Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 62: Kỹ kinh tứ tòa
“Tướng quân cũng biết đời này không có thứ gì cho không. Nếu ngài muốn túi tiền này, vậy ngài định dùng vật gì tới đổi?”
Chương 58: Kỹ kinh tứ tòa (tài năng làm kinh sợ tứ phương)
Mọi người chỉ xem Sở Hi Niên là một công tử thế gia, tuy có chút tài năng nhưng chưa chắc có thể điều tra xử án. Huống chi dưới triều Đại Yến, ngỗ tác (pháp y) là nghề không vẻ vang gì, người như Sở Hi Niên sẽ không đi học nghiệm thi. Đừng nói Kim Như Hải không đồng ý, đến trưởng giả như Nhan Khanh Hà cũng liên tục lắc đầu.
Tạ Kính Uyên không muốn Sở Hi Niên đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Y muốn kéo hắn chạy đi nhưng bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại. Ánh mắt y lập tức trở nên lạnh lùng.
Ân Văn Bình vội vàng tiến lên hòa giải: “Tạ tướng quân, hôm nay do sai sót của tiểu vương nên mới gây ra họa. Hiện giờ nguyên nhân chết của Kim công tử chưa rõ, thỉnh ngài ở lại lâu một lát.”
Tạ Kính Uyên dùng khăn che miệng ho vài tiếng, mặt không cảm xúc kéo lại áo khoác trên vai rồi nhăn mày: “Ta mắc bệnh đã lâu, đến giờ vẫn chưa khỏi. Hiện đã đến giờ uống dược. Thế nào? Quận vương không cho đi?”
Mặt Tạ Kính Uyên tái nhợt, sắc môi thâm hơn so với ngày thường, gần như chuyển thành màu tím quỷ dị. Y không cần giả vờ cũng đã trông như bệnh nặng lâu ngày. Ân Văn Bình nhất thời cảm thấy khó khăn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ân Thừa Hạo nhìn sang, nghĩ thầm chẳng trách hôm nay Tạ Kính Uyên cứ như một thùng thuốc nổ, hóa ra là vì chưa uống thuốc. Y góp ý: “Dù sao nhất thời cũng không tra ra được vụ án này. Nhiều người như thế không thể chờ mãi mà không rời đi. Không bằng ghi lại tên họ của những người đang ngồi đây, về sau khi cần có thể gọi người đến để hỏi.”
Kim Như Hải không đồng ý. Người vừa đi liền giống như thả hổ về rừng. Con cháu thế gia sẽ không rời đi, nhưng đang ngồi có nhiều người là dân thường áo vải. Nếu họ rời khỏi kinh thành, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Những vị khách không muốn đợi ở đây. Ai nấy ngươi một câu ta một câu, la hét ầm ĩ tranh cãi đến đỏ mặt. Kim Lân Các gần như biến thành chợ bán thức ăn.
Sở Hi Niên từ đầu tới cuối vẫn luôn an tĩnh. Hắn duỗi tay đắp lại áo khoác cho Tạ Kính Uyên, thấp giọng hỏi: “Tướng quân mệt mỏi, muốn quay về phủ nghỉ ngơi?”
Thật ra Tạ Kính Uyên đang hóng chuyện rất vui vẻ, nhưng tiếp tục ở lại khó tránh khỏi liên lụy đến Sở Hi Niên. Y cong môi cười lạnh: “Ngươi trực tiếp đi ra ngoài cùng ta là được. Ta tin không có ai dám cản.”
“Như vậy chẳng phải vô duyên vô cớ chịu tai tiếng hay sao?” Sở Hi Niên cười cười phủi tay áo, “Tướng quân chờ một lát. Chờ điều tra vụ án rõ ràng, chúng ta có thể trở về.”
“Tra?” Mắt Tạ Kính Uyên giật giật, “Ai tới tra?”
Sở Hi Niên không thật sự muốn đi nghiệm thi đấy chứ?
Tạ Kính Uyên vừa nghĩ đến đây đã thấy Sở Hi Niên đi vào giữa đám người rồi thi lễ bốn phía: “Tại hạ bất tài, năng lực có hạn. Hôm nay khách quý đầy nhà, đều là những vị tài năng trác tuyệt. Tại hạ chẳng dám thể hiện ra ngoài, tránh cho múa rìu qua mắt thợ.”
Mọi người không rõ hắn định làm gì nhưng đều im lặng lắng nghe.
Sở Hi Niên nhìn Kim Như Hải một lát rồi mới tiếp tục nói: “Kim công tử oan uổng mất mạng, phụ mẫu đau khổ khôn nguôi, muốn thay ái tử rửa sạch oan khuất là nhân chi thường tình. Chúng ta cần gì phải ngăn trở, Thánh Thượng cũng sẽ đồng tình. Hiện giờ quan phủ chưa đến, Kim đại nhân muốn tra hỏi gì cứ việc nói ra. Chúng ta nhất định giải thích nghi hoặc của ngài, biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
“Tuy ta không tinh thông nghiệm thi nhưng đọc qua sơ lược. Kim đại nhân khóc cầu Thái Tử điện hạ cũng không được gì. Chi bằng tự mình kiểm tra thực hư, ta ở bên cạnh phụ trợ ngài?”
Sở Hi Niên nói xong liền làm động tác mời về hướng thi thể đã bắt đầu cứng lại của Kim công tử.
Khuôn mặt của Kim Như Hải không ngừng run rẩy. Mai Phụng Thần là người cổ hủ khó có thể lung lay, sợ rằng khi người Minh Kính Ti đến ông khó có thể chạm vào con trai của mình. Chi bằng nhân cơ hội này thử kiểm tra một phen, tìm xem ai là người đáng nghi nhất.
“Được ——”
Kim Như Hải phất tay áo ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói với Sở Hi Niên: “Hôm nay lão phu làm theo lời của ngươi, tự mình kiểm tra xem sao. Nếu lão phu biết hung thủ là ai, nhất định không tha cho kẻ đó.”
Khi nói ra câu cuối cùng, trong ánh mắt già nua của ông là sự hung ác khiến mọi người sợ đến không dám hé răng.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thi thể của Kim công tử được đặt trên bàn. Bởi vì vết thương nằm ở trên đầu, không tổn thương động mạch chủ, nên máu chỉ đọng thành một vũng nhỏ.
Kim đại nhân đau khổ quan sát, không dám chạm vào nên đành quay đầu nhìn mọi người: “Con ta chết như thế nào?! Ai phát hiện thi thể?!”
Lúc đó Ân Văn Bình đang hủy tranh, mọi người vây quanh hắn để ngăn cản, không để ý những người khác. Tranh bị trộm ngay dưới mí mắt còn không phát hiện chứ đừng nói chuyện chết người.
Nội đường im ắng, không ai trả lời.
Đúng lúc này, Sở Hi Niên đi đến cạnh thi thể của Kim công tử trước mặt bao người, xếp lại thi thể cho ngay ngắn. Hắn kéo tay áo lên, cởi quần áo của Kim công tử ra rồi bình tĩnh nói:
“Thi thể của Kim công tử còn ấm, thời gian tử vong không vượt qua nửa canh giờ.”
Hắn nhìn qua tứ chi của thi thể: “Trên người không có ngoại thương, vết thương trí mạng ở trên đầu. Hai bên trái phải huyệt thái dương có lỗ máu giống như bị vật vừa nhọn vừa dài xuyên qua.”
Hắn vừa nói vừa lật mí mắt và mở miệng của thi thể: “Tròng mắt lồi ra ngoài, đầu lưỡi chuyển sang màu tím, vành tai xuất huyết, tay bị co lại. Trước khi chết đã từng trúng độc, có dấu vết giãy giụa.”
Sở Hi Niên nhìn bốn phía, thấy trên bàn của Kim công tử có một ly trà chưa uống hết thì cầm lấy. Hắn bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của Tạ Kính Uyên, hướng về một quý nữ mặc váy màu vàng rồi rút trâm bạc trên đầu nàng xuống: “Mượn trâm hoa của cô nương một chút.”
Quý nữ kia hô lên một tiếng nhưng không cản Sở Hi Niên, tò mò nhìn hắn như muốn biết hắn đang định làm gì.
Sở Hi Niên dùng trâm bạc khuấy ly một lát, đến khi hắn rút trâm ra thì trâm đã hóa thành màu đen. Mọi người trừng mắt, kinh hoảng thất thố.
“Trong trà có độc! Làm sao bây giờ? Ta từng uống trà này!”
“Ta... Ta cũng uống. Phải làm thế nào đây?!”
“Mau đi tìm đại phu!”
Sở Hi Niên cười cười, dùng khăn lau tay rồi bình ổn mọi người: “Chư vị không cần lo lắng. Loại độc này dược tính rất cao, ngay sau khi ăn vào sẽ mất mạng. Chỉ có trong ly của Kim công tử có độc mà thôi.”
Đây là án giết người có dự tính trước.
Sắc mặt của Kim Như Hải trở nên âm trầm. Ông bắt đầu suy nghĩ xem mình đã đắc tội kẻ thù nào, nhưng chưa kịp hỏi thì đã nghe Sở Hi Niên nói: “Xin hỏi là vị cô nương nào phát hiện ra thi thể của Kim công tử?”
Nghe vậy, một nữ tử vận tuyết sam do dự rồi bước ra khỏi đám người, thi lễ với Sở Hi Niên và Kim Như Hải: “Tiểu nữ Giang Tố Kỳ. Ta là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Kim công tử.”
Là đại tiểu thư Giang gia ở Bình Châu.
Sở Hi Niên: “Xin hỏi cô nương, tình cảnh lúc ấy ra sao?”
Giang Tố Kỳ chậm rãi nhớ lại: “...Ta và Kim công tử ngồi cạnh nhau. Khi thưởng họa, ta cùng mọi người rời vị trí để quan sát rõ hơn. Khi quay về thấy hắn gục ở trên bàn không nhúc nhích, trên đầu toàn là máu...”
Dường như nàng đang nhớ lại cảnh tượng ấy nên nhíu mày dùng tay che mặt, không đành lòng nghĩ đến.
Sở Hi Niên gật đầu: “Đa tạ cô nương giải thích nghi hoặc.”
Sau đó hắn quay về phía Kim Như Hải, chậm rãi hỏi: “Kim đại nhân còn muốn biết thêm những gì?”
Kim Như Hải đang choáng váng. Ông chưởng quản mậu dịch, ngày thường chỉ tiếp xúc với các loại mua bán, làm sao biết tra án tử như thế nào? Ông đang chờ Sở Hi Niên tiếp tục giải thích, ai ngờ hắn lại đá ngược vấn đề về phía ông.
Người có thể lăn lộn trong quan trường thì không phải người ngu xuẩn, huống hồ giám sát sử là một công việc béo bở. Kim Như Hải có thể ngồi lên vị trí ấy tất nhiên không phải là kẻ ăn chay. Vừa rồi ông giận quá mất khôn, bây giờ đã bình tĩnh lại.
Ông âm thầm đánh giá Sở Hi Niên, đoán rằng người thanh niên này có chút ít bản lĩnh nên giọng nói dịu xuống: “Lão phu chỉ muốn biết hung thủ là ai.”
Cáo già. Một câu đá ngược vấn đề lại cho Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên im lặng một lát mới nói: “Muốn tra ra hung thủ không phải không có khả năng. Nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm được hung khí giết hại Kim công tử.”
Tuy mọi người chưa hiểu ra sao nhưng đều theo bản năng cúi đầu tìm kiếm. Đúng lúc này, một người chỉ vào một góc cạnh xà nhà, sợ hãi kêu lên: “Nhìn kìa! Đằng kia có một cây đinh sắt, không lẽ là hung khí giết hại Kim công tử?!”
Gọi là đinh sắt cũng không chính xác. Vật đó là một hình chóp ba cạnh dài cỡ nửa bàn tay và thon như một mũi tên, trên một đầu có dính máu. Sở Hi Niên dùng khăn nhặt vật ấy lên rồi đặt ở trên bàn cùng mọi người quan sát.
Sở Tiêu Bình đang đứng cạnh xà nhà, phát hiện trên cây cột đỏ có dính một vết màu trắng nhạt. Hắn nhìn sang bên thì thấy cửa sổ đang được mở rộng, bên kia bờ hồ là một rừng cây núi đá.
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ có người trốn ở bờ hồ bên kia lén quan sát mọi người trong Kim Lân Các? Kim công tử ngồi cạnh cửa sổ. Có thể hung thủ ném ám khí từ bên đó, sau đó ám khí bay trúng xà nhà rồi rơi xuống đất.”
Cách giải thích này khá hợp lý. Kim Như Hải đang định sai người sang bên bờ đối diện xem kỹ thì bị Sở Hi Niên ngăn trở: “Kim đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, tránh bị chứng cớ giả lừa gạt.”
Lời của hắn có ý trái ngược với Sở Tiêu Bình, khó tránh khiến người hoài nghi huynh đệ bọn họ không hợp. Nhất thời, đủ loại ánh mắt tập trung trên người Sở Hi Niên, mong chờ xem hắn có thể giải thích như thế nào.
Sở Tiêu Bình không có gì bất mãn, nhìn về phía người đệ đệ đã thay đổi tính tình của mình: “Chứng cớ giả gì? Xin mời nói thẳng.”
Sở Hi Niên nhìn ra cửa sổ rồi ngồi xuống vị trí của Kim công tử: “Ta và Kim công tử có vóc dáng xấp xỉ nhau. Thỉnh Kim đại nhân phái người hầu ra ngoài xem có nhìn thấy ta ở vị trí này hay không.”
Kim đại nhân lập tức ra lệnh cho người hầu ra ngoài. Người hầu kia đứng bên cửa sổ, nếu không nhón chân lên thì không nhìn thấy Sở Hi Niên, sau đó chạy trở về phục mệnh: “Hồi đại nhân, tiểu nhân không nhìn thấy Sở công tử.”
Lúc này Sở Hi Niên mới giải thích: “Thứ nhất, tuy vị trí của Kim công tử cạnh cửa sổ nhưng từ ngoài nhìn vào thì đây là góc chết. Hung thủ không thể đứng từ bên kia bờ hồ nhìn thấy.”
“Thứ hai, nếu Kim công tử bị một hung khí ném xuyên qua đầu từ xa, vậy toàn thân mũi thân mũi tên ba cạnh này phải dính máu mới đúng. Nhưng mời chư vị xem, chỉ có phần nhọn của vật này dính máu.”
Đám người Ân Văn Bình vội vàng xem xét, phát hiện đúng như lời hắn nói, chỉ có một đầu của mũi tên dính máu.
Sở Hi Niên tiếp tục lật ngược suy đoán của Sở Tiêu Bình: “Thứ ba, nếu như hung khí được ném từ bên ngoài trúng Kim công tử, phần da bên huyệt thái dương bên trái phải hướng vào, phần da bên huyệt thái dương bên phải phải hướng ra, như vậy mới phù hợp với hướng đi của mũi tên.”
Hắn đứng dậy vạch vết thương của Kim công tử cho mọi người xem: “Nhưng phần da hai bên huyệt thái dương của Kim công tử đều hướng vào trong. Rõ ràng là có người cố ý dùng hung khí đâm hai vết thương đối xứng, muốn chúng ta hiểu nhầm.”
“Thứ tư, ám khí tuy để lại dấu vết trên xà nhà, nhưng vị trí rơi khá xa. Dù Kim công tử đang ngồi thì từ vị trí đó đến hồ cũng không tạo thành đường thẳng. Vì thế không phải ám khí bay đến trúng xà nhà tạo thành dấu vết.”
Có có điểm quan trọng thứ năm.
Sở Hi Niên đưa ly trà có độc cho mọi người xem: “Nếu hung thủ dùng ám khí giết Kim công tử, hà cớ mất công hạ độc trong trà? Hắn làm những điều này chỉ để chúng ta hiểu nhầm rằng hắn gây án từ bên ngoài, xóa đi hiềm nghi trên người mình.”
Rất rõ ràng, đầu tiên hung thủ hạ độc, sau đó nhân lúc Kim công tử trúng độc lấy mạng người này rồi tạo nên bằng chứng giả.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu xa, vừa kinh ngạc vừa bội phục Sở Hi Niên. Kim Như Hải nắm chặt tay, truy vấn: “Nói cách khác, hung thủ còn trong Kim Lân Các?!”
Sở Hi Niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, Ân Văn Bình cảm thấy hồi hộp. Hung thủ vẫn còn ở Kim Lân Các không phải là chuyện tốt sao? Hắn thi lễ với Sở Hi Niên, lời nói khẩn thiết: “Sở huynh xử án như thần, thỉnh huynh điều tra rõ chân tướng, giúp trả lại sự trong sạch cho Kim công tử, giúp trả lại sự trong sạch cho ta.”
Tạ Kính Uyên âm thầm nhìn mọi người, ý đồ tìm kiếm dấu vết để lại, nhưng không thu hoạch được gì. Y nhướng mày, cảm thấy không thú vị. Loại chuyện này đúng là nên giao cho Sở Hi Niên.
“Tại hạ sẽ tận lực.”
Sở Hi Niên dùng khăn bao lấy mũi tên rồi nắm chặt, chỉ còn phần dính máu lộ ra bên ngoài: “Vật này rất cứng lại vừa ngắn vừa nhọn, góc cạnh nào cũng sắc bén. Nếu hung thủ ra tay bằng này sẽ không dễ chịu lực, trên lòng bàn tay nhất định lưu lại vết thương. Chỉ cần nhìn xem trong những chư vị ngồi ở đây, trong tay ai có thương tích là sẽ biết được chân tướng.
Hắn vừa dứt lời, Kim Lân Các như nổ tung. Người kích động nhất là Kim Như Hải. Ông hận không thể xông lên để bẻ tay từng người ra kiểm tra cho rõ ràng.
Sở Hi Niên là người đầu tiên mở lòng bàn tay ra, tự chứng minh mình trong sạch. Sau đó hắn kéo Tạ Kính Uyên, mở tay y ra trước mặt mọi người. Trên tay bọn họ không có vết thương mới.
Ân Thừa Hạo cũng mở tay ra: “Cô cũng không có.”
Nhan Khanh Hà nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt tán dương, trong lòng thầm khen hậu sinh khả uý. Ông vươn tay ra: “Lão phu cũng không có vết thương.”
Có họ đi đầu, những người khác lần lượt mở tay ra chứng minh mình trong sạch. Sau khi Kim Như Hải lần lượt xem qua từng người, không ai có vết thương khả nghi trong lòng bàn tay.
Kim Như Hải lắp bắp: “Sở công tử, này này này... Thế này nên làm gì cho phải?!”
Tiếng nghị luận vang lên.
“Không phải Sở Hi Niên nói hung thủ ở trong Kim Lân Các sao? Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?”
“Ta thấy hắn chỉ đang giả vờ giả vịt. Vẫn nên chờ người Minh Kính Ti tới đây đi.”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, hạ giọng hỏi Sở Hi Niên: “Chẳng lẽ hung thủ chạy rồi?”
“Tướng quân đừng vội.”
Sở Hi Niên vỗ tay y để trấn an, không hề tỏ ra hoang mang. Thấy Kim Như Hải nhìn mình, hắn cười cười: “Như vậy không phải rất tốt sao? Chứng tỏ chư vị ngồi đây đều chưa từng liên quan đến mạng người.”
Ân Văn Bình lắp bắp: “Sở huynh, vậy hung thủ...?”
Ánh mắt Sở Hi Niên hướng đến đằng sau Ân Văn Bình, dừng trên người một tỳ nữ mặc váy màu hồng nhạt đang hoảng loạn. Hắn cười cười: “Đã tra xét khách khứa, nhưng chưa tra xét nô bộc. Vị cô nương này, không biết có thể duỗi tay để tại hạ xem qua hay không?”
Mọi người nhanh chóng nhìn theo. Tỳ nữ váy hồng ấy tuy dung mạo phong tình nhưng sắc mặt tái nhợt. Nàng nắm chặt tay giấu trong tay áo, dù thế nào cũng nhất quyết không duỗi tay ra.
Kim Như Hải tiến lên trực tiếp bẻ tay nàng ra, thấy trên tay phải nàng có vài đường máu. Ông không khỏi kinh hãi: “Là ngươi giết nhi tử của ta?!”
Tỳ nữ váy hồng cắn răng, ánh mắt phẫn nộ nhìn ông: “Là ta thì sao? Nhi tử ngu ngốc kia của ngươi lưu luyến nơi yên hoa, trời sinh phụ lòng bạc tình, chết bao nhiêu lần cũng không đủ!”
Có người tinh mắt nhận ra tỳ nữ váy hồng ấy: “A, nàng không phải là Tình Lam cô nương, hoa khôi của Điểm Mặc Lâu sao? Nghe nói vài ngày trước đã được Kim công tử chuộc thân sửa lại lương tịch, sao lại đến Quảng Bình vương phủ làm nha hoàn?”
Nói từ đầu đến đuôi, đây là một món nợ phong lưu.
Kim công tử trời sinh tùy tiện, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Tình Lam cô nương tới tay rồi mặc kệ nàng có thai ba tháng vẫn đuổi ra khỏi phủ.
Ân Văn Bình là người thiện tâm. Một hôm ra cửa trông thấy nàng té xỉu ven đường, hắn để nàng vào phủ làm nha hoàn, chẳng ngờ lại gây ra họa, nháo nên một vụ án mạng người.
Kim Như Hải vừa hối hận mình không dạy nhi tử cho tốt vừa thống hận Tình Lam vì cướp đi tính mạng ái tử của ông. Đau giận đang xen, ông rút kiếm ở bên hông một hộ vệ rồi xông lên chém nàng. Sở Hi Niên vươn tay cản ông lại: “Kim đại nhân chậm đã!”
Kim Như Hải dừng tay, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn: “Vì sao Sở công tử ngăn trở lão phu?!”
Sở Hi Niên chậm rãi thu tay, liếc phần bụng hơi nhô lên của Tình Lam: “Kim đại nhân, nữ tử này đang có thai, rất có thể huyết mạch Kim gia. Không bằng điều tra rõ rồi hẳn quyết định.”
“Keng ——”
Kim Như Hải như bị sét đánh, đao trong tay rơi xuống. Ông lảo đảo lùi về sau rồi được mọi người đỡ lấy. Nhi tử độc đinh trong nhà đã chết, hung thủ lại hoài thai huyết mạch duy nhất của Kim gia. Dù chuyện này xảy ra với ai, người đó đều khó có thể tiếp thu được.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên không có hứng thú với vấn đề trong nhà người khác. Thấy án tử đã điều tra xong, hắn kéo Tạ Kính Uyên ra khỏi phủ, nhưng chưa kịp lên xe ngựa thì Ân Văn Bình đã đuổi theo.
“Sở huynh dừng bước!”
Tạ Kính Uyên lạnh mặt, không biết có phải Ân Văn Bình có sở thích đoạn tụ hay không, thấy ai cũng thích thân mật lôi kéo tay. Cả khi nãy lẫn bây giờ, hắn đều lôi kéo Sở Hi Niên không bỏ.
Ân Văn Bình đặc biệt tới cảm ơn: “Hôm nay ít nhiều nhờ Sở huynh điều tra rõ chân tướng, nếu không tiểu vương không biết nên xử trí thế nào. Ngày sau nếu rảnh rỗi, huynh nhất định phải thường xuyên đến đây.”
Xương Vương, Bình Vương vừa lúc đi ra, thấy thế âm thầm hối hận. Hôm nay Sở Hi Niên ra quân, chiếm được hết nhân tình của tận hai nhà. Hắn vừa giúp tiểu quận vương tìm về cổ họa, vừa điều tra rõ oan khuất của Kim công tử. Sớm biết như thế, họ nên đến gần làm thân với hắn.
“Quận vương khách khí, ngày khác ta nhất định tới cửa bái phỏng.”
Sở Hi Niên âm thầm rút tay mình ra, vừa chuẩn bị lên xe ngựa thì một quý nữ mặc áo vàng nhạt nhấc màn kiệu lên rồi gọi tên hắn. Sở Hi Niên nhìn sang hướng ấy, một túi tiền thêu hoa được ném vào ngay giữa ngực hắn.
“......”
Dân phong Đại Yến cởi mở, nữ tử khuê trung không có nhiều trói buộc, vứt hoa ném quả là chuyện thường. Sở Hi Niên là người nổi bật nhất Đàn Anh Yến hôm nay, không ít quý nữ thế gia quý nữ đều có chút động lòng.
Cổ kiệu của nàng dần đi xa, bỏ lại một mình Sở Hi Niên đang sững người. Tạ Kính Uyên cười lạnh rồi tự mình lên xe ngựa, cả người như đang xì khói đến nơi.
Sở Hi Niên nhìn túi tiền trong tay, suy nghĩ nên làm gì với thứ này. Đúng lúc này lại có người gọi hắn. Sở Hi Niên quay đầu lại, trông thấy Kim Như Hải.
“Sở công tử.” Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Kim Như Hải như già đi mấy chục tuổi, cả người trở nên già nua. Ông chấp tay với Sở Hi Niên: “Phân tình hôm nay Kim gia ta xin nhận lấy, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ trả lại. Sau khi việc này chấm dứt, lão phu sẽ tới cửa tạ lỗi.”
Sở Hi Niên nâng ông dậy: “Kim đại nhân nén bi thương.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, một đội nha dịch chạy tới, người dẫn đầu là Mai Phụng Thần. Khi nhận được tin tức từ Quảng Bình vương phủ, ông đang tra án ở lăng huyện, thúc ngựa một đường mới có thể đến được đây.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, xoay người lên xe ngựa. Hiện tại không phải thời điểm nên tiếp xúc với Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần đã trông thấy Kim Như Hải từ xa. Ông xoay người leo xuống ngựa: “Kim đại nhân, thi thể của lệnh công tử đang ở nơi nào?”
Kim Như Hải nhắm mắt, không muốn để ý đến Mai Phụng Thần: “Nâng trở về đi.”
Mai Phụng Thần nhíu mày: “Nâng trở về làm gì?”
Kim Như Hải trợn mắt, giọng nói sắc bén: “Nâng trở về làm gì? Tất nhiên là để an táng. Không lẽ chờ người của Minh Kính Ti các ông tới nhặt xác sao?!”
Kim Như Hải hừ lạnh một tiếng, tức giận phất tay áo rồi bỏ đi.
Lúc chết người họ không tới, lúc điều tra hung thủ họ không tới. Lúc mọi chuyện chấm dứt mới chịu tới!
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên ngồi trong xe ngựa, thấy Mai Phụng Thần đứng tại chỗ chưa hiểu ra sao thì cười khẽ. Hắn buông màn, nhìn Tạ Kính Uyên đang ngồi đối diện: “Tướng quân, chuyện diễn ra hôm nay có thú vị không?”
Tạ Kính Uyên không phản ứng hắn. Ánh mắt y tập trung vào túi tiền thêu hoa trong tay Sở Hi Niên như muốn đốt ra hai cái lỗ trên lớp vải.
“Vứt đi.”
Tạ Kính Uyên nói hai chữ bằng giọng nói lạnh băng, khiến người ta nhớ đến rắn độc đang ngủ đông nơi ẩm thấp.
“?”
Một lát sau Sở Hi Niên mới hiểu rằng y đang nói về túi tiền trong tay mình. Hắn hơi nhướng mày, cười một nụ cười không rõ nghĩa: “Vì sao?”
Tạ Kính Uyên thấy hắn không những không ném đi mà còn hỏi lại thì híp mắt rồi duỗi tay muốn cướp lấy, nhưng Sở Hi Niên nhanh tay lẹ mắt giấu ở phía sau lưng. Đúng lúc này xe ngựa xóc nảy, Tạ Kính Uyên ngã vào trong lòng ngực hắn.
“Tướng quân để ý ——”
Sở Hi Niên ôm lấy y theo bản năng, ổn định cơ thể rồi kiểm tra Tạ Kính Uyên: “Ngài không bị thương chứ?”
Tư thế của hai người khiến xe ngựa có vẻ chật chội.
Tạ Kính Uyên nằm trong lòng Sở Hi Niên. Y không nhúc nhích mà vươn tay về phía hắn, gằn giọng: “Lấy túi tiền ra đây.”
Y giống như một chú chó nhìn thấy khối xương, không biết vì sao cứ muốn liều mạng với túi tiền đó.
Sở Hi Niên giữ nguyên cái ôm, nhìn túi tiền trong tay mình. Vật này được làm thủ công một cách tinh tế, hẳn là tốn không ít tiền. Hắn thấp giọng cười cười: “Tướng quân cũng biết đời này không có thứ gì cho không. Nếu ngài muốn túi tiền này, vậy ngài định dùng vật gì tới đổi?”
Tạ Kính Uyên nắm cổ áo hắn uy hiếp: “Ngươi đưa hay là không đưa?”
Y kéo một cái liền khiến bạch sam của Sở Hi Niên trễ xuống, lộ ra một phần ngực. Sở Hi Niên nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, tránh việc y kéo hẳn áo của hắn xuống: “Ta nói, nếu Tướng quân muốn vật gì có thể lấy vật khác đến đổi với ta. Cái gì ta cũng sẽ đưa cho Tướng quân...”
Giọng hắn trầm thấp từ tính, không hiểu sau có vài phần hấp dẫn người khác.
Tạ Kính Uyên nhìn vào mắt Sở Hi Niên, tim đập lỡ một nhịp: “...Ngươi muốn cái gì?”
Sở Hi Niên cảm thấy trêu chọc y rất vui: “Tướng quân tự quyết định. Nếu đồ vật không đáng, ta sẽ không đổi.”
Tạ Kính Uyên đang muốn trả lời thì vách xe bị người ta gõ từ bên ngoài. Y lập tức tránh xa Sở Hi Niên như đang yêu đương vụng trộm bị người ta bắt gặp.
Sở Hi Niên sửa lại quần áo, vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy là Ân Thừa Hạo thì giọng nói không mặn không nhạt: “Điện hạ?”
Ân Thừa Hạo lười ngồi kiệu trở về nên cưỡi một con tuấn mã màu trắng, thoạt nhìn có chút uy phong. Y cười cười rồi nhìn vào trong thăm dò, nhận ra giọng của Sở Hi Niên không đúng: “Thế nào? Giận cô sao?”
Sở Hi Niên không tỏ ý kiến.
Thái Tử cười một tiếng: “Ngươi yên tâm, cô sẽ không hại ngươi. Tạ Kính Uyên là người đầu tiên không đồng ý.”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên theo bản năng nhưng Tạ Kính Uyên lại không nhìn hắn.
Ân Thừa Hạo lắc lắc dây cương, làm như không có việc gì rồi hạ giọng: “Không phải ngươi muốn tìm nhược điểm của Tần Đạo Viêm sao? Cô thu được tin tức, ít ngày nữa người Khương sẽ vào kinh triều cống. Vì muốn mở rộng thương lộ của hai tộc, họ phái người âm thầm tặng không ít lễ cho Tần Đạo Viêm, muốn hắn ta làm trung gian thuyết phục Hoàng Thượng đồng ý.”
“Kim Như Hải quản lý thiên hạ mậu dịch, việc này do ông ấy phụ trách. Tần Đạo Viêm nhất định sẽ móc nối với ông ấy. Khiến Kim gia thiếu ngươi một phần nhân tình là chuyện tốt.”
Ân Thừa Hạo nói xong không để ý đến ánh mắt đang suy nghĩ sâu xa của Sở Hi Niên mà dùng sức quất roi, mang theo thân vệ giục ngựa rời đi.
Lúc này Sở Hi Niên mới phát hiện Ân Thừa Hạo không vụng về như vẻ bề ngoài. Hắn nhìn túi tiền vào trong tay áo rồi phân phó với phu xa: “Vòng đến cửa sau của Quảng Bình vương phủ.”
Tạ Kính Uyên không nhịn được liếc hắn một cái: “Ngươi đi cửa sau làm gì?”
Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân đã quên, chúng ta vẫn chưa bắt được tiểu tặc trộm tranh kia.”
Tác giả có lời muốn nói: #cưỡi ngựa trắng không nhất định là vương tử, còn có khả năng là Thái Tử#
Chương 58: Kỹ kinh tứ tòa (tài năng làm kinh sợ tứ phương)
Mọi người chỉ xem Sở Hi Niên là một công tử thế gia, tuy có chút tài năng nhưng chưa chắc có thể điều tra xử án. Huống chi dưới triều Đại Yến, ngỗ tác (pháp y) là nghề không vẻ vang gì, người như Sở Hi Niên sẽ không đi học nghiệm thi. Đừng nói Kim Như Hải không đồng ý, đến trưởng giả như Nhan Khanh Hà cũng liên tục lắc đầu.
Tạ Kính Uyên không muốn Sở Hi Niên đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Y muốn kéo hắn chạy đi nhưng bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại. Ánh mắt y lập tức trở nên lạnh lùng.
Ân Văn Bình vội vàng tiến lên hòa giải: “Tạ tướng quân, hôm nay do sai sót của tiểu vương nên mới gây ra họa. Hiện giờ nguyên nhân chết của Kim công tử chưa rõ, thỉnh ngài ở lại lâu một lát.”
Tạ Kính Uyên dùng khăn che miệng ho vài tiếng, mặt không cảm xúc kéo lại áo khoác trên vai rồi nhăn mày: “Ta mắc bệnh đã lâu, đến giờ vẫn chưa khỏi. Hiện đã đến giờ uống dược. Thế nào? Quận vương không cho đi?”
Mặt Tạ Kính Uyên tái nhợt, sắc môi thâm hơn so với ngày thường, gần như chuyển thành màu tím quỷ dị. Y không cần giả vờ cũng đã trông như bệnh nặng lâu ngày. Ân Văn Bình nhất thời cảm thấy khó khăn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ân Thừa Hạo nhìn sang, nghĩ thầm chẳng trách hôm nay Tạ Kính Uyên cứ như một thùng thuốc nổ, hóa ra là vì chưa uống thuốc. Y góp ý: “Dù sao nhất thời cũng không tra ra được vụ án này. Nhiều người như thế không thể chờ mãi mà không rời đi. Không bằng ghi lại tên họ của những người đang ngồi đây, về sau khi cần có thể gọi người đến để hỏi.”
Kim Như Hải không đồng ý. Người vừa đi liền giống như thả hổ về rừng. Con cháu thế gia sẽ không rời đi, nhưng đang ngồi có nhiều người là dân thường áo vải. Nếu họ rời khỏi kinh thành, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Những vị khách không muốn đợi ở đây. Ai nấy ngươi một câu ta một câu, la hét ầm ĩ tranh cãi đến đỏ mặt. Kim Lân Các gần như biến thành chợ bán thức ăn.
Sở Hi Niên từ đầu tới cuối vẫn luôn an tĩnh. Hắn duỗi tay đắp lại áo khoác cho Tạ Kính Uyên, thấp giọng hỏi: “Tướng quân mệt mỏi, muốn quay về phủ nghỉ ngơi?”
Thật ra Tạ Kính Uyên đang hóng chuyện rất vui vẻ, nhưng tiếp tục ở lại khó tránh khỏi liên lụy đến Sở Hi Niên. Y cong môi cười lạnh: “Ngươi trực tiếp đi ra ngoài cùng ta là được. Ta tin không có ai dám cản.”
“Như vậy chẳng phải vô duyên vô cớ chịu tai tiếng hay sao?” Sở Hi Niên cười cười phủi tay áo, “Tướng quân chờ một lát. Chờ điều tra vụ án rõ ràng, chúng ta có thể trở về.”
“Tra?” Mắt Tạ Kính Uyên giật giật, “Ai tới tra?”
Sở Hi Niên không thật sự muốn đi nghiệm thi đấy chứ?
Tạ Kính Uyên vừa nghĩ đến đây đã thấy Sở Hi Niên đi vào giữa đám người rồi thi lễ bốn phía: “Tại hạ bất tài, năng lực có hạn. Hôm nay khách quý đầy nhà, đều là những vị tài năng trác tuyệt. Tại hạ chẳng dám thể hiện ra ngoài, tránh cho múa rìu qua mắt thợ.”
Mọi người không rõ hắn định làm gì nhưng đều im lặng lắng nghe.
Sở Hi Niên nhìn Kim Như Hải một lát rồi mới tiếp tục nói: “Kim công tử oan uổng mất mạng, phụ mẫu đau khổ khôn nguôi, muốn thay ái tử rửa sạch oan khuất là nhân chi thường tình. Chúng ta cần gì phải ngăn trở, Thánh Thượng cũng sẽ đồng tình. Hiện giờ quan phủ chưa đến, Kim đại nhân muốn tra hỏi gì cứ việc nói ra. Chúng ta nhất định giải thích nghi hoặc của ngài, biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
“Tuy ta không tinh thông nghiệm thi nhưng đọc qua sơ lược. Kim đại nhân khóc cầu Thái Tử điện hạ cũng không được gì. Chi bằng tự mình kiểm tra thực hư, ta ở bên cạnh phụ trợ ngài?”
Sở Hi Niên nói xong liền làm động tác mời về hướng thi thể đã bắt đầu cứng lại của Kim công tử.
Khuôn mặt của Kim Như Hải không ngừng run rẩy. Mai Phụng Thần là người cổ hủ khó có thể lung lay, sợ rằng khi người Minh Kính Ti đến ông khó có thể chạm vào con trai của mình. Chi bằng nhân cơ hội này thử kiểm tra một phen, tìm xem ai là người đáng nghi nhất.
“Được ——”
Kim Như Hải phất tay áo ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói với Sở Hi Niên: “Hôm nay lão phu làm theo lời của ngươi, tự mình kiểm tra xem sao. Nếu lão phu biết hung thủ là ai, nhất định không tha cho kẻ đó.”
Khi nói ra câu cuối cùng, trong ánh mắt già nua của ông là sự hung ác khiến mọi người sợ đến không dám hé răng.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thi thể của Kim công tử được đặt trên bàn. Bởi vì vết thương nằm ở trên đầu, không tổn thương động mạch chủ, nên máu chỉ đọng thành một vũng nhỏ.
Kim đại nhân đau khổ quan sát, không dám chạm vào nên đành quay đầu nhìn mọi người: “Con ta chết như thế nào?! Ai phát hiện thi thể?!”
Lúc đó Ân Văn Bình đang hủy tranh, mọi người vây quanh hắn để ngăn cản, không để ý những người khác. Tranh bị trộm ngay dưới mí mắt còn không phát hiện chứ đừng nói chuyện chết người.
Nội đường im ắng, không ai trả lời.
Đúng lúc này, Sở Hi Niên đi đến cạnh thi thể của Kim công tử trước mặt bao người, xếp lại thi thể cho ngay ngắn. Hắn kéo tay áo lên, cởi quần áo của Kim công tử ra rồi bình tĩnh nói:
“Thi thể của Kim công tử còn ấm, thời gian tử vong không vượt qua nửa canh giờ.”
Hắn nhìn qua tứ chi của thi thể: “Trên người không có ngoại thương, vết thương trí mạng ở trên đầu. Hai bên trái phải huyệt thái dương có lỗ máu giống như bị vật vừa nhọn vừa dài xuyên qua.”
Hắn vừa nói vừa lật mí mắt và mở miệng của thi thể: “Tròng mắt lồi ra ngoài, đầu lưỡi chuyển sang màu tím, vành tai xuất huyết, tay bị co lại. Trước khi chết đã từng trúng độc, có dấu vết giãy giụa.”
Sở Hi Niên nhìn bốn phía, thấy trên bàn của Kim công tử có một ly trà chưa uống hết thì cầm lấy. Hắn bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của Tạ Kính Uyên, hướng về một quý nữ mặc váy màu vàng rồi rút trâm bạc trên đầu nàng xuống: “Mượn trâm hoa của cô nương một chút.”
Quý nữ kia hô lên một tiếng nhưng không cản Sở Hi Niên, tò mò nhìn hắn như muốn biết hắn đang định làm gì.
Sở Hi Niên dùng trâm bạc khuấy ly một lát, đến khi hắn rút trâm ra thì trâm đã hóa thành màu đen. Mọi người trừng mắt, kinh hoảng thất thố.
“Trong trà có độc! Làm sao bây giờ? Ta từng uống trà này!”
“Ta... Ta cũng uống. Phải làm thế nào đây?!”
“Mau đi tìm đại phu!”
Sở Hi Niên cười cười, dùng khăn lau tay rồi bình ổn mọi người: “Chư vị không cần lo lắng. Loại độc này dược tính rất cao, ngay sau khi ăn vào sẽ mất mạng. Chỉ có trong ly của Kim công tử có độc mà thôi.”
Đây là án giết người có dự tính trước.
Sắc mặt của Kim Như Hải trở nên âm trầm. Ông bắt đầu suy nghĩ xem mình đã đắc tội kẻ thù nào, nhưng chưa kịp hỏi thì đã nghe Sở Hi Niên nói: “Xin hỏi là vị cô nương nào phát hiện ra thi thể của Kim công tử?”
Nghe vậy, một nữ tử vận tuyết sam do dự rồi bước ra khỏi đám người, thi lễ với Sở Hi Niên và Kim Như Hải: “Tiểu nữ Giang Tố Kỳ. Ta là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Kim công tử.”
Là đại tiểu thư Giang gia ở Bình Châu.
Sở Hi Niên: “Xin hỏi cô nương, tình cảnh lúc ấy ra sao?”
Giang Tố Kỳ chậm rãi nhớ lại: “...Ta và Kim công tử ngồi cạnh nhau. Khi thưởng họa, ta cùng mọi người rời vị trí để quan sát rõ hơn. Khi quay về thấy hắn gục ở trên bàn không nhúc nhích, trên đầu toàn là máu...”
Dường như nàng đang nhớ lại cảnh tượng ấy nên nhíu mày dùng tay che mặt, không đành lòng nghĩ đến.
Sở Hi Niên gật đầu: “Đa tạ cô nương giải thích nghi hoặc.”
Sau đó hắn quay về phía Kim Như Hải, chậm rãi hỏi: “Kim đại nhân còn muốn biết thêm những gì?”
Kim Như Hải đang choáng váng. Ông chưởng quản mậu dịch, ngày thường chỉ tiếp xúc với các loại mua bán, làm sao biết tra án tử như thế nào? Ông đang chờ Sở Hi Niên tiếp tục giải thích, ai ngờ hắn lại đá ngược vấn đề về phía ông.
Người có thể lăn lộn trong quan trường thì không phải người ngu xuẩn, huống hồ giám sát sử là một công việc béo bở. Kim Như Hải có thể ngồi lên vị trí ấy tất nhiên không phải là kẻ ăn chay. Vừa rồi ông giận quá mất khôn, bây giờ đã bình tĩnh lại.
Ông âm thầm đánh giá Sở Hi Niên, đoán rằng người thanh niên này có chút ít bản lĩnh nên giọng nói dịu xuống: “Lão phu chỉ muốn biết hung thủ là ai.”
Cáo già. Một câu đá ngược vấn đề lại cho Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên im lặng một lát mới nói: “Muốn tra ra hung thủ không phải không có khả năng. Nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm được hung khí giết hại Kim công tử.”
Tuy mọi người chưa hiểu ra sao nhưng đều theo bản năng cúi đầu tìm kiếm. Đúng lúc này, một người chỉ vào một góc cạnh xà nhà, sợ hãi kêu lên: “Nhìn kìa! Đằng kia có một cây đinh sắt, không lẽ là hung khí giết hại Kim công tử?!”
Gọi là đinh sắt cũng không chính xác. Vật đó là một hình chóp ba cạnh dài cỡ nửa bàn tay và thon như một mũi tên, trên một đầu có dính máu. Sở Hi Niên dùng khăn nhặt vật ấy lên rồi đặt ở trên bàn cùng mọi người quan sát.
Sở Tiêu Bình đang đứng cạnh xà nhà, phát hiện trên cây cột đỏ có dính một vết màu trắng nhạt. Hắn nhìn sang bên thì thấy cửa sổ đang được mở rộng, bên kia bờ hồ là một rừng cây núi đá.
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ có người trốn ở bờ hồ bên kia lén quan sát mọi người trong Kim Lân Các? Kim công tử ngồi cạnh cửa sổ. Có thể hung thủ ném ám khí từ bên đó, sau đó ám khí bay trúng xà nhà rồi rơi xuống đất.”
Cách giải thích này khá hợp lý. Kim Như Hải đang định sai người sang bên bờ đối diện xem kỹ thì bị Sở Hi Niên ngăn trở: “Kim đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, tránh bị chứng cớ giả lừa gạt.”
Lời của hắn có ý trái ngược với Sở Tiêu Bình, khó tránh khiến người hoài nghi huynh đệ bọn họ không hợp. Nhất thời, đủ loại ánh mắt tập trung trên người Sở Hi Niên, mong chờ xem hắn có thể giải thích như thế nào.
Sở Tiêu Bình không có gì bất mãn, nhìn về phía người đệ đệ đã thay đổi tính tình của mình: “Chứng cớ giả gì? Xin mời nói thẳng.”
Sở Hi Niên nhìn ra cửa sổ rồi ngồi xuống vị trí của Kim công tử: “Ta và Kim công tử có vóc dáng xấp xỉ nhau. Thỉnh Kim đại nhân phái người hầu ra ngoài xem có nhìn thấy ta ở vị trí này hay không.”
Kim đại nhân lập tức ra lệnh cho người hầu ra ngoài. Người hầu kia đứng bên cửa sổ, nếu không nhón chân lên thì không nhìn thấy Sở Hi Niên, sau đó chạy trở về phục mệnh: “Hồi đại nhân, tiểu nhân không nhìn thấy Sở công tử.”
Lúc này Sở Hi Niên mới giải thích: “Thứ nhất, tuy vị trí của Kim công tử cạnh cửa sổ nhưng từ ngoài nhìn vào thì đây là góc chết. Hung thủ không thể đứng từ bên kia bờ hồ nhìn thấy.”
“Thứ hai, nếu Kim công tử bị một hung khí ném xuyên qua đầu từ xa, vậy toàn thân mũi thân mũi tên ba cạnh này phải dính máu mới đúng. Nhưng mời chư vị xem, chỉ có phần nhọn của vật này dính máu.”
Đám người Ân Văn Bình vội vàng xem xét, phát hiện đúng như lời hắn nói, chỉ có một đầu của mũi tên dính máu.
Sở Hi Niên tiếp tục lật ngược suy đoán của Sở Tiêu Bình: “Thứ ba, nếu như hung khí được ném từ bên ngoài trúng Kim công tử, phần da bên huyệt thái dương bên trái phải hướng vào, phần da bên huyệt thái dương bên phải phải hướng ra, như vậy mới phù hợp với hướng đi của mũi tên.”
Hắn đứng dậy vạch vết thương của Kim công tử cho mọi người xem: “Nhưng phần da hai bên huyệt thái dương của Kim công tử đều hướng vào trong. Rõ ràng là có người cố ý dùng hung khí đâm hai vết thương đối xứng, muốn chúng ta hiểu nhầm.”
“Thứ tư, ám khí tuy để lại dấu vết trên xà nhà, nhưng vị trí rơi khá xa. Dù Kim công tử đang ngồi thì từ vị trí đó đến hồ cũng không tạo thành đường thẳng. Vì thế không phải ám khí bay đến trúng xà nhà tạo thành dấu vết.”
Có có điểm quan trọng thứ năm.
Sở Hi Niên đưa ly trà có độc cho mọi người xem: “Nếu hung thủ dùng ám khí giết Kim công tử, hà cớ mất công hạ độc trong trà? Hắn làm những điều này chỉ để chúng ta hiểu nhầm rằng hắn gây án từ bên ngoài, xóa đi hiềm nghi trên người mình.”
Rất rõ ràng, đầu tiên hung thủ hạ độc, sau đó nhân lúc Kim công tử trúng độc lấy mạng người này rồi tạo nên bằng chứng giả.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu xa, vừa kinh ngạc vừa bội phục Sở Hi Niên. Kim Như Hải nắm chặt tay, truy vấn: “Nói cách khác, hung thủ còn trong Kim Lân Các?!”
Sở Hi Niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, Ân Văn Bình cảm thấy hồi hộp. Hung thủ vẫn còn ở Kim Lân Các không phải là chuyện tốt sao? Hắn thi lễ với Sở Hi Niên, lời nói khẩn thiết: “Sở huynh xử án như thần, thỉnh huynh điều tra rõ chân tướng, giúp trả lại sự trong sạch cho Kim công tử, giúp trả lại sự trong sạch cho ta.”
Tạ Kính Uyên âm thầm nhìn mọi người, ý đồ tìm kiếm dấu vết để lại, nhưng không thu hoạch được gì. Y nhướng mày, cảm thấy không thú vị. Loại chuyện này đúng là nên giao cho Sở Hi Niên.
“Tại hạ sẽ tận lực.”
Sở Hi Niên dùng khăn bao lấy mũi tên rồi nắm chặt, chỉ còn phần dính máu lộ ra bên ngoài: “Vật này rất cứng lại vừa ngắn vừa nhọn, góc cạnh nào cũng sắc bén. Nếu hung thủ ra tay bằng này sẽ không dễ chịu lực, trên lòng bàn tay nhất định lưu lại vết thương. Chỉ cần nhìn xem trong những chư vị ngồi ở đây, trong tay ai có thương tích là sẽ biết được chân tướng.
Hắn vừa dứt lời, Kim Lân Các như nổ tung. Người kích động nhất là Kim Như Hải. Ông hận không thể xông lên để bẻ tay từng người ra kiểm tra cho rõ ràng.
Sở Hi Niên là người đầu tiên mở lòng bàn tay ra, tự chứng minh mình trong sạch. Sau đó hắn kéo Tạ Kính Uyên, mở tay y ra trước mặt mọi người. Trên tay bọn họ không có vết thương mới.
Ân Thừa Hạo cũng mở tay ra: “Cô cũng không có.”
Nhan Khanh Hà nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt tán dương, trong lòng thầm khen hậu sinh khả uý. Ông vươn tay ra: “Lão phu cũng không có vết thương.”
Có họ đi đầu, những người khác lần lượt mở tay ra chứng minh mình trong sạch. Sau khi Kim Như Hải lần lượt xem qua từng người, không ai có vết thương khả nghi trong lòng bàn tay.
Kim Như Hải lắp bắp: “Sở công tử, này này này... Thế này nên làm gì cho phải?!”
Tiếng nghị luận vang lên.
“Không phải Sở Hi Niên nói hung thủ ở trong Kim Lân Các sao? Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?”
“Ta thấy hắn chỉ đang giả vờ giả vịt. Vẫn nên chờ người Minh Kính Ti tới đây đi.”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, hạ giọng hỏi Sở Hi Niên: “Chẳng lẽ hung thủ chạy rồi?”
“Tướng quân đừng vội.”
Sở Hi Niên vỗ tay y để trấn an, không hề tỏ ra hoang mang. Thấy Kim Như Hải nhìn mình, hắn cười cười: “Như vậy không phải rất tốt sao? Chứng tỏ chư vị ngồi đây đều chưa từng liên quan đến mạng người.”
Ân Văn Bình lắp bắp: “Sở huynh, vậy hung thủ...?”
Ánh mắt Sở Hi Niên hướng đến đằng sau Ân Văn Bình, dừng trên người một tỳ nữ mặc váy màu hồng nhạt đang hoảng loạn. Hắn cười cười: “Đã tra xét khách khứa, nhưng chưa tra xét nô bộc. Vị cô nương này, không biết có thể duỗi tay để tại hạ xem qua hay không?”
Mọi người nhanh chóng nhìn theo. Tỳ nữ váy hồng ấy tuy dung mạo phong tình nhưng sắc mặt tái nhợt. Nàng nắm chặt tay giấu trong tay áo, dù thế nào cũng nhất quyết không duỗi tay ra.
Kim Như Hải tiến lên trực tiếp bẻ tay nàng ra, thấy trên tay phải nàng có vài đường máu. Ông không khỏi kinh hãi: “Là ngươi giết nhi tử của ta?!”
Tỳ nữ váy hồng cắn răng, ánh mắt phẫn nộ nhìn ông: “Là ta thì sao? Nhi tử ngu ngốc kia của ngươi lưu luyến nơi yên hoa, trời sinh phụ lòng bạc tình, chết bao nhiêu lần cũng không đủ!”
Có người tinh mắt nhận ra tỳ nữ váy hồng ấy: “A, nàng không phải là Tình Lam cô nương, hoa khôi của Điểm Mặc Lâu sao? Nghe nói vài ngày trước đã được Kim công tử chuộc thân sửa lại lương tịch, sao lại đến Quảng Bình vương phủ làm nha hoàn?”
Nói từ đầu đến đuôi, đây là một món nợ phong lưu.
Kim công tử trời sinh tùy tiện, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Tình Lam cô nương tới tay rồi mặc kệ nàng có thai ba tháng vẫn đuổi ra khỏi phủ.
Ân Văn Bình là người thiện tâm. Một hôm ra cửa trông thấy nàng té xỉu ven đường, hắn để nàng vào phủ làm nha hoàn, chẳng ngờ lại gây ra họa, nháo nên một vụ án mạng người.
Kim Như Hải vừa hối hận mình không dạy nhi tử cho tốt vừa thống hận Tình Lam vì cướp đi tính mạng ái tử của ông. Đau giận đang xen, ông rút kiếm ở bên hông một hộ vệ rồi xông lên chém nàng. Sở Hi Niên vươn tay cản ông lại: “Kim đại nhân chậm đã!”
Kim Như Hải dừng tay, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn: “Vì sao Sở công tử ngăn trở lão phu?!”
Sở Hi Niên chậm rãi thu tay, liếc phần bụng hơi nhô lên của Tình Lam: “Kim đại nhân, nữ tử này đang có thai, rất có thể huyết mạch Kim gia. Không bằng điều tra rõ rồi hẳn quyết định.”
“Keng ——”
Kim Như Hải như bị sét đánh, đao trong tay rơi xuống. Ông lảo đảo lùi về sau rồi được mọi người đỡ lấy. Nhi tử độc đinh trong nhà đã chết, hung thủ lại hoài thai huyết mạch duy nhất của Kim gia. Dù chuyện này xảy ra với ai, người đó đều khó có thể tiếp thu được.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên không có hứng thú với vấn đề trong nhà người khác. Thấy án tử đã điều tra xong, hắn kéo Tạ Kính Uyên ra khỏi phủ, nhưng chưa kịp lên xe ngựa thì Ân Văn Bình đã đuổi theo.
“Sở huynh dừng bước!”
Tạ Kính Uyên lạnh mặt, không biết có phải Ân Văn Bình có sở thích đoạn tụ hay không, thấy ai cũng thích thân mật lôi kéo tay. Cả khi nãy lẫn bây giờ, hắn đều lôi kéo Sở Hi Niên không bỏ.
Ân Văn Bình đặc biệt tới cảm ơn: “Hôm nay ít nhiều nhờ Sở huynh điều tra rõ chân tướng, nếu không tiểu vương không biết nên xử trí thế nào. Ngày sau nếu rảnh rỗi, huynh nhất định phải thường xuyên đến đây.”
Xương Vương, Bình Vương vừa lúc đi ra, thấy thế âm thầm hối hận. Hôm nay Sở Hi Niên ra quân, chiếm được hết nhân tình của tận hai nhà. Hắn vừa giúp tiểu quận vương tìm về cổ họa, vừa điều tra rõ oan khuất của Kim công tử. Sớm biết như thế, họ nên đến gần làm thân với hắn.
“Quận vương khách khí, ngày khác ta nhất định tới cửa bái phỏng.”
Sở Hi Niên âm thầm rút tay mình ra, vừa chuẩn bị lên xe ngựa thì một quý nữ mặc áo vàng nhạt nhấc màn kiệu lên rồi gọi tên hắn. Sở Hi Niên nhìn sang hướng ấy, một túi tiền thêu hoa được ném vào ngay giữa ngực hắn.
“......”
Dân phong Đại Yến cởi mở, nữ tử khuê trung không có nhiều trói buộc, vứt hoa ném quả là chuyện thường. Sở Hi Niên là người nổi bật nhất Đàn Anh Yến hôm nay, không ít quý nữ thế gia quý nữ đều có chút động lòng.
Cổ kiệu của nàng dần đi xa, bỏ lại một mình Sở Hi Niên đang sững người. Tạ Kính Uyên cười lạnh rồi tự mình lên xe ngựa, cả người như đang xì khói đến nơi.
Sở Hi Niên nhìn túi tiền trong tay, suy nghĩ nên làm gì với thứ này. Đúng lúc này lại có người gọi hắn. Sở Hi Niên quay đầu lại, trông thấy Kim Như Hải.
“Sở công tử.” Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Kim Như Hải như già đi mấy chục tuổi, cả người trở nên già nua. Ông chấp tay với Sở Hi Niên: “Phân tình hôm nay Kim gia ta xin nhận lấy, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ trả lại. Sau khi việc này chấm dứt, lão phu sẽ tới cửa tạ lỗi.”
Sở Hi Niên nâng ông dậy: “Kim đại nhân nén bi thương.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, một đội nha dịch chạy tới, người dẫn đầu là Mai Phụng Thần. Khi nhận được tin tức từ Quảng Bình vương phủ, ông đang tra án ở lăng huyện, thúc ngựa một đường mới có thể đến được đây.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, xoay người lên xe ngựa. Hiện tại không phải thời điểm nên tiếp xúc với Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần đã trông thấy Kim Như Hải từ xa. Ông xoay người leo xuống ngựa: “Kim đại nhân, thi thể của lệnh công tử đang ở nơi nào?”
Kim Như Hải nhắm mắt, không muốn để ý đến Mai Phụng Thần: “Nâng trở về đi.”
Mai Phụng Thần nhíu mày: “Nâng trở về làm gì?”
Kim Như Hải trợn mắt, giọng nói sắc bén: “Nâng trở về làm gì? Tất nhiên là để an táng. Không lẽ chờ người của Minh Kính Ti các ông tới nhặt xác sao?!”
Kim Như Hải hừ lạnh một tiếng, tức giận phất tay áo rồi bỏ đi.
Lúc chết người họ không tới, lúc điều tra hung thủ họ không tới. Lúc mọi chuyện chấm dứt mới chịu tới!
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên ngồi trong xe ngựa, thấy Mai Phụng Thần đứng tại chỗ chưa hiểu ra sao thì cười khẽ. Hắn buông màn, nhìn Tạ Kính Uyên đang ngồi đối diện: “Tướng quân, chuyện diễn ra hôm nay có thú vị không?”
Tạ Kính Uyên không phản ứng hắn. Ánh mắt y tập trung vào túi tiền thêu hoa trong tay Sở Hi Niên như muốn đốt ra hai cái lỗ trên lớp vải.
“Vứt đi.”
Tạ Kính Uyên nói hai chữ bằng giọng nói lạnh băng, khiến người ta nhớ đến rắn độc đang ngủ đông nơi ẩm thấp.
“?”
Một lát sau Sở Hi Niên mới hiểu rằng y đang nói về túi tiền trong tay mình. Hắn hơi nhướng mày, cười một nụ cười không rõ nghĩa: “Vì sao?”
Tạ Kính Uyên thấy hắn không những không ném đi mà còn hỏi lại thì híp mắt rồi duỗi tay muốn cướp lấy, nhưng Sở Hi Niên nhanh tay lẹ mắt giấu ở phía sau lưng. Đúng lúc này xe ngựa xóc nảy, Tạ Kính Uyên ngã vào trong lòng ngực hắn.
“Tướng quân để ý ——”
Sở Hi Niên ôm lấy y theo bản năng, ổn định cơ thể rồi kiểm tra Tạ Kính Uyên: “Ngài không bị thương chứ?”
Tư thế của hai người khiến xe ngựa có vẻ chật chội.
Tạ Kính Uyên nằm trong lòng Sở Hi Niên. Y không nhúc nhích mà vươn tay về phía hắn, gằn giọng: “Lấy túi tiền ra đây.”
Y giống như một chú chó nhìn thấy khối xương, không biết vì sao cứ muốn liều mạng với túi tiền đó.
Sở Hi Niên giữ nguyên cái ôm, nhìn túi tiền trong tay mình. Vật này được làm thủ công một cách tinh tế, hẳn là tốn không ít tiền. Hắn thấp giọng cười cười: “Tướng quân cũng biết đời này không có thứ gì cho không. Nếu ngài muốn túi tiền này, vậy ngài định dùng vật gì tới đổi?”
Tạ Kính Uyên nắm cổ áo hắn uy hiếp: “Ngươi đưa hay là không đưa?”
Y kéo một cái liền khiến bạch sam của Sở Hi Niên trễ xuống, lộ ra một phần ngực. Sở Hi Niên nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, tránh việc y kéo hẳn áo của hắn xuống: “Ta nói, nếu Tướng quân muốn vật gì có thể lấy vật khác đến đổi với ta. Cái gì ta cũng sẽ đưa cho Tướng quân...”
Giọng hắn trầm thấp từ tính, không hiểu sau có vài phần hấp dẫn người khác.
Tạ Kính Uyên nhìn vào mắt Sở Hi Niên, tim đập lỡ một nhịp: “...Ngươi muốn cái gì?”
Sở Hi Niên cảm thấy trêu chọc y rất vui: “Tướng quân tự quyết định. Nếu đồ vật không đáng, ta sẽ không đổi.”
Tạ Kính Uyên đang muốn trả lời thì vách xe bị người ta gõ từ bên ngoài. Y lập tức tránh xa Sở Hi Niên như đang yêu đương vụng trộm bị người ta bắt gặp.
Sở Hi Niên sửa lại quần áo, vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy là Ân Thừa Hạo thì giọng nói không mặn không nhạt: “Điện hạ?”
Ân Thừa Hạo lười ngồi kiệu trở về nên cưỡi một con tuấn mã màu trắng, thoạt nhìn có chút uy phong. Y cười cười rồi nhìn vào trong thăm dò, nhận ra giọng của Sở Hi Niên không đúng: “Thế nào? Giận cô sao?”
Sở Hi Niên không tỏ ý kiến.
Thái Tử cười một tiếng: “Ngươi yên tâm, cô sẽ không hại ngươi. Tạ Kính Uyên là người đầu tiên không đồng ý.”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên theo bản năng nhưng Tạ Kính Uyên lại không nhìn hắn.
Ân Thừa Hạo lắc lắc dây cương, làm như không có việc gì rồi hạ giọng: “Không phải ngươi muốn tìm nhược điểm của Tần Đạo Viêm sao? Cô thu được tin tức, ít ngày nữa người Khương sẽ vào kinh triều cống. Vì muốn mở rộng thương lộ của hai tộc, họ phái người âm thầm tặng không ít lễ cho Tần Đạo Viêm, muốn hắn ta làm trung gian thuyết phục Hoàng Thượng đồng ý.”
“Kim Như Hải quản lý thiên hạ mậu dịch, việc này do ông ấy phụ trách. Tần Đạo Viêm nhất định sẽ móc nối với ông ấy. Khiến Kim gia thiếu ngươi một phần nhân tình là chuyện tốt.”
Ân Thừa Hạo nói xong không để ý đến ánh mắt đang suy nghĩ sâu xa của Sở Hi Niên mà dùng sức quất roi, mang theo thân vệ giục ngựa rời đi.
Lúc này Sở Hi Niên mới phát hiện Ân Thừa Hạo không vụng về như vẻ bề ngoài. Hắn nhìn túi tiền vào trong tay áo rồi phân phó với phu xa: “Vòng đến cửa sau của Quảng Bình vương phủ.”
Tạ Kính Uyên không nhịn được liếc hắn một cái: “Ngươi đi cửa sau làm gì?”
Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân đã quên, chúng ta vẫn chưa bắt được tiểu tặc trộm tranh kia.”
Tác giả có lời muốn nói: #cưỡi ngựa trắng không nhất định là vương tử, còn có khả năng là Thái Tử#
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương