Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 70: Tâm ý
Hắn nắm chặt bàn tay không bị thương của Tạ Kính Uyên rồi đặt nó lên tim mình: “Ta cắt khối thịt này xuống đưa cho Tướng quân được không?”
Chương 66: Tâm ý
Sở Hi Niên chưa từng hôn ai nhưng có một số việc dường như không cần thầy dạy vẫn hiểu. Hắn đặt tay lên hông Tạ Kính Uyên, chậm rãi siết chặt rồi ôm y vào lòng ngực. Nụ hôn nóng rực dừng trên má phải của Tạ Kính Uyên, làm dịu đi những vết thương trong quá khứ.
Tạ Kính Uyên thấy trên mặt hơi ngứa, khiếp sợ một lúc lâu mới hoàn hồn. Đáy lòng y chợt dâng lên một cơn khủng hoảng. Y nắm lấy vai của Sở Hi Niên, nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì ——?”
Rõ ràng hôm qua hắn muốn tránh y còn không kịp, sao hôm nay lại thay đổi thái độ? Sở Hi Niên đang cố tình trêu chọc y sao? Ý nghĩ này khiến tim Tạ Kính Uyên lạnh giá.
Sở Hi Niên rất ít khi thẳng thắn, đây là mặt trái trong tính cách của hắn. Hắn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Kính Uyên, siết chặt vòng tay rồi thấp giọng hỏi: “Tướng quân cảm thấy ta đang làm gì?”
Hắn nắm chặt bàn tay không bị thương của Tạ Kính Uyên rồi đặt nó lên tim mình. Y cảm nhận được nơi này đang đập rất mạnh. Sở Hi Niên lặng im một lát rồi nói: “Ta cắt khối thịt này xuống đưa cho Tướng quân được không?”
Hắn nói: “Ta cắt khối thịt này xuống... đưa cho Tướng quân......”
Nghe vậy, Tạ Kính Uyên lập tức nắm chặt tay. Y không tin vào tai mình, vừa định nói gì đó thì đã bị người trước mặt hôn lên môi.
“Ưm......”
Tạ Kính Uyên không đoán được hành động của hắn nên kêu lên một tiếng. Sở Hi Niên đúng là tên mặt người dạ thú, ngày thường trông còn giống con người, hóa ra bộ mặt thật là như vậy.
Nhưng vì sao tim y lại bối rối đập liên hồi...
Là vì người trước mặt sao...?
Cảm nhận được nụ hôn triền miên của Sở Hi Niên, lông mi của Tạ Kính Uyên run rẩy. Y muốn đẩy hắn ra nhưng dường như sức lực đã bị rút cạn. Cuối cùng, y một lần nữa ngã về giường, ánh sáng trước mặt bị bóng người che mất.
Sở Hi Niên chống tay sát người Tạ Kính Uyên, cẩn thận tránh đi vết thương của y. Hắn kề sát tai y, nói nhỏ từng chữ một: “Hôm qua có một số chuyện ta chưa suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ suy nghĩ cẩn thận rồi... Tướng quân thì sao?”
Con ngươi nhạt màu của hắn phản chiếu hình ảnh của Tạ Kính Uyên, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Tim Tạ Kính Uyên đập mạnh. Y cảm thấy ngực mình vừa trướng vừa đau. Nằm dưới thân Sở Hi Niên, y khàn giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận cái gì?”
Sở Hi Niên hỏi lại: “Tướng quân không hiểu?”
Tạ Kính Uyên hiểu, nhưng y muốn nghe chính miệng Sở Hi Niên thừa nhận: “Ta không hiểu.”
“......”
Sở Hi Niên nuốt khan, nói một cách hàm hồ: “Về sau Tướng quân không cần nghi ngờ ta là gian tế do Tấn Vương phái tới.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Còn gì nữa?”
Sở Hi Niên cúi người tiếp tục hôn y, cuối cùng nói ra những lời chất chứa trong lòng: “Sau này Tướng quân là người bên nào, ta là người bên đó. Như vậy đã rõ ràng chưa?”
Tạ Kính Uyên còn muốn nói gì đó nhưng Sở Hi Niên không cho y cơ hội. Hắn cúi người khóa môi y lại. Tỏ tình đến mức này đã là cực hạn của Sở Hi Niên, hắn không thể nói lộ liễu hơn được nữa.
Hắn dùng lưỡi cạy khớp hàm của Tạ Kính Uyên rồi trêu chọc y, sau đó dời môi sang má phải chằng chịt vết thương, nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên bắt đầu run rẩy. Ngón tay y dừng trên lưng Sở Hi Niên, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn để lại trên lưng hắn những vệt hồng. Giọng y trở nên nghẹn ngào, vừa như thích thú vừa như đau đớn.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên cắn môi dưới của hắn, không cam lòng yếu thế hôn ngược lại. Giữa những cái hôn, giọng của y trở nên đứt quãng nhưng không khó nghe ra sự đắc ý: “Ngươi thích ta?”
Tạ Kính Uyên luôn thẳng thắn như vậy.
Sở Hi Niên không trả lời, trả thù bằng cách cắn vành tai y. Tạ Kính Uyên không những không né còn ôm lấy cổ hắn, nhướng mày hỏi lại một lần: “Ngươi thích bản tướng quân?”
Sở Hi Niên chậm rãi thở dài, giấu mặt vào trong cổ y: “Tướng quân hà tất hỏi lại?”
Tim Tạ Kính Uyên đập càng lúc càng nhanh. Y không để ý đến vết thương trên cánh tay mà dùng sức ôm chặt lấy Sở Hi Niên, chống tay lên bờ vai của hắn: “Ta còn tưởng rằng...”
Sở Hi Niên hỏi: “Tưởng rằng cái gì?”
Tạ Kính Uyên không nói tiếp, những chữ còn lại từ từ tan biến.
Còn tưởng rằng chỉ có một mình y tình nguyện...
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Yến hội hôm nay diễn ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Tần Đạo Viêm chọc giận Yến Đế rồi bị giam vào đại lao chờ thẩm tra, người Khương hành thích ở tiền điện bị giam lỏng trong cung. Từng sự kiện như cơn gió báo hiệu ngày giông bão đang đến gần.
Nhưng những chuyện này không ảnh hưởng mấy đến tâm tình của Tạ Kính Uyên. Y dựa vào gối, nhìn cánh tay bị thương của mình lại nhìn Sở Hi Niên đang nằm ở gian ngoài: “Sao ngươi không vào đây?”
Lần này Sở Hi Niên không muốn ngủ cùng Tạ Kính Uyên đơn giản vì sợ chạm vào vết thương trên tay y. Hắn buông quyển sách trên tay xuống, cười cười: “Chờ vết thương của Tướng quân lành rồi nói sau.”
Tạ Kính Uyên sờ tay phải của mình rồi thầm cười lạnh, ánh mắt trở nên nham hiểm. Tên chó chết Chu Ôn Thần kia ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ sợ chừng ba tháng đến nửa năm tay y mới khôi phục hoàn toàn. Không rõ lần này là do Yến Đế bày mưu hay ông ta tự hành động, tóm lại Tạ Kính Uyên sẽ không bỏ qua cho Chu Ôn Thần.
“Sở Hi Niên, không phải ngươi muốn biết vết thương này do ai gây ra sao?”
Sở Hi Niên “ừm” một tiếng đợi Tạ Kính Uyên nói tiếp, nhưng chỉ thấy y ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, cười không có ý tốt: “Ngươi lại đây thì bản tướng quân mới nói cho ngươi.”
Sở Hi Niên liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư của y, chậm rãi lật một trang sách: “Tướng quân cứ nói đi, tai của ta còn tốt.”
Tạ Kính Uyên thấy hắn không mắc câu thì thấy không thú vị. Y đành thổi tắt nên rồi chậm rãi nằm xuống, trong lòng cảm thấy hơi trống rỗng. Tạ Kính Uyên bắt đầu suy nghĩ miên man, đoán già đoán non rằng Sở Hi Niên lại đang trốn tránh mình.
Nến tắt nên Sở Hi Niên không thể tiếp tục đọc sách. Hắn thấy phòng trong im ắng thì ngẩn người một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy kéo màn ra để đi vào, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên mép giường.
Tạ Kính Uyên nghe thấy hắn đến lại mở mắt ra: “Ngươi vào đây làm gì?”
Sở Hi Niên không đáp mà chỉ lặng yên cởi đai lưng và áo ngoài, sau đó kéo chăn lên nằm cùng y: “Ta ngủ với Tướng quân.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bên mặt bị thương của Tạ Kính Uyên rồi hôn lên má y một cái. Tạ Kính Uyên ngừng thở, trong đầu trở nên rối bời, sau đó nghiêng đầu hôn hắn.
Cánh tay không bị thương của y thò vào vạt áo của Sở Hi Niên rồi kéo khối ngọc bội mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn ra. Sau khi sờ một lúc và chắc chắn khối ngọc không sứt mẻ gì, y mới nhét ngược trở lại.
Sở Hi Niên khẽ cười: “Nếu Tướng quân luyến tiếc thì ta trả lại cho ngài nhé?”
Tạ Kính Uyên bỗng nói: “Đây là phụ thân để lại cho ta.”
Sở Hi Niên ngẩn ra.
Tạ Kính Uyên thấp giọng lặp lại: “Lúc ta sinh ra... phụ thân để lại cho ta...”
Tạ đình lan ngọc, quang diệu môn mi (hoa lan bên mái đình, ánh sáng cạnh khung cửa).
Chỉ nhìn hai chữ liền biết người đặt cái tên này kỳ vọng vào y như thế nào. Có lẽ phụ thân của Tạ Kính Uyên từng hy vọng con mình sẽ trở thành thiếu niên quân tử kinh tài tuyệt diễm nhất kinh đô, chẳng ngờ rằng y lại thành kẻ người không người, quỷ không quỷ. Một nửa cuộc đời y đã nhấn chìm trong u ám.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Nhất thời không ai cử động. Một lúc lâu sau, Sở Hi Niên mới chậm rãi nói một câu không hề phù hợp với bề ngoài hay tính cách của hắn: “Ngoại trừ Tần Đạo Viêm, tướng quân còn kẻ thù nào không? Ta thay Tướng quân diệt trừ.”
Một đời khó khăn của Tạ Kính Uyên đều do hắn viết ra, vậy thì chính hắn sẽ sửa chữa nó. Sở Hi Niên không có cách nào để thay đổi những gì Tạ Kính Uyên từng trải qua, nhưng có thể giúp tương lai của y đi bớt bão giông.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, thấy mặt hắn không giống đang giả bộ thì dừng một chút rồi mới nói: “Ngươi không có tâm tranh quyền vị, không cần cưỡng bách bản thân làm những chuyện đó. Có thể diệt Tần Đạo Viêm đã là niềm vui ngoài ý muốn.”
Sở Hi Niên: “Không vấn đề gì, dù sao cũng phải chọn một đường.”
Sống ở giữa kinh thành sẽ bị cuốn vào tranh quyền đoạt vị, muốn trốn cũng trốn không được.
Tạ Kính Uyên chẳng ngờ có ngày Yến Đế làm ra chuyện vừa ý y, ví dụ như ban cho y mối hôn sự này. Y hôn lên môi Sở Hi Niên rồi cong khóe miệng: “Ta biết ngươi không nghĩ đến chuyện đầu nhập vào môn hạ của Thái Tử.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Vì sao ngài nói vậy?”
Tạ Kính Uyên nói một cách đương nhiên: “Ngươi ngại y ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên: “......”
Tuy rằng đó là sự thật, nhưng... có phải Tạ Kính Uyên hơi độc miệng không?
Sở Hi Niên châm chước: “Tuy Thái Tử nóng nảy tùy tiện, nhưng chưa chắc không phải người tài. Nếu muốn y vinh đăng đại bảo cũng không quá khó.”
Chỉ cần diệt trừ được Tấn Vương, mọi chuyện đều dễ dàng.
Tạ Kính Uyên nghe ra ẩn ý trong lời của hắn: “...Tuy Thái Tử có chút ngu xuẩn nhưng y không phải người xấu. Thần tử không sợ một Hoàng đế lương thiện mà sợ nhất một Hoàng đế đa nghi không biết kiêng dè. Nếu ngày sau y có thể đăng cơ, nhất định sẽ làm được nhiều hơn so với những người khác.”
Sở Hi Niên không tỏ ý kiến, dù sao hắn cũng không rõ quá khứ của Ân Thừa Hạo: “Ít ngày nữa Tấn Vương sẽ khởi hành hồi kinh. Tuy danh tiếng của hắn đang cao, nhưng càng nổi bật thì càng dễ bị người khác nắm lấy nhược điểm. Thái Tử không thể thiếu cảnh giác.”
Lúc trước, sau khi nghe lời khuyên của Sở Hi Niên, Tạ Kính Uyên vẫn chưa ra tay với Tấn Vương mà chỉ phái người ở trong quân lan truyền đồn đãi để tiến hành phủng sát. Y cho truyền rằng Tấn Vương văn võ song toàn, có tài mang binh đánh giặc, một lòng thu phục quân tâm, còn tài năng hơn Tướng quân Tạ Bích năm đó.
Tạ Bích.
Hai chữ này là cấm kỵ trong cung, cũng là cái tên Yến Đế kiêng kị nhất. Vì thế, dù mọi người cho rằng Yến Đế sẽ hạ lệnh khen thưởng Tấn Vương, trong cung lại im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tạ Kính Uyên không khỏi cảm thấy may mắn vì đã làm theo lời của Sở Hi Niên. Y dựa vào ngực hắn rồi nhỏ giọng hỏi, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Ngươi nói xem nên làm thế nào để làm cho Tấn Vương ngã một cú thật đau?”
Sở Hi Niên thầm nghĩ còn không dễ dàng sao: “Ngày mai mới nói cho ngài.”
Được rồi, thật ra Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn nói lúc nào cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là...
“Sở Hi Niên, ta lạnh......”
Y vừa dứt lời, nam tử bên cạnh liền khẽ thở dài rồi kéo y vào trong ngực, cẩn thận tránh vết thương trên tay y.
“Đã trễ rồi, ngài mau ngủ đi.”
Tạ Kính Uyên “ừ” một tiếng rồi nhắm mắt dựa vào ngực hắn.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Hệ thống lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt không cảm xúc nhìn họ chằm chằm.
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 69%]
Bởi vì Sở Hi Niên hôn...
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 60%]
Bởi vì Tần Đạo Viêm ngã ngựa...
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 40%]
Bởi vì Sở Hi Niên......
Sở Hi Niên kinh ngạc nhìn hệ thống: “Sao hôm nay lại giảm nhiều như vậy?”
Hệ thống còn đang tức giận: [Đừng nói chuyện với tui.]
Sở Hi Niên chậm nửa nhịp lên tiếng: “Mày......”
Hệ thống thấy hai người ôm nhau thì tức muốn bùng nổ: [Tui không thèm để ý anh đâu, trừ phi hai người nhanh chóng chia tay! Hứ!]
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Được rồi, mày không cần để ý đến tao.”
Lết mãi đến được chương tỏ tình =)) Edit tình cảm khó quá các bạn. Edit tình tiết tằng tằng mà sang tình cảm gõ một câu nổi da gà một lần =)))
Chương 66: Tâm ý
Sở Hi Niên chưa từng hôn ai nhưng có một số việc dường như không cần thầy dạy vẫn hiểu. Hắn đặt tay lên hông Tạ Kính Uyên, chậm rãi siết chặt rồi ôm y vào lòng ngực. Nụ hôn nóng rực dừng trên má phải của Tạ Kính Uyên, làm dịu đi những vết thương trong quá khứ.
Tạ Kính Uyên thấy trên mặt hơi ngứa, khiếp sợ một lúc lâu mới hoàn hồn. Đáy lòng y chợt dâng lên một cơn khủng hoảng. Y nắm lấy vai của Sở Hi Niên, nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì ——?”
Rõ ràng hôm qua hắn muốn tránh y còn không kịp, sao hôm nay lại thay đổi thái độ? Sở Hi Niên đang cố tình trêu chọc y sao? Ý nghĩ này khiến tim Tạ Kính Uyên lạnh giá.
Sở Hi Niên rất ít khi thẳng thắn, đây là mặt trái trong tính cách của hắn. Hắn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Kính Uyên, siết chặt vòng tay rồi thấp giọng hỏi: “Tướng quân cảm thấy ta đang làm gì?”
Hắn nắm chặt bàn tay không bị thương của Tạ Kính Uyên rồi đặt nó lên tim mình. Y cảm nhận được nơi này đang đập rất mạnh. Sở Hi Niên lặng im một lát rồi nói: “Ta cắt khối thịt này xuống đưa cho Tướng quân được không?”
Hắn nói: “Ta cắt khối thịt này xuống... đưa cho Tướng quân......”
Nghe vậy, Tạ Kính Uyên lập tức nắm chặt tay. Y không tin vào tai mình, vừa định nói gì đó thì đã bị người trước mặt hôn lên môi.
“Ưm......”
Tạ Kính Uyên không đoán được hành động của hắn nên kêu lên một tiếng. Sở Hi Niên đúng là tên mặt người dạ thú, ngày thường trông còn giống con người, hóa ra bộ mặt thật là như vậy.
Nhưng vì sao tim y lại bối rối đập liên hồi...
Là vì người trước mặt sao...?
Cảm nhận được nụ hôn triền miên của Sở Hi Niên, lông mi của Tạ Kính Uyên run rẩy. Y muốn đẩy hắn ra nhưng dường như sức lực đã bị rút cạn. Cuối cùng, y một lần nữa ngã về giường, ánh sáng trước mặt bị bóng người che mất.
Sở Hi Niên chống tay sát người Tạ Kính Uyên, cẩn thận tránh đi vết thương của y. Hắn kề sát tai y, nói nhỏ từng chữ một: “Hôm qua có một số chuyện ta chưa suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ suy nghĩ cẩn thận rồi... Tướng quân thì sao?”
Con ngươi nhạt màu của hắn phản chiếu hình ảnh của Tạ Kính Uyên, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Tim Tạ Kính Uyên đập mạnh. Y cảm thấy ngực mình vừa trướng vừa đau. Nằm dưới thân Sở Hi Niên, y khàn giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận cái gì?”
Sở Hi Niên hỏi lại: “Tướng quân không hiểu?”
Tạ Kính Uyên hiểu, nhưng y muốn nghe chính miệng Sở Hi Niên thừa nhận: “Ta không hiểu.”
“......”
Sở Hi Niên nuốt khan, nói một cách hàm hồ: “Về sau Tướng quân không cần nghi ngờ ta là gian tế do Tấn Vương phái tới.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Còn gì nữa?”
Sở Hi Niên cúi người tiếp tục hôn y, cuối cùng nói ra những lời chất chứa trong lòng: “Sau này Tướng quân là người bên nào, ta là người bên đó. Như vậy đã rõ ràng chưa?”
Tạ Kính Uyên còn muốn nói gì đó nhưng Sở Hi Niên không cho y cơ hội. Hắn cúi người khóa môi y lại. Tỏ tình đến mức này đã là cực hạn của Sở Hi Niên, hắn không thể nói lộ liễu hơn được nữa.
Hắn dùng lưỡi cạy khớp hàm của Tạ Kính Uyên rồi trêu chọc y, sau đó dời môi sang má phải chằng chịt vết thương, nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên bắt đầu run rẩy. Ngón tay y dừng trên lưng Sở Hi Niên, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn để lại trên lưng hắn những vệt hồng. Giọng y trở nên nghẹn ngào, vừa như thích thú vừa như đau đớn.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên cắn môi dưới của hắn, không cam lòng yếu thế hôn ngược lại. Giữa những cái hôn, giọng của y trở nên đứt quãng nhưng không khó nghe ra sự đắc ý: “Ngươi thích ta?”
Tạ Kính Uyên luôn thẳng thắn như vậy.
Sở Hi Niên không trả lời, trả thù bằng cách cắn vành tai y. Tạ Kính Uyên không những không né còn ôm lấy cổ hắn, nhướng mày hỏi lại một lần: “Ngươi thích bản tướng quân?”
Sở Hi Niên chậm rãi thở dài, giấu mặt vào trong cổ y: “Tướng quân hà tất hỏi lại?”
Tim Tạ Kính Uyên đập càng lúc càng nhanh. Y không để ý đến vết thương trên cánh tay mà dùng sức ôm chặt lấy Sở Hi Niên, chống tay lên bờ vai của hắn: “Ta còn tưởng rằng...”
Sở Hi Niên hỏi: “Tưởng rằng cái gì?”
Tạ Kính Uyên không nói tiếp, những chữ còn lại từ từ tan biến.
Còn tưởng rằng chỉ có một mình y tình nguyện...
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Yến hội hôm nay diễn ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Tần Đạo Viêm chọc giận Yến Đế rồi bị giam vào đại lao chờ thẩm tra, người Khương hành thích ở tiền điện bị giam lỏng trong cung. Từng sự kiện như cơn gió báo hiệu ngày giông bão đang đến gần.
Nhưng những chuyện này không ảnh hưởng mấy đến tâm tình của Tạ Kính Uyên. Y dựa vào gối, nhìn cánh tay bị thương của mình lại nhìn Sở Hi Niên đang nằm ở gian ngoài: “Sao ngươi không vào đây?”
Lần này Sở Hi Niên không muốn ngủ cùng Tạ Kính Uyên đơn giản vì sợ chạm vào vết thương trên tay y. Hắn buông quyển sách trên tay xuống, cười cười: “Chờ vết thương của Tướng quân lành rồi nói sau.”
Tạ Kính Uyên sờ tay phải của mình rồi thầm cười lạnh, ánh mắt trở nên nham hiểm. Tên chó chết Chu Ôn Thần kia ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ sợ chừng ba tháng đến nửa năm tay y mới khôi phục hoàn toàn. Không rõ lần này là do Yến Đế bày mưu hay ông ta tự hành động, tóm lại Tạ Kính Uyên sẽ không bỏ qua cho Chu Ôn Thần.
“Sở Hi Niên, không phải ngươi muốn biết vết thương này do ai gây ra sao?”
Sở Hi Niên “ừm” một tiếng đợi Tạ Kính Uyên nói tiếp, nhưng chỉ thấy y ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, cười không có ý tốt: “Ngươi lại đây thì bản tướng quân mới nói cho ngươi.”
Sở Hi Niên liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư của y, chậm rãi lật một trang sách: “Tướng quân cứ nói đi, tai của ta còn tốt.”
Tạ Kính Uyên thấy hắn không mắc câu thì thấy không thú vị. Y đành thổi tắt nên rồi chậm rãi nằm xuống, trong lòng cảm thấy hơi trống rỗng. Tạ Kính Uyên bắt đầu suy nghĩ miên man, đoán già đoán non rằng Sở Hi Niên lại đang trốn tránh mình.
Nến tắt nên Sở Hi Niên không thể tiếp tục đọc sách. Hắn thấy phòng trong im ắng thì ngẩn người một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy kéo màn ra để đi vào, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên mép giường.
Tạ Kính Uyên nghe thấy hắn đến lại mở mắt ra: “Ngươi vào đây làm gì?”
Sở Hi Niên không đáp mà chỉ lặng yên cởi đai lưng và áo ngoài, sau đó kéo chăn lên nằm cùng y: “Ta ngủ với Tướng quân.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bên mặt bị thương của Tạ Kính Uyên rồi hôn lên má y một cái. Tạ Kính Uyên ngừng thở, trong đầu trở nên rối bời, sau đó nghiêng đầu hôn hắn.
Cánh tay không bị thương của y thò vào vạt áo của Sở Hi Niên rồi kéo khối ngọc bội mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn ra. Sau khi sờ một lúc và chắc chắn khối ngọc không sứt mẻ gì, y mới nhét ngược trở lại.
Sở Hi Niên khẽ cười: “Nếu Tướng quân luyến tiếc thì ta trả lại cho ngài nhé?”
Tạ Kính Uyên bỗng nói: “Đây là phụ thân để lại cho ta.”
Sở Hi Niên ngẩn ra.
Tạ Kính Uyên thấp giọng lặp lại: “Lúc ta sinh ra... phụ thân để lại cho ta...”
Tạ đình lan ngọc, quang diệu môn mi (hoa lan bên mái đình, ánh sáng cạnh khung cửa).
Chỉ nhìn hai chữ liền biết người đặt cái tên này kỳ vọng vào y như thế nào. Có lẽ phụ thân của Tạ Kính Uyên từng hy vọng con mình sẽ trở thành thiếu niên quân tử kinh tài tuyệt diễm nhất kinh đô, chẳng ngờ rằng y lại thành kẻ người không người, quỷ không quỷ. Một nửa cuộc đời y đã nhấn chìm trong u ám.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Nhất thời không ai cử động. Một lúc lâu sau, Sở Hi Niên mới chậm rãi nói một câu không hề phù hợp với bề ngoài hay tính cách của hắn: “Ngoại trừ Tần Đạo Viêm, tướng quân còn kẻ thù nào không? Ta thay Tướng quân diệt trừ.”
Một đời khó khăn của Tạ Kính Uyên đều do hắn viết ra, vậy thì chính hắn sẽ sửa chữa nó. Sở Hi Niên không có cách nào để thay đổi những gì Tạ Kính Uyên từng trải qua, nhưng có thể giúp tương lai của y đi bớt bão giông.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, thấy mặt hắn không giống đang giả bộ thì dừng một chút rồi mới nói: “Ngươi không có tâm tranh quyền vị, không cần cưỡng bách bản thân làm những chuyện đó. Có thể diệt Tần Đạo Viêm đã là niềm vui ngoài ý muốn.”
Sở Hi Niên: “Không vấn đề gì, dù sao cũng phải chọn một đường.”
Sống ở giữa kinh thành sẽ bị cuốn vào tranh quyền đoạt vị, muốn trốn cũng trốn không được.
Tạ Kính Uyên chẳng ngờ có ngày Yến Đế làm ra chuyện vừa ý y, ví dụ như ban cho y mối hôn sự này. Y hôn lên môi Sở Hi Niên rồi cong khóe miệng: “Ta biết ngươi không nghĩ đến chuyện đầu nhập vào môn hạ của Thái Tử.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Vì sao ngài nói vậy?”
Tạ Kính Uyên nói một cách đương nhiên: “Ngươi ngại y ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên: “......”
Tuy rằng đó là sự thật, nhưng... có phải Tạ Kính Uyên hơi độc miệng không?
Sở Hi Niên châm chước: “Tuy Thái Tử nóng nảy tùy tiện, nhưng chưa chắc không phải người tài. Nếu muốn y vinh đăng đại bảo cũng không quá khó.”
Chỉ cần diệt trừ được Tấn Vương, mọi chuyện đều dễ dàng.
Tạ Kính Uyên nghe ra ẩn ý trong lời của hắn: “...Tuy Thái Tử có chút ngu xuẩn nhưng y không phải người xấu. Thần tử không sợ một Hoàng đế lương thiện mà sợ nhất một Hoàng đế đa nghi không biết kiêng dè. Nếu ngày sau y có thể đăng cơ, nhất định sẽ làm được nhiều hơn so với những người khác.”
Sở Hi Niên không tỏ ý kiến, dù sao hắn cũng không rõ quá khứ của Ân Thừa Hạo: “Ít ngày nữa Tấn Vương sẽ khởi hành hồi kinh. Tuy danh tiếng của hắn đang cao, nhưng càng nổi bật thì càng dễ bị người khác nắm lấy nhược điểm. Thái Tử không thể thiếu cảnh giác.”
Lúc trước, sau khi nghe lời khuyên của Sở Hi Niên, Tạ Kính Uyên vẫn chưa ra tay với Tấn Vương mà chỉ phái người ở trong quân lan truyền đồn đãi để tiến hành phủng sát. Y cho truyền rằng Tấn Vương văn võ song toàn, có tài mang binh đánh giặc, một lòng thu phục quân tâm, còn tài năng hơn Tướng quân Tạ Bích năm đó.
Tạ Bích.
Hai chữ này là cấm kỵ trong cung, cũng là cái tên Yến Đế kiêng kị nhất. Vì thế, dù mọi người cho rằng Yến Đế sẽ hạ lệnh khen thưởng Tấn Vương, trong cung lại im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tạ Kính Uyên không khỏi cảm thấy may mắn vì đã làm theo lời của Sở Hi Niên. Y dựa vào ngực hắn rồi nhỏ giọng hỏi, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Ngươi nói xem nên làm thế nào để làm cho Tấn Vương ngã một cú thật đau?”
Sở Hi Niên thầm nghĩ còn không dễ dàng sao: “Ngày mai mới nói cho ngài.”
Được rồi, thật ra Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn nói lúc nào cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là...
“Sở Hi Niên, ta lạnh......”
Y vừa dứt lời, nam tử bên cạnh liền khẽ thở dài rồi kéo y vào trong ngực, cẩn thận tránh vết thương trên tay y.
“Đã trễ rồi, ngài mau ngủ đi.”
Tạ Kính Uyên “ừ” một tiếng rồi nhắm mắt dựa vào ngực hắn.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Hệ thống lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt không cảm xúc nhìn họ chằm chằm.
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 69%]
Bởi vì Sở Hi Niên hôn...
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 60%]
Bởi vì Tần Đạo Viêm ngã ngựa...
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 40%]
Bởi vì Sở Hi Niên......
Sở Hi Niên kinh ngạc nhìn hệ thống: “Sao hôm nay lại giảm nhiều như vậy?”
Hệ thống còn đang tức giận: [Đừng nói chuyện với tui.]
Sở Hi Niên chậm nửa nhịp lên tiếng: “Mày......”
Hệ thống thấy hai người ôm nhau thì tức muốn bùng nổ: [Tui không thèm để ý anh đâu, trừ phi hai người nhanh chóng chia tay! Hứ!]
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Được rồi, mày không cần để ý đến tao.”
Lết mãi đến được chương tỏ tình =)) Edit tình cảm khó quá các bạn. Edit tình tiết tằng tằng mà sang tình cảm gõ một câu nổi da gà một lần =)))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương