiệu y tạm thời đừng nóng nảy, nói có ý ám chỉ: “Điện hạ, mạc nhạ vô dụng chi nhàn sự (đang yên đang lành không nên chọc vào việc của người khác).”
Tạ Kính Uyên giật giật mắt, ngữ khí lạnh lạnh: “Ta đã sớm nói đám thư sinh toan hủ này toàn là những kẻ đáng ghét.”
Bình Vương ngồi ở đối diện, âm thầm quan sát Sở Hi Niên. Sở Hi Niên có thể không kinh không loạn giữa lời đàm tiếu khiến Bình Vương nhìn không ra sâu cạn. Bình Vương cảm thấy Sở Hi Niên còn khó nắm bắt hơn Sở Tiêu Bình.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Phong ba miễn cưỡng bình ổn. Ân Văn Bình sai người dọn dẹp một chút rồi mời mọi người tiếp tục tham gia yến tiệc. Nhưng hắn vừa ngồi xuống không bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Một quý nữ thế gia kinh hoàng chỉ vào hàng ghế sau: “Không xong rồi! Có người chết! Có người chết!”
Mọi người ồn ào nhìn theo phương hướng nàng chỉ, thấy công tử Kim phủ gục đầu trên bàn như đang ngủ rồi. Trên huyệt thái dương của người nọ có một lỗ thủng đang chảy máu. Máu đỏ sậm từ trên bàn rơi xuống, tích thành một vũng máu trên nền đất.
“Ọe ——”
Nhất thời những người xung quanh Kim công tử đồng thời tránh ra, hình thành một vòng vây. Có người nhát gan trực tiếp che miệng nôn ra, muốn chạy ra ngoài nhưng bị người hầu canh cửa chặn lại.
“Chư vị đừng sợ! Đừng rời khỏi vị trí!”
Ân Văn Bình vội vàng bước về phía trước trấn an mọi người, nhưng hắn chưa nói được bao nhiêu thì một người hầu chạy đến, nói nhỏ bên tai hắn mấy câu.
Không biết người nọ nói gì mà sắc mặt Ân Văn Bình tái nhợt. Hắn lảo đảo lui về sau, khiếp sợ nắm cổ áo người hầu: “Ngươi nói cái gì?! Tranh của ta bị trộm?!”
Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Bình Vương theo bản năng hỏi: “Tranh? Tranh gì?”
Người hầu run như cầy sấy, vẻ mặt đưa đám nói: “Là “Trần Vương yến tiệc đồ“. Sau khi trở về, nô tài mở tráp ra thì thấy bên trong rỗng tuếch. Tranh đã không cánh mà bay.”
Mọi người càng không rõ: “Tranh không phải bị hủy sao?”
Ân Văn Bình tức giận đến mức cả người phát run. Tình thế cấp bách, hắn nhất thời nói thật: “Bức tranh ta vừa hủy là giả, là tranh giả! Các ngươi mau đi tìm! Mau tìm bức tranh thật về cho bổn quận vương!”
Người hầu vội vàng lĩnh mệnh, tè ra quần chạy ra ngoài. Trong Kim Lân Các chỉ dư mọi người đang ngạc nhiên. Tranh giả?! Sao có thể?!
Không ít người theo bản năng nhìn về phía Sở Hi Niên. Hắn an tĩnh ngồi tại chỗ, tự rót tự uống tựa như không hề ngạc nhiên với chuyện này. Ngay cả người chết cũng không khiến hắn dao động mảy may.
Tạ Kính Uyên híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Lão già thối, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Chương 56: Đàn Anh Yến (2)
Thật ra Quảng Bình tiểu quận vương phát thiệp mời cho Thái Tử là một cử chỉ khách sáo, dù sao bọn họ đều là người của hoàng thất, nhưng Ân Thừa Hạo không hề xem hắn là người ngoài, lần nào cũng đến dự tiệc. Ân Thừa Hạo xua xua tay bảo những người xung quanh bình thân rồi khoác vai Ân Văn Bình đi vào trong.
Khi đi ngang qua Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo chỉ thuận miệng chào hỏi chỉ không thân thiện như khi ở trong phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên nhìn bóng dáng Ân Thừa Hạo đằng xa, nghĩ thầm tuy ngày thường y là người dễ xúc động nhưng rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết phải đóng kịch như thế nào.
Tuy không ít người biết Tạ Kính Uyên là người của Thái Tử, nhưng trữ quân kết giao với triều thần không phải là chuyện tốt. Hành vi ấy được xem là kết bè kết phái. Nếu ngự sử muốn dâng tấu, ngày mai sổ con buộc tội Ân Thừa Hạo có thể chất đầy long án.
Đàn Anh Yến người nhiều mắt tạp. Trước mặt người ngoài, bảo trì khoảng cách là chuyện tốt.
Tạ Kính Uyên vô cùng ghét bỏ những sự kiện như thế này, khóe môi cong lên một cách đầy trào phúng. Y cảm thấy những văn nhân sĩ tử chỉ biết học vẹt này giống như bầy ngỗng trắng đang thi nhau kêu giữa hồ, trông khá buồn cười.
“Tướng quân, đi thôi. Đã khai yến rồi.”
Sở Hi Niên dắt tay y đi về hướng Kim Lân Các. Hắn mặc một thân bạch y, tay cầm quạt xếp, rực rỡ như không thuộc về trần thế. Trông hắn còn nhã khí và phong độ trí thức hơn những văn nhân mặc khách đằng xa.
Tạ Kính Uyên rũ mắt nhìn bàn tay đang dắt mình đi của Sở Hi Niên, nghĩ thầm nếu người này muốn đọc thơ, y có thể cố gắng nghe rồi cổ vũ mấy câu. Trên người Sở Hi Niên không có khí chất hủ lậu như những thư sinh khác.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Kim Lân Các được xây giữa hồ, bốn bề xung quanh là nước. Trừ ngồi thuyền, cách duy nhất để đến được đây là đi qua một hành lang vừa dài vừa gấp khúc. Trong hồ có nuôi cá chép, mang ý người thiên tư xuất chúng có thể vượt long môn hóa rồng.
Tiểu quận vương Ân Văn Bình là chủ nhà, vốn được ngồi ghế trên, nhưng Thái Tử là trữ quân nên hắn làm theo lễ nghĩa: “Thỉnh điện hạ ngồi ghế trên.”
Ân Thừa Hạo lại tùy tiện tìm một vị trí ở những ghế dưới, vừa vặn kề bền vị trí của Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên: “Nơi này không phải trong cung, không cần đa lễ. Cô ngồi ở đây là được. Hôm nay chỉ luận tài học cao thấp, không luận tôn ti trên dưới.”
Không ngờ y cũng có thể nói ra những lời hay như vậy.
Sở Hi Niên vô cùng hứng thú quan sát những người đang ngồi, ánh mắt đảo qua những danh sĩ thành danh và thanh niên tài tuấn của kinh thành. Hắn thế mà phát hiện có rất nhiều quý nữ thế gia độ tuổi thanh xuân đang ngồi lẫn trong đó. Họ đều mặc quần áo và trang sức hoa lệ, vô tình làm tăng lên vẻ đẹp của Kim Lân Các.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên nhìn chằm chằm những nữ tử đó nên cũng nhìn theo, khẽ cười một tiếng rồi nói bằng giọng không cảm xúc: “Sao? Rất xinh đẹp?”
Trong tay Sở Hi Niên là một chiếc quạt xếp. Hắn vỗ nhẹ vào tay hai cái, cười nói: “Ý khí phong phát (có chí khí, khí khái anh hùng) tất nhiên là đẹp.”
Không phải hắn nhìn dung mạo mà là nhìn khí phách. Những người đang ngồi hôm nay nếu may mắn gặp được Bá Nhạc của đời mình thì sau khi bước ra khỏi Kim Lân Các này đã đi được nửa bước lên mây, ngày sau hoặc thành quan thành tướng hoặc danh chấn thiên hạ, tiền đồ vô lượng.
Năm xưa, Sở Tiêu Bình nhờ tranh luận khẩu với một nhóm văn đàn tông sư trong một lần Đàn Anh Yến mà thanh danh truyền khắp kinh thành, được Tấn Vương mời nhập môn hạ.
Đàn Anh Yến là nấc thanh lên trời, là cơ hội thành danh.
Sở Hi Niên cảm thấy tự mình trải nghiệm những sự kiện thế này là chuyện vô cùng lý thú, nhưng không hiểu sao Tạ Kính Uyên cứ cảm thấy hắn đang nhìn mỹ nữ nên nhướng mày hỏi: “Vậy ngươi nhìn ra cái gì?”
Sở Hi Niên chỉ nói hai chữ: “Thật nhiều.”
Hôm nay Xương Vương, Bình Vương cũng ở đây. Bọn họ nhìn thấy Thái Tử – đích trưởng huynh của mình – mà không tiến đến chào hỏi, chỉ một lòng kết giao văn nhân sĩ tử, đủ thấy trong lòng họ không thật sự tôn kính hay kiêng kị Ân Thừa Hạo, thậm chí còn có chút khinh miệt y, đến giả bộ ngoài mặt cũng không muốn làm.
Xương Vương muốn được sĩ lâm học tử ủng hộ nên vẫn luôn nâng chén trò chuyện cùng đại thụ văn học Nhan Khanh Hà, ý đồ mượn sức Nhan thị. Đáng tiếc hắn chọn sai mục tiêu. Nhan thị không tham dự vào cuộc chiến đoạt quyền mà vẫn luôn vùi đầu làm văn. Chỉ nhìn bộ dạng không nóng không lạnh của Nhan Khanh Hà là biết Xương Vương đang tốn công vô ích.
Bình Vương đang trò chuyện vui vẻ với một công tử trẻ tuổi họ Kim, thiếu chút nữa xưng huynh gọi đệ. Đừng nhìn Kim công tử này trông phổ phổ thông thông, cử chỉ tuỳ tiện, phụ thân của người này là giám sát sử chưởng ti thiên hạ mậu dịch.
Không dễ xuống tay với cáo già thì xuống tay với con cái của họ, xem ra Bình Vương khá thông minh.
Tạ Kính Uyên “hừ” một tiếng: “Cứ ra vẻ thần bí.”
Trong khi họ đang trò chuyện, có không ít người nữa tiến vào Kim Lân Các, trong đó có một công tử áo lam được vạn người chú mục, không ai khác ngoài Sở Tiêu Bình.
Ân Văn Bình vui ra mặt, lập tức tự mình đứng dậy đón chào: “Tiêu Bình huynh, tiểu vương mong ngươi đã lâu. Ngươi đến trễ, phải tự phạt ba ly mới được.”
“Hóa ra là Sở thế tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, huynh quả nhiên là người bất phàm.”
Thanh danh của Sở Tiêu Bình trong các thế gia kinh thành rất tốt, không ít người đứng dậy chào hỏi. Ngược lại, Sở Hi Niên an an tĩnh tĩnh không người hỏi thăm, nhưng chỉ với ngoại hình xuất sắc của hắn thôi cũng đủ đưa tới đủ loại ánh mắt.
“Tại hạ đến trễ, mong chư vị thứ tội.”
Sở Tiêu Bình một thân áo xanh trông dịu dàng như ngọc. Hắn hào phóng tạ lỗi rồi ngồi xuống nơi được mọi người vây quanh. Trùng hợp là chỗ ngồi của hắn đối diện chỗ ngồi của Sở Hi Niên. Sở Tiêu Bình ngẩng mặt lên, phát hiện đệ đệ cũng đang ở đây thì không khỏi sửng sốt trong một chốc.
Sở Hi Niên rót một chén rượu, từ đằng xa kính Sở Tiêu Bình một ly, ý cười sáng trong như thanh phong minh nguyệt.
Nhất thời Sở Tiêu Bình không hiểu vì sao đệ đệ tới đây, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng thấy Tạ Kính Uyên ở bên cạnh, hắn đành tạm thời nén lại, chỉ gật đầu thăm hỏi.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Tiêu Bình được chúng tinh phủng nguyệt thì rũ mắt lắc lắc ly rượu, thầm nghĩ Sở Hi Niên cũng không kém cạnh. Vì sao thanh danh của hai huynh đệ một người ở trên cao một người dưới mặt đất?
Trong lòng y không khỏi suy đoán một vài âm mưu, dù sao huynh đệ nơi nhà cao cửa rộng bất hòa nhau là chuyện bình thường. Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cong khóe miệng cố ý hỏi: “Ngươi muốn vị trí thế tử sao?”
Sở Hi Niên sửng sốt, không rõ vì sao y lại đột nhiên hỏi như vậy. Hắn cười cười, giọng nói trầm thấp: “Nếu ta muốn, tướng quân sẽ thay ta giành lấy sao?”
Tạ Kính Uyên không hề ngừng lại tự hỏi một giây nào. Y thưởng thức chiếc ly trong tay, cười như không cười nói: “Nếu ngươi muốn, ta thay ngươi giành lấy thì sao?”
“......”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên thật lâu, thấy y không giống vui đùa thì trong lòng dâng lên một tư vị không rõ. Hắn im lặng một lát rồi ấn tay của Tạ Kính Uyên xuống, nói một cách nghiêm túc: “Ta nói giỡn với Tướng quân.”
Hắn muốn vị trí thế tử làm gì đâu?
Sở Hi Niên chạm vào bàn tay lạnh băng của Tạ Kính Uyên, vô thức nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lát sau vẫn không rút tay về. Không biết hắn đang nghĩ gì mà trông có vẻ xuất thần.
Tạ Kính Uyên cảm thấy tay mình được phủ lên một tầng ấm áp. Y hơi khựng người lại nhưng cũng không đẩy ra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Yến hội bắt đầu, mọi người lập tức cao đàm khoát luận (bàn về những vấn đề cao siêu rộng lớn), vừa nói có sách, mách có chứng, vừa ngâm thơ làm phú, náo nhiệt phi phàm. Ân Thừa Hạo không có hứng thú lắng nghe. Y phát hiện Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang nắm tay nhau dưới bàn liền nhân lúc người khác không chú ý mà nghiêng người qua, hỏi bằng giọng hồ nghi: “Các ngươi đang làm gì?”
Thanh âm bất ngờ vang lên từ đằng sau khiến Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên giật mình. Hai người buông tay nhau ra như bị điện giật, không biết sao cùng cảm thấy xấu hổ. Sở Hi Niên thấy người đến là Ân Thừa Hạo liền vờ như không có việc gì nói lãng sang chuyện khác: “Không có gì. Sao điện hạ lại sang đây?”
“Cô...”
Ân Thừa Hạo chưa nghĩ ra lý do thì Tạ Kính Uyên đã lấy một thứ quả khô từ mâm trái cây lên rồi ném cái vèo vào giữa trán Ân Thừa Hạo. Tạ Kính Uyên cười lạnh với Sở Hi Niên: “Hắn có thể làm gì? Tất nhiên là giống ngươi, đến đây xem mỹ nhân.”
Thái Tử ôm đầu ngồi về chỗ cũ.
Sở Hi Niên không biết nên giải thích với Tạ Kính Uyên rằng mình không hứng thú với nữ sắc như thế nào. Hắn thoáng nhìn thấy Quảng Bình tiểu quận vương đang chuẩn bị để mọi người chiêm ngưỡng hội họa bèn thu quạt xếp, dùng cây quạt chỉ thẳng vào tráp đựng tranh: “Tướng quân, ta đến đây để ngắm tranh.”
Nhờ cơ duyên xảo hợp, Ân Văn Bình có được “Trần Vương yến tiệc đồ” – bức tranh sớm đã thất truyền của danh họa tiền triều Mạnh Khê Đình. Hắn xem bức tranh như trân như bảo, không dễ gì đưa cho người khác xem. Hôm nay hắn thế mà mang bức tranh ra để mọi người cùng thưởng thức.
“Năm ngoái, tiểu vương đi du lịch Giang Châu, tiêu phí vạn kim cầu được bức họa này từ trong tay một lão đạo. Hôm nay lấy bức họa này ra cùng chư quân thưởng thức chân tích của Mạnh đại gia, thỉnh ——”
Ân Văn Bình tự tay lấy một quyển trục từ chiếc hộp tinh xảo trong tay nha hoàn, sau đó ở trước mặt mọi người từ từ mở bức họa dài chừng bảy thước. Bức tranh vẽ lại một buổi yến tiệc của Trần Vương, đủ loại quan lại đang nâng chén, cảnh tượng như thật, sắc thái có hồn, nét bút tinh tế. Thật sự là một tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.
“Đẹp lắm! Đẹp lắm!”
“Thật là kỳ diệu! Kỳ diệu!”
Mọi người tấm tắc khen rồi thay phiên nhau tiến lên để quan sát cho rõ. Sở Hi Niên không chen vào mà chỉ dựa vào ghế rồi tự rót cho mình một chén rượu.
Tạ Kính Uyên khó hiểu nhìn hắn: “Không phải ngươi nói đến đây để xem tranh sao? Vì sao mang tranh ra mà ngươi lại không nhìn?”
“Tướng quân có lẽ không biết,“ Sở Hi Niên nhấp một ngụm rượu, cười như không cười, “Đó là một bức tranh giả.”
Tạ Kính Uyên sửng người, cảm thấy không có khả năng. Sao Quảng Bình tiểu quận vương có thể lấy một bức tranh giả ra để mọi người cùng thưởng thức? Y híp mắt: “Ngươi từng thấy tranh thật? Vì sao lại phán định tranh này là giả?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Ta chưa thấy qua tranh thật, nhưng “Trần Vương yến tiệc đồ” là vật của tiền triều, ít nhất đã trên 150 tuổi. Lúc ấy khi các họa sĩ thường sử dụng lụa thanh tương để vẽ tranh, mặt giấy hơi xanh. Bức tranh trong tay tiểu quận vương lại là lụa yên chỉ, mặt giấy hơi trắng, ra đời ở Thiệu Giang phủ chừng 80 năm về trước.”
Bọn họ ngồi ở hàng đầu, quan sát càng rõ ràng.
Sở Hi Niên cẩn thận quan thêm một lát lại phát hiện lỗ hổng. Hắn khẽ cười cười, dùng quạt chỉ cho Tạ Kính Uyên xem rồi thấp giọng: “Bức tranh này dùng cổ ngọc ngà voi làm trục, hoa văn ẩn trên trục là hoa văn loan thước thịnh hành ở triều ta. Ngự họa của tiền triều sao có thể điêu khắc hoa văn này.”
Cuối cùng hắn kết luận: “Trăm ngàn chỗ hở.”
Chỉ có thể lừa gạt những người chưa từng thấy qua tranh thật.
Tạ Kính Uyên không hiểu: “Sao hắn lại làm thế?”
Sở Hi Niên lắc đầu, cũng không hiểu: “Chúng ta hóng chuyện là được rồi.”
Ân Thừa Hạo ngồi bên cạnh dựng lỗ tai lên, nghe rõ cuộc nói chuyện của họ từ đầu đến cuối.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Ân Văn Bình đứng một bên, thấy mọi người đã xem xong tranh mới sai người chậm rãi thu hồi bức tranh lại. Hắn có được bức danh họa này nhưng không những không vui mà còn mặt ủ mày chau như gặp được chuyện gì khó giải quyết.
Có người dò hỏi: “Vì sao quận vương lại lo lắng? Hôm nay được chiêm ngưỡng danh họa này quả là may mắn của cuộc đời.”
Ân Văn Bình lắc đầu thở dài: “Kỳ bảo vô công nan thụ (không có sức mạnh không giữ được bảo vật). Tuy tiểu vương có chút chức tước trong người, nhưng không gánh được sức nặng của bức tranh này.”
Mọi người vội vàng hỏi nguyên nhân.
Ân Văn Bình: “Hẳn các vị chư quân đã biết, vài ngày trước phường đạo phỉ hoành hành ngang ngược trong kinh thành. Trong đó có một tên trộm có ngàn gương mặt, vừa thiện dịch dung vừa thiện kinh công. Một đêm hắn có thể đột nhập vào trăm nhà, lấy đi không biết bao nhiêu trân bảo, đến nay vẫn chưa quy án.”
Nhắc đến việc này, mọi người đều cảm khái không thôi. Tên trộm này ghé qua không ít nhà quyền quý. Trong những người ngồi ở đây, cứ mười người sẽ có tám người đã từng bị trộm.
Ngọc bội của Thẩm gia, tượng Cửu Diện Phật của Kim gia, thư pháp ngàn năm của phủ Xương Vương, chén dạ quang ở phủ Bình Vương,... Thật sự nhiều đến đếm không xuể.
“Việc này có liên quan gì đến quận vương?”
Ân Văn Bình lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, sắc mặt nặng nề mở cho mọi người xem: “Có lẽ chư vị không biết, trước khi tên trộm này ra tay, hắn sẽ gửi một lá thư đến nhà bị trộm nói rõ sẽ đánh cắp vật gì. Ba ngày trước, tiểu vương tìm thấy bức thư này bên gối, nói rằng hôm nay hắn sẽ lấy đi “Trần Vương yến tiệc đồ“.”
Mọi người “ồ” lên, sắc mặt Ân Văn Bình càng khó coi: “Tên trộm này thật sự cao mình. Tiểu vương không nghĩ ra cách ứng phó, trằn trọc nhiều đêm không ngủ. Hôm nay mang bức họa này ra chính là để mọi người cùng thưởng thức tuyệt bút của Mạnh đại gia. Nếu có bị trộm... cũng sẽ không quá đáng tiếc nữa.”
Sở Hi Niên đoán được Ân Văn Bình muốn làm gì. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra sao, hắn chậm rãi lắc lắc cây quạt, nói với Tạ Kính Uyên: “Bức họa này sắp bị hủy.”
Ân Thừa Hạo hồ nghi nhìn hắn: “Thật hay giả?”
Y vừa hỏi xong thì trong nội đường bỗng vang lên tiếng xé giấy. Mọi người nhìn qua chỉ thấy Ân Văn Bình không biết tìm được một thanh chủy thủ từ nơi nào. Hắn rạch hết lần này đến lần khác lên tranh như người điên, trong chốc lát mảnh vụn của tranh rơi đầy đất.
“Quận vương! Không thể!”
“Quận vương! Đây là tuyệt tác của Mạnh đại gia! Mau mau dừng tay!”
Những người yêu tranh đau lòng muốn khóc, mau chóng nhào lên ngăn trở nhưng đáng tiếc đã muộn.
Ân Văn Bình dùng sức ném chủy thủ xuống mặt đất, sau đó cất cao giọng: “Hôm nay dù ta có phải hủy hoại bức họa này cũng không để minh châu phủ bụi trần, để nó rơi vào tay đạo phỉ!”
Ân Thừa Hạo ngạc nhiên, quay đầu nhìn Sở Hi Niên, vui vẻ: “Ngươi đoán đúng rồi.”
Sở Hi Niên cười cười không nói gì.
Tạ Kính Uyên lười nhác dựa vào ghế, nghĩ thầm Đàn Anh Yến năm nay có ý tứ hơn những năm trước nhiều, chưa được bao lâu đã vô cùng náo nhiệt.
Ai ai đều thương tiếc danh họa bị hủy, chỉ có ba người họ ngồi trong góc vui sướng khi người gặp họa. Một lão phu tử mắt sắc run rẩy đi đến trước mặt ba người, chỉ vào họ rồi tức giận nói: “Hôm nay một bức danh họa bị hủy, là tuyệt bút hiếm thấy của Mạnh thị. Ta và mọi người vô cùng đau đớn. Vì sao các ngươi có thể cười?!”
Lão nho sinh làm người có chút đáng ghét. Chính mình muốn khóc thì cứ khóc, cớ gì phải quản xem người khác cười hay không cười? Giọng của ông lập tức khiến bao tầm mắt hướng về phía ba người bọn họ.
Từ khi nào một Thái Tử bị người ta chỉ vào mũi mắng? Ân Thừa Hạo cười nhạo: “Một bức tranh giả, hủy thì hủy thôi. Có gì để khóc?”
Nghe vậy sắc mặt Ân Văn Bình khẽ biến. Những người khác cũng như vậy.
Lão phu tử nghi ngờ: “Sao Thái Tử điện hạ có thể nói như vậy? Bức họa này rõ ràng là bút tích của Mạnh đại gia, không lẽ tiểu quận vương lừa gạt chúng ta sao? Hôm nay nếu ngài không giải thích rõ ràng, lão phu thề sẽ không bỏ qua!”
Lão gia hỏa này đức cao vọng trọng, thân phận Thái Tử không có lực uy hiếp với ông. Nếu giữa hai người họ có tranh chấp thì sẽ bất lợi cho Thái Tử.
Sở Hi Niên đang tự hỏi nên làm thế nào để làm dịu tình hình thì thấy Ân Thừa Hạo tùy tiện chỉ vào mình rồi nói: “Sở Hi Niên, ngươi có hoả nhãn kim tinh. Vì sao nhận ra đây là một bức tranh giả, ngươi giải thích với ông ta đi.”
Kim Lân Các bỗng yên lặng đến mức nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi. Mọi người hai mặt nhìn nhau. Họ không nghe lầm đấy chứ? Tên bao cỏ Sở Hi Niên kia nói đây là một bức tranh giả?!
Nếu những lời này do Sở Tiêu Bình còn có vài phần đáng tin, nhưng do Sở Hi Niên nói ra, bọn họ trăm triệu lần không tin. Trong kinh thành, Sở Hi Niên có tiếng là hỗn trướng vô lại, ham mê thanh lâu lưu luyến sòng bạc, dốt đặc cán mai không biết gì về thơ từ ca phú, làm sao phân biệt được thế nào là cổ họa?
Lão phu tử nổi giận phất tay áo chỉ vào Sở Hi Niên: “Nhãi ranh vô lễ! Không nhìn xem đây là nơi nào mà dám ăn nói bừa bãi?!”
Tạ Kính Uyên híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Nếu không phải niệm tình ông là một lão nhân, y đã sớm đánh ông ta răng rơi đầy đất. Giọng y trầm xuống: “Lão già thối, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Sở Tiêu Bình vội vàng hoà giải: “Lão tiên sinh bớt giận, xá đệ chỉ hành xử vô tâm chứ không phải cố ý.”
Sở Hi Niên ý vị thâm trường liếc Ân Văn Bình. Dù sao bức tranh giả là tự tay Ân Văn Bình rạch nát, nếu lỡ làm mất bức tranh thật thì đúng là muốn khóc cũng khóc không ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thật rõ ràng, Ân Văn Bình vì muốn giữ được bút tích thật của Mạnh Khê Đình nên mới cố ý làm một bức tranh giả rồi tự tay hủy đi trước mặt mọi người, ý đồ làm mất ý định tới trộm của tên trộm ngàn mặt.
Xem như thông minh. Tiếc là khả năng làm giả quá vụng về.
Tuy Sở Hi Niên cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy, nhưng sẽ không xúc động vạch trần một quận vương. Hắn thuận thế đứng dậy, cười nhạt tạ lỗi với mọi người, ôn nhuận có lễ: “Là tại hạ hồ ngôn loạn ngữ, làm đại gia chê cười. Không cần xem là thật, tiếp tục khai yến là được.”
Lão phu tử không truy vấn tiếp, chỉ nghiêm khắc mắng một câu: “Tuổi còn trẻ, cần ổn trọng một chút. Hôm nay tài tử kinh thành tụ tập, chớ có náo loạn chê cười.”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Sở Hi Niên cũng cười theo, không màng hơn thua một lần nữa ngồi xuống. Ân Thừa Hạo vén tay áo lên, không phục hạ giọng nói: “Sở Hi Niên, sao ngươi sợ bọn họ?!”
Sở Hi Niên ra hiệu y tạm thời đừng nóng nảy, nói có ý ám chỉ: “Điện hạ, mạc nhạ vô dụng chi nhàn sự (đang yên đang lành không nên chọc vào việc của người khác).”
Tạ Kính Uyên giật giật mắt, ngữ khí lạnh lạnh: “Ta đã sớm nói đám thư sinh toan hủ này toàn là những kẻ đáng ghét.”
Bình Vương ngồi ở đối diện, âm thầm quan sát Sở Hi Niên. Sở Hi Niên có thể không kinh không loạn giữa lời đàm tiếu khiến Bình Vương nhìn không ra sâu cạn. Bình Vương cảm thấy Sở Hi Niên còn khó nắm bắt hơn Sở Tiêu Bình.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Phong ba miễn cưỡng bình ổn. Ân Văn Bình sai người dọn dẹp một chút rồi mời mọi người tiếp tục tham gia yến tiệc. Nhưng hắn vừa ngồi xuống không bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Một quý nữ thế gia kinh hoàng chỉ vào hàng ghế sau: “Không xong rồi! Có người chết! Có người chết!”
Mọi người ồn ào nhìn theo phương hướng nàng chỉ, thấy công tử Kim phủ gục đầu trên bàn như đang ngủ rồi. Trên huyệt thái dương của người nọ có một lỗ thủng đang chảy máu. Máu đỏ sậm từ trên bàn rơi xuống, tích thành một vũng máu trên nền đất.
“Ọe ——”
Nhất thời những người xung quanh Kim công tử đồng thời tránh ra, hình thành một vòng vây. Có người nhát gan trực tiếp che miệng nôn ra, muốn chạy ra ngoài nhưng bị người hầu canh cửa chặn lại.
“Chư vị đừng sợ! Đừng rời khỏi vị trí!”
Ân Văn Bình vội vàng bước về phía trước trấn an mọi người, nhưng hắn chưa nói được bao nhiêu thì một người hầu chạy đến, nói nhỏ bên tai hắn mấy câu.
Không biết người nọ nói gì mà sắc mặt Ân Văn Bình tái nhợt. Hắn lảo đảo lui về sau, khiếp sợ nắm cổ áo người hầu: “Ngươi nói cái gì?! Tranh của ta bị trộm?!”
Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Bình Vương theo bản năng hỏi: “Tranh? Tranh gì?”
Người hầu run như cầy sấy, vẻ mặt đưa đám nói: “Là “Trần Vương yến tiệc đồ“. Sau khi trở về, nô tài mở tráp ra thì thấy bên trong rỗng tuếch. Tranh đã không cánh mà bay.”
Mọi người càng không rõ: “Tranh không phải bị hủy sao?”
Ân Văn Bình tức giận đến mức cả người phát run. Tình thế cấp bách, hắn nhất thời nói thật: “Bức tranh ta vừa hủy là giả, là tranh giả! Các ngươi mau đi tìm! Mau tìm bức tranh thật về cho bổn quận vương!”
Người hầu vội vàng lĩnh mệnh, tè ra quần chạy ra ngoài. Trong Kim Lân Các chỉ dư mọi người đang ngạc nhiên. Tranh giả?! Sao có thể?!
Không ít người theo bản năng nhìn về phía Sở Hi Niên. Hắn an tĩnh ngồi tại chỗ, tự rót tự uống tựa như không hề ngạc nhiên với chuyện này. Ngay cả người chết cũng không khiến hắn dao động mảy may.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương